Bạn đang đọc Esport Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi – Chương 26: Xấu Hổ
Dịch: Bánh
Kinh Vũ ôm cuốn artbook đi về phòng mình, việc đầu tiên mà cậu làm là đặt nó lên trên bàn, một lát sau, Kinh Vũ lại cảm thấy thế thì không ổn lắm, bèn lấy thêm mấy cuốn sách khác đè lên trên cuốn artbook đó.
Lại thêm một lát sau nữa, Kinh Vũ lấy mấy cuốn sách kia ra, ôm cuốn artbook vào lòng rồi nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm một nơi có thể giấu nó đi.
Cuối cùng, sau khi giấu cuốn artbook dưới gối đầu của mình xong, Kinh Vũ hồi tưởng lại chuỗi hành động mà bản thân vừa làm rồi tự cảm thấy mình làm thế không khác gì một con cún đang tìm cách chôn xương cả, không khỏi 囧 một chút.
Thế thì có sao chứ……!Dù gì cũng là đồ mà Phi ca đưa —— đồ do nam thần đưa, cần phải biết trân trọng!
Vì còn phải tập tiếp, thế nên sau khi giấu xương….!à không, giấu món quà của Tần Phi xong, Kinh Vũ không tiếp tục ở lại trong phòng mà đi xuống dưới, quyết định sau khi luyện tập xong mới trở về bồi dưỡng tình cảm với cuốn artbook đó sau.
Nhà của Phương Lạc Phàm ở gần gaming house của PG, thế nên y không sống chung với các thành viên của PG.
Y tải xuống toàn bộ video về buổi train team tối hôm nay vào máy của mình rồi ôm laptop đi về.
Phương Lạc Phàm vừa đi khuất, Tần Phi đã trịnh trọng tuyên bố: “Hôm nay trai team liên tiếp ba ván, chắc là mọi người đã mệt rồi, đi nghỉ sớm đi!”
Sau tiếng hoan hô, Lạc Nhất Minh vọt lên lầu hai lấy đồ đi tắm, Kinh Vũ ngẩn người, cậu vẫn còn đang trong trận…..
“Đi tắm rửa đi, ván này để anh đánh thay cho.” Tiếng của Tần Phi lại vang lên, lần này anh chỉ nói với mỗi một người duy nhất.
Kinh Vũ vừa định đồng ý, bỗng cậu nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Em chơi Băng Tuyết Chi Tâm……”
“Không sao, cứ để đó cho anh.”
“Dạ.”
Kinh Vũ cũng không lề mề nữa, cậu ngoan ngoãn tháo tai nghe ra rồi đứng dậy, nhường máy cùng chỗ ngồi của mình lại cho Tần Phi, yên tâm đi tắm rửa.
Thế nên Kinh Vũ sẽ không biết được rằng, không bao lâu sau khi cậu rời đi, con tướng ruột của cậu – dưới sự điều khiển của Tần Phi – đã feed như chưa bao giờ được feed rồi thua trận dưới sự sỉ vả của cả đội.
Tần Phi đăng xuất khỏi tài khoản một cách bình tĩnh, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó, anh âm thầm tự lau mồ hôi cho mình —— Dm! Con tướng này đáng sợ vãi! Ông đây sẽ không bao giờ chơi mày nữa!
*
Kinh Vũ bước ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ đi quanh tầng 1, thấy đèn trong phòng huấn luyện đã tắt, cậu lên tầng hai, vào phòng của mình.
Cậu dùng khăn lông lau khô tóc, sau khi xác định đã không còn nước nhiễu xuống nữa mới ngồi lên giường, cẩn thận lấy cuốn artbook dưới gối ra.
Mấy cuốn artbook kiểu này đúng thật là rất có sức hấp dẫn đối với một kẻ mê cái đẹp như Kinh Vũ, nhưng cậu lại không nghĩ tới chuyện sẽ mua chúng về.
Dù gì thì mua mấy cái này cũng phải phụ thuộc vào may mắn, đôi khi nội dung của cả cuốn artbook đã được thể hiện trên bìa sách hết rồi, còn mấy tờ bên trong chỉ là in thêm cho đủ số lượng mà thôi.
Kinh Vũ đặt nó lên đùi, ngắm nghía trang bìa một lúc lâu rồi mới lật nó ra xem thật cẩn thận.
Bìa sách và trang đầu tiên có hơi dính vào nhau, thế nên khi Kinh Vũ mở ra, hai trang đó bị lật qua cùng một lúc.
Kinh Vũ không để ý, chuẩn bị xem tiếp những trang còn lại.
Nhưng cậu bỗng thấy được có gì đó gồ lên trên mặt sau của trang đầu tiên……!Chữ viết??
Có chữ viết ở trang đầu?
Cậu vội lật trang đầu tiên ra xem lại, thấy được hai chữ “Tần Phi” vô cùng khí phách, bên dưới còn có thêm một hàng chữ nhỏ: PG-Sleep.
“A a a a a ——”
Tần Phi đang định đi tắm thì lại nghe được tiếng hét đầy sợ hãi từ phòng đối diện, suy nghĩ đầu tiên ập tới trong anh chính là Kinh Vũ đang gặp nguy hiểm, thế nên anh vội mở cửa phòng cậu rồi vọt vào trong như một phản xạ có điều kiện: “Sao vậy?!”
Cuối cùng, cảnh mà Tần Phi nhìn thấy lại chính là cảnh Kinh Vũ ôm cuốn artbook lăn lộn trên giường với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Tần Phi: “……”
Thấy anh vọt vào trong, có thể thấy Kinh Vũ có hơi sửng sốt một chút, nhưng biểu hiện của cậu cũng không có vẻ gì là ngại ngùng cả, vẻ phấn khích trên mặt cậu biến thành một nụ cười tươi rói: “Phi ca, em thấy được chữ ký của anh rồi, cám ơn anh!”
Tần Phi: “……!Có gì to tát đâu, tới mức đó luôn hả?”
Xem ra anh đã đánh giá thấp sự sùng bái mà Kinh Vũ dành cho mình rồi.
“Không có gì thì anh đi ra ngoài trước đây.” Vừa dứt lời, Tần Phi đã bước ra ngoài cửa mà không đợi Kinh Vũ đáp lại, nhưng vừa ra tới thì đã đâm phải Lạc Nhất Minh đang để trần nửa người trên.
Lạc Nhất Minh: “Chuyện gì vậy chuyện gì vậy?!”
Một quả đầu vàng chóe xông tới, vừa nhìn thấy Tần Phi thì phản ứng đầu tiên của Lạc Nhất Minh là: “Cá Vàng, anh không sao chứ? Phi ca ăn hiếp anh đúng không?”
“Hả?” Kinh Vũ ngẩn ra, cậu không hiểu tại sao Lạc Nhất Minh lại đưa ra kết luận như vậy, “Không…”
Cậu còn chưa dứt lời, Tần Phi đã đá cho Lạc Nhất Minh một cái: “Mặc cái áo rồi qua tới đây thì mày chết à?!”
Lạc Nhất Minh trừng anh: “Em đang bận làm anh hùng cứu mỹ nhân đó! Làm gì còn thời gian để mặc áo hả? Mà có để trần cũng đâu phải cho anh xem, anh kích động làm gì?”
Tần Phi đá cậu ta thêm một cái nữa: “Cút!”
“Không được, em phải xác nhận sự an toàn của Kinh Vũ đã!” Lạc Nhất Minh tỏ vẻ chống đối, nhưng Tần Phi nhất quyết không cho cậu ta nhìn thấy Kinh Vũ.
Hoặc có thể nói là —— không cho Kinh Vũ nhìn thấy nửa người trên trần trụi của cậu ta.
Để cả hai khỏi phải giằng co nữa, Kinh Vũ đành phải buông cuốn artbook ra rồi đi về phía hai người, có chút chột dạ mà giải thích: “Anh không sao, chỉ là có hơi hào hứng vì nhận được chữ ký của Phi ca mà thôi…..”
Lạc Nhất Minh cũng được nhìn thấy Kinh Vũ, thấy cậu vẫn còn mặc đồ ngủ thì mới thở ra: “Làm em sợ vãi, em còn tưởng Phi ca làm gì anh.”
Kinh Vũ: “?”
Tần Phi: “……”
Ngay sau đó, Diệp Hồng cùng Hàn Lãnh cũng vọt qua, cả hai người bọn họ vừa tắm xong là chạy tới ngay, ai cũng ở trần y hệt Lạc Nhất Minh, đã thế tóc tai vẫn còn đang chảy nước ròng ròng.
Hàn Lãnh: “Hình như tôi vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cá Vàng thì phải?”
Diệp Hồng: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Kinh Vũ vừa định giải thích thêm một lần nữa thì đã bị Tần Phi đẩy mạnh vào trong phòng rồi đóng cửa lại luôn.
Sau đó, Tần Phi đau đầu nhìn ba tên đang trần như nhộng ngay trước mặt mình: “Tsk, Nhất Minh giải thích đi, anh đi tắm.”
“Ò….”
Vì thế, Lạc Nhất Minh đã giải thích đầu đuôi ngọn nguồn của chuyện lúc nãy cho hai người kia biết, nghe xong, mặt ai cũng tối sầm.
Phía bên kia cánh cửa, Kinh Vũ – người đang dựa vào cửa để nghe trộm – chỉ ước gì mình có một cái lỗ để chui xuống.
Xấu hổ quá đi mất!
Cơ mà cậu không để ý chuyện Tần Phi cản Lạc Nhất Minh lại, mà chỉ nhớ đến chuyện bị anh đẩy vào trong phòng.
Ảnh thương fan ghê á!
Chờ nhóm người trước cửa phòng giải tán, Kinh Vũ cũng về giường, tiếp tục thưởng thức nội dung bên trong cuốn artbook.
“Đẹp quá đi thôi.”
*
Một tuần luyện tập trôi qua rất nhanh, giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 4 sắp sửa khởi tranh, mà vòng đấu đầu tiên tất nhiên là vẫn sẽ là vòng đấu theo lời mời*.
*Giải đấu theo lời mời: Invitational Tournament – chỉ những ai được ban tổ chức mời mới được tham gia, và như các bạn đã biết, PG – dù từng top 8 – không được mời (nói cách khác là bị đá rồi đó), đội được mời thay cho slot của PG là SOS, và vì thế nên PG mới phải làm lại từ con số 0 aka tham dự vòng loại để đi từ dưới lên.
Là đội tuyển duy nhất lọt vào Tứ kết mà vẫn không được mời thi đấu, có thể thấy PG đang nhận được sự chú ý của rất nhiều người.
Không bao lâu sau khi danh sách các đội tuyển tham dự giải đấu được công bố, trên Weibo tràn ngập các câu hỏi đến từ người hâm mộ của PG: Điều gì đã xảy ra với PG vậy? Không lẽ cả đội đã giải nghệ rồi sao?
Trong đó cũng không thể thiếu mấy câu khịa của dân qua đường: Một đội tuyển cà lơ phất phơ như PG thì giải tán sớm đi là vừa.
Các thành viên của PG không hay dùng Weibo nên không biết được chuyện này, thế nên họ cũng không thể đưa ra câu trả lời cho những thắc mắc kia.
Thế nhưng Kinh Vũ đã có thể nhận ra điều này từ đống bình luận trong buổi livestream của mình:
【 Giải thi đấu theo lời mời không có PG, tại sao vậy? 】
【 Nghe nói PG sắp giải thể rồi hả, không phải vậy chứ? Cá Vàng, cậu vừa mới ký hợp đồng mà? 】
【PG quá không ổn định, Cá Vàng, cậu nên đầu quân cho một đội tuyển khác.
】
Kinh Vũ “À ừm……” nửa ngày vẫn không biết nên trả lời sao, dù gì thì danh sách các đội tuyển được mời cũng là do phía nhà tổ chức quyết định, mà cậu không thể chỉ trích bên đó một cách công khai được.
Cuối cùng, Kinh Vũ cố gắng nói một cách khách quan và bình tĩnh nhất có thể: “Trong mùa trước, phong độ của PG có chút thất thường, vì để không giẫm lên vết xe đổ, cả đội sẽ dành khoảng thời gian một tuần để điều chỉnh lại với hy vọng sẽ tạo nên bước đột phá trong mùa giải lần này.
Vì vậy, việc giải thể là vô căn cứ, mọi người đừng tin những lời xằng bậy trên mạng.”
【 Thế nên việc không tham dự giải đấu theo lời mời là do quyết định của PG sao? 】
【 Thật ra là các cậu sợ mình sẽ lại bị -14 điểm như mùa trước chứ gì? 】
【Tình hình hiện tại của PG như thế nào vậy? Có thể tiết lộ đôi chút được không? 】
Kinh Vũ mỉm cười rồi……!tắt bình luận: “Okay, hôm nay tui cũng sẽ chơi Băng Tuyết Chi Tâm, mọi người đoán xem liệu tui có ăn được Mega Kill hay không nè?”
Sau buổi train team với SOS, Kinh Vũ đã livestream lại như bình thường, chỉ là đã lâu rồi cậu không đăng video lên.
Dù gì thì cũng đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, cần phải bỏ ra nhiều thời gian để luyện tập, căn bản không rảnh để edit rồi đăng video mới.
Có lẽ là vì bản hợp đồng của cậu cùng với PG mà lượng người xem trong buổi livestream của Kinh Vũ đã tăng lên nhiều hơn so với lúc trước.
Người nhiều, thị phi cũng nhiều theo, khung chat giờ bắt đầu có thêm đủ kiểu chửi bới cùng cà khịa, khiến Kinh Vũ vốn đã không thích đọc bình luận giờ lại càng không muốn xem hơn.
Thế nhưng, là một người thường xuyên dùng Băng Tuyết Chi Tâm để đánh rank, Kinh Vũ đã không còn có bất cứ cảm giác gì đối với những lời sỉ vả đó rồi.
Khi đang đợi ghép trận, Kinh Vũ vẫn sẽ trả lời một vài comment của fan rồi lại giả vờ như không thấy được những lời ác ý nhằm vào mình.
– ——-
Chiều hôm đó, giải đấu theo lời mời chính thức bắt đầu.
Tám đội được mời sẽ đấu theo cặp, cả vòng sẽ kéo dài trong bảy ngày.
Kinh Vũ nhìn xung quanh, thấy mọi người trong PG ai cũng “ai làm chuyện người nấy”, không khỏi sửng sốt: “Mọi người không xem đấu giải hả?”
“Xem chứ!” Người trả lời là Lạc Nhất Minh, “Nhưng để tối rồi xem, chiều nay mình phải tập rồi.”
Diệp Hồng bổ sung thêm: “Tối nay huấn luyện viên sẽ đến xem cùng với chúng ta, vừa xem vừa phân tích luôn.”
“Ra là vậy.” Kinh Vũ hiểu rồi.
Đúng rồi, giờ mình đã là tuyển thủ chuyên nghiệp, không thể chỉ xem đấu giải cho vui như lúc trước nữa.
Kinh Vũ còn đang bận suy nghĩ, mọi người trong PG đã nói qua chuyện khác:
Diệp Hồng: “Hình như hôm nay giám đốc sẽ qua.”
Hàn Lãnh: “Úi! Thật hay giả vậy! Khi nào thì chị ấy qua tới? Giờ tôi đi đổi quần áo còn kịp không?”
Diệp Hồng: “……!Cậu đi đổi cả cái khuôn mặt này luôn thì được hơn đó.”
Lạc Nhất Minh: “Diệp Tử, sao anh biết hôm nay giám đốc qua?”
Diệp Hồng: “Sáng nay huấn luyện viên có tới, bảo anh quét dọn gaming house một chút.”
Lạc Nhất Minh: “Ok, hiểu rồi.”
Hàn Lãnh: “Đã hiểu.”
Công tác vệ sinh môi trường sống của PG đều do các thành viên tự mình đảm nhận, nhưng chỉ cần huấn luyện viên Phương Lạc Phàm không nói gì, tất cả mọi người sẽ xem như rác dưới chân mình không hề tồn tại.
Mà Phương Lạc Phàm, sẽ chỉ bảo bọn họ dọn dẹp trong một trường hợp duy nhất —— đó chính là khi giám đốc đến.
“Quét dọn đi!” Hàn Lãnh nói rồi đứng dậy khỏi ghế chơi game.
Lạc Nhất Minh thấy chán chết đi được, nhưng dù gì cậu ta cũng sợ bị giám đốc mắng: “Tốc chiến tốc thắng đi!”
Có hai người dẫn đầu, rất nhanh sau đó, toàn bộ thành viên của PG bắt tay vào công tác dọn dẹp gaming house, ngay cả Tần Phi cũng cầm miếng giẻ lau lên đi lau bàn một cách vô cùng miễn cưỡng.
Kinh Vũ phụ trách quét dọn trong phòng tập, cậu vừa quét vừa đi đến bên cạnh Tần Phi, ngập ngừng hỏi: “Phi ca, bộ giám đốc dữ lắm hả?”
Câu hỏi này có chút……
Tần Phi không khỏi bật cười: “Không phải là chị ấy hung dữ, mà là khi chị ấy đến, huấn luyện viên sẽ trở nên hung dữ.”
“Tại sao vậy?”
“Em đoán xem?”.