Đọc truyện Esport Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi – Chương 86: Vẫn Sẽ Trêu Em Ấy
Sau khi ngắt máy, Tần Phi mới nhận ra một vấn đề —— nếu mẹ của Kinh Vũ là Tiêu Tịch, vậy cha của cậu là ai?
Nhưng vì bản thân là người ngắt máy trước, thế nên anh không muốn gọi lại chút nào.
Có trời mới biết, giờ trong đầu của Tần Phi chỉ toàn là hình ảnh Kinh Vũ giả gái, sau đó anh sẽ là người vén…….!đúng là điên mất.
Bên kia, Tiêu Vận cũng hỏi Kinh Vũ: “Có thể nói luôn cho chị biết ba em là ai không?”
Kinh Vũ đáp lại một cách không do dự: “Em không có ba.”
Tiêu Vận nhìn cậu, nhận thấy sự cứng cỏi trong mắt người kia, cô chỉ đành nhận thua: “Thôi được rồi, cái này không quan trọng, chỉ cần biết là Tiêu Tịch là mẹ em là được rồi.” Cô dừng một chút: “Chuyện khác vẫn ổn, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Kinh Vũ đứng lên khỏi ghế sô pha.
Cậu vừa định xoay người rời khỏi phòng thì đã nghe tiếng nhắc nhở đến từ Phương Lạc Phàm: “Trong khoảng thời gian này em đừng lướt Weibo, có xem cũng đừng phản hồi.”
Kinh Vũ: “Dạ, em biết rồi.”
*
Không thể nào không lướt Weibo được, cả đời này cũng không thể.
Sau khi về phòng, việc đầu tiên mà Kinh Vũ làm chính là ôm điện thoại để vào Weibo.
Cậu dễ dàng tìm thấy hot search, bài viết kia còn kèm theo 9 tấm ảnh minh họa, đúng là liệt kê ra rất nhiều bằng chứng, nhưng quá chi tiết và lại có quá nhiều sự trùng hợp được xâu chuỗi như thế lại nên tạo thành một loại cảm giác “thế này thật khó để lý giải”, dẫn đến việc khó đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhưng thế cũng không có nghĩa là nó thật sự không thể được lý giải, mà là phải tốn công sức để lý giải thôi.
Điều khiến người khác không thể chịu đựng được đó chính là đống bình luận của cư dân mạng.
Mắng Tiêu Tịch lừa gạt fans, mắng hai người tự bày trò để câu kéo sự nổi tiếng, mắng họ làm trò để đánh bóng bản thân……!đâu đâu cũng là chửi bới.
May thay, dù có là Kinh Vũ hay là mẹ cậu – Tiêu Tịch, cũng đều không phải là kiểu người mềm yếu.
—— cả hai đã vượt qua một giải đoạn khó khăn không gì bì được rồi, nếu đem những đống bình luận đó ra để so sánh, thì căn bản cũng chỉ như muối bỏ biển.
Kinh Vũ còn đang do dự không biết có nên nhắn tin qua cho Tiêu Tịch, báo sơ về tình hình bên này của mình không thì đã nhận được tin của người kia trước.
Tiêu Tịch: Đừng quên những gì mẹ con mình đã thống nhất với nhau, con cứ yên tâm mà thi đấu, không cần lo lắng về bất cứ điều gì khác.
Kinh Vũ thở dài, nhắn trả lời: Mẹ yên tâm, con đã chọn con đường này rồi thì sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu.
Gửi xong, cậu nghĩ ngợi một lát, lại tiếp tục nhắn thêm một tin nữa: Mẹ hãy bảo vệ bản thân thật tốt, mấy người trên mạng nói sao cũng được, nhưng ở ngoài đời mẹ nhất định không được gặp chuyện gì đâu đó.
Tiêu Tịch: Ha ha, cái này thì con yên tâm, đừng quên con đã luyện tập với ai mới có được ngày hôm nay nha ~
Kinh Vũ: =_=
Tiêu Tịch: Mẹ có xem buổi tường thuật trực tiếp của trận chung kết, con đẹp trai lắm! Vào vòng trong cũng phải cố lên nha ~
Kinh Vũ: Dạ.
Nhắn xong chữ này, Kinh Vũ lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi một hồi lâu, mãi cho đến khi xác định được Tiêu Tịch sẽ không trả lời nữa, cậu mới tắt màn hình, thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là mẹ của mình, xem ra cũng không cần phải lo gì nhiều.
Còn bên của Tần Phi…..!Kinh Vũ đưa tay che mắt —— đã đến lúc phải đi lật bài ngửa rồi.
Vì thế, một lúc sau, có người đến gõ cửa phòng Tần Phi.
Ban đầu, Tần Phi cứ tưởng đó là Diệp Hồng, anh đi tới mở cửa, không ngờ lại nhìn thấy Kinh Vũ.
Sự can đảm mà Kinh Vũ vất vả lắm mới lấy được lập tức bốc hơi khi nhìn thấy Tần Phi.
Sau một lúc im lặng, cậu ngập ngừng lên tiếng, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe được: “Em…!vào trong được không ạ?”
“Vào đi.” Tần Phi xoay người đi về phía sô pha, anh lấy hai cái ly sạch sẽ, rót nước vào.
Sau khi đóng cửa lại, Kinh Vũ tiến lại gần Tần Phi với tâm thế tràn ngập lo sợ: “Em……”
Tần Phi: “Qua đây ngồi.”
Kinh Vũ: “Dạ.”
Kinh Vũ chậm rãi ngồi xuống đối diện Tần Phi: “Em……”
“Uống nước không?” Tần Phi đưa một ly nước cho cậu.
“À, em cảm ơn.” Kinh Vũ cầm ly, cậu theo bản năng mà uống vài ngụm, độ ấm của nước cũng vừa phải.
Sau đó lại là im lặng.
Kinh Vũ (nội tâm): Tiêu rồi, mình đang muốn nói gì ấy nhỉ? Tự nhiên mình quên mất rồi!
Tần Phi (nội tâm): Là em ấy đã tự mình đưa tới cửa rồi, mình có nên tỏ tình hay không đây? Lúc này chuyện trên mạng xã hội đã thành như thế rồi, nếu tỏ tình thì có phù hợp hay không đây? Cứ như thể nhân lúc cháy mà mà đi hôi của vậy.
Kinh Vũ ( nội tâm): Đúng rồi, mình muốn giải thích chuyện tối hôm qua! Mình còn muốn nhân cơ hội này để tỏ tình nữa, nhưng chuyện trên mạng đang như thế, thôi thì cứ giải thích chuyện tối qua trước đã.
Tần Phi ( nội tâm): Thôi bỏ đi, khoan hãy tỏ tình, nhưng mà mình vẫn sẽ trêu em ấy mới được!
Nghĩ như vậy, hai người hầu như là lên tiếng cùng một lúc:
Kinh Vũ: “Anh Phi, chuyện tối hôm qua thì……”
Tần Phi: “Chuyện lúc sáng mà anh nói……”
Hai người đều sửng sốt, sau đó, Kinh Vũ xin nhường: “Anh nói trước đi.”
Tần Phi liếc cậu, nói luôn: “Chuyện lúc sáng anh nói em đừng để bụng làm gì, anh không để nó trong lòng.
Vì anh cũng thích con trai.”
Kinh Vũ: “!!!”
Từ trước đến nay, Tần Phi vẫn luôn thẳng thắng như thế, anh thậm chí còn không thèm chớp mắt: “Hơn nữa lúc đó em đang say, có làm gì cũng không lạ.”
Kinh Vũ ngơ ngác mà nhìn Tần Phi, hoàn toàn không nghe được gì nữa, giờ trong đầu cậu chỉ toàn là câu “Anh cũng thích con trai”.
Nhịp tim đập bỗng tăng nhanh không gì kiểm soát nổi, cậu hơi há hốc, những lời bày tỏ đã sẵn sàng để được thốt ra.
Nhưng đúng lúc đó, Tần Phi lại khẽ nghiêng người về trước, nhẹ nhàng nhéo mũi Kinh Vũ: “Vậy nên em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ngốc.”
“Đoàng ——” một tiếng, là cái gì đó trong đầu Kinh Vũ đã nổ tung.
Chóp mũi vẫn còn đọng lại chút tê dại, khiến cả thân thể vì thế mà cũng run lên.
Bộ não lại càng trống rỗng, mất đi khả năng suy nghĩ.
Tần Phi không để ý đến sự ngây ngẩn của Kinh Vũ, anh rút tay về, nói: “Chờ chuyện trên mạng lắng xuống rồi thì mình ra ngoài ăn một bữa nhé? —— chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Lúc đó tỏ tình thì cũng không sao.
Đó không phải là lần đầu tiên bọn họ đi ăn riêng, nhưng lần này, đó lại là một lời mời khi đã biết người kia là cùng một kiểu với mình.
Sau khi lấy lại tinh thần, Kinh Vũ cảm thấy hai mắt mình có hơi chua xót: “Dạ.”
Cậu dùng giọng nói đã có chút run rẩy của mình để nói ra chữ đó, nhưng cảm thấy như thế thì vẫn chưa đủ để bày tỏ thành ý của mình, thế là lại bổ sung thêm một câu đầy quả quyết: “Dù em có phải bò thì cũng sẽ bò tới cho bằng được!”
Tần Phi không khỏi bật cười —— gì vậy trời? Đi hẹn hò chứ có phải đi đánh giặc đâu?
Cái tên này…!có thể nào huỵch toẹt hơn thế nữa được không?
“Được rồi, quyết định thế nhé.” Anh cười.
*
Chiều hôm đó, cả nhóm thu dọn đồ đạc, làm thủ tục check-out rồi lên máy bay để trở về thành phố S vào buổi tối.
Ngày hôm sau, Tiêu Vận đã liên lạc được với công ty của Tiêu Tịch, sau nhiều ngày thảo luận, cả hai cùng đưa ra một thông báo đính chính trên Weibo chính thức.
Tuyên bố do công ty của Tiêu Tịch đưa ra chính là lời đáp trả cho mọi điều được lan truyền trên Weibo.
Ví dụ như chuyện Tiêu Tịch mất tích là vì khi đó kỹ thuật diễn của cô đã bước vào giai đoạn “nút thắt cổ chai”, cần phải nghỉ ngơi vài tháng để điều chỉnh.
Thêm vào đó, việc Tiêu Tịch thích xem livestream của LDPL là vì cô thích Chúa Tể Ác Ma, và sẽ thường chơi game vào những lúc rảnh rỗi.
*Nút thắt cổ chai: một phép ẩn dụ khi kĩ năng của diễn viên gặp phải những hạn chế khi đã đạt tới một cấp độ/đẳng cấp nhất định, giống như phần cổ chai của một chai nước, khi nước dâng đầy lên thì nơi cổ chai là nơi hẹp lại và khó để vượt qua được nhất, các diễn viên sẽ gặp phải tình trạng này, nhưng nếu họ vượt qua được giới hạn đó thì sẽ có khả năng chạm đến một đẳng cấp khác (Nguồn: Baidu).
Tóm lại chính là đưa tin đính chính cho các tin tức trên Weibo, nhìn thì cứ như là đang làm sáng tỏ mọi vấn đề, nhưng từ đầu tới đuôi lại không hề nhắc đến một câu nào như “Cá Vàng không phải là con trai của Tiêu Tịch.”
Weibo chính thức của PG lại càng cục súc hơn, lời tuyên bố đó rất đanh thép —— không có chuyện mượn sự nổi tiếng của người khác, cũng không phải là tự tạo scandal để đánh bóng tên tuổi, những ai còn tiếp tục lan truyền tin đồn thất thiệt, câu lạc bộ chúng tôi nhất định sẽ dùng pháp luật để điều tra đến cùng!
Nhìn thấy thông báo đó, fan của PG ai cũng vui vẻ.
【 Ha ha ha, không hổ là PG! Thông báo thôi mà cũng chiến như vậy! Mạnh mẽ hơn nhiều so với team của Tiêu Tịch! 】
【 Showbiz toàn mấy chuyện kiểu này thôi! Tôi không thèm quan tâm mẹ của Cá Vàng là ai, tôi chỉ muốn xem cậu ấy thi đấu! 】
【 Chỉ muốn xem Cá Vàng thi đấu +1】
【 Cơ mà lâu rồi không thấy Cá Vàng livestream, cậu ấy còn phát sóng trực tiếp không vậy? 】
【 Có thể nào cho những người khác trong PG livestream luôn không? 】
Ngược lại so với bọn họ, cư dân mạng bên Tiêu Tịch lại phản ứng kịch liệt hơn rất nhiều, một bên thì đã chấp nhận rồi, một bên còn lại thì soi ra lỗ hổng, yêu cầu Tiêu Tịch phải có một thông báo khác chính xác hơn, hai bên đấu đá với nhau, chửi nhau um sùm trên Weibo.
Công ty của Tiêu Tịch âm thầm điều hướng dư luận, dần dẫn dắt tình huống theo chiều hướng có lợi cho cô, dù trận chiến của hai bên vẫn chưa dừng lại, nhưng công ty họ đã đạt được mục đích, sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ lắng xuống mà thôi.
Cùng lúc đó, Weibo chính thức của LD cũng đã công bố thời gian và địa điểm của vòng tích điểm dành cho top 8 —— thứ hai tuần sau, khu H của thành phố S.
“Khu H!” Lạc Nhất Minh hoan hô, “Từ chỗ chúng ta qua đó chỉ mất một tiếng rưỡi đi tàu điện ngầm!”
Diệp Hồng cũng cười: “Ha ha ha, ban tổ tức thật là tốt với chúng ta mà!”
Hàn Lãnh: “Trailer tướng mới cũng ra rồi này! Mọi người xem đi!”
Lạc Nhất Minh: “Cái gì cái gì?!”
Ngoại trừ Tần Phi vẫn ngồi yên tại chỗ, những người khác đều kéo tới phía sau Hàn Lãnh, nhìn chằm chằm vào màn hình di động của y.
Kinh Vũ đứng bên cạnh Diệp Hồng, nhìn vào điện thoại của Hàn Lãnh.
Mới sáng nay, khi Weibo chính thức của LD thông báo thời gian và địa điểm của vòng tích điểm, nhà phát hành cũng tung luôn trailer dành cho tướng mới, là hai hình động, mỗi hình lại có thêm một dòng chú thích.
Trong một bức hình là hình ảnh của một thiếu nữ tóc dài với hai đôi cánh mỏng manh ngay thắt lưng, trên tay nàng là một ánh sáng lập lòe đang tuôn chảy cứ như một ngọn lửa.
Caption: Ngọn lửa nơi đầu ngón tay này chính là tình yêu mà ta dành cho người.
Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ thiêu đốt tất thảy, dâng hết những thứ tốt đẹp của thế gian này lên cho người!
Hàn Lãnh: “Pháp sư à?”
Diệp Hồng: “Hệ lửa đã có Cửu Vĩ Yêu Hồ rồi, có khi nào là xạ thủ hay không?”
Lạc Nhất Minh: “À à à, loli sao? Em thích loli nhất!”
Một hình khác là một chàng trai mặc trang phục của sát thủ, hắn cầm một con dao ngắn trên tay, phần đầu của hai chiếc thắt lưng vây quanh eo được tạo hiệu ứng đặc biệt cứ như một ngọn lửa đang cháy.
Lạc Nhất Minh: “Đi rừng!”
Diệp Hồng: “Sát thủ đi rừng!”
Hàn Lãnh: “Sát thủ đi rừng chứ còn gì nữa!”
Kinh Vũ: “À à!”
Caption của tấm ảnh này chính là: “Chỉ cần có ánh sáng, ta sẽ có thể đi đến bất cứ nơi đâu.
Chỉ cần là nơi ta đi qua, thì đều là màu đỏ của máu —— nhà ngươi có thể bắt được ta sao?”.