Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Chương 11


Đọc truyện Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn – Chương 11:

                              Chương 10
Bữa tối trên bàn khá phong phú tuy nhiên tâm trạng Dụ Vi không tốt lắm. Đúng lúc này, đạo diễn nói:
“Trước khi 2 người ăn cơm chúng ta chơi 1 trò chơi đã”
“ Đạo diễn , không phải chứ, rõ ràng hôm nay ngài nói hoàn thành nhiệm vụ xong thì không còn kế hoạch khác.” Dụ Vi nói
“ Cho nên đây là trò chơi, không phải nhiệm vụ”

Dụ Vi thấy thái độ kiên quyết của đạo diễn, cô không nói gì nữa.
Đạo diễn lấy từ trong túi ra vài tờ giấy. Trên mặt 2 người hiện lên vẻ thắc mắc, đạo diễn liền giải thích “Đây là phần thưởng cho nhiệm vụ ngày hôm nay”
Dụ Vi phản ứng rất nhanh, đáp trả lại:  “Đạo diễn, hôm qua chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ”
Đạo diễn: “…”
Lục Dư Thành bật cười một tiếng
“Ngày hôm qua không có khen thưởng” Tiếp đến lại nói: “ Kế tiếp chúng ta chơi 1 trò chơi. Người thắng cuộc sẽ được nhận 200 tệ, người còn lại nhận 100 tệ. Tôi nhắc trước , ngày mai chúng ta sẽ cùng người dân địa phương lên trấn trên , vì vậy tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt”
“ Chơi trò gì a, đạo diễn.” Dụ Vi lại lần nữa tiếp lời. Cô phát hiện Lục Dư Thành tuy cũng đang nghe nhưng lại không nói chuyện.
Đối với việc Dụ vi phối hợp với mình, trong lòng đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc bắt đầu quay, ông liền biết Lục ảnh đế là người không thích nói chuyện. Nhân viên quay phim không hỏi hắn thì hắn cũng không nói câu nào. Tuy nhiên không phải hắn hoàn toàn không nói, chỉ là nhiều lúc hắn đắm chìm trong thế giới của mình, lười nói chuyện.
May là Dụ Vi từng tham gia nhiều chương trình nên có kinh nghiệm, không thì hại chết chương trình rồi.
Đạo diễn kiên nhẫn giải thích quy tắc trò chơi
“Trải qua hai ngày ở chung, tôi tin hai người nhất định có hiểu biết đôi chút về đối phương. Ỏ đây có 100 câu hỏi liên quan đến đối phương.” Đạo diễn cười cười “ Thời gian làm là 15 phút, ai trả lời đúng nhiều hơn sẽ thắng cuộc.”
“ Mười lăm phút một trăm câu? Cái này cũng quá tàn nhẫn rồi”
Đạo diễn “ Dụ Vi, chỉ cần 2 ngày ở chung là có thể trả lời gần hết những câu hỏi này rồi. Tôi cho thời gian ngắn bởi hai người đều giỏi”
“…”

Lục Dư Thành rốt cuộc cũng nói một câu: “ Nói không chừng chúng tôi có thể trả lời đúng hết.”

“ Không thể nào.” Đạo diễn khẳng định một cách chắc chắn “ Chúng tôi đã ở trên mạng tổ chức trò chơi như vâậy, fans trung thành của hai người cũng không thể trả lời hết.”
“…” Dừng một lúc, Lục Dư Thành bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tổ biên tập đúng thật là ma quỷ.
Không để ý đến sự phản đối của khách mời, trò chơi cứ thế tiếp diễn.
Đạo diễn giải thích quy tắc trò chơi xong , cho bọn họ ăn cơm trước, ăn xong thì đến làm bài.
“ Hiện tại tôi làm gì còn tâm tình mà ăn cơm chứ!” Dụ Vi tự mình múc một chén canh “Tổ biên tập rốt cuộc ra bài thi như thế nào?”
Lục Dư Thành suy đoán “ Nói không chừng là hỏi mỗi năm Dụ lão sư đi những hoạt động nào, hoặc là tác phẩm của Dụ lão sư là gì nha.”
“….” Cái này cũng thật biến thái quá đi.
Dụ Vi vẫn luôn nghĩ đến bài thi, nhưng Lục Dư Thành lại bất tri bất giác đem nội dung chuyển sang vấn đề khác, tâm trạng Dụ Vi cũng thả lỏng không ít.
Chỉ là trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, đạo diễn không nói câu nào, Lục Dư Thành đột nhiên nói nhiều hơn.
Ăn cơm xong, hai người họ được phát bài thi.
Mười lăm phút bắt đầu, hai người đều không chút hoang mang xem đề.
Một trăm câu đều là điền thông tin vào chỗ trống, ban đầu đều là những vấn đề đơn giản như chiều cao, cân nặng, sở thích, … rồi tới mặt sau, câu hỏi càng ngày càng khó, thậm chí còn yêu cầu viết một câu thoại trong tác phẩm của Lục Dư Thành.
Dụ Vi nhìn cả bài, toàn thân đều thấy không ổn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể viết.
Lục Dư Thành cũng như Dụ Vi, nhận được đề thi liền xem qua một lượt. Rất nhiều câu hỏi vừa nhìn là hắn đã biết đáp án, dù sao cũng từng là người yêu của nhau, hơn nữa mấy năm nay hắn vẫn luôn âm thầm chú ý đến cô, mấy câu hỏi này căn bản không làm khó được hắn.
Vì thế hắn không do dự bắt đầu làm bài, căn bản không cần suy nghĩ mà viết hết đáp án. Cũng không biết có phải do hắn viết quá nhanh hay không mà nghe thấy có người nói nhỏ Lục lão sư không phải đang viết bừa đi
Nghe được lời này, Lục Dư Thành tức khắc không vui. Mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại vang lên thông báo đã hết giờ.

Cũng quá nhanh đi, Lục Dư Thành cúi đầu nhìn bài làm của mình, hắn còn hơn một nửa chưa trả lời.
Xem xong bài mình, Lục Dư Thành nhìn về phía Dụ Vi, chỉ thấy cô chậm rãi đem bút đặt bên trên bài làm. Trên mặt cô là nét bình tĩnh, không có chút phiền muộn .
Lục dư Thành trong lòng có chút chua xót, Dụ Vi không phải đã quên hết quá khứ rồi chứ.Hắn hiện tại cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, chỉ là khi nhân viên công tác muốn thu bài , hắn theo bản năng từ chối: “Chính chủ đều ở đây, không bằng cho hai chúng tôi tự chấm đi.”
Nhân viên công tác thấy cũng đúng, liền đồng ý cho họ tự chấm bài cho nhau.
Trong khi Lục Dư Thành thái độ hứng thú bừng bừng thì Dụ Vi lại từ từ đưa bài thi cho hắn.
Trong chốc lát, căn nhà gỗ nhỏ yên tĩnh lại, 2 người chăm chú nhìn bài thi. Trên vách tường là tiếng đồng hồ kêu tích tắc , ngoài cửa sổ là tiếng côn trùng luân phiên kêu, còn lại không có tiếng động nào khác nữa.
Vây quanh màn hình là một nhóm nhân viên, tất cả không một tiếng động mà nhìn hai vị lão sư đang chấm bài. Thời gian từng giây trôi qua, Lục Dư Thành rốt cuộc cũng thu lại tâm tình phức tạp của mình. Hắn ngẩng đầu nhìn lên máy quay, tơi cười nói” Dụ lão sư trả lời tổng cộng 24 câu” Dừng một lúc , hắn nói tiếp” đúng hết”
Tất cả mọi người trong nhà đều kinh ngạc, ngay cả Dụ Vi cũng không tin.
Lục Dư Thành không để ý đến sắc  mặt quỷ dị của nhân viên công tác, nói xong liền quay sang phía Dụ Vi “ Kết quả của tôi thế nào?”
Trong giọng nói hắn còn mang theo ý cười, cũng có vài phần mong chờ.
Cũng không biết là chờ mong cái gì.
Dụ Vi ổn định trạng thái, vẻ mặt bình tĩnh nói “ Lục lão sư trả lời tổng cộng 40 câu, đúng hết”
Cái này là cô hoàn toàn không có bịa đặt, các câu hỏi ở đầu khá đơn giản, đã thế còn có đề thi làm chứng, cô không thể nói dối được.
Nghe được Dụ Vi nói, Lục Dư Thành nở một nụ cười kiêu căng. Rõ ràng hắn là một người trầm tính, nhưng lúc này bởi vì thế mà lộ ra vẻ vui mừng rõ rệt cùng với đắc ý, y hệt một đứa trẻ được khen.
Trong đầu đạo diễn đưa ra nghi vấn “ Hai vị lão sư có thể cho mọi người xem bài thi của hai người không?” Trong giọng ông tràn đầy nghi ngờ.
Lục dư Thành nói thầm vài tiếng “ Cái này có gì hay mà phải cho xem…”
“ Người xem muốn xem” Trong lòng đạo diễn càng khẳng định có vấn đề.
Dụ vi trực tiếp đưa bài thi của Lục dư Thành ra trước máy quay.

Cô cũng không có nói sai, Lục Dư thành thật sự viết đúng hết.
Đạo diễn xem qua bài thi, xác minh hắn trả lời đúng hết thật.Trên mặt ông xuất hiện thoáng qua sự thắc mắc, cuối cùng nhìn về phía Lục Dư Thành.
Lục Dư Thành trực tiếp nhìn về phía máy quay, không một chút ngượng ngùng đưa bài thi ra. Đạo diễn nghĩ thaamfkhoong biets có phải mình hiểu nhầm Lục lão sư. Ông nhìn lên bài thi vài giây, biểu tình trên mặt liền thay đổi.
Lục Dư Thành không cho đạo diễn cơ hội nói, trực tiếp nói “ Câu thứ nhất, nghề nghiệp của tôi, diễn viên. Không sai.” Hắn mười phân tự nhiên chuyển tiếp sang câu thứ hai “Chiều cao 1m82, chính xác”
Nhân viên công tác “…”
“Cân nặng 63kg, không sai, gần đây tôi có gầy hơn chút”
“….”
Trong căn nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại tiếng của Lục Dư Thành.
“ Thích nhất mầu đen, tôi thấy không có sai.”
“Trái cây thích nhất là xoài, tôi thật sự rất thích.”
“Thích nhất đóng phim.”
….
Lục Dư Thành nói không ngừng nghỉ, những người còn lại đều rơi vào trầm mặc.
Quay xong phần chơi trò chơi thì cũng xong hết kế hoạch của ngày hôm nay,nhân viên công tác thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Lúc này chỉ còn lại Lục Dư Thành cùng Dụ Vi, hai người như xa lạ, không nói với nhau câu nào.
Hôm nay không ít người đều ngạc nhiên không nói thành lời.
Nhân viên công tác không ít người là fan trung thành của Lục Dư Thành, giờ phút nghe được Lục Dư Thành nói, tất cả mọi người đều rơi vào hoài nghi.
“Lục lão sư nhà tôi sao chỉ cao 1m82 ? Đạo diễn cao 1m80 mà so với lục lão sư còn kém một cái đầu”
“Kì lạ, không phải Lục lão sư bị dị ứng xoài sao?”
….
Nhân viên công tác nói chuyện không lớn lắm, chỉ là ban đêm ở trấn nhỏ khá yên tĩnh, vì thế Dụ Vi và Lục Dư Thành ngồi gần đó có thể  nghe rõ toàn bộ.Nhận ra không gian chỉ còn lại tiếng nói chuyện của mình, hai nhân viên công tác xấu hổ, hận không thể cắm đầu bỏ chạy.
Vì thế, nhân viên nhanh chóng thu dọn rồi rời đi.
Lục Dư Thành lúc này mới đứng dậy, đem cameras tắt hết, sau đó tháo thiết bị trên người mình xuống. Tháo xong, hắn không trực tiếp ngồi xuống, tầm mắt nhìn quanh phòng rồi dừng lại ở cốc nước.

“Tôi không uống” Đã từng ở bên nhau nên Dụ Vi biết hắn muốn làm gì.
“Vậy tôi uống” Mặc dù nói thế nhưng hắn vẫn cầm hai cốc nước đặt lên bàn rồi ngồi xuống. Hắn đem một cốc đặt ở trước mặt Dụ Vi, rồi tự tay bưng một cốc nước lên chậm rãi uống, đồng thời trong lòng cũng đang chậm rãi sắp xếp từ ngữ.  
Dụ Vi không uống cốc nước kia. Từ lúc Lục Dư Thành làm bài thi, cô liền xác định mình muốn cùng hắn nói chuyện, cho nên sau khi quay xong mới không có trực tiếp quay về. Dụ vi thấu Lục Dư Thành tựa như cũng có chuyện muốn nói với cô, cho nên cô vẫn luôn chờ Lục Dư Thành nói .
Lục Dư Thành vẫn ngồi đấy từ từ uống nước, một cốc thủy tinh đầy nước đều bị hắn uống cạn, cũng không thấy hắn mở miệng nói từ nào.
Trước kia cô cũng chưa từng thấy hắn như thế này.
Dụ Vi quyết định lên tiếng trước “Lục Dư Thành, rốt cuộc là anh muốn làm gì ?”
Lục Dư Thành buông cái cốc trong tay, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Dụ Vi.
Cái ánh mắt này làm Dụ Vi nhớ tới từng có nhà phê bình điện ảnh đánh giá Lục Dư Thành. Cô nhớ rõ người đó khen Lục Dư Thành diễn xuất rất tốt, nói kỹ thuật diễn có thể hạ gục minh tinh lưu lượng trong nháy mắt, thậm chí có thể sánh ngang với diễn viên gạo cội trong ngành. Đặc biệt là cặp mắt luôn chan chứa tình cảm, giống như lốc xoáy, làm người khác muốn đắm chìm trong đó.
Lục Dư Thành là một diễn viên giỏi, cho nên tất cả cảm xúc của hắn đều không thể tin tưởng.
Nếu không, tại sao chia tay bao nhiêu năm, Dụ Vi còn có thể thấy trong mắt hắn sự thâm tình, khiến toàn thân nóng lên, chỉ hận không thể chết chìm trong ánh mắt kia.
Cùng với ánh mắt đấy, hắn nói một câu
“Vi Vi, chúng ta quay lại đi”
Tác giả có lời muốn nói
(Nhật kí trước khi ngủ của Lục Dư Thành)
Cô ấy không có viết câu trả lời mấy
Thời điểm đấy tôi có chút đau khổ, không lẽ cô ấy thật sự quên mất. Sau đó hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, phát hiện có chỗ không đúng lắm.
Cô ấy giấu rất khá, hai mươi mấy câu, không có sai hết, chỉ đúng mấy câu. Câu dễ thì không có trả lời, câu khó lại trả lười đúng một ít
Tôi cảm thấy hình như biết được chân tướng.
Nếu không biết đáp án đúng thì sao có thể trả lời sai được.
Tôi cảm thấy tình yêu có vẻ có hy vọng rồi.
****
Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.