Bạn đang đọc Esport Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi – Chương 21: Anh Đây Chỉ Hung Dữ Với Những Thằng Gà!
Ăn sáng xong, Tần Phi lười biếng nói: “Trước khi huấn luyện viên về, Nhất Minh cùng lão Hàn đi đôi, Diệp Tử đi đơn, Kinh Vũ đi theo anh.”
Lạc Nhất Minh: “Được rồi ~”
Diệp Hồng: “OK.”
Kinh Vũ đứng lên theo bản năng, thấy Tần Phi vẫn còn ngồi ngay tại chỗ, cậu do dự một hồi rồi lại ngồi xuống.
Tần Phi nhìn cậu bằng ánh mắt có chút buồn cười, khi những người khác đã đi vào phòng tập, anh mới chậm rãi đứng dậy rồi đi về phía phòng họp.
Kinh Vũ vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Sau khi vào phòng họp, Tần Phi đi dọc theo chiếc bàn dài, ngồi xuống ngay bên cạnh laptop, mở nó lên rồi nhập mật mã, anh không ngẩng đầu lên, nói: “Em qua đây đi.”
“Dạ.” Kinh Vũ đáp, cậu kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Tần Phi.
“Qua gần chút đi, em nhìn thấy màn hình không?”
“Được ạ.” Kinh Vũ nói thế thôi nhưng vẫn nhích ghế qua gần Tần Phi hơn.
Tần Phi vẫn rất thản nhiên, anh click mở một folder: “Xem lại trận đấu ngày hôm qua nhé.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào: “Mặc dù có thể nói rằng suýt chút nữa là chúng ta đã thắng, nhưng thật lòng thì việc thua trước ANE là chuyện đương nhiên, ngược lại chuyện đánh áp đảo được trong giai đoạn early game mới chính là kì tích.”
Kinh Vũ nghe rất chăm chú, không dám phát biểu ý kiến.
“Có ba vấn đề như thế này: Thứ nhất, anh đi đường trên em đi rừng, mọi người vẫn chưa thích nghi được, chưa kể bể tướng của em còn rất ít, và cũng toàn là những tướng không được ưa chuộng, rất khó phối hợp, cần phải cải thiện thêm.”
Đôi mắt Kinh Vũ toát lên sự buồn bã, nhưng cậu vẫn không nói gì.
“Thứ hai, mọi người đã quen nghe anh call team rồi, bỗng phải đổi sang em thì tất nhiên là sẽ không quen.
Hơn thế nữa, đây là lần đầu tiên em đảm nhận vị trí call team cho một đội tuyển đã có lối đánh cố định rồi đúng không?”
“Dạ.”
“Cái này cũng phải cố gắng thêm.”
“Thứ ba, anh nghĩ là cái này em cũng biết, PG rất kị giai đoạn late game, càng đến cuối càng mắc nhiều sai lầm, những chuyện như lật kèo là rất khó xảy ra.
Cũng cần phải luyện thêm nốt.”
Nói xong ba vấn đề này, Tần Phi để video phát đi phát lại trên màn hình, nghiêng đầu qua nhìn Kinh Vũ: “Chỉ có thế thôi.”
Kinh Vũ: “???”
Còn tưởng rằng vừa rồi Tần Phi chỉ là nói sơ qua trước khi mổ xẻ từng vấn đề chính…….!nhưng nói thế là xong rồi sao?!
Kinh Vũ nhìn Tần Phi bằng ánh mắt đầy ngờ vực, cậu do dự một chút rồi lấy hết can đảm để hỏi anh: “Thế em có sai sót ở đâu không anh?”
“Anh nói hết rồi mà?” Tần Phi cho cậu một ánh nhìn Nãy giờ em nghe cái gì vậy?, “Nói tóm lại, những thứ cần rèn thêm chính là —— phối hợp, call team, late game.” Anh dừng một chút, “Call team thì huấn luyện viên đã dặn là anh và em sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí này, anh làm một ván thì em làm một ván.
Chú ý nghe cách anh call team để tới lượt mình thì biết cách điều chỉnh chiến thuật sao cho phù hợp.”
“Dạ.” Kinh Vũ ngoan ngoãn đồng ý, tuy cậu cảm thấy những gì Tần Phi nói rất có lý, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy anh có hơi qua loa một tí, thế nên vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Cuối cùng, cậu vẫn không thể không nói ra những suy nghĩ của mình: “Nếu em không dùng Băng Tuyết Chi Tâm……”
“Đó chính là một cách khác để tự chôn vùi mình đấy.” Tần Phi ngắt lời cậu, bình tĩnh nói: “Dù kết quả của trận đấu có là như thế nào, thì em cũng không được nghi ngờ năng lực của chính mình, cái này thì em phải học hỏi Nhất Minh, hôm qua thằng nhóc này bị người ta hành cho ra bã, KDA bét bảng, thế mà nó vẫn có tự tin lần sau gặp lại ANE sẽ ăn được cái Mega Kill kìa.”
Kinh Vũ cứng họng —— mình có nên nói không hổ là center của PG không nhỉ?
“Em ổn định hơn nó nhiều, thế nên em sẽ ổn thôi.” Tần Phi có thể chắn chắn về điều đó, anh vỗ vai Kinh Vũ, “Ra đi đơn đi.”
“Dạ……!Thế còn anh?” Kinh Vũ đứng lên trong vô thức, sau đó cậu chợt nhớ ra vấn đề này, bèn hỏi Tần Phi.
Ai ngờ Tần Phi lại nằm bò ra trước laptop: “Buồn ngủ….!anh ngủ thêm một lát đã.”
Kinh Vũ: “……”
Kinh Vũ nhìn Tần Phi đầy bất lực, cậu chần chừ một lát rồi xoay người bước ra ngoài cửa.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, Kinh Vũ đã quay vào trong phòng, thử hỏi Tần Phi: “À thì….!nằm trên bàn ngủ dễ cảm lạnh lắm, không ấy anh về phòng ngủ nhé?”
Tần Phi không trả lời, cơ thể anh khẽ lên xuống theo từng nhịp thở.
Mới đó đã ngủ rồi sao? Không thể nào?
Kinh Vũ muốn qua lắc bả vai Tần Phi, nhưng sắp chạm vào anh rồi thì bàn tay cậu lại ngừng giữa không trung.
Bởi vì cậu bỗng nhớ đến những gì Diệp Hồng kể lại —— mấy tháng trước, huấn luyện viên muốn lôi Tần Phi xuống giường, xém chút nữa là bị anh đánh cho què giò, từ đó trở đi không ai dám đánh thức người này nữa.
Kinh Vũ không sợ bị Tần Phi đánh, chỉ sợ nếu mình quấy rầy giấc ngủ của người kia thì sẽ bị anh ghét.
Cậu còn đang do dự, thì bàn tay vẫn còn đang cứng đờ giữa không trung bỗng bị người khác chộp lấy!
Đồng tử Kinh Vũ co rút, cơ bắp trên người cậu căng cứng, nhưng nhận ra người bắt lấy tay mình là Tần Phi mới dần thả lỏng được một chút.
Tần Phi vẫn nằm trên bàn như thế, nhưng anh vẫn có thể bắt lấy cổ tay Kinh Vũ một cách chính xác, một lát sau, anh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn người kia: “Sao vẫn chưa đi?”
Kinh Vũ hoàn toàn thả lỏng, mặc cho Tần Phi nắm lấy cổ tay mình, cậu có chút xấu hổ: “Em lo anh bị cảm lạnh……”
“Haiz —— lo xa thật đấy.” Tuy nói thế thôi, nhưng sau khi buông tay Kinh Vũ ra, Tần Phi vẫn tắt laptop rồi đứng lên.
Kinh Vũ tưởng anh sẽ đi lên phòng ngủ theo lời khuyên của mình, ai ngờ Tần Phi lại choàng tay qua cổ cậu: “Không ngủ nữa, đi tập luyện với em.”
“Hả?” Kinh Vũ chớp mắt, thụ sủng nhược kinh.
“Nói em……” Tần Phi kéo Kinh Vũ đi ra ngoài cửa.
Kinh Vũ “Dạ?” một tiếng.
“Không có gì.” Tần Phi nuốt những lời mình xém chút nữa là nói ra vào trong.
Vừa nãy, lúc bắt lấy cổ tay cậu, anh cảm nhận được một sức mạnh rất to lớn.
Cậu nhóc này……!có vẻ như cũng không yếu ớt như vẻ bề ngoài nhỉ.
Cùng lúc đó, ba người trong phòng huấn luyện đang nhỏ giọng thảo luận một vấn đề nào đó:
Lạc Nhất Minh: “Sao nay không nghe được tiếng Phi ca rống lên nhỉ?”
Hàn Lãnh: “Vi diệu ghê, hôm nay Phi ca không nổi điên à ta?”
Diệp Hồng: “Chậc, mọi người xem Phi ca là gì vậy? Đâu phải lúc nào ảnh cũng nổi khùng đâu chứ.”
Lạc Nhất Minh: “Xớ, nói cứ như anh chưa từng bị anh ấy quát vào mặt bao giờ ấy.”
Diệp Hồng: “Móa, câm coi! Đừng gợi lại những ký ức đáng sợ đó trong anh mày! Tối nay chắc ngủ mơ thấy ác mộng quá!”
Hàn Lãnh: “Trong PG này, từ trên xuống dưới ai mà chưa từng bị Phi ca chửi chứ? Hôm qua train team như thế, tôi thấy Cá Vàng chắc cũng lành ít dữ nhiều rồi.”
Diệp Hồng: “Chắc là do hiệu quả cách âm tốt quá chăng? Nhất Minh, có muốn qua đó nghe lén không?”
Lạc Nhất Minh: “Không đi! Đừng hòng ngăn ông đây kiếm Mega!”
*
Tần Phi nói là đi luyện tập với Kinh Vũ, mà anh cũng thật sự kéo cậu bước vào trong phòng huấn luyện.
Ba tên trong phòng huấn luyện đang làm bà tám chuyện gì đó, sôi nổi đến mức không nghe được tiếng bước chân của Tần Phi, thấy anh bước vào, cả ba lập tức trở nên im lặng.
Đây là lần thứ N Kinh Vũ cảm thấy phản ứng của bọn họ thật kỳ quặc, cậu ngồi vào chỗ của mình, không nhịn được mà bày tỏ thắc mắc của mình: “Lúc nào Phi ca xuất hiện mọi người cũng yên tĩnh như vậy à…….”
Diệp Hồng ho khan dữ dội, Lạc Nhất Minh cũng ho vài tiếng, Hàn Lãnh là người ho lố nhất.
Tần Phi liếc bọn họ: “Có bệnh thì đi uống thuốc đi, bộ uống thuốc thì chết à!”
“Không không không, chỉ là bị sặc nước miếng thôi à, không có gì đâu.” Diệp Hồng vội nói, hắn cẩn thận quan sát Tần Phi, thấy anh không nhìn mình mới dám nhìn Kinh Vũ vẫn còn đang tò mò: “Cá Vàng à, lúc nãy ảnh có hung dữ với em không?”
Vẻ tò mò trên mặt Kinh Vũ chuyển thành khó hiểu chỉ trong nháy mắt: “Không có ạ?”
“Anh đây chỉ hung dữ với mấy thằng gà!” Tần Phi trừng Diệp Hồng một cái, không thèm quan tâm đến ba người kia nữa, nghiêng đầu nhìn về phía Kinh Vũ, “Vào game đi.”
“À, dạ.” Kinh Vũ nhanh chóng nhấn đúp vào icon trò chơi để mở giao diện đăng nhập.
Cậu vừa định nhập tài khoản mình hay dùng vào, Tần Phi đã đoạt bàn phím, nhập một tài khoản mới toanh: “Mật khẩu là 123456789, em có thể tự đổi lại.”
Kinh Vũ chớp mắt, vẫn chưa hiểu lắm.
Tần Phi đành phải lại bổ sung thêm một câu: “Tài khoản đánh giải chuyên nghiệp của em.”
Kinh Vũ “A” một tiếng, giờ mới ra chuyện tối qua Tần Phi bảo mình lấy ID bằng tiếng Anh: “Cảm ơn anh.”
Nói cảm ơn xong, cậu nhập mật khẩu vào, nhìn vào góc trên cùng phía bên trái, đúng vậy —— là PG-GF.
Ngay khoảnh khắc này, cảm giác khi được là một phần của cả một tập thể trở nên vô cùng mãnh liệt, Kinh Vũ nhìn chằm chằm ID của mình, ngơ ngác một lúc lâu.
—— mình không nằm mơ, mình thật sự đã trở thành một phần của PG!
Tần Phi nhìn thấy hết phản ứng của cậu, anh cho cậu đủ thời gian để cảm thán rồi mới nói: “Tài khoản này có full tướng cũng như full skin, anh đã mua hết giúp em rồi.
Trong đó còn dư mấy ngàn xu*, em muốn mua gì thì cứ mua.”
*Xu: Đơn vị tiền trong game, dùng mua skin hoặc tướng.
“Dạ!” Kinh Vũ vội vàng đi chiêm ngưỡng những con tướng cùng trang phục trong tài khoản này.
“Đừng quên đổi mật khẩu chứ.” Tần Phi nhắc nhở.
“Dạ dạ, em sửa ngay!” Kinh Vũ cười, vội đi đổi mật khẩu, trông cậu không khác gì một nhóc con vừa có được món đồ chơi mới.
“Ha——” Tần Phi cười, anh dời tầm mắt, chuẩn bị đăng nhập vào tài khoản riêng của mình thì bỗng nhận ra một điều……
Anh nghiêng đầu nhìn qua phía tay trái, mà Mid, AD, SP đều dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn anh.
Tần Phi: “……!Gì đây?”
Diệp Hồng: “Phi ca, anh……!Cá Vàng còn nhỏ, tha ẻm đi!”
Tần Phi: “Cút!”
Kinh Vũ: “?”
Toàn bộ thành viên của PG vừa nhìn thấy Tần Phi sẽ cứng họng, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Có ba lý do:
Thứ nhất, một khi Tần Phi đã không vừa lòng thì sẽ rống lên, già trẻ lớn bé trong PG, không có ai là chưa từng bị anh quát bao giờ, một khi người này đã nổi nóng, dù có là huấn luyện viên, thậm chí là cả bà chủ cũng đều chạy trời không khỏi nắng.
Thứ hai, Tần Phi là đội trưởng của PG, đồng thời cũng là người sáng lập ra đội tuyển, thế nên anh có mối quan hệ rất gần gũi với ông chủ cùng giám đốc của PG.
Dù anh vẫn chưa bao giờ thừa nhận chuyện này, nhưng mọi người đều có thể tự hiểu được —— đắc tội với Tần Phi chẳng khác nào đắc tội với ông chủ.
Thứ ba, Tần Phi thích con trai.
Diệp Hồng thấy bình thường, Lạc Nhất Minh cùng Hàn Lãnh cũng thấy bình thường nốt, bọn họ không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng trước khi gặp Tần Phi, cả ba vẫn chưa tiếp xúc với đồng tính bao giờ, thế nên đúng là có hơi thấp thỏm thật.
Thế nhưng, sau mấy tháng ở chung với nhau, bọn họ đã làm quen được với xu hướng tính dục của Tần Phi, cũng rất thành tâm công nhận người đội trưởng là anh.
Thêm vào đó, mới gặp nhau lần đầu đã thẳng thắng come out rằng mình là…!quả không hổ danh là đội trưởng của PG nhỉ?
Ngày đầu tiên Lạc Nhất Minh bước chân vào PG cũng được Tần Phi cho biết chuyện đó luôn, lúc đó cậu ta đứng ngơ ngác tại chỗ không khác gì một cục hóa thạch, cuối cùng, vì chức quán quân, vẫn đặt bút kí tên lên bản hợp đồng.
Hôm nay tới lượt Kinh Vũ dọn tới, Tần Phi sẽ lại come out thêm một lần nữa chăng?
Mọi người đều nghĩ như vậy —— trừ Tần Phi.
Không biết vì sao, anh vẫn chưa muốn nói ra chuyện đó ngay lúc này..