Đọc truyện Fan Cp Của Tôi Và Ảnh Đế Trả Dài Khắp Mạng Xã Hội – Chương 67: Người Có Tiền Như Mấy Người Thật Là Trâu Bò A
Diệp Phù Dư thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Đây là thao tác đùa dai quái quỷ gì vậy?
Nửa ngày sau Lăng Tử Nhật không thấy Diệp Phù Dư trả lời, cũng sốt ruột.
Lăng Tử Nhật: Tiểu tỷ tỷ còn ở đó không? Có phải chị cũng bị dọa rồi không QAQ?
Tiểu hồ ly siêu cấp đổi vận: Nói chuyện bình thường được rồi, khỏi làm bộ dễ thương.
Dứt lời, móng vuốt hồ ly chọt vào người trên màn hình, chìm vào suy tư.
Chuyện của Lăng Tử Nhật đúng là có chút kỳ quái, nhìn qua không giống vận khí không tốt, mà càng giống có yêu ma quỷ quái nào đó ở sau lưng đùa giỡn hơn.
Liên tục coi đi coi lại video mấy lần, ánh mắt Diệp Phù Dư đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau khi Lăng Tử Nhật ngã vào bể cá, trên sàn chỗ gần sofa đột nhiên có thêm một vũng nước.
Nhưng trước đó, trên sàn nhà rõ ràng không có gì mà.
Cái này ——
Rõ ràng có vấn đề.
Tiểu hồ ly chạy đến giường ngủ, mở tủ đầu giường màu trắng sữa, lấy ra một cái hộp.
Cái hộp nhìn qua vô cùng đơn giản, vuông vắn, bằng gỗ, mặt trên không chạm hoa văn, chỉ có những đường vân bằng gỗ.
Tiểu hồ ly ấn mở khóa, “cạch” một tiếng, hộp gỗ mở ra để lộ ra đồ vật được để bên trong.
Một mảnh lông nhỏ của Bạch Trạch.
Cho dù mảnh lông này được lấy xuống lâu rồi, nhưng giờ phút này vẫn còn tản ra ánh sáng trắng thuần khiết.
Thiên Đạo thỉnh thần thú như Bạch Trạch để ban phúc trạch cho nhân gian và yêu giới, đương nhiên cũng cho yêu tinh bọn cô một ít lợi lộc.
Diệp Phù Dư nhìn mảnh lông tơ này nửa ngày.
Những thứ này đều là khi cô rời khỏi Minh Sơn mang theo, lúc mới xuống núi còn đầy cả hộp mà bây giờ chỉ còn lại một mảnh nhỏ.
Dùng hao thiệt mà.
Cô ôm lấy cái đuôi xù lông của mình, hít một hơi thật sâu, thổi, mấy sợi lông hồ ly trắng bay bay trên không trung, chậm rãi rơi xuống, cuối cùng rơi xuống sàn nhà.
Cô sắp đến kỳ thay lông.
Vậy…!chú Bạch Trạch nhà mình chắc là cũng sắp đến rồi chứ? Nếu không gọi điện thoại nhờ chú ấy gửi chút lông tới đây?
Nghĩ một chút, Diệp Phù Dư thấy cái này ý tưởng này có vẻ khả thi, yên tâm quay đầu nhìn về phía màn hình điện thoại.
Lăng Tử Nhật: Tiểu tỷ tỷ sao chị lại bơ tôi rồi? Chị có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này được không, nếu có thể, đừng nói kêu ba, kêu ông nội cũng được luôn.
Diệp Phù Dư nhìn hai chữ ông nội, càng đau mắt.
Tiểu hồ ly siêu cấp đổi vận: Chắc là được, trước mắt để tôi chuyển phát cho cậu đồ dùng để đổi vận.
Nếu không được, tôi sẽ tự mình ra mặt xử lý giùm cậu.
Lăng Tử Nhật: Thật hả! Cảm ơn tiểu tỷ tỷ!
Sau đó, trong sự sửng sốt của Diệp Phù Dư, Lăng Tử Nhật chuyển cho cô hai mươi vạn tệ đặt cọc.
Diệp Phù Dư tuy là một con hồ ly, nhưng khác với những tên hồ ly nổi tiếng gian xảo kia.
Cô dùng lông Bạch Trạch chuyển vận cho người ta, tiền thu được cũng không quá nhiều.
Tiền đặt cọc nhiều nhất cũng chỉ được mấy vạn, vẫn luôn tùy người tùy chuyện.
Hơn nữa ——
Lăng Tử Nhật luôn miệng nói muốn cô giảm giá.
Vậy mà cô vừa nói tiền đặt cọc hai vạn, vị huynh đài kia trực tiếp nhân lên gấp mười lần.
Lăng Tử Nhật: Hì hì hì, tiểu tỷ tỷ đừng sợ, giảm giá là tôi thuận miệng nói chơi thôi, tôi cái gì cũng không có, chỉ là hơi nhiều tiền một chút.
Nếu giải quyết được, tôi sẽ chuyển thêm cho chị một trăm vạn, mãi yêu chị.
Diệp Phù Dư: “…” Người có tiền như mấy người thật là trâu bò a.
Diệp Phù Dư vừa cảm khái vừa cảm ơn đối phương.
Nhìn cái nhãn dán dễ thương đối phương vừa gửi, tắt tin nhắn riêng, rồi lấy một hộp gỗ từ trong ngăn kéo, chọn một sợi chỉ đỏ buộc lông Bạch Trạch lại để gửi cho người anh em Lăng Tử Nhật kia.
—
Editor có lời muốn nói:
Càng đọc truyện tui càng thấy cả thế giới đều giàu, chỉ có tiểu hồ ly là nghèo thôi (•‿•) Chừng nào tác giả mới cho chị tui lên đỉnh cao nhân sinh đâyyy…