Bạn đang đọc Esport Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi – Chương 17: Chắc Chắn Sẽ Không Thua!
Dịch: Bánh
Diệp Hồng hiểu rõ ưu điểm của bản thân mình: Phản ứng nhanh lẹ, giỏi tấn công, tính toán tốt.
Dù đang ở thế bất lợi, hắn cũng có thể nghĩ ra cách giành lấy quyền chủ động, khiến đối phương xoay vòng như chong chóng.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ khuyết điểm của mình: Dễ nản lòng.
Một khi đã cảm thấy không thắng được, thì sẽ không còn động lực để giãy giụa dù chỉ một chút.
“Thua.” Hắn có chút bất lực mà phun ra một chữ, tay cũng đã sắp buông chuột tới nơi, Scarlet Wrath đập mặt vào tường, mắc phải một lỗi di chuyển mà một tuyển thủ chuyên nghiệp không nên có.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp tưởng tượng đến chuyện lát nữa mình sẽ bị Tần Phi mắng như thế nào, một giọng nói tràn ngập kiên định vang lên: “Chưa, vẫn chưa thua.”
Bình tĩnh, vô cùng chân thật đáng tin.
—— đó là cảm giác của Diệp Hồng đối với câu nói vừa rồi.
Mà người nói ra câu đó, chính là Kinh Vũ.
“Ôm đi, chúng ta vẫn có thể thắng!” Kinh Vũ rất quyết tâm, cậu điều khiển Băng Tuyết Chi Tâm xuống đường dưới, “Clear lính, đừng để lính vào trụ!”
Tới lúc này rồi, Kinh Vũ đã không còn quan tâm ai là người call chính, trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất —— không thể thua! Nhất định không thể thua!
Không phải vì thua là sẽ không thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa, mà là vì —— cậu không muốn thua, chỉ thế mà thôi.
“AP đừng ngẩn người nữa, về tế đàn hồi máu đi.”
“AD ra mid clear lính.”
“SP đừng qua đây, đi theo AD đi.”
“AP xuống đường dưới.”
Phòng huấn luyện của PG chỉ còn lại tiếng nói bình tĩnh của một mình Kinh Vũ, cậu call rất ngắn gọn lại quyết đoán, có vẻ vô cùng cố chấp với chiến thắng trận này.
“Tập hợp, thủ đường trên.”
“Đường giữa AD lo nhé.”
“Đường dưới.”
“Turn lính thứ hai ở đường trên sắp ra rồi, AD lên farm đi.”
“Mid, SP ra mid ulti đi, nhanh!”
“Đường dưới đường dưới.”
Cứ như vậy, dưới sự chỉ huy của Kinh Vũ, PG ngăn được đợt tấn công của lính tiên phong, chỉ mất có hai trụ ngoài
“Bên kia đi đánh Phượng Hoàng rồi, đừng để bọn họ ăn được!”
Kinh Vũ nói xong liền chạy ra đường giữa.
Sau khi ba con Rồng Hắc Ám bị chinh phục, Phượng Hoàng sẽ xuất hiện ở giữa bản đồ, nếu thu phục được Phượng Hoàng rồi, cả đội sẽ nhận được bùa lợi Niết Bàn Chi Hỏa, có tác dụng đỡ được một đòn chí mạng*.
*Chí mạng: một đòn chí mạng là cơ hội để một cuộc tấn công thành công sẽ gây ra nhiều thiệt hại hơn một cú đánh bình thường.
“SP lên trước đi!” Kinh Vũ vừa nhìn vào bản đồ nhỏ vừa ra lệnh.
Sariel của Hàn Lãnh bay đến cạnh hang Phượng Hoàng liền lấy được tầm nhìn của bên địch —— cả năm người bên kia đều đang tấn công Minh Giới Phượng Hoàng, đã sắp ăn xong rồi.
Kinh Vũ không đợi đồng đội, cậu tiến lên đầy quyết đoán, dùng chiêu hai Tuyết Chi Khiên Dẫn, dịch chuyển đến bên Cuồng Cốt đang ở gần Phượng Hoàng nhất, vừa qua tới đã dùng chiêu cuối, đóng băng được một lúc ba người, rồi không quan tâm đến bên địch, tấn công Phượng Hoàng một cái rồi dùng Trừng Trị!
【 hệ thống 】 Băng Tuyết Chi Tâm, chinh phục Minh Giới Phượng Hoàng!
【 hệ thống 】 Nhận được bùa lợi Niết Bàn Chi Hỏa!
Hiệu ứng khống chế đã không còn, quân địch liền tập trung tiêu diệt Băng Tuyết Chi Tâm.
Chiêu cuối của Sariel vẫn còn chưa hồi, chỉ có thể buff giáp cho cậu.
Nhưng Băng Tuyết Chi Tâm thật sự quá mỏng manh, dù đã có lớp giáp che chở, vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây được.
【 hệ thống 】 Nhân Mã, One Kill!
【 hệ thống 】 Băng Tuyết Chi Tâm bên ta đã bị tiêu diệt!
“Tranh thủ đi!” Kinh Vũ nói, nhìn thi thể của mình cùng con số đang đếm ngược trên màn hình, gấp đến mức muốn xoay vòng.
Giờ cậu có muốn làm gì cũng không được, chỉ có thể nói lung tung.
【 bên ta 】 Cá Vàng không phải Cá Muối ( Băng Tuyết Chi Tâm): KS thôi mà, ai mà chả biết.
*KS: Kill Stealing, last hit để ăn mạng hoặc đoạt quái / mục tiêu trên bản đồ.
【 bên ta 】 Cá Vàng không phải Cá Muối ( Băng Tuyết Chi Tâm): Có ngon thì combat thắng xem nào ~
【 bên địch 】ANE-HI ( Ariel): Được, này là cậu nói đấy.
“Bùi Lăng chặn họ lại, Diệc Văn cùng A Dã đi lên top với anh.” HI lạnh lùng nói, y không sợ thế tấn công của PG dù chỉ là một chút.
Lilith của Tần Phi đang ép rất mạnh, không thèm để ý tới Cuồng Cốt mà tấn công ra hàng phía sau, Diệp Hồng cũng đi theo xả chiêu cuối, nhưng không ngờ hắn lại bấm trượt, chiêu cuối không trúng được ai cả.
Tần Phi không khỏi phát ra một tiếng “Tsk”, đành gửi gắm hy vọng lên người Lạc Nhất Minh, ai ngờ được cậu ta cũng mắc lỗi giữ vị trí, bị Cuồng Cốt đánh trúng.
Đội hình bị đánh tan!
“Lui lại!” Kinh Vũ lập tức phản xạ.
Nhưng cậu vừa dứt lời, Tần Phi lại càng lớn giọng: “Tấn công! Giết Nhân Mã!”
Tần Phi: “Diệp Tử hoảng loạn cái gì đấy? Chiêu đâu?!”
Diệp Hồng liền nhấn vài phím theo phản xạ có điều kiện, một chuỗi combo được dồn vào Nhân Mã một cách chuẩn không cần chỉnh.
Tần Phi: “Thằng nhóc Nhất Minh có được không đó? Cút qua đây!”
Lạc Nhất Minh giật mình một cái, vội né tránh đòn đánh của Cuồng Cốt rồi đuổi kịp cả team một cách thần kỳ.
Tần Phi: “Hàn Lãnh, một tên Cuồng Cốt thôi mà cũng không cản được?!”
Sariel của Hàn Lãnh bỗng trở nên điên cuồng, thân là một trợ thủ lại chạy qua tay đôi với một tanker là Cuồng Cốt.
“Nhân Mã để anh! Giết Hắc Giao!” Tần Phi gào thét, anh kết liễu được Nhân Mã rồi, cả bốn dồn sát thương vào Hắc Giao, tiễn Hắc Giao vốn đã máu giấy lên bảng đếm số chỉ trong nháy mắt.
Lúc này, cả bốn đều đã dùng xong bùa lợi Niết Bàn Chi Hỏa, dù là Scarlet Wrath hay là Chân Vũ, cũng chỉ còn một chút máu nhỏ, nhưng cả đội đều không có ý định muốn rút lui.
Vào thời điểm quyết định, chiêu cuối của Sariel đã hồi kịp, Tỏa Huyết Gia Tốc!
“Lên!” Tần Phi kêu gọi, dẫn đầu cả đội vào trong trụ, muốn giết Ariel đang sắp sửa bỏ trốn.
“Giết Cuồng Cốt!”
Rất nhanh sau đó, Cuồng Cốt cũng bị tiêu diệt, nhưng trước khi y chết vẫn kéo theo được cái mạng của Scarlet Wrath và Chân Vũ.
“Đẩy trụ!” Tần Phi tiếp tục ra lệnh,đẩy vỡ được trụ hai rồi tiến vào trụ ba dưới sự giúp đỡ của Sariel.
Pha combat này làm Kinh Vũ ngu người.
Này……!Cái này……
Quả nhiên là chỉ có PG mới có thể đánh được như thế, mỗi lần xem giải đã thấy vô cùng tàn bạo rồi, ai ngờ lúc nghe tận tai cách Tần Phi call team lại càng khốc liệt hơn…….!
Cơn sợ hãi qua đi, khóe môi Kinh Vũ liền không kìm được mà cong lên.
Lúc nãy, cậu không quá tin tưởng Diệp Hồng, lại càng không tin Lạc Nhất Minh, cảm thấy bọn họ không có mình sẽ chỉ biết chịu chết.
Nhưng từ đầu cho đến cuối, cậu vẫn luôn đặt trọn niềm tin vào Tần Phi, mà Tần Phi, cũng không làm cậu phải thất vọng.
Có Tần Phi ở đây, ván đấu này, có thể thắng! Nhất định có thể thắng!
Nhưng mà, niềm tin là một chuyện, thắng được hay không là một chuyện khác.
Dưới sự cản trở của Táng Kiếm, PG không đẩy được trụ thứ ba.
Không lâu sau, hai đội tuyển top 8 lại giao tranh, ANE dùng 3 đổi 5, quét sạch PG.
“Bọn họ sửa chiến thuật rồi.” Kinh Vũ nhìn đống thi thể nằm la liệt trên màn hình, nhíu mày.
Có lẽ là đã bắt bài được PG rồi, AD và AP của ANE không còn đi chung nữa.
Băng Tuyết Chi Tâm không còn cơ hội để khống chế cả pháp sư và xạ thủ cùng một lúc được nữa, mỗi lần, cậu chỉ có thể đóng băng được một trong hai để rồi bị người còn lại giết chết.
Hơn thế nữa, ANE bắt đầu chủ động dâng hiến mạng của pháp sư, dùng pháp sư làm con mồi tế cho PG rồi để xạ thủ ra trả thù.
Đó là cảnh tượng diễn ra trong pha combat vừa rồi, Băng Tuyết Chi Tâm chỉ khống chế được Hắc Giao, bị Nhân Mã dồn chết.
Sau đó SP cover cho AD, dưới sức tấn công của Cuồng Cốt, hàng sau của PG đều bị giết chết, Táng Kiếm chỉ việc tới vét mạng.
Một pha lấy 3 đổi 5 không có lấy một động tác thừa, những người còn sống chính là Cuồng Cốt đang hấp hối cùng Nhân Mã còn nửa cây máu.
Tanker và AD, đủ để giết Rồng Hắc Ám rồi.
【 hệ thống 】 Nhân Mã, chinh phục Rồng Hắc Ám!
【 hệ thống 】Đại quân của Rồng Hắc Ám sắp xuất chinh!
Lúc này, là thua thật.
Dù là Kinh Vũ cũng không thể nói ra mấy câu linh tinh kiểu như “Có thể thắng”.
Tần Phi “A” một tiếng, gõ hai kí tự vào trong khung chat.
【 bên ta 】PG-Sleep ( Lilith): GG
ANE cũng trả lời rất nhanh:
【 bên địch 】ANE-HI ( Ariel): Đánh hay lắm.
【 bên địch 】ANE-HI ( Ariel): Nếu người đi rừng là cậu, chúng tôi đã không thắng nổi rồi.
Nhìn thấy những lời này, hơi thở của Kinh Vũ cứng lại, hơn nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần.
Nhưng mà, câu trả lời tiếp theo xuất hiện trong khung chat rất nhanh.
【 bên ta 】PG-Sleep ( Lilith): Bớt châm ngòi ly gián đi, người đi rừng nhà chúng tôi rất ưu tú.
【 bên địch 】ANE-HI ( Ariel): Ui, ngại quá, tôii không có ý đó.
【 bên địch 】ANE-HI ( Ariel): Ý của tôi là, nếu tướng đi rừng là con khác chứ không phải Băng Tuyết Chi Tâm, chúng tôi thật sự sẽ không thắng nổi.
Tần Phi còn chưa kịp trả lời, nhà chính bên ta đã bị phá hủy, chữ “Defeat” màu đỏ thật to hiện lên trên màn hình, trông vô cùng chói mắt.
Vẻ mặt Kinh Vũ vô cảm, cậu cúi đầu, bàn tay đang cầm chuột không chịu khống chế mà run rẩy vài cái.
Cậu muốn dùng Băng Tuyết Chi Tâm để thắng ván này, thiết lập nên tên tuổi của con tướng kia, nhưng giờ thì sao, là vì dùng Băng Tuyết Chi Tâm nên mới thua sao?
Thật sự không cam lòng chút nào……
Trong phòng huấn luyện im lặng một hồi lâu, sau đó tiếng mọi người lần lượt tháo tai nghe xuống vang lên.
Kinh Vũ là người tháo tai nghe xuống cuối cùng, vừa tháo ra liền nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Phương Lạc Phàm: “Late game vẫn còn quá yếu, cần phải trau dồi.
Mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng đi, anh sửa sang lại tài liệu cho buổi train team hôm nay đã, nửa tiếng sau chúng ta tổng kết.”
“Haiz, mệt muốn chết.” Lạc Nhất Minh là người đứng dậy đầu tiên, cậu ta đi ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa duỗi người.
“Một ván mà tận 40 phút, sợ vãi.” Hàn Lãnh cũng đứng dậy đi nốt.
Diệp Hồng lén nhìn sang Tần Phi, thấy anh còn đang xem lại thông số sau trận đấu cũng vội chuồn lẹ.
Ván đấu hôm nay kéo dài khoảng 43 phút, tỉ số là 36: 29, PG hơn về số mạng hạ gục, nhưng lại không thể bảo vệ cho trụ nhà chính.
MVP bại được hệ thống trao cho Lilith của Tần Phi, chống chịu tương đối cao, sát thương cũng không thua Scarlet Wrath của Diệp Hồng là bao.
Ngoại trừ anh ra, KDA tốt nhất là Sariel với số lần lên bảng ít nhất, rồi mới tới Băng Tuyết Chi Tâm.
Tần Phi kiên nhẫn xem cho hết thông số của mọi người, nhìn về Kinh Vũ đang ngồi ngay cạnh mình theo bản năng, chỉ thấy cậu đang ngây ngốc nhìn màn hình.
Lúc đầu, Tần Phi còn cho rằng cậu xem quá nghiêm túc mà thôi, mãi cho đến khi anh nhận thấy người kia cứ mãi dùng tư thế đó mà nhìn màn hình không chớp mắt thì…!
Tần Phi phì cười, quàng tay qua vai Kinh Vũ, vỗ vai cậu: “Đừng xem nữa, đứng dậy đi ra ngoài thôi.”
Kinh Vũ hoàn hồn, “Dạ” một tiếng rồi rời khỏi chỗ ngồi cùng với Tần Phi.
“Train team thôi mà, thua thì thua.” Tần Phi buông cậu ra, đi về phía phòng khách, không thèm quay đầu mà nói bằng một giọng điệu vô tư, “Lát nữa tổng kết nhớ nghe cho kỹ, chờ thi đấu chính thức rồi thắng lại sau.”
“Dạ.” Kinh Vũ ngoan ngoãn đáp lời, nhưng cậu vẫn ỉu xìu như cũ.
Train team thôi mà —— đúng.
Thua thì thua, lần sau thắng lại —— cũng đúng.
Nhưng mà……
—— “nếu tướng đi rừng là con khác chứ không phải Băng Tuyết Chi Tâm, chúng tôi thật sự sẽ không thắng nổi.”
Những lời mà HI nói ở cuối ván cứ mãi ám ảnh trong đầu Kinh Vũ.
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên, Tần Phi đang đi ở đằng trước bỗng quay đầu nhìn về phía cậu.
“Dạ?” Kinh Vũ nhìn anh đầy rối rắm.
“Khi nào thì em dọn qua đây?”
“Hả?” Kinh Vũ không hiểu.
Tần Phi nói tiếp: “Không phải em muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp sao? Hôm nay ký hợp đồng rồi ngày mai dọn qua đây ở đi.”
“!!!”Đôi mắt xinh đẹp của Kinh Vũ bỗng sáng ngời, nhìn Tần Phi bằng vẻ mặt không tin nổi, “Thật sao? Nhưng mà, em, em…..!thua……..”
“Thua một trận nào đâu phải lỗi của riêng em.” Tần Phi cười, “Dù người khác có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn em.”
Kinh Vũ choáng váng, cậu cảm thấy mình cứ như đang nằm mơ.
“Câu trả lời của em là gì đây?” Tần Phi hỏi..