Esport Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi

Chương 11: Chào Buổi Chiều Huấn Luyện Viên!


Bạn đang đọc Esport Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi – Chương 11: Chào Buổi Chiều Huấn Luyện Viên!


Dịch + beta: Bánh
Tần Phi đang muốn nói chuyện Kinh Vũ cho Phương Lạc Phàm biết thì phải phì cười khi nghe thấy những gì y vừa hỏi.

“Sao vậy?” Phương Lạc Phàm nhìn anh đầy khó hiểu.
Tần Phi vừa giải thích cho Lạc Nhất Minh hiểu xong, giờ lại phải nói lại với Phương Lạc Phàm: “Không phải, là người đi rừng mới của chúng ta mang tới, là quà gặp mặt.”
“Người đi rừng mới?!” Phương Lạc Phàm sửng sốt, điều đầu tiên y hỏi là, “Em giải nghệ hả?”
Tần Phi trợn trắng mắt: “Con mẹ nó ai giải nghệ hả? Vốn dĩ em cũng đâu có thích đi rừng đâu.”
Đây là lời thật lòng.

Tính cách của anh sẽ khiến anh có khuynh hướng đánh giáp lá cà với bên địch hơn — đây là lối chơi của đường trên.

Còn đi rừng? Thường sẽ mang phong cách đánh lén và đuổi giết.

Vốn dĩ Tần Phi khát máu tại đường rừng như thế, chính là vì không thoát khỏi lối chơi lúc đi đường trên, cộng với tính cách vốn có của mình, càng về late game, anh lại càng ra dáng của người đi top hơn.

Mà những vị tướng mà anh dùng để đi rừng, phần lớn đều là tanker hoặc đấu sĩ, không có ưu thế cho những pha đánh lén cùng truy sát.

– – Kinh Vũ lại ngược lại hoàn toàn.

Kinh Vũ rất thạo những con tướng kiểu đó, Băng Tuyết Chi Tâm cũng tốt, Nhện Nguyệt Ảnh cũng biết chơi, đều là những tướng sát thủ.

Đặc điểm chung là tốc độ di chuyển cao, sát thương cao, máu mỏng, rất hợp cho việc ám sát địch.

Nhưng cũng có nghĩa là, những người muốn chơi tốt dạng tướng này cần phải có tư duy tốt, biết nắm chắc thời cơ, sử dụng vị tướng trong tay mình để ra vào giao tranh một cách hợp lý.

Phương Lạc Phàm không ngu ngốc, y có thể hiểu ý Tần Phi rất nhanh: “Em muốn đi đường trên?”
Tần Phi gật đầu.

Phương Lạc Phàm lại nói: “Lâu rồi không đi top, được không đó?”
Tần Phi lại muốn trợn trắng mắt: “Con mẹ nó……!lúc anh bắt em đi rừng sao không hỏi thử em có đi được không vậy?”
Phương Lạc Phàm cười cười: “Thế cậu ta đâu?”
Có thể làm Tần Phi an tâm mà nhường lại vị trí đi rừng, thế thì không phải là người đơn giản rồi.

Đây chắc là tin tốt nhất mà Phương Lạc Phàm nghe được suốt ba tháng qua, dù vẫn chưa được chiêm ngưỡng kĩ năng của thành viên mới, nhưng y đã bắt đầu ôm hy vọng cho giải chuyên nghiệp bắt đầu được khởi tranh vào thứ 4 tuần sau.

“Bên trong kia.” Tần Phi đưa tay lên chỉ về phía phòng huấn luyện, cho người kia một câu nhận xét, “Tư duy đi rừng rất được, có thể bắt nhịp được với cả đội, cũng rất ít khi mắc lỗi.

Có thể thấy đây là một người rất hiếu thắng, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng muốn thắng cho bằng được.”
Trong đầu Phương Lạc Phàm hiện lên hình ảnh của một thiếu niên hệ chiến.
“Cậu ta chọn tướng dựa trên nhan sắc, chỉ chơi những con nào đẹp.”
Hình tượng của cậu trai trong đầu Phương Lạc Phàm lập tức trở nên đáng khinh.

“Hình như còn rất cố chấp, muốn dùng mấy con tướng tủ của mình vào giải.”
Hình tượng thiếu niên hệ chiến có chút đáng khinh trong lòng Phương Lạc Phàm lập tức tụt dốc thành một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.

Còn có cả bánh kem…!không biết là bao nhiêu tuổi rồi đây?
Nghe xong lời nhận xét của Tần Phi, sự chờ mong của Phương Lạc Phàm đối với thành viên mới giảm xuống vài phần, do dự hỏi một cậu: “Em thấy ưng ý lắm sao?”
Tần Phi cười, anh nhún vai, không cho ý kiến.

“Thôi để anh tự đi xem vậy…….” Phương Lạc Phàm đứng lên, thấp thỏm đi về phía phòng huấn luyện.

“Huấn luyện viên!”
“Chào buổi chiều huấn luyện viên!”
Lạc Nhất Minh đang nhìn cánh cửa chằm chằm, thấy Phương Lạc Phàm vừa bước chân vào liền vội hô vang.


Ngay sau đó, Diệp Hồng cùng Hàn Lãnh cũng chào hỏi người kia.

Phương Lạc Phàm gật đầu, tầm mắt đảo qua ba người nọ, dừng lại trên khuôn mặt xa lạ đang ngồi trong cùng.

Không giống như những gì y tưởng tượng lắm, không máu lửa, không có đáng khinh, cũng không phải ấu trĩ — là một thiếu niên trong sáng sạch sẽ.

Hình như người kia có chút khẩn trương, nhìn y bằng ánh mắt nhút nhát, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Đúng thật là Kinh Vũ đang khẩn trương, cậu không biết mình nên xưng hô như thế nào với huấn luyện viên của PG, cũng nên kêu người nọ là huấn luyện viên sao? Nhưng mình còn chưa kí hợp đồng với PG nữa……!
Thậm chí mình còn không biết huấn luyện viên của PG là ai luôn đó?
Cũng may Phương Lạc Phàm không để bụng, nhẹ nhàng cười: “Mấy đứa cũng được lắm, anh tìm người mệt đến nỗi đầu váng mắt hoa, thế mà chỉ trong chớp mắt, mấy đứa đã tìm xong đồng đội rồi? Không định giới thiệu cho anh biết sao?”
“Đây là Kinh Vũ.” Diệp Hồng vừa nói vừa đứng dậy đi đến sau lưng ghế của Kinh Vũ, đặt tay lên vai cậu, “Kinh trong Kinh Kha, Vũ trong Vũ trụ, đúng không?”
Kinh Vũ gật đầu như trống bỏi, cậu đã bình tĩnh hơn chút ít, nói với Phương Lạc Phàm nói: “Chào huấn luyện viên ạ.”
Kệ đi, cứ kêu là huấn luyện viên luôn, gọi theo số đông chắc chả sao đâu.

Phương Lạc Phàm rất hài lòng: “Chào em.”
Rồi lại hỏi tiếp: “Chỉ đi rừng thôi à? Đã từng thử chơi vị trí khác chưa?”
Kinh Vũ ngoan ngoãn đáp lại: “Ban đầu thì cái gì em cũng chơi, sau này thì mỗi khi có thể đi rừng thì em sẽ đi rừng luôn, trừ những lúc bị tranh lane thì em mới đổi qua vị trí khác.”
Vừa nghe đã biết đây là người chưa chưa qua khóa đào tạo đánh giải chuyên nghiệp, chỉ là một người chơi bình thường trong 《 Chúa Tế Ác Ma 》 sao?
Phương Lạc Phàm trầm tư trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “Rất thích đi rừng à?”
“Có thể nói thế ạ.” Kinh Vũ trả lời trong mơ hồ, nếu nói là thích đi rừng, thì cậu thích nhan sắc của những con tướng hơn.

Thế nhưng, sau khi đi rừng nhiều rồi, cậu lại chìm đắm trong sự sung sướng khi được ăn mạng, cùng với cảm giác thành tựu khi tận dụng sự cơ động của chất tướng trong việc chạy trốn, thoát khỏi sự đuổi bắt của bên địch
Cho nên, đúng là cậu thích đi rừng thật.
Phương Lạc Phàm hỏi tiếp: “Em thạo nhất tướng nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, Kinh Vũ bỗng khẩn trương trở lại.


Tối hôm qua, lúc cậu trả lời Tần Phi, vốn đã không ôm hy vọng, thế nên cứ trả lời ngay là Băng Tuyết Chi Tâm.
Nhưng hiện tại, trước mặt những người khác tại PG, chỉ nghĩ đến việc nếu mình được giữ lại là có thể thi đấu chung một màu áo với Tần Phi, cậu không muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này, liền suy nghĩ kĩ một hồi lâu, rồi đáp lại một cách chần chừ: “Hầu hết những tướng đi rừng em đều chơi được, những tướng hot trong meta như Tử Thần, còn có cả Táng Kiếm, Cuồng Cốt, em cũng dùng được hết.”
Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, “Thế nhưng em thạo nhất là Băng Tuyết Chi Tâm.”
Nghe xong nửa câu đầu, Phương Lạc Phàm còn rất vừa lòng, nghe được câu cuối cùng, y đờ người.

Thạo nhất là…….Băng Tuyết Chi Tâm?!
Con tướng này, đừng nói là trong giải chuyên nghiệp, tới đấu thường cho vui cũng rất ít khi có cơ hội xuất hiện, thế mà lại nói là mình “thạo nhất”?
Lúc này tới lượt Phương Lạc Phàm im lặng thật lâu, Kinh Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn trương, tựa như đang chờ một vị thẩm xét đưa ra phán quyết cuối cùng.

Nhưng mà, sau vài phút im lặng, Phương Lạc Phàm lại mở miệng, hoàn toàn phớt lờ góc nhìn của bản thân, nói qua chuyện khác: “Tới phòng họp đi, anh nói sơ về buổi train team 2 giờ chiều nay.”
Kinh Vũ chớp mắt, không kịp phản ứng, mãi cho đến khi Diệp Hồng vỗ vai cậu: “Đi thôi, theo bọn anh nào Cá Vàng Nhỏ ~”
Giọng điệu chiều chuộng khiến Kinh Vũ có hơi sửng sốt.

Cậu đứng dậy theo bản năng, đuổi theo Diệp Hồng, ra ngoài liền nhìn thấy Tần Phi đang đứng lên khỏi sô pha.

Tần Phi không cần người nhắc nhở, chủ động theo kịp nhóm người, đi bên cạnh Kinh Vũ.
Kinh Vũ muốn nhìn anh nhưng lại không dám, xấu hổ cúi đầu.

Ai ngờ được Tần Phi lại chủ động vòng tay khoác lên vai cậu, cười nói ngay bên tai Kinh Vũ: “Đó là huấn luyện viên của PG, Phương Lạc Phàm, trước kia cũng từng là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Anh ấy rất dễ tính, lúc ở với anh ấy em không cần phải căng thẳng làm gì, cứ tự nhiên là được.”
“Dạ.” Kinh Vũ gật đầu.
Em sẽ không nói cho anh biết, em căng thẳng là do anh đang đứng bên cạnh em đâu…..!
*
Phòng họp của PG lớn hơn so với phòng huấn luyện, ghế dựa cũng nhiều, đủ chỗ cho mười mấy người.

Sáu người đều tự tìm chỗ rồi ngồi xuống.

Phương Lạc Phàm ngồi ngay đầu của chiếc bàn dài, mở laptop cùng máy chiếu.
Trên màn hình là tài liệu về ANE.
“Mọi người ngồi ở đây, trừ Kinh Vũ ra, đều đã từng đánh với ANE rồi, có nhớ được phong cách của bọn họ không?” Lúc Phương Lạc Phàm nghiêm túc, giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng như lúc vừa nãy, trở nên vô cùng cứng nhắc, thậm chí còn có chút lạnh lùng.


Lạc Nhất Minh giơ tay: “Em biết em biết! Một chữ thôi — điếm!”
“……” Phương Lạc Phàm ho nhẹ một tiếng, làm lơ câu trả lời kia, “Lối đánh của bọn họ rất cẩn thận, đánh không lại là sẽ bỏ chạy ngay, rất ít khi cho chúng ta cơ hội đuổi giết thành công.

Tuy rằng trong vòng tích hiểm, bọn họ chỉ đứng trên chúng ta mà thôi, nhưng mà chiến thuật của bọn họ, lại là cách tốt nhất để khắc chế lối chơi của chúng ta.”.

Truyện Đô Thị
“Đội hình ra quân của ANE sẽ là năm người này, nhưng vẫn còn dự bị, vì những thành viên dự bị rất ít khi ra mặt thi đấu, thế nên hôm nay sẽ không bàn về họ.” Nói tới đây, Phương Lạc Phàm phát tài liệu ra, bắt đầu phân tích từng thành viên của ANE,
“Đầu tiên là người đi đường trên, PL, rất thuận tay đối với những tướng đấu sĩ, tướng hay dùng có cả Táng Kiếm cùng Cuồng Cốt.

Mọi người đều biết, Táng Kiếm thường được đưa vào rừng, nhưng PK lại thích dùng nó đi top, giai đoạn đầu game tuy không đem lại được ưu thế nhưng về late lại rất có lợi trong việc kết liễu đối phương.

Nhưng giờ Tần Phi đã đi đường trên rồi, early game ta có thể đè đường được, nhưng late game cần phải chú ý bảo vệ chủ lực.”
“Tiếp theo là người đi rừng, Fly, rất thông thạo những tướng sát thủ, tư duy đi rừng cũng rất mạnh, nơi nào có ai yếu máu hoặc đang chạy trốn đều có sự xuất hiện của cậu ta, Diệp Hồng cùng Lạc Nhất Minh, hai ngươi phải biết tự kiềm chế, đừng lên quá cao, cũng đừng chơi trò băng trụ ăn mạng.”
“Arghhh……” Lạc Nhất Minh bò ra trên bàn, cảm thấy vô cùng bất mãn với yêu cầu này.

Phương Lạc Phàm làm lơ phản ứng của nhóc, nói tiếp: “Đường giữa của ANE – Wing, xạ thủ – GY, quả thật là hai thái cực khác nhau so với hai người.”
Y không nhịn được, cảm thán một tiếng, “Hai cái đứa này, có thể giết chắc chắn sẽ không buông tha, còn hai người kia, nếu có thể chạy thì chắc sẽ không chần chừ.

Nếu cứ bộp chộp thì sẽ rất khó giết được họ, đặc biệt là giai đoạn đầu game, phải kiên nhẫn.

“Thật ra người khó chơi nhất vẫn là trợ thủ bên đó – HI, dù là về mặt kiểm soát trận đấu, hay là bảo kê cho xạ thủ, đều làm rất tốt.

Mid và AD bên đó rất ít khi phải nằm xuống, đều là do một tay hắn nuôi lớn.”
“Vậy nên chiến thuật của ANE đại khái là như thế này — trợ thủ chịu trách nhiệm chăm bẵm cho Mid và AD, Top và Jung đi đôi.

Chúng ta cần phải ám sát kết liễu được chủ lực bên họ thật nhanh rồi hẵng tính đến những người còn lại, lúc đó mới có thể nắm giữ được cục diện của trận đấu.”
Nói tới đây, Phương Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, tầm mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại trên mặt Kinh Vũ, thử thăm dò: “Kinh Vũ, em có ý kiến gì không?”
Kinh Vũ sửng sốt một chút, im lặng một lát, rồi lại đáp lời bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Để em chơi Băng Tuyết Chi Tâm, chúng ta có thể thắng.”
Phương Lạc Phàm: “……”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.