Đọc truyện Exorcist – Chương 19
Lục Thanh nhìn con người đứng trước mặt mình, mới vài giây trước hắn còn là một tên phàm nhân yếu ớt, vậy mà lúc này từ trên cơ thể Tùng tỏa ra cỗ linh lực khủng khiếp. Nghe tên đó xưng danh là Tản Viên Sơn Thánh, Lục Thanh ngờ ngợ đoán ra là hắn đã mời Sơn Tinh nhập vào cơ thể. Hắn không ngờ rằng thằng nhãi kia lại có thể mời được một vị thánh xuống trần, hắn biết rằng với sức mình thì không thể nào chống cự lại chứ đừng nói là đánh bại, vì vậy ưu tiên của hắn lúc này là dụ thằng oắt kia ra khỏi núi, tránh càng xa nơi này càng tốt.
Lục Thanh niệm chú, hai chân và hai tay của hắn dần hiện lên những trận đồ thu nhỏ, liên tục di chuyển lên xuống. Lúc này Sơn Thánh trong cơ thể của Tùng thấy hắn bắt đầu vào thế, ngài liền chập hai tay lại vào nhau, từ hai bên bức tường chồi ra hai khối đá nhằm hướng Lục Thanh mà lao vào. Chấn động làm cả căn hầm rung lên bần bật, Lục Thanh đã né được, ngay lập tức từ chân trái của hắn, những trận đồ vòng tròn liên tục di chuyển xuống bàn chân, với một cú nhún hắn đã thu nhỏ khoảng cách với Sơn Thánh trong tích tắc. Những trận đồ bên tay phải liên tục di chuyển xuống bàn tay, hắn vung cú đấm thẳng mặt Sơn Thánh, xung lực phát tán ra xung quanh thổi bụi bay mù mịt.
Bụi tan cũng là lúc Lục Thanh ngạc nhiên đến há hốc mồm, hai chân của Thánh bị lún xuống nền đất đến tận đầu gối, tuy nhiên trên cơ thể tuyện nhiên không một vết xước. Gã liền bay người về sau giữ khoảng cách.
-Không thể tin được, cho dù là Thánh nhập đi chăng nữa nhưng cơ thể vẫn chỉ là phàm nhân, làm gì có ai chịu được một đấm của tao mà không tan xác.
-Mày nói xong chưa? Xong rồi thì đến lượt tao nhé?
Thánh Tản rút hai chân lên mặt đất. Ngài từ từ bước tới phía Lục Thanh, áp khí tỏa ra mạnh đến nỗi gã toát mồ hôi hột, định nhấc chân lên chạy nhưng hắn mới nhận ra chân mình đã bị khóa cứng bởi đống đá từ lúc nào. Bước gần đến trước mặt gã, Thánh Tản liền giơ nắm đấm lên, từ mu bàn tay liên tục có những đường vân màu máu rung động theo từng bước chân. Một quyền vung ra nhưng chỉ có bụi đá văng lên, trong khoảnh khắc Lục Thanh kịp dồn số trận đồ xuống chân mà vận sức bật người lên né tránh, thuận đà hắn liền đưa gối sang ngang thẳng thái dương Sơn Thánh.
-Đậu xanh, hàng thường không ăn thua vậy chơi hàng cấm vậy. BRATOS!!!
Sau tiếng gầm của Lục Thanh, đầu gối gã lóe lên sắc xanh. Ngay lập tức Sơn Thánh bị đánh văng vào vách tường bên cạnh, bức tường lún vào, vết nứt lan ra như mạng nhện. Gã tiếp đất mà thở hồng hộc, chiêu thức vận dụng toàn bộ số trận pháp cường hóa trong cơ thể vào một điểm gây ra phản lực vào mục tiêu bị tấn công, để hồi lại số trận đồ đã dùng cần khoảng thời gian, cụ thể là hắn cần thời gian để dùng ma lực niệm thành cơ số trận pháp như vậy.
Thấy Tùng bị đánh văng đi như vậy, Cáo con vô ý sơ hở để gã xương xẩu thò ra khỏi kết giới mà cào một nhát khiến cô bị thương ở bụng, nhưng với sinh mệnh cường đại của yêu thú, tấn công vật lý như vậy là không đủ để cô quan tâm, ngay lập tức Cáo con lại điên cuồng lao vào tấn công. Cáo con biết rõ cứ như này không phải cách, cô cần một đòn cực mạnh hoặc một phép thuật có thể xuyên qua kết giới này.
Vốn Cáo con định dùng khả năng vốn có của mình là quyến rũ nhưng có vẻ gã xương xẩu này không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi khả năng đó. Nhưng có lẽ điểm yếu của gã đến sơm hơn cô nghĩ, từ giửa kết giới xuất hiện một vết nứt, chứng tỏ gã đã gần cạn ma lực. Năm lấy cơ hội, từ chóp bốn cái đuôi của Cáo con liền xuất hiện những mảnh kim loại màu bạc, nó dần dần phủ kín đuôi của cô, ngay lập tức Cáo con liên tục dùng những chiếc đuôi đó mà đâm liên tục vào vết nứt trên kết giới của gã xương xẩu. Vết nứt càng ngày càng lan rộng, sau chục đòn đánh, nó đã vỡ, ngay lúc mất kết giới, Cáo con đã xiên thủng cơ thể gã bằng bốn cái đuôi, máu văng tung tóe khi cô ta xé xác hắn ra làm bốn.
Bên cạnh đó Hải Phong vẫn loay hoay tìm cách lách qua đàn quái vật của Tàng Kinh, nhưng cứ hễ giết một là một con khác lại chui ra từ cuốn sách, một thứ vũ khí khó chịu.
-Đm, bao giờ mới hết đây.
Gã ngoái sang phải thấy Tùng đã bị đánh bay vào tường, sang trái thì thấy Cáo con đang xé xác tên kia.
-Bố khỉ, một thằng thì bị găm vào tường, một con thì lên cơn hoang dã. Đm, ĐỨA NÀO CỨU THẰNG NÀY VỚI.
Hải Phong vừa hét vừa phải tránh những cái xúc tu từ cuốn sách. Chất dịch bắn ra từ những cái tua làm cậu ta không cầm nổi thương nữa do quá trơn.
-Gì thế. Cần cứu à?
Cáo Con đứng ngoài mà nói vào.
-Không phải cứu… mà là… tôi cần… giúp!!!
-Vậy giúp thế nào? Lao vào đánh cùng à?
-Không cần, chỉ cần cô cho tôi mượn ít ma lực thôi.
Ngay lập tức gã liền bay người lùi lại giữ khoảng cách với Tàng Kinh, hắn liền lôi từ trong túi ra hai hình nhân bằng gỗ, một đen một đỏ, đưa cho Cáo con một cái, cái còn lại gã nắm chặt trong tay trái.
-Đây, cô chập hai tay lại vào con hình nhân này, nhớ đưa ma lực vào trong con hình nhân. Thế là được, việc còn lại để tôi.
Cáo con làm theo lời Hải Phong, ma lực từ Cáo con ồ ạt chảy vào con hình nhân màu đen, ngay lập tức từ con hình nhân màu đỏ phát ra lượng ma lực cực lớn, Hải Phong liền nén nó lại.
-Ghê thật, trước tôi cứ tưởng cô chỉ là yêu thú bình thường, nhưng giơ mới biết là Vỹ Hồ. Mới có bốn đuôi mà ma lực đã khủng cỡ này thì khi lên chín đuôi thì bá cỡ nào?
Hải Phong liền vận toàn bộ số ma lực đó vào cây trường thương, hắn liên tục niệm chú bằng tiếng Phạn, con mắt trái của gã bốc lên làn khói xanh lam mờ ảo. Cây thương trên tay hắn dần chuyển sang màu đỏ máu, những tia sét xuất hiện xung quanh cây thương giật lên liên hồi.
Thấy dị biến từ Hải Phong, ngay lập tức Tàng Kinh liền cuống cuồng lật trang sách.
-Dị thư trang số 77.
Cơ thể gã lùn liền toát lên ve vàng óng, một phép phòng thủ của gã. Thấy đã nạp đủ số ma lực, Hải Phong thả con hình nhân xuống đất. Tay trái gã liền co lại thành trảo thủ hướng vể phía Tàng Kinh.
-Giờ thì… tiệc tàn rồi, đi về thôi chứ nhỉ. THƯƠNG SÉTTTT!!!
Hải Phong liền vung cây thương lên mà phóng thẳng về phía gã lùn, một vệt sáng màu đỏ lao thẳng vào bụng Tàng Kinh. Mũi thương liên tục xoáy thẳng vào mục tiêu mặc cho lớp phòng thủ vẫn đang cố gắng chống trọi lại.
“Crắc”
Tiếng nứt vỡ vang lên kèm theo đôi mắt trợn ngược của Tàng Kinh.
-Không thể nào, Dị thư mà lại bị một chiêu tầm thường áp đảo ư? Không thể nào.
Gã cố gắng dùng tay cầm vào cán thương với hy vọng nó sẽ dừng lại. Nhưng trước khi hắn kịp làm thế, cây thương đã đâm thủng bụng gã, để lại vết thương cháy xém bốc mùi khét lẹt.
Tàng Kinh gục xuống, gã cố gắng với tay lấy cuốn Dị thư. Những với lỗ thủng trên bụng, gã nhanh chóng chìm vào ảo giác do mất máu.
-Cứu… cứu tôi với, xin… hãy cứu tôi, thưa… chủ nhân.
Một cái chết không hề dễ chịu, nhưng xứng đáng với kẻ “nghịch thiên”.
Hải Phong thu hai cây thương về, gã định lao vào giúp Tùng nhưng đã bị Cáo con chặn lại.
-Gì thế, định để hắn chết à?
-Chủ nhân không dễ chết như thế đâu. Với lại trong trạng thái này, chúng ta chỉ làm vướng chân chủ nhân thôi.
Hải Phong cũng ngờ vực đứng nhìn về phía Tùng. Gã ngay lập tức chấn kinh khi thấy Tùng bước ra từ đám bụi mù, trên cơ thể không một vết thương.
-Cái quái gì, hắn là quái vật à?
Sơn Thánh liền lên tiếng giễu cợt Lục Thanh.
-Vậy ra đó là đòn mạnh nhất của mày à? Nãy giờ tao cho mày kha khá thời gian hồi sức rồi đấy nhỉ, có lẽ giờ tao nên tung hết sức chứ, đúng không nào?
Sơn Thánh ngay lập tức lao lên, nhưng từ trong bóng tối phát ra thứ tà khí quái dị khiến ngài phải lùi lại. Lục Thanh thấy lạ thì quay người lại, lập tức những cái bóng liền khóa chặt hắn trên đất. Luồng âm khí ngày càng gần, từ con đường sau lưng Lục Thanh, một tồn tại trong hình dáng con người đi ra. Hắn mặc trang phục kỳ lạ tới mức Sơn Thánh cũng chưa thấy qua bao giờ.
-Chà, ở đây sôi động quá nhỉ, cho ta tham gia với được không?
-Mày là thằng nào, sao lại từ bên trong đi ra?
Lục Thanh cố gắng quay lại hỏi.
-Hử, ngươi quên ta rồi à. Buồn thật, có lẽ nên cho ngươi đi cùng đám ngu si trong kia.
-Lẽ nào…? Là chủ nhân?
-Ừ, đúng rồi đấy, nhưng muộn rồi, tội đáng chết thế còn lâu ta tha.
Dứt câu, một bạn tay xuyên thẳng lồng ngực Lục Thanh ra phía trước. Gã chợn mắt, cố hớp lấy từng ngụm không khí trước khi mất đi ý thức mà gục xuống.
-Xong chưa? Giờ thì tao hỏi, mày là thằng nào?
-Vậy ra thần linh thời đại này ăn nói với người già thế này đây, thế này thì dạy được ai?
Gã ta mỉm cười khiêu khích, Thánh Tản lập tức lao đến không suy nghĩ mà đấm thẳng mặt tên đó. Nhưng sự đời lắm chữ “ngờ”, hắn ta chỉ cần dùng hai ngón tay đã kẹp chặt được nắm đấm của Sơn Thánh.
-Để ta nói cho người biết nhé, tính tuổi thì ta còn lớn hơn cả cụ ngươi đấy. Người ta hay gọi ta là Al’alaya mặc dù ta không thích cái tên đó lắm.