Đọc truyện Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn – Chương 13:
Chương 12
Bởi vì là quà tặng cho nên phải bất ngở, hai người nhanh chóng đi mua.
Dụ Vi một mình đi dạo ở chợ, đột nhiên liền cảm thấy chung quanh thanh âm trở nên thân thiết, không khí cũng trở nên tươi mát.
Chỉ cần không cùng Lục Dư Thành ở bên cạnh thì tốt rồi.
Chỉ là tách ra, còn phải nghĩ hắn.
Ánh mắt Dụ Vi nhìn qua các sạp, trong lòng phân vân không biết nên mua quà gì cho Lục Dư Thành.
Tuy rằng hôm qua cô có thể làm đúng bài thi, nhưng cũng chỉ là vì phủi sạch quan hệ mà cố ý điền sai.Chỉ là muốn mua một món quà hợp ý hắn không dễ dàng. Trước kia cô mua cho hắn cái gì hắn cũng vô cùng vui vẻ tuy rằng giá khá rẻ.
Trước kia đại khái là bởi vì thích cô nên mới yêu ai yêu cả đường đi mà thích mấy thứ kia.
Dụ Vi đột nhiên nắm chặt một trăm tệ trong túi, chút tiền ấy mua đồ, hắn cũng không nhất định sẽ thích.
Nghĩ như vậy, Dụ Vi đột nhiên không còn tâm tình mua đồ. Trùng hợp ở góc đường thấy một cửa hàng bán sách, cô liền đi qua.
Lục Dư Thành và Dụ Vi đi về hai phía khác nhau.
Đang xem nhiệm vụ, hắn lập tức liền nghĩ đến mua gì cho Dụ Vi. Chỉ là tuy rằng trong lòng có ý tưởng nhưng đến lúc thực hiện lại có khó khăn.
Hắn đi nhanh qua các sạp, ven đường có rất nhiều sạp nhỏ bán quần áo, hắn thi thoảng sẽ dừng lại trong chốc lát rồi đi, bởi vì những sạp đó quần áo hoặc là quá bình thường hoặc là chất lượng quá kém.
Tìm một sạp quần áo phù hợp thật sự quá khó khăn.
Đúng vậy, hắn định tặng Dụ Vi một bộ quần áo thật đẹp.
Từ ngày hôm hắn đã xem lại quần áo của Dụ Vi, Lục Dư Thành trong lòng lại thấy áy náy. Những bộ quần áo của cô thật sự rất đẹp, đem cô trở nên càng đẹp hơn. Chỉ là mỗi khi cô gặp được hắn, luôn có chút vất vả.
Lục Dư Thành nắm chặt tiền trong tay, hắn thực sự sẽ dùng hết toàn lực chiếu cố cô, hắn dùng toàn bộ.
Cơ hồ là đi dạo hết toàn bộ chợ, Lục Dư Thành mới thấy một tiệm có quần áo vừa ý hắn. đó là một cửa hàng quần áo thủ công, trong tiệm không treo nhiều quần áo, nhưng lại cực kì hấp dẫn người ta.
Lục Dư Thành lập tức liền nhìn đến cái vấy ở chính giữa, váy hai dây màu rượu đỏ, thân váy hoa lệ, thêu thùa các loại phức tạp hoa văn, làn váy làm thành kiểu dáng uốn nếp.
Đây là một cái váy vô cùng đặc sắc , hoa lệ mà lại xinh đẹp, cũng không phải tất cả mọi người có thể mặc được, nhưng là Lục Dư Thành ngay từ đầu nhìn thấy cái váy này, liền cảm thấy Dụ Vi thích hợp.
Hắn trong lòng vui vẻ, chỉ vào váy hỏi chủ tiệm: “ bà ơi, này váy bao nhiêu tiền?”
Chủ tiệm là một bà lão, tóc đã trắng xoá, nhìn đặc biệt có tinh thần, cười ha hả trả lời: “500.”
Lục Dư thành nắm hai trong đồng trong túi, lâm vào trầm mặc.
***
“ Chủ quán, đây là sách tôi lấy, tổng cộng bao nhiên tiền?”
Bên kia, Dụ Vi nhanh chóng mua đồ.
“ Tổng cộng 125 tệ, tôi lấy 120 thôi”
Dụ Vi không quá bất ngờ “Chủ quán, một trăm tệ được không’
Chủ quán lập tức lắc đầu “ Đã lấy rẻ lắm rồi”
Dụ Vi đem toàn bộ gia sản ra nói “ Chủ quán, trên người tôi chỉ có từng ấy tiền, những quyển sách này đối vớsi tôi vô cùng quan trọng, lấy rẻ một chút được không?” Dụ Vi vẫn luôn không từ bỏ, các loại kĩ năng nói chuyện đều mang ra nói.
Đến cuối cùng, cô phát hiện chủ quán có chút mềm lòng, vì thế Dụ Vi liền nói “ Ông chủ, tôi hát cho ông nghe nha, tôi hát một bài , ông lấy rẻ cho tôi một chút”
Sở dĩ cô không đề cập đến việc kí tên bởi cô cảm thấy ở trấn nhỏ người dân có thể đều không theo đuổi thần tượng.
Chủ quán còn đang do dự thì Dụ Vi đã bắt đầu ca hát.
Xung quanh một vòng người vây lại xem náo nhiệt, Dụ Vi cũng không có bất ngờ, liền cất tiếng hát. Cô hát chính là bài hát cũ của bản thân “tương lai”, giai điệu đơn giản có chút nhẹ nhàng.
Dụ Vi thật ra khá lâu rồi không có hát bài hát này, hôm nay trong đầu trước tiên hiện lên chính là bài hát này, cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chờ cô phản ứng lại, người chung quanh cũng theo cô cùng nhau hát lên.
Như vậy ở cái địa phương đơn sơ vang lên tiếng hát , phảng phất biến thành một buổi giao lưu âm nhạc.
Dụ Vi cuối cùng cũng dùng 100 tệ mua được những cuốn sách đó, cô thực sự rất vui, nhận được sách rồi vẫn không ngừng khen chủ quán là người tốt. Cô khen người luôn đem người ta khen đến ngượng ngùng, vị chủ quán kia có chút ngượng, sau đó nói với Dụ Vi một câu.
“ Cô gái, thật ra nhà chúng tôi đều thích cô, nhưng mà đạo diễn bắt chúng tôi phải làm khó cô, cho nên….”
“Không sao, không sao, ông chủ, tôi ký tên cho ông, cảm ơn gia đình ông đã thích tôi”
So sánh bên này náo nhiệt, Lục Dư Thành bên kia cô quạnh không ít.
Hắn hết sức thành khẩn mà nhờ bà lão giúp hắn giữu lại cái váy này, hắn lập tức đi kiếm tiền. Chỉ là bà lão không đồng ý, Lục Dư Thành liền đem 200 tệ để lại làm tiền thế chấp, nói một hồi lâu bà lão mới đồng ý.
Lúc này, Lục Dư thành nghĩ tới chính mình mị lực như thế sao lại mất đi hiệu quả, hắn đành bỏ qua mà nghĩ đến cách kiếm tiền.
Nhiều năm trôi qua, hắn lại một lần cảm nhận được sợ hãi khi bị tiền tài chi phối.
Bản thân hắn nghĩ đến không ít việc, thậm chí bán đồ của mình cũng nghĩ tới, nhưng mà không ai muốn mua. Mọi người đều là buôn bán nhỏ, cho dù muốn mua đồ của hắn cũng không có khả năng trả hắn 300 tệ.
Lục Dư Thành bèn tìm tổ tiết mục mượn đàn ghita, lại mượn thêm microphone, tính bán nghệ kiếm tiền. Đáng tiếc vị trí bên trong chợ đều bị người khác chiếm mất, không còn chỗ, hắn đành đi ra ngoài chợ.
Ở bên ngoài, số lượng người ít hơn bên trong. Lục Dư Thành ôm đàn ghita, ngồi trên ghế mượn của sạp bên cạnh, mở hộp đàn ra.
Xung quanh không nhiều người lắm, nhìn hắn mang theo vẻ tò mò. Lục Dư Thành vẻ mặt bình tĩnh mà để cho người ta đánh giá. Bộ dáng ngồi trên ghế, khí chất ưu nhã đều giống như vương tử nghèo túng.
Bài hát đầu tiên hắn đàn chính là “Tưởng là anh”
Đây quả thực là bài hát khá lâu, mấy năm nay Lục Dư Thành vẫn luôn nhớ kĩ, bởi vì lúc mới gặp Dụ Vi, cô chính là đang hát bài này.
Mỗi khi nghe thấy bài hát này, Lục Dư Thành lại nhớ tới buổi tối ngày hè năm ấy, cái ngày hắn rơi vào lưới tình.
Nhân viên công tác đi theo Lục Dư Thành sợ ngây người. Nhiều năm như vậy, bọn họ còn chưa từng nghe qua Lục Dư Thành đàn ghita. Bởi vì hắn chưa từng học qua âm nhạc, thậm chí bài hát chủ đề trong bộ phim mình diễn cũng chưa từng hát qua. Người trong giới còn đồn nhau rằng hẳn là Lục lão sư ngũ âm không được đầy đủ.
Thế mà hiện tại Lục lão sư lại đàn ghita. Hắn còn chuẩn bị hát. Quả thật là quá bất ngờ. Lục lão sư thật đúng là quá hoàn hảo.
Nhạc dạo bài “Tưởng là anh” vang lên, theo đó là âm thanh dễ nghe từ chiếc đàn ghita cũng vang lên. Nhạc dạo kết thúc cũng là lúc tiếng hát của Lục Dư Thành cất lên.
So với bộ dáng trầm ổn khi nói chuyện không có giống nhau. Khi hắn hát, khuôn mặt trở nên thâm tình, u buồn cùng với tiếng hát phụ trợ, khiến hắn giống như một vị vương tử mê người.
Thợ quay phim quay mọi góc độ ca hát của Lục Dư Thành, trong lòng có chút kích động. thậm chí chưa phát sóng nhưng hắn đã biết rating cùng đề tài bùng nổ ra sao.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều, vây quanh Lục Dư Thành. Vừa mới bắt đầu mọi người đều là đứng nghe, sau lại có người ném tiền vào hộp đàn ghita, những người khác mới hiểu, bắt đầu ném tiền vào.
Lục Dư Thành vẫn luôn an tĩnh ngồi ca hát. Hắn hắt phần lớn là nhạc balad, không phải mấy bài hát hot, đại khái là mấy bài hát của thế hệ cũ.
Thi thoảng, hắn cũng hát bài hát khác, nhưng lại chỉ nghĩ đến một bài “Tương lai” của Dụ Vi.
Thời điểm hắn hát bài này, hắn cũng không biết hôm nay Dụ Vi cũng hát bài này. Hắn đắm chìm trong âm nhạc, giống như đã qua rất nhiều năm, hắn lại thấy được hình ảnh Dụ Vi của năm ấy.
Hát một mạch đến giữa trưa, Lục dư Thành thu dọn, sau đó việc đầu tiên chính là đếm tiền. Trong hộp đàn ghita đủ loại tiền lẫn lộn, hắn kiên nhẫn xếp lại và đếm.
Đếm một lúc lâu mới xong, được gần một ngàn tệ, tính cả tiền xu trong đó. Có số tiền này hắn có thể đủ sức mua chiếc váy kia.
Lục Dư thành đối với màn ảnh mỉm cười một cái rồi không nói không rằng liền chạy về phía cửa hàng.
Mua xong váy, quá trình mua đồ vẫn chưa kết thúc. Lục Dư Thành trong tay có tiền, liền nhịn không được muốn mua cho Dụ Vi càng nhiều đồ vật. Đã có váy, vẫn còn thiếu vòng cổ. Thời điểm mua vòng cổ Lục Dư Thành thuận tiện mua thêm một chuỗi lắc tay.
Chờ mua xong lúc sau, hắn lại đột nhiên nghĩ đến còn thiếu một cái mũ. Vất vả mãi mới tìm thấy một cái mũ phù hợp. Đến khi mua xong trong tay lục Dư Thành cũng không còn mấy tiền.
Cũng chính lúc này, hắn được tổ tiết mục nhắc nhở cơm trưa hôm nay khách mời tự giải quyết.
“ Tự mình giải quyết?” Lục Dư Thành có chút ngây người “Nhưng sao lại không có thông báo trước?”
Nhân viên công tác ủy khuất trả lời “ Có nói” Chẳng qua khi đó hắn chỉ chăm chú vào việc mua đồ, đâu có quan tâm bọn họ nói cái gì.
Lục Dư Thành cũng không so đo quá nhiều: “Khả năng là tôi quên mất……” Hắn mờ mịt nhìn nhìn chung quanh, bàn tay cho vào túi tiền, chỉ móc ra mấy đồng tiền xu.
Hắn ước lượng tiền xu, với số tiền này thì giữa trưa có thể ăn cái gì a!
Ở trong chợ đi dạo một vòng, Lục Dư Thành cuối cùng mua hai cái bánh bao cùng màn thầu. Hắn tìm một cái ghế cạnh bờ sông ngồi xuống. Giữa trưa nóng nực, hắn chạy một vòng quanh chợ, giờ người toàn là mồ hôi.
Tới ngồi một lát, hắn liền bắt đầu ăn màn thầu. Bởi vì không đủ tiền, thậm chí chai nước hắn cũng không mua nổi. Hắn là một đại minh tinh như thế mà lại ngồi lưu lạc bên đường ăn màn thầu, thật là vô cùng đáng thương.Cảm thấy khá thú vị, lục Dư Thành cười một chút, lại được nhân viên công tác khen trạng thái tốt.
Lục Dư Thành vừa ăn vừa cùng nhân viên công tác nói chuyện: “Tổ tiết mục thực sự không cung cấp bữa trưa sao?”
“…..”
Ăn sắp hết màn thầu, Lục Dư Thành lại hỏi một lần nữa “Thật sự không cung cấp sao? Mấy người xem, tôi hiện tại cũng thảm như này rồi, hay là cho tôi một chai nước đi.”
“…..” Nhân viên công tác chần chừ rồi lắc đầu.
Trợ lý của Lục Dư Thành nhìn không được, bèn chạy đi mua đồ ăn cho hắn, chờ kết thúc quay phim thì đưa hắn ăn. Bọn họ ngồi trong phòng có quạt, ăn cơm hộp, một mình hắn ngồi chỗ này ăn màn thầu, thật sự quá đáng thương.
Lục Dư Thành ăn xong màn thầu liền cầm bánh bao lên, bên cạnh có người hỏi hắn vì sao không ăn, hắn cười cười “ Không biết Dụ lão sư đã ăn gì chưa, tôi mang qua cho cô ấy.”
“Đi thôi” Hắn nhìn vào màn ảnh mỉm cười “Chúng ta đi tìm Dụ lão sư đi!”
***
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành”
Cô ấy mặc váy này vào nhất định sẽ rất đẹp.
Tôi khẳng định cô ấy sẽ thích bánh bao tôi mua.