Đọc truyện Evil’s Love – Tình Yêu Của Ma Vương – Chương 43
“Vương, Hi Triệt cảm thấy sự tình không hẳn là như vậy.” Sau khi đám ma tản đi, Hi Triệt theo Vương tới ‘Minh Linh’, mặc dù sự thực đã bày ra trước mắt, thế nhưng Hi Triệt không nguyện tin tưởng, Tại trung căn bản không thể thương tổn Vương a!Có trời mới biết, lúc bản thân tuyên bố mệnh lệnh, có bao nhiêu không đành lòng.
“Vương, ngươi phải tin tưởng hắn a, hắn không thể tổn thương ngài.” Nếu như không xoay chuyển được điều gì, kết quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Cút xuống!”
“Vương ——!!”
Ta cũng cần phải hảo hảo ngẫm lại, ‘Giáo đình đã phái đi nhiều kỵ sĩ thánh điện, chuẩn bị tấn công lãnh thổ của đại gia tộc, hơn nữa nghe đồn đang âm mưu lập kế hoạch.’ Cái gọi là âm mưu lúc đó, chẳng lẽ chính là chỉ điều này? Hừ, chỉ dựa vào cái đám ‘giáo đình’ vô tri ngu xuẩn kia mà có thể an bài kế hoạch khéo léo như vậy sao?!
Chuyện phát sinh gần đây đều quá khéo… Hơn nữa đều xoay quanh một người…
Thế nhưng, mặc dù đối với ta mà nói, Ma tộc bên dưới hẳn là đều không thể chịu nổi một đả kích như vậy, nhưng dù sao Ma giới cũng rất khổng lồ, thứ nên làm cũng không thể thiếu…
“Hạ lệnh xuống phía dưới, cứ dựa theo quy củ mà làm việc.”
“Vương!!” Thực sự phải dùng cách đối xử dành cho gian tế bên địch để trừng trị Tại Trung sao?
Nhìn thấy Duẫn Hạo không có ý thay đổi ý kiến, Hi Triệt cũng dần dần yên lặng, lúc bước tới cửa, Hi Triệt thấp giọng hỏi một câu, “Vương, ngài đã bao giờ yêu chưa…”
Yêu… Ta đã sống rất lâu rồi, trong những năm tháng đó đã suy nghĩ một cách rất mơ hồ… Loại tình cảm này, ta có thể có không…
… …
Nguyên lai đây chính là trừng phạt sao?
Sau khi ta bị kéo đến nơi địa lao1 ẩm ướt này, liền bắt đầu cuộc sống như vậy…
Mặc dù, trong địa lao này không nhìn thấy sự khác nhau giữa ban ngày cùng đêm khuya, thế nhưng luôn luôn có người tới nhắc nhở chính mình…
“Này! Nhanh lên một chút! Những phạm nhân này vẫn còn đói đấy!” Ngục tốt2 ở đây lại lớn tiếng quở mắng rồi, vì ta là gian tế của ‘giáo đình’ mà bị giam giữ, cho nên không được đối đãi giống như Ma tộc phạm trọng tội, ta cũng phải hầu hạ những Ma tộc bạo động bị giam giữ quanh năm suốt tháng ở đây, đương nhiên đây chỉ là ban ngày…
Buổi tối, ta phải đối mặt với nỗi đau xót khi bị quất roi cùng vô số hình phạt, vì không để ta hôn mê, mỗi lần đánh đến mức độ nhất định đều sẽ dùng một loại dịch thể dính đặc tử sắc mà đổ vào vị trí thụ thương của bản thân, khiến nỗi thống khổ càng thêm bứt rứt, là tử sắc đấy… Thật đúng là mỉa mai…
Hi Triệt đại nhân… Hữu Thiên đại nhân đều chưa từng tới thăm ta, chung quy cũng cảm thấy ta đáng tội sao…
“Này! Mau dọn sạch sẽ nơi này đi!” Trên mặt đất văng đầy những mảnh vỡ nhỏ của chén bát, chỉ cần không chú ý liền sẽ bị thương.
“Có kẻ có thể tới hầu hạ chúng ta là một điều hiếm thấy đấy! Sao không nhân cơ hội này mà hảo hảo hưởng thụ chứ? Ha ha ha!!” Bọn họ đương nhiên là cố ý, hôm nay đã không phải là ngày đầu tiên ta tới dọn sạch nơi này rồi.
“Hắn chính là tội nhân mưu hại Ma vương đó! Ngươi nói xem, ‘giáo đình’ thật đúng là có bản lĩnh mà!” Tại Trung nghe thấy lời chế nhạo vừa nãy của bọn họ, vốn không muốn để ý tới, thế nhưng, mỗi khi nhắc tới hai chữ ‘mưu hại’, y liền không thể nén giận nổi.
Ngừng công việc dọn dẹp trên tay lại, Tại Trung phẫn nộ trừng mắt về phía tù nhân Ma tộc đang kiêu ngạo cười to kia.
“Ngươi đây là cái ánh mắt gì?!” Lập tức ném cho Tại Trung một cái tát thật mạnh, “Có cốt khí nhỉ!” Mắt thấy còn muốn động thủ, ngục tốt vội tới ngăn cản, “Các ngươi ở đây không phải đều cùng một loại sao!”
“Kim Tại Trung, ban ngày thì theo chúng ta ra đây!” Một phát túm lấy dây xích buộc trên cổ Tại Trung, đi về chỗ xử phạt.
“Hừ! Có bản lĩnh thì mở miệng giải thích đi! Không phục? Ngày mai tiếp tục làm!” Ma tộc ở đây cho dù ngày xưa đã từng tôn quý bao nhiêu, thế nhưng một khi rơi xuống tình cảnh này, cũng đã trở thành kẻ có hai bàn tay trắng, bị giam giữ không biết mấy nghìn năm, khó nhìn thấy trọng phạm còn thấp hèn hơn mình, sao có thể không nhân cơ hội mà hảo hảo phát tiết một lần được, cho nên, hiện tại, mỗi ngày Tại Trung chẳng những không ngừng đối mặt với nỗi thống khổ trên thân thể, mà còn thêm sự châm chọc khiêu khích của đông đảo lao phạm3.
Từ lúc ta không thể mở miệng nói trên đại điện, đến bây giờ vẫn không phát ra được thanh âm, điều duy nhất có thể làm được, chính là dùng hành động, dùng ánh mắt để làm những cái cảnh cáo và chống đối đầy phí công kia.
Ta không thể làm thinh a, bởi vì ta không tổn thương Duẫn Hạo, cho dù ta có chết đi cũng không thể làm chuyện bất lợi với Duẫn Hạo được…
___________________
(1) Địa lao: Ngục dưới lòng đất.
(2) Ngục tốt: Lính canh ngục.
(3) Lao phạm: Nôm na là tội phạm.