Đọc truyện Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng – Chương 54: Cuộc thử thách của Arya
Buổi sáng ngày thứ ba tại Tronjheim, Eragon thức dậy với một tinh thần sảng khoái, sức khoẻ tràn trề. Đeo thanh Zarrac, cung tên rồi nó cùng Saphira bay tà tà vào Farthen Dur. Khi gặp Orik, Eragon hỏi về Nasuada. Orik khó chịu liếc mắt nhìn thanh Zarrac, trả lời:
– Nasuada là một cô gái hiếm có. Cô ấy hoàn toàn tận tâm tận lực với cha. Tất cả thời gian của cô đều dành cho công việc giúp Ajihad. Tôi nghĩ, cô ta làm nhiều việc hơn là Ajihad tưởng. Nhiều khi cô ta thu xếp, điều khiển địch thù chính trị của ông bố, mà không hề lộ diện.
– Mẹ cô ấy là ai?
– Điều đó thì tôi không biết. Ajihad một mình đem theo Nasuada tới đây, khi cô ấy mới ra đời. Ông ta chưa bao giờ cho biết từ đâu tới.
Vậy là cô ta cũng lớn lên mà không biết mẹ là ai, Eragon nghĩ. Nó bảo:
– Tôi bồn chồn quá, phải hoạt động cho cơ thể làm việc một chút. Bây giờ phải đến đâu để qua vòng “kiểm tra” của ông Ajihad đây?
– Tuy bãi tập chỉ cách đây nửa dặm, nhưng khuất núi nên không thấy được. Đó là một vùng rất rộng, cả người lùn cũng tập tại đó.
Saphira bảo: “Em cũng đi.” Eragon nói lại ý nó, Orik vuốt râu ngần ngại:
– Có lẽ không nên. Bãi tập rất đông người, Saphira sẽ làm mọi người chú ý.
Saphira la toáng lên: “Tôi cứ đi. Rách việc!”
Gần tới bãi tập đã nghe tiếng người cười nói, la hét, tiếng vũ khí bằng sắt, bằng gỗ bình bịch, loảng choảng chạm nhau.
Toán bộ binh đang tập đấu với khiên và rìu có cán dài. Kế bên họ là bãi tập của hàng trăm chiến binh với đủ thứ vũ khí: chùy, giáo, gậy…và đủ lọai mộc, khiên, giáp. Hầu hết chiến binh đều đội mũ sắt và áo giáp cũng đan bằng sắt. Người lùn rất đông, nhưng tập thành riêng một nhóm. Đám xạ thủ đang tập bắn vào hình nộm bằng những bao vải.
Eragon đang ngơ ngác chưa biết phải làm gì, một người rậm râu tiến lại. Mũ vải phủ từ đầu xuống vai, áo quần da bò còn phủ đầy lông, tay ông ta lăm lăm thanh gươm to, dài gần bằng thanh Zarrac của Eragon. Ông ta liếc mắt như đánh giá Eragon và Saphira, rồi càu nhàu Orik:
– Anh đi đâu lâu thế. Ở đây chẳng còn tay nào chịu đấu với tôi.
– A, vì anh đập chúng te tua, tất cả đều bị bầm dập từ đầu đến chân rồi, còn tay nào dám làm đối thủ của anh nữa.
– Có chứ, còn anh đó, Orik.
– Vì tôi lanh lẹ hơn một chàng khổng lồ như anh.
Ông ta quay lại Eragon:
– Tôi là Frederic, tôi được lệnh tìm hiểu khả năng của cậu. Cậu khoẻ cỡ nào?
– Dạ, cũng tạm được. Tôi được lệnh thử đấu bằng phép thuật.
– Phép thuật không có chỗ tập ở đây. Tôi nghĩ là những trận đánh cậu đã tham dự chỉ kéo dài mấy phút. Điều chúng tôi quan tâm là, sức chịu đựng của cậu tới đâu trong những trận đánh kéo dài nhiều giờ, thậm chí nhiều tuần. Ngoài cung và kiếm ra, cậu còn sử dụng vũ khí gì?
– Chỉ…có quả đấm thôi.
Frederic ha hả cười:
– Câu trả lời hay lắm. Tốt, chúng tôi sẽ thử tài bắn cung của cậu trước tiên. Sau đó khi bãi tập trống, chúng ta sẽ….
Ông ta chợt ngừng nói, nhìn phía sau Eragon, giận dữ rủa mấy tiếng. Cặp song sinh đang lừ lừ lại gần. Hai cái đầu hói nhợt nhạt, trái ngược hẳn với màu đỏ tía của hai cái áo choàng.
Orik cũng vừa rút cây rìu ra vừa lẩm bẩm một tràng cổ ngữ. Frederic tiến lên đầy vẻ khiêu khích:
– Tao đã bảo hai anh em mày tránh xa bãi tập này ra.
Trước thân hình hộ pháp của ông, cặp sinh đôi trông yếu hẳn, nhưng chúng vẫn ngạo nghễ nói:
– Tôi được lệnh Ajihad kiểm tra khả năng phép thuật của Eragon, trước khi….ông làm cậu ta hết hơi vì những thanh sắt của ông.
– Sao không để người khác kiểm tra Eragon?
– Vì không ai đủ sức.
Saphira nhảy lại gần, phì một luồng khói đen. Cặp sinh đôi làm ngơ, ra lệnh cho Eragon:
– Theo chúng tôi.
Eragon nhún vai, cùng Saphira đi theo chúng. Phía sau, nó nghe Frederic nói với Orik:
– Mình phải ngăn cản trước khi chúng đi quá đà.
Và tiếng Orik:
– Tôi biết, nhưng tôi không thể can thiệp vào. Đức vua đã ban lệnh sẽ không che chở cho tôi một lần nữa.
Eragon cố chống lại nỗi sợ hãi. Hai anh em thằng hói này có thể phép thuật cao cường hơn nó. Tuy vẫn nhớ lời ông Brom, phép thuật của một Kỵ Sĩ mạnh hơn người thường, nhưng liệu nó có đấu lại với hai tên này khi chúng cùng hiệp lực lại không?
Saphira bảo: “Đừng lo lắng quá. Còn có em. Mình sẽ cùng hiệp lực lại.”
Cặp song sinh nhìn Eragon hỏi:
– Sao, Kỵ Sĩ, trả lời lời mời hôm qua chứ. Nhận hay không?
– Không.
Chúng nhếch mép, cúi xuống vẽ trên mặt đất một ngôi sao, rồi cả hai bước vào chính giữa. Một tên cất giọng đầy hiểm độc:
– Vậy thì chúng ta bắt đầu. Mi chỉ phải làm đúng theo những gì chúng ta yêu cầu. Đơn giản vậy thôi.
Móc túi lấy ra một viên đá bằng nắm tay Eragon, hắn đặt xuống đất bảo:
– Nâng cao viên đá lên ngang tầm mắt.
“Trò trẻ.” Eragon nói với Saphira, rồi niệm:
– Sternr reisa!
Viên đá run rẩy, rồi nhẹ nhàng bay bổng lên khỏi mặt đất. Nhưng mới chỉ được chừng ba mươi phân, một sức mạnh vô hình giữ nó lơ lửng, không lên cao hơn được nữa. Anh em sinh đôi lại nhếch mép cười. Eragon điên tiết trừng trừng nhìn chúng. Hai thằng này quyết tâm làm cho Eragon thất bại, vì nếu bị kiệt sức trong cuộc đọ sức đầu tiên này, Eragon sẽ không còn đủ khả năng tỉ thí trong những môn đòi hỏi nhiều sức lực hơn. Chúng đang dương dương tự đắc, tin rằng hai anh em phối hợp sẽ hạ Eragon một cách dễ dàng. Nhưng ta đâu chỉ một mình. “Saphira, bắt đầu.”
Nội lực của Saphira truyền sang cho Eragon. Hòn đá rướn mình vọt lên, lơ lửng đúng ngang tầm mắt. Cặp song sinh rít lên:
– Hay lắm. Bây giờ hãy vận chuyển cho hòn đá xoay vòng.
Một lần nữa, Eragon và Saphira lại vượt qua thử thách dễ dàng. Buổi thử nghiệm tiếp tục tăng dần, càng lúc càng phức tạp, khó khăn hơn. Eragon phải cố nhớ những câu chú chính xác. Trong khi đó mặt anh em chúng vẫn tỏ ra bình thản tung ra những màn đấu phép ác liệt hơn. Không có sự âm thầm tiếp sức của Saphira, chắc chắn Eragon đã lăn đùng trên mặt đất.
“Saphira, tại sao chúng kéo dài cuộc kiểm tra này lâu thế? Chúng đã thấy rõ khả năng anh rồi mà. A, anh nghĩ ra rồi, chúng lợi dụng việc này để moi móc và học tất cả những câu thần chú anh biết.”
“Niệm chú nhỏ thôi, đừng để chúng nghe được. Và nhớ chỉ dùng câu đơn giản nhất.”
Từ lúc này, Eragon đọc thật nhỏ và dùng những câu thật ngắn, nhưng phối hợp cho chúng có hiệu quả như một câu thần chú dài. Eragon tiếp tục chiến thắng và làm hai tên đầu hói tức tối co rúm mặt, vì không thể nào hiểu nổi những câu thần chú của Eragon.
Hơn một tiếng trôi qua, nhưng cặp sinh đôi chưa tỏ một dấu hiệu nào ngưng lại cuộc khảo sát. Eragon vừa nóng vừa khát. Tiếp tục: phân chất nước, nhóm lửa, thu hình ảnh từ xa, làm đông lạnh các vật thể, điều khiển đường bay của một mũi tên….Sau cùng, chúng đưa tay lên nói:
– Chỉ còn một việc đơn giản nữa thôi: hãy rút ra phần tinh túy của bạc trong cái nhẫn này.
Chúng đưa ra một cái nhẫn bạc. Eragon bối rối nhìn. Tinh túy của bạc là cái quái gì? Chưa bao giờ nó biết tên thật của bạc bằng cổ ngữ. Saphira cũng không biết. Tuy nhiên Eragon biết argetlam có phần chỉ về bạc, như người ta thường nói về bàn tay chiếu sáng của nó. Nó đành phối hợp từ ethgri (chiêu hồn) với từ arget.
Vừa thu hết nội lực, đứng thẳng người, mở miệng nói lời niệm chú, một tiếng nói trong như tiến chuông, vang vào tai nó:
– Ngừng lại!
Giọng nói du dương, quen thuộc đến lạ lùng, cả người nó như gặp luồng gió mát. Eragon từ từ quay lại: một mình đứng sau nó, chính là…Arya.
Trên trán buộc dải dây da, mái tóc đen thả sau lưng, phủ trên đôi vai, bềnh bồng như dòng suối. Thanh gươm mảnh mai đeo bên hông, cung khoác phía sau lưng. Y phục da đen đơn sơ khoác lên một nhan sắc quá mĩ miều. Nàng cao hơn nhiều người đàn ông khác. Gương mặt không còn lưu chút dấu vết nào của những ngày tù đầy gian khổ.
Đôi mắt ngọc bích của Arya rực sáng, nhìn như xoắn vào ánh mắt khiếp đảm của cặp song sinh. Khoan khoái bước tới, nàng cất giọng nhẹ nhàng:
– Các ngươi không nhục ư? Nhục vì đòi hỏi ở anh ta những khả năng chỉ có những bậc đại sư phụ mới có thể làm. Nhục vì các ngươi đã dùng phương pháp hèn hạ đó. Nhục vì các ngươi đã báo cáo với Ajihad là chưa biết khả năng của Eragon, nên cần phải kiểm tra. Bây giờ đã biết tài năng của anh ta rồi, sao chưa xéo khỏi đây?
Nàng nhíu đôi mày lá liễu, chỉ ngón tay lên chiếc nhẫn bạc trên tay Eragon, hô lớn:
– Arget!
Màu bạc sáng rực lên. Một hình ảnh ma quái biến thành vật chất nằm cạnh chiếc nhẫn. Hai nhẫn giống hệt nhau. Nhưng mặt nhẫn hiện hình mặt quỉ trong trẻo hơn, rọi chiếu một màu trắng nóng.
Vừa thoáng nhìn, cặp song sinh vùng bỏ chạy. Chiếc nhẫn quỉ biến mất. Trên tay Eragon chỉ còn lại chiếc nhẫn bạc bình thường. Orik và Frederic lo lắng nhìn Arya. Saphira rướn mình sẵn sàng hành động.
Arya nhìn khắp mọi người, rồi đôi mắt đẹp của nàng dừng lại Eragon. Khi nàng tiến vào giữa bãi tập, các chiến binh buông vũ khí. Tất cả im lặng như tờ, bàng hoàng trước nhan sắc nàng tiên.
Eragon đi theo như bị hớp hồn. Saphira léo nhéo trong đầu, mà nó có hiểu cô em rồng nói gì đâu. Một vòng người vây quanh Arya, nhưng nàng chỉ nhìn Eragon, rồi lên tiếng:
– Ta dành quyền được thử thách tài năng sử dụng vũ khí của Eragon. Rút kiếm ra.
Nàng có ý quyết đấu với ta? Eragon ngỡ ngàng thầm nhủ. Nhưng Saphira hí hởn nói ngay: “Nhưng cô nàng chả dám làm anh đau đâu, anh nhóc ạ. Trổ tài đi cho em thưởng thức.”
Eragon miễn cưỡng tiến ra. Nó không thích chuyện này chút nào. Vừa hết hơi trong cuộc thử thách phép thuật, vừa có quá nhiều người chung quanh. Hơn nữa, tình trạng Arya chưa thể giao đấu được, nàng mới chỉ uống thuốc giải độc được hai ngày. Eragon thầm nhủ: ta sẽ nhẹ tay để không làm nàng bị đau.
Giữa vòng tròn đầy các chiến binh, hai người đứng đối diện nhau. Arya rút kiếm bằng tay trái. Mũi lưỡi Zarrac đỏ rực chúc xuống đất. Tiên và người im lặng nhìn nhau. Eragon thoáng nghĩ đến biết bao trận luyện kiếm cùng ông già Brom. Ông luôn chủ động ra chiêu trước.
Nó thận trọng tiến lên. Một thoáng chuyển động, Arya đã đưa kiếm tới sát sườn nó. Eragon vung kiếm đỡ. Những đốm sáng tỏa ra như mưa khi hai vũ khí chạm nhau. Arya không tận dụng lợi thế đường khai kiếm, nàng xoay mình sang phải, làn tóc thơm bay tung trong gió, trong khi một đường kiếm của nàng nhanh như chớp đến sát người Eragon. Nó chỉ kịp đưa kiếm đỡ, sững sờ vì sự lanh lẹ và đường kiếm dữ dội của Arya.
Nó chợt nhớ lời ông Brom, một thần tiên yếu nhất cũng vẫn mạnh hơn con người. Lần này, Arya lướt kiếm thẳng trên đầu nó, Eragon thụp xuống, né lưỡi kiếm bén như lưỡi dao cạo của nàng. Arya định giở trò gì đây? Rồi nó nhận ra nàng đang muốn biết khả năng của nó.
Nghĩ vậy, Eragon bắt đầu tung ra hầu hết những chiêu lắt léo, đầy biến ảo mà nó từng học được. Chuyển từ thế này sang thế khác, không ngừng kết hợp, biến đổi để các đường kiếm trở nên hư ảo khôn lường. Nhưng biến chuyển cách nào, đường kiếm của Eragon cũng không thể đến gần nàng được. Arya vẫn bình thản, duyên dáng phá bỏ những chiêu kiếm của Eragon không chút tỏ ra ráng sức.
Cuốn lấy nhau như một vũ điệu thần tiên, thân thể họ nhịp nhàng lui, tiến trong ánh thép loang loáng vây quanh. Nhiều lúc, hai làn da chỉ cách nhau bằng sợi tóc. Thân thể họ uốn éo, vờn lượn, bện lấy nhau như một sợi thừng bằng khói, sắp tung bay theo làn gió.
Eragon không còn nhớ nổi đã thi đấu bao lâu. Dường như không còn thời gian nữa, chỉ còn công và phản công. Thanh Zarrac nặng trĩu trong tay. Cuối cùng, Eragon vừa đưa kiếm về phía nàng, Arya chuyển mình sang một bên, mũi kiếm của nàng đã dí sát cằm Eragon lanh lẹ phi thường.
Eragon đờ người khi mũi thép lạnh ngắt chạm vào da. Nó mơ hồ nghe tiếng kèn của Saphira, tiếng hoan hô của các chiến binh. Arya tra kiếm vào bao, nàng nói nhỏ như gió thoảng trong tiếng cổ vũ náo nhiệt chung quanh:
– Chàng đã vượt qua cuộc khảo thí rồi.
Frederic đến, vỗ lưng Eragon thùm thụp:
– Tuyệt hảo! Những chiêu thức biến ảo đến không ngờ. Tôi cũng học lóm được vài chiêu của hai người.
Nhưng thật tình là mình đã thua, Eragon thầm nghĩ. Orik nhìn nó toét miệng cười, đầy khâm phục. Nhưng lúc này Eragon chỉ còn nhìn thấy một mình Arya. Nàng thoáng đưa ngón tay về một gò đất cách xa chừng một dặm, rồi quay lưng bước đi. Tất cả đều im lặng, tách ra khi nàng bước qua.
Eragon nói với Orik:
– Tôi phải đi. Sẽ trở lại nhà nghỉ sau.
Nó xách kiếm nhảy vội lên Saphira. Khi Saphira cất cánh, cả biển người trên bãi tập ngửa mặt nhìn theo.
Eragon nghiêng mình nhìn xuống: Arya đang khinh công vun vút phía dưới. Saphira mát mẻ: “Hình như anh thấy cô ta xinh đẹp lắm thì phải?”
“Hơi bị quá đẹp đấy.”
“Khuôn mặt kể ra cũng hơn nhiều người, nhưng….dài như mặt ngựa ấy nhỉ. Áo quần trông…như đồ dở hơi.”
“Ê, em ghen tị hả?”
“Hứ, tôi mà thèm ganh tị? Không bao giờ có chuyện đó đâu.”
Eragon cười sằng sặc: “Có mà, thú thật đi.”
Saphira đáp xuống gò đất đến bịch một cái làm Eragon suýt ngã. Nhưng nó không quan tâm vì còn mải nhìn Arya đã tiến đến gần. Nàng ung dung bước lên gò, hơi thở vẫn điều hòa. Thình lình lưỡi Eragon cứng lại, không thốt nổi một lời, chỉ ngẩn ra nhìn nàng. Arya đến bên Saphira, nói rất nhanh một tràng cổ ngữ. Eragon chỉ biết loáng thoáng vài từ, nhưng rõ ràng Saphira hiểu hết. Nó xếp cánh nhìn Arya lom lom rồi hậm hực gật đầu. Arya mỉm cười. Lúc này Eragon mới lắp bắp được mấy tiếng:
– Thấy nàng bình phục, tôi mừng quá. Chỉ lo nàng không sống nổi.
– Đó chính là lý do ta tới đây hôm nay. Chàng đã cứu mạng ta. Món nợ đó làm sao không trả được. Mãi mãi ta sẽ không quên.
Giọng nàng du dương, những âm bổng trầm mang hơi hướm ngoại lai. Eragon lại lắp bắp:
– Có…có gì đâu. Vì…vì sao nàng bị bắt vào Gilead?
Vẻ mặt đau khổ, Arya nhìn xa xa, nhỏ nhẹ nói:
– Mình đi dạo một chút.
Hai người cùng bước xuống con đường mòn quanh co, dẫn về núi Farthen Dur. Saphira lặng lẽ đi bên cạnh. Một lúc lâu sau, Arya lên tiếng:
– Ajihad cho ta biết chàng có mặt trong rừng khi trứng của Saphira xuất hiện?
– Đúng vậy.
– Vậy thì chàng phải biết điều này: ngay lúc chàng trông thấy quả trứng đó, cũng là lúc ta bị Durza bắt. Chính nó đã chỉ huy lũ Urgals phục kích và giết hai cộng sự của ta. Ta bị đánh thuốc mê và đưa về Gilead. Theo lệnh Galbatorix, Durza phải làm mọi cách để tìm hiểu bằng được ta đã chuyển trứng rồng đến nơi nào và tất cả những gì ta biết về hoàng cung Ellesmera. Suốt mấy tháng nó tra khảo ta rất dã man. Nhưng sau khi dùng đủ mọi phương pháp tra tấn không thành công, nó đã ném ta cho tụi lính muốn làm gì tùy thích. Không may cho chúng là ta vẫn còn đủ sức đánh vào tâm trí chúng, làm chúng bị suy nhược, mất hết sức khoẻ. Cuối cùng, Galbatorix hạ lệnh đưa ta về kinh đô Urubaen. Ta đã khiếp đảm khi nghe được tin này. Vì ta lo sợ cả tinh thần và thể chất đều không đủ sức chống lại lão vua tàn ác đó. Nếu không có chàng kịp giải thoát, chỉ trong vòng tuần lễ ấy, ta đã bị đưa đến trước ngai vàng của Galbatorix rồi.
Eragon rùng mình, những vết thương kinh khủng của nàng như vẫn còn hiển hiện như in trong trí. Nó dịu dàng hỏi:
– Vì sao nàng cho tôi biết tất cả những chuyện này?
– Để chàng biết rằng ơn cứu tử của chàng đối với ta to tát đến nhường nào.
Eragon cúi đầu, ngập ngừng:
– Bây giờ nàng định làm gì? Trở lại hoàng cung Ellesmera?
– Chưa được. Ở đây còn nhiều việc phải làm. Ajihad cần ta giúp, không thể bỏ mặc Varden. Hôm nay ta đã thấy tài nghệ chàng, cả phép thuật và vũ khí. Brom đã huấn luyện chàng rất khả quan. Như vậy là chàng đã đủ khả năng để tiếp tục theo đuổi những bài tập mới.
– Nghĩa là tôi sẽ đến hoàng cung Ellesmera?
– Đúng vậy.
Eragon hơi bực, vì không ai báo chuyện này cho nó và Saphira biết.
– Bao giờ đi?
– Chuyện này chưa được quyết định. Nhưng chỉ trong vòng vài tuần.
– Lúc nãy cặp song sinh định bắt tôi làm gì vậy?
– Một việc mà chính anh em chúng cũng không làm được. Đọc thần chú tên thật của một vật và đem nó về nguyên thể. Một công việc phải bỏ công phu nhiều năm luyện tập rất khắc nghiệt. Nhưng nếu thành công, có thể điều khiển được mọi sự vật. Đó là lý do tên thật luôn được giữ kín. Vì nếu một kẻ tà tâm biết được, nó sẽ hoàn toàn chế ngự được ta.
– Có một chuyện thật kỳ lạ. Trước khi gặp nàng tại Gilead, tôi đã gặp nàng trong mơ nhiều lần. Thậm chí….tôi đã thu được hình ảnh nàng.
– Có nhiều lúc, ta cảm thấy dường như có người hiện diện quanh ta, nhưng ta tưởng đó chỉ là mê sảng vì những cơn sốt nóng. Kỳ lạ thật, ngay trong truyền thuyết, ta cũng chưa hề nghe nói tới việc có thể thu được những hình ảnh từ xa trong khi ngủ.
Xoay xoay chiếc nhẫn của ông Brom trên ngón tay, Eragon hỏi:
– Khi trị vết thương, tôi vô tình thấy vết xăm trên vai nàng, giống như dấu hiệu trên chiếc nhẫn này của ông Brom. Nó có ý nghĩa gì?
– Chàng có chiếc nhẫn với dấu yawe?
– Phải. Của ông Brom. Đây, nàng xem đi.
Arya quan sát mặt ngọc, rồi nói:
– Đây là một kỷ vật chỉ được trao cho những người bạn quí của thần tiên. Những chiếc nhẫn này rất có giá trị, vì nhiều thế kỷ rồi, không còn thấy nữa. Ta không ngờ Nữ Hoàng Islanzadi quí trọng ông Brom đến thế.
– Vậy thì, có lẽ tôi không nên đeo.
– Đừng, chàng hãy giữ lấy. Nó sẽ bảo vệ chàng, khi chàng gặp dân ta, và có thể chàng sẽ chiếm được lòng quí mến của nữ hoàng khi gặp mặt. Đừng cho ai biết về vết xăm của ta. Điều đó không nên tiết lộ.
– Tôi hiểu.
Eragon mong sao buổi nói chuyện với Arya đừng bao giờ chấm dứt, vậy mà cũng đến lúc phải chia tay.
Trên đường cùng Saphira xuyên qua Farthen Dur, mặc cho Eragon năn nỉ, Saphira nhất định không cho nó biết Arya đã nói gì. Rồi chợt nhớ lời khuyên của Nasuada về việc đi thăm Murtagh. Eragon bảo:
“Anh đi ăn một chút, sau đó đi thăm anh Murtagh. Em đợi anh cùng về được không?”
“Được, em đợi.”
Eragon vui vẻ đi ăn, rồi theo chỉ dẫn của Nasuada, tìm tới một cửa phòng màu xám, có một người lính và một người lùn đứng gác. Biết ý định của Eragon, người lùn cười thân mật, gõ cánh cửa ba lần rồi mở chốt.
Phòng giam ấm áp, sáng sủa. Góc phòng kê một bàn rửa mặt và một bàn viết đầy đủ bút giấy. Trần trang trí nhiều hình ảnh điêu khắc. Sàn lót thảm. Murtagh đang nằm đọc sánh trên một chiếc giường rộng. Anh ta nhìn Eragon đầy ngạc nhiên, rồi vui mừng kêu lên:
– Eragon! Tôi mong cậu quá.
– Tôi cứ tưởng….
– Cậu tưởng tôi bị giam trong một ổ chuột, gặm lương khô chứ gì? Thật ra mình cũng ngỡ vậy. Nhưng Ajihad cho mình hưởng tất cả những thứ này, chừng nào mình chứng tỏ không là nguyên nhân gây rắc rối. Ăn uống thịnh soạn, sách vở ê hề. Không giữ gìn, mình sẽ trở thành một học giả béo ị mất.
Eragon cười lớn ngồi xuống bên Murtagh:
– Nhưng anh không bực tức vì vẫn chỉ là một tên tù sao?
– Ồ, lúc đầu thì có đấy. Nhưng càng nghĩ, mình càng thấy, nơi này tốt nhất cho mình. Dù Ajihad có trả tự do cho mình, mình cũng sẽ ở trong phòng suốt ngày.
– Vì sao?
– Cậu quá biết rồi mà. Biết sự thật về mình, những người chung quanh làm sao có thể thoải mái, yên tâm được?! Ấy là chưa kể những con mắt, những câu nói đầy thù hận, căm ghét nữa. Thôi, cho mình biết tin tức bên ngoài đi.
Eragon lần lượt kể lại những sự việc hai ngày qua, cả chuyện nó đụng độ với anh em sinh đôi trong thư viện.
Murtagh lặng im nghe, sau cùng lên tiếng:
– Mình e rằng Arya là nhân vật quan trọng hơn anh em ta tưởng. Thử nghĩ lại những gì cậu biết: cô ta là tay kiếm bậc thầy, phép thuật cao cường, điều đáng chú ý nhất là được chọn làm người bảo vệ trứng rồng. Cô ấy không phải là một thần tiên bình thường đâu.
Eragon đồng ý với những nhận xét của Murtagh. Anh tiếp:
– Cậu biết không, mình cảm thấy hoàn toàn thư thái trong phòng giam này. Lần đầu tiên trong đời, mình không lo sợ. Dù biết chỉ là tạm thời, nhưng không khí nơi này làm mình yên ổn. Đêm ngủ rất ngon.
– Tôi hiểu. Nasuada bảo cô ấy đã đến thăm anh. Cô ta có cho biết chuyện gì không?
– Không, cô ấy chỉ muốn gặp tôi. Trông cô ấy như một nàng công chúa, đúng không? Khi cô ấy vừa bước vào phòng, tôi tưởng là một quí phu nhân của triều đình Galbatorix. Tôi từng thấy những phu nhân của các vị công hầu, bá tước, nhưng so sánh với Nasuada, họ chẳng đáng gì.
Nghe những lời tán dương của Murtagh, Eragon dường như đã hiểu lòng anh. Song nó lại tự nhủ, chắc không có gì đâu, mình kết luận quá vội vàng. Nó hỏi:
– Anh định ngồi tù đến bao giờ đây? Làm sao anh trốn tránh mãi được?
– Lúc này tôi rất yên phận nghỉ ngơi tại đây. Chẳng có lý do gì phải tìm chỗ khác hay hiến mình cho anh em thằng hói làm trò thí nghiệm. Có thể rồi tôi sẽ chán nơi này, nhưng….hiện nay tôi rất hài lòng.