Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập

Chương Q.4 - Chương 76: Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu


Bạn đang đọc Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập: Chương Q.4 – Chương 76: Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu


Khi Eragon bước ra khỏi toàn nhà lớn, nó đột nhiên thấy bà lang Angela. Bà đang ngồi khoanh chân ở một góc khuất sau cửa. Bà hình như đang ngồi đan một cái mũ màu xanh trắng có những chữ rune kỳ lạ ở phần dưới. Nó không hiểu ý nghĩa. Cạnh bà là ma mèo Solembum, đầu đặt trên lòng bà, còn một cái chân to tướng đặt ở đầu gối.
Eragon dừng lại vì ngạc nhiên. Nó đã không thấy cả hai người từ khi – nó mất một lúc mới nhớ ra – ngay sau trận chiến ở Urû’baen kết thúc. Họ dường như đã biến mất.
“Xin chào,” bà Angela nói không thèm ngước nhìn lên.
“Cháu chào bà,” Eragon đáp. “Bà đang làm gì thế.”
“Đan mũ.”
“Cháu thấy rồi, nhưng sao lại ở đây?”
“Vì ta muốn gặp cháu.” Những cây kim đan kêu lách cách đều đặn, chuyển động nhịp nhàng như những lưỡi lửa. “Ta đã nghe rằng cháu, Saphira, những quả trứng và Eldunarí sẽ rời khỏi Alagaësia.”
“Như bà đã tiên đoán,” nó nhắc lại, thất vọng vì bà đã phát hiện ra điều đáng ra là bí mật sâu kín nhất. Bà không thể nào nghe trộm nó và Nasuada nói chuyện – lưới phòng hộ của nó đã ngăn chặn chuyện đó – và theo như nó biết, không ai nói với bà hay Solembum về sự tồn tại của những quả trứng hay Eldunarí.”
“Ừ, nhưng ta không nhìn trước được chuyện cháu sẽ ra đi.”
“Sao bà biết được? Từ Arya à?”
“Cô ấy á? Ha! Không đâu. Ta có nguồn thông tin riêng.” Bà ngừng kim đan mà nhìn nó, ánh mắt lấp lánh. “Ta sẽ không cho cháu biết đâu. Sau cùng thì ta cũng phải giữ cho mình vàibí mật chứ.”
“Hmph.”
“Hmph cái đầu cháu. Nếu cháu định tò mò tọc mách, ta sẽ không tới gặp cháu nữa.”
“Cháu xin lỗi. Cháu chỉ cảm thấy có chút… khó ở.” Sau một lúc, Eragon nói. “Vì sao bà muốn gặp cháu.”
“Ta muốn nói tạm biệt và chúc cháu may mắn.”
“Cám ơn bà.”
“Mmh. Đừng chất nhiều thứ trong đầu quá cháu ạ. Hãy ra ngoài trời nhiều vào.”
“Vâng, cháu sẽ nhớ. Còn bà và Solembum thì sao? Và sẽ ở đây một thời gian để trông chừng Elva chứ? Bà đã nói là có thể mà.”
Bà lang khụt khịt không ra dáng phụ nữ chút nào. “Ở lại sao? Sao ta có thể ở lại khi Nasuada định theo dõi mọi pháp sư trên mảnh đất này?”
“Bà cũng về chuyện đó rồi à?”
Bà nhìn nó. “Ta không đồng tình. Ta tuyệt đối không đồng tình. Ta không thích bị đối xử như một đứa trẻ hư. Không, giờ là lúc ta và Solembum tới những nơi thân thiện hơn: rặng Beor, hoặc có lẽ là Du Weldenvarden.”
Eragon lượng lự một lúc rồi nói, “Bà có muốn đi cùng cháu và Saphira không?”
Solembum mở một mắt và nhìn nó một giây trước khi nhắm mắt lại.
“Cháu thật tốt bụng,” Angela nói. “Nhưng chúng ta đành từ chối thôi. Ít nhất là vào thời điểm này. Ngồi canh giữ các Eldunarí và huấn luyện những Kỵ sĩ mới chán lắm… mặc dù, nuôi dưỡng một bầy rồng thì chắc chắn rất vui. Nhưng không; vào thời điểm này, ta và Solembum sẽ ở lại Alagaësia. Hơn nữa, ta muốn quan sát Elva vài năm nữa, kể cả khi ta không ở bên cô bé đó.”
“Không phải bà có hứng thú với những sự kiện đặc biệt sao?”
“Ừ. Chúng tạo nên hương vị cuộc sống mà.” Mà giơ cái mũ đan dở lên. “Cháu có thích không?”
“Đẹp ạ. Màu xanh rất dễ thương. Nhưng những chữ rune này nói gì thế?”
“Raxacori – Ồ, không có gì. Dù gì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với cháu. Đi an toàn nhé, Eragon. Và nhớ đề phòng những con sâu tai và chuột hoang đó. Lũ chuột đó thật là kinh khủng.”
Nó cười. “Cháu chúc bà cũng Solembum thượng lộ bình an.”
Ma mèo lại mở mắt. Thượng lộ bình an nhé.
Eragon rời tòa nhà và đi lang thang trong thành phố tới khi tới ngôi nhà mà bác Jeod cùng vợ, Helen đang sống. ĐÓ là một căn hộ rộng rãi, với những bức tường cao, khu vườn lớn và những người phục vụ đang cúi đầu ở lối vào. Helen luôn thích làm quá. Vì đã cung cấp cho Varden – và giờ là vương quốc của Nasuada – nhiều thứ, bà nhanh chóng xây dựng được một nghiệp đoàn thương mại lớn hơn hồi ông Jeod còn ở Teirm.
Eragon thấy bác Jeod đang tắm rửa sửa soạn cho bữa ăn tối. Sau khi từ chối ăn tối cùng họ, Eragon dành vài phút giải thích cho bác Jeod nghe những điều nosd dã nói với Nasuada. Lúc đầu bác Jeod ngạc nhiên và có phần thất vọng, nhưng cuối cùng bác đồng ý rằng đó là điều cần thiết. Cũng như với Nasuada và bà lang Angela, Eragon cùng mời bác đi cùng.
“Cháu đang quyến rũ bác đó,” bác Jeod nói. “Nhưng chỗ của bác là ở đây. Bác có công việc của mình, và đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Helen được hạnh phúc. Ilirea đã trở thành nhà của chúng ta, và chúng ta không muốn dọn đồ chuyển đi nơi khác.”
Eragon hiểu và gật đầu.

“Nhưng nếu cháu tới nơi chỉ có rồng và Kỵ sĩ tới, vậy thì nói cho bác xem ở phía đông là gì? Có biển nữa không”
“Nếu bác đi đủ xa.”
“Và sau đó thì sao?”
Eragon nhún vai. “Hầu hết đều là hoang đảo, đó là theo như Eldunarí nói. Cháu không nghĩ trong một thế kỷ qua có nhiều thay đổi đâu.”
Sau đó bác Jeod tới gần nó hơn và hạ giọng, “Vì cháu sắp rời đi… nên bác sẽ nói cho cháu nghe điều này. Cháu còn nhớ khi ta nói với cháu về Arcaena, hội bảo tồn tri thức văn hóa trên toàn Alagaësia?”
Eragon gật đầu. “Bác nói Nhà tu Heslant thuộc về số đó.”
“Bác cũng vậy.” Trước cái nhìn ngạc nhiên của Eragon, bác jeod ngượng ngùng lùa tay vào tóc. “Bác đã gia nhập từ rất lâu rồi, khi bác còn trẻ và muốn cống hiến vì một cái gì đó. Bác đã cung cấp thông tin và giấy tờ cho họ trong nhiều năm rồng. Họ cũng giúp đỡ bác. Dù gì bác nghĩ cháu phải biết. Bác chỉ nói điều này với mỗi Brom thôi.”
“Không nói với cả bác Helen sao?”
“Ừ, không nói với cả bà ấy… Dù gì thì khi ta viết xong cuộc hành trình của cháu cùng Saphira và sự nổi dậy của quân Varden, ta sẽ đưa nó tới cho tu viện trên rặng Spine, và đó sẽ là những chương mới của Domia abr Wyrda. Câu chuyện về cháu sẽ không bị lãng quên đâu, Eragon ạ. Ít nhất ta có thể hứa điều này với cháu.”
Eragon thấy việc đó có sức ảnh hưởng tới kỳ lạ. “Cám ơn bác.” Nó nói và nắm lấy cánh tay Jeod.
“Và bác cũng cám ơn cháu, Eragon Khắc tinh của Tà thần.”
Sau đó, Eragon trở về đại sảnh, nơi nó và Saphira sống cùng Roran và Katrina. Họ đang đợi cơn nó.
Sau bữa tối, họ chỉ nói chuyện về Arya và Fírnen. Eragon không nói gì về kế hoạch rời đi tới khi thức ăn đã hết và ba người họ – và cả đứa nhỏ – nghỉ ngơi ở một căn phòng nhìn ra ngoài sân. Saphira đang nằm ngủ cùng Fírnen. Họ ngồi đó uống rượu và trà, cùng ngắm mặt trời lặn.
Khi thời điểm thích hợp tới, Eragon mới mở lời. Đúng như nó nghĩ, Katrina và Roran buồn và cố thuyết phục nó đổi ý. Eragon phải mất gần cả giờ mới nói được hết nước hết cái với họ, vì họ tranh cãi với nó ở từng luận điểm và không chịu tiếp tục tới khi nó đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
CUối cùng, Roran nói, “Chết tiệt, chú là thành viên của gia đình này! Chú không thể đi được!”
“Em phải đi. Anh biết điều đó rõ như em vậy; chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi.”
Roran dộng nắm đấm xuống bàn sau đó đi tới cánh cửa sổ đang mở, quai hàm mím chặt.
Đứa bé ọ ẹ, và Katrina nói, “Ngoan nào, shh,” và vỗ lưng con bé.
Eragon tới cạnh Roran. “Em biết đây không phải điều anh muốn. EM cũng không muốn, nhưng em không còn lựa chọn nào khác.”
“Tất nhiên là chú có. Chú, mọi người ai cũng có quyền lựa chọn.”
“Đúng, nhưng đây là điều đúng đắn.”
Đằng sau họ, Katrina nói, “Nếu em đi, em không thể trở thành chú Ismira. Chẳng nhẽ con bé sẽ lớn lên mà không biết mặt em sao?”
“Không,” Eragon nói và tới chỗ chị. “Em vẫn có thể nói chuyện với con bé, và em sẽ quan sát xem cô bé có được bảo vệ tốt không. Em có thể thường xuyên gặp mặt nó.” Nó quỳ xuống và giơ một ngón tay. Con bé nắm chặt kinh khủng.
“Nhưng em không ở đây.”
“Không… em sẽ không ở đây.” Eragon nhẹ nhàng rút tay ra và về đứng cạnh Roran. “Em nói rồi đó, anh chị có thể đi cùng em.”
“Và từ bỏ Thung lũng Palancar ư? Roran lắc đầu. “Chú Host và những người khác đã chuẩn bị quay về rồi. Chúng ta sẽ xây dựng lại làng Carvahall thành ngôi làng đẹp nhất rặng Spine. Em có thể giúp, nó sẽ giống như xưa thôi.”
“Em ước mình có thể.”
Bên dưới, Saphira gầm gừ gì đó trong họng và nựng nựng cổ Fírnen. Con rồng xanh nằm sát lại hơn.
Roran trầm giọng nói, “Không còn cách khác hả Eragon?”
“Em và Saphira không nghĩ ra cách khác.”
“Chết tiệt – thế này chẳng ra sao cả. Em không thể nào một mình sống nơi rừng thiêng nước độc được.”
“Em không hoàn toàn cô đơn đâu. Blödhgarm và vài thần tiên khác sẽ đi cùng bọn em.”
Roran vẫy tay thiếu kiên nhẫn. “Em biết ý anh là gì mà.” Anh gãi gãi bộ râu và chống tay vào bậu cửa đá bên dưới. Eragon có thể thấy những cơ bắp trên cánh tay anh căng lên chùng xuống. Sau đó Roran nhìn nó và nói, “Khi tới đó rồi em sẽ làm gì?”
“Tìm một ngọn đồi, một vách núi và xây một căn nhà trên đó: một căn nhà đủ lớn cho tất cả những con rồng và giữ chúng được an toàn. Còn anh? Vi đã xây lại làng rồi anh sẽ làm gì?”
Một nụ cười nhàn nhạt trên mặt Roran. “Cũng tương tự với em. Anh định xây một lâu đài ở đỉnh ngọn đồi chúng ta vẫn hay nói tới ấy. Không phải một lâu đài lớn đâu; chỉ là có tường đá để ngăn bất cứ Urgal nào định tấn công. Có lẽ sẽ mất vài năm, nhưng sau đó bọn anh sẽ có cách để tự bảo vệ mình, không giống như hồi bọn Ra’zac tới cùng tụi lính.” Anh liếc nhìn Eragon. “Bọn anh cũng sẽ giành một căn phòng cho rồng đấy.”

“Anh có thể để phòng cho hai con rồng không?” Eragon chỉ về Saphira và Fírnen.”
“Chắc là không… SAphira cảm thấy thế nào về việc phải rời xa cậu ấy?”
“Cô nàng không thích, nhưng cũng biết đó là điều cần thiết.”
“Mmh.”
Ánh nắng vàng ruộm của ngày tàn chiếu lên khuôn mặt Roran: Eragon ngạc nhiên vì thấy những dấu hiệu của nếp nhăn trên trán và quanh mắt anh họ mình. Nó thấy dấu hiệu của tuổi trung niên đang tới. Cuộc đời thật ngắn ngủi.
Katrina đặt Ismira xuống nôi. Sau đó chị tới đứng cạnh họ và đặt tay lên vai Eragon. “Bọn chị sẽ rất nhớ em, Eragon.”
“Và em cũng vậy,” nó nói và chạm vào tay chị. “Dù sao chúng ta cũng chưa phải chia tay ngay đâu. Em muốn cả ba cùng em tới Ellesméra. Mọi người sẽ thích lắm đấy. Và như vậy chúng ta sẽ có vài ngày bên nhau.”
Roran quay đầu nhìn Eragon. “Chúng ta đâu thể đi cả một chặng đường dài cùng Ismira. Con bé còn nhỏ quá. Trở về thung lũng Palancar đã mệt lắm rồi, tới Ellesméra. Nằm ngoài khả năng.”
“Kể cả trên lung rồng sao?” Eragon cười trước vẻ ngạc nhiên của họ. “Arya và Fírnen đồng ý đưa mọi người tới Ellesméra trong khi Saphira và em đi lấy những quả trứng ở nơi được giấu.”
“Bay tới Ellesméra mất bao lâu?” Roran nhíu mày hỏi.
“Một tuần hoặc hơn. Arya định tới thăm Vua Orik ở Tronjheim trên đường. Mọi người sẽ được ấm áp và an toàn trên suốt cuộc hành trình. Ismira sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Katrina nhìn Roran, Roran nhìn chị. Chị nói, “Được tiễn Eragon cũng tốt, và em luôn được nghe kể về vẻ đẹp của những thành phố thần tiên…”
“Em chắc là muốn chứ?”
Chị gật đầu. “Miễn là anh đi cùng mẹ con em.”
Roran im lặng một lúc. Sau đó anh nói, “Ừm, anh sẽ nói với chú Horst và mọi người đi trước.” Anh cười khúc khích. “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy dãy núi Beor hay đứng tại một thành phố của thần tiên. Vậy thì sao lại không đi chứ? CHúng ta có cơ hội cơ mà.”
“Vậy thì quyết định như thế,” Katrina vui vẻ nói. “Chúng ta sẽ tới Du Weldenvarden.”
“Chúng ta sẽ trở về thế nào?”
“TRên lung Fírnen,” Eragon đáp. “Hoặc Arya sẽ cho người đưa anh chị về Thung lũng Palancar, nếu anh chị muốn đi trên lưng ngựa.”
Roran nhăn mặt. “Không, không dung ngựa đâu. Nếu anh mà còn đi ngựa nữa, chắc anh tổn thọ quá.”
“Ồ, Vậy là anh không cần Hỏa tuyết nữa à?” Eragon nói, nhướn một bên long mày khi nói tới con ngựa nó tặng cho Roran.
“Em hiểu ý anh mà. Anh rất mừng vì có Hỏa Tuyết, kể cả cho giờ anh không cần tới nó.”
“Mm-hmm.”
Họ đứng bên cửa sổ thêm khoảng một tiếng nữa – khi mặt trời đã lặn và bầu trời đổ màu huyết dụ rồi tối đen và những ngôi sao xuất hiện – bàn luận về chuyến hành trình sắp tới và những thứ Eragon và SAphira cần mang đi khi rời khỏi Du Weldenvarden tới điểm dừng chân kế tiếp. Đằng sau họ, Ismira ngủ ngon lành, bàn tay co lại thành một nắm đấm nhỏ xinh đặt dưới cằm.
Sáng hôm sau, Eragon dung chiếc gương bạc trong phòng để lien lạc với Orik ở Tronjheim. Nó phải đợi vài phút, nhưng sau đó khuôn mặt Orik xuất hiện, tay cầm chiếc lược ngà để chải râu.
“Eragon!” Orik reo lên hứng khởi. “Cậu thế nào rồi? Lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện đó.”
Eragon có chút cảm giác tội lỗi mà đồng tình. Sau đó nó nói với Orik về quyết định rời đi và lý do. Orik dừng lại nghe mà không ngắt lời, nhưng rất ngưng trọng. Khi Eragon nói xong, Orik cất tiếng, “Tôi mừng vì cậu phải đi, nhưng tôi đồng ý, đó là điều cậu phải làm. Tôi cũng đã nghĩ ngợi về chuyện đó rồi – tôi lo lắng về nơi rồng sống – nhưng tôi không nói ra thôi, vì những con rồng có quyền được sống trên mảnh đất này cũng như chúng ta, kể cả khi chúng ta không thích chúng vì chúng xơi Feldûnost và thiêu trụi những ngôi làng. Nhưng, nuôi chúng ở nơi khác vẫn tốt hơn.”
“Tôi mừng vì ngài đồng tình,” Eragon nói. Nó nói với Orik về ý định với Urgal, và sau đó liên quan tới cả người lùn. Lần này Orik hỏi rất nhiều, và Eragon có thể thấy sự nghi ngờ nơi ông.”
Sau một quãng dài im lặng, Orik nhìn bộ râu và nói, “Nếu cậu hỏi điều này với bất cứ grimstnzborithn trước tôi, họ sẽ trả lời rằng không. Nếu cậu hỏi tôi điều này trước khi chúng ta đánh bại Triều đình, tôi cũng nói không. Nhưng giờ, khi đã chiến đấu sánh vai cùng Urgal, và sau khii thấy mình vô dụng thế nào trước Murtagh, Thorn cũng như Galbatorix và con quái vật Shruikan… giờ tôi không còn cảm nhận như cũ.” Ông ngước nhìn Eragon sau cặp lông mày rậm. “Có thể tôi sẽ mất vương miện, nhưng thay mặt cho knurlan ở mọi nơi, tôi sẽ đồng ý – vì lợi ích của họ, dù họ có nhận ra hay không.”
Một lần nữa Eragon thấy tự hào vì Orik là anh kết nghĩa của mình. “Cám ơn,” nó nói.
Orik cười, “Người dân của tôi không thích điều này, nhưng tôi mừng vì nó. Khi nào chúng ta sẽ biết?”
“Vài ngày nữa. Một tuần là cùng.”
“Chúng ta có cảm thấy gì không?”
“Có lẽ. Tôi sẽ hỏi Arya. Nhưng tôi sẽ liên lạc với ngài ngay khi xong việc.”

“Tốt. Vậy chúng ta sẽ nói chuyện sau. Thượng lộ bình anh và chân cứng đá mềm nhé, Eragon.”
“Cầu chúc Helzvog luôn bảo vệ ngài.”
***
Ngày tiếp theo, họ rời Ilirea.
Đó là một sự kiện mang tính riêng tư, không có các nghi lễ. Eragon thấy thế lại hay. Nasuada, Jörmundur, Jeod, và Elva gặp mặt họ ở ngoài cổng nam thành phố, nơi Saphira và Fírnen ngồi cạnh nhau, chạm đầu vào nhau trong khi Eragon và Arya sắp xếp yên. Roran và Katrina tới sau đó một lúc: Katrina ôm một cái chăn với Ismira ở trong. Roran cầm hai cái túi đựng đầy chăn, thức ăn, và những đồ cần thiết khác trên hai vai.
Roran đưa hành lý cho Arya. Nàng buộc lên lưng Fírnen.
Sau đó Eragon và Saphira tạm biệt lần cuối. ĐỐi với Eragon điều này khó hơn với Saphira. Nhưng không phải chỉ mình nó khóc; cả Nasuada và Jeod đều quệt nước mắt khi ôm nó và chúc nó và Saphira những điều tốt lành nhất. Nasuada cũng tạm biệt Roran và cám ơn anh vì sự cống hiến trong cuộc chiến chống Triều đình.
Cuối cùng, khi Eragon, Arya, Roran và Katrina leo lên lưng rồng, một người phụ nữ gọi to, “Đợi đã!”
Eragon dừng lại khi đang đặt chân lên chân trước Saphira. Chị Birgit đang sải bước tới từ phía cổng thành, bộ váy xám bay bay. Đằng sau chị là cậu con trai nhỏ, Nolfavrell, sải bước với vẻ vô vọng trên mặt. Birgit một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên gỗ tròn.
Bụng Eragon quặn lại.
Những hộ vệ của Nasuada ngáng đường, nhưng Roran hét, “Để họ qua!”
Nasuada ra hiệu cho họ bước sang bên.
Birgit không chậm bước tới Roran.
“chị Birgit, đừng mà,” Katrina thì thào nói, nhưng người phụ nữ lờ đi. Arya quan sát họ không chớp mắt, tay đặt trên kiếm.
“Cây búa dũng mãnh. Tôi luôn nói rằng tôi sẽ trả thù cho cái chết của chồng tôi, và giờ tôi có quyền làm điều đó. Anh sẽ đánh trả hay trả món nở này đây?”
Eragon tới đứng cạnh Roran. “chị Birgit, sao chị phải làm thế? Sao lại là lúc này? Chị không thể tha thứ cho anh ấy và để nỗi đau vào dĩ vãng à?”
Anh có muốn em ăn cô ta không? Saphira hỏi.
Chưa đâu.
Birgit bỏ qua nó và nhìn chằm chằm Roran.
“Mẹ à,” Nolfavrell nói, giật giật váy mẹ, nhưng chị không phản ứng.
Nasuada tới gần. “Tôi biết cô,” cô nói với Birgit. “Cô đã chiến đấu cùng những người lính của tôi trong trận chiến,”
“Đúng, thưa Nữ hoàng.”
“cô với Roran có thù oán gì? Anh ấy là một chiến binh giỏi, và tôi sẽ không hài lòng nếu mất đi anh ấy.”
“Chính vì anh ta và gia đình anh ta mà những tên lính đã giết chết chồng tôi.” Chị nhìn Nasuada một lúc. “Ra’zac đã ăn thịt anh ấy, thưa Nữ hoàng. Họ ăn anh ấy và không thèm nhả xương. Tôi không thể tha thứ, và tôi sẽ báo thù.”
“Đó không phải lỗi của Roran,” Nasuada nói. “Đây là chuyện chẳng ra sao cả, và tôi không cho phép.”
“Không, đúng đó,” Eragon nói mặc dù rất ghét. “Theo phong tục của chúng tôi, cô ấy có quyền đòi nợ máu đối với bất cứ ai chịu trách nhiệm vì cái chết của Quimby.”
“Nhưng đó đâu phải lỗi của Roran!” Katrina hét lên.
“có đó,” Roran thấp giọng nói. “Anh nên ra đầu hàng. Anh có thể dụ chúng đi. Hoặc anh có thể tấn công. Nhưng anh đã không. Anh đã trốn, và vì thế Quimby chết.” Anh liếc nhìn Nasuada. “Đó là vấn đề của chúng tôi, thưa Nữ hoàng. Đó là vấn đề danh dự, cũng giống như là Thách đấu trường đao đối với cô.”
Nasuada nhăn mày và nhìn Eragon. Nó gật đầu, cô cực kỳ lưỡng lự và lùi lại.
“Sẽ thế nào đây, Cây búa dũng mãnh?” Birgit hỏi.
“Eragon và tôi đã giết chết Ra’zac ở Helgrind,” Roran nói. “Thế còn chưa đủ sao?”
Birgit lắc đầu, sự quyết tâm chưa bao giờ lay chuyển. “Chưa.”
Roran ngừng lại và cổ cứng lên. “Vậy đây là điều chị muốn, đúng không Birgit?”
“Đúng.”
“Vậy thì tôi sẽ trả nợ.”
Khi Rora nói, Katrina kêu lên một tiếng và lao vào giữa anh và Birgit, trong khi vẫn ôm con. “Không được! Cô không thể lấy anh ấy đi! Không phải lúc này! Sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua.”
Gương mặt Birgit vẫn lạnh như đá, chị không lùi lại. Roran cũng không tỏ thái độ gì. Anh chỉ ôm eo Katrina và đẩy nhẹ cô sang một bên. “Ôm chị hộ anh nhé?” anh lạnh lùng nới với Eragon.
“roran…”
Anh họ nó chỉ nhìn, sau đó quay lại với Birgit.
Eragon ôm lấy vai Katrina để chị không lao tới. Nó nhìn Arya vẻ vô vọng. Nàng liếc nhìn thanh kiếm, và nó lắc đầu.

“Thả chị ra! Thả ra!” Katrian hét lên. Đứa bé trong tay chị bắt đầu gào khóc.
Roran không rời mắt khỏi người phụ nữ phía trướ. Anh tháo thắt lưng và ném xuống đất, cùng với thanh đoản kiếm và cây búa mà Varden đã tìm thấy trên phố của Ilirea sau khi Galbatorix chết. Sau đó Roran mở toang áo để trần bộ ngực.
“Eragon, tháo bỏ lưới phòng ngự đi,” anh nói.
“Em…”
“Không nhưng nhị gì!”
“Roran, không!” Katrina hét lên. “Anh phòng vệ đi!”
Anh ấy điên rồi, Eragon nghĩ nhưng không nói ra. Nếu nó ngăn Birgit, nó sẽ khiến Roran xấu hổ, và những người dân Thung lũng Palancar sẽ không còn tôn trọng anh nữa. Và Eragon biết, Roran thà chết còn hơn.
Nhưng Eragon cũng không muốn Birgit giết Roran. Anh có thể để chị có được điều mình muốn, nhưng không hơn. Nó thì thầm bằng ngôn ngữ cổ – để không ai nghe thấy những từ ngữ nó dùng – nó làm theoo Roran yêu cầu, nhưng cũng đặt thêm ba lá chắn mới: một để bảo vệ xương cổ khỏi những vết thương nguy hiểm; một để tránh vỡ sọ; một để bảo vệ nội tạng. Eragon tự tin rằng anh có thể chữa lành các điểm khác, miễn là Birgit không cắt rời tứ chi Roran.
“Xong,” nó nói.
Roran gật đầu và nói với Birgit. “Chị hãy trả thù đi, và kết thúc thù hận giữa chúng ta.”
“Anh sẽ không đánh trả chứ?”
“Không.”
Birgit nhìn nó một lúc; sau đó chị ném khiên xuống, bước tới kề kiếm vào ngực Roran. Nói đủ lớn để mình Roran nghe thấy – dù Eragon và Arya cũng nghe được nhờ thính giác nhạy như mèo của mình – chị nói, “Tôi yêu Quimby. Anh ấy là cuộc đời của tôi và anh ấy chết chỉ vì anh.”
“Tôi xin lỗi,” Roran thì thầm.
“Birgit,” Katrina cầu xin. “Xin đừng…”
Không ai di chuyển, kể cả những con rồng. Eragon nín thở. Tiếng khóc nấc nghẹn của đứa nhỏ là âm thanh lớn nhất.
Sau đó Birgit hạ kiếm khỏi ngực Roran. Cô nắm lấy bàn tay phải của anh và cứa một nhát trong lòng bàn tay. Roran nhăn mặt vì nhát cắt, nhưng anh không rụt tay lại.
Một vết đỏ sậm chạy dọc da anh. Máu chảy đầy tay và nhỏ giọt xuống ngấm đất, để lại những dấu chấm sậm màu.
Birgit rút kiếm lại và giữ im nó trong lòng bàn tay Roran lần nữa. Sau đó chị lùi lại và hạ thanh kiếm xuống bên mình. Roran nắm chặt tay, máu vẫn ào ra và chốn tay vào hông.
“Tôi đã trả thù xong,” Birgit nói. “giờ ân oán của chúng ta đã dứt.”
Sau đó cô quay người trở vào thành phố, với Nolfavrell bám sát gót.
Eragon thả Katrina ra. Cô vội chạy tới bên Roran. “anh ngốc lắm,” cô nói có chút cay đắng. “Anh là đồ cứng đầu, đồ ngốc đầu heo. Đâu, để em xem nào.”
“Chỉ có cách đó thôi,” Roran nói như vang vọng từ đâu đó.
Katrina nhíu mày, mặt lạnh lùng khi quan sát vết thương trên tay. “Eragon, em chữa hộ với.”
“Không.” Roran nói với sự quả quyết đột ngột. Anh nắm tay lại. “Không, anh phải giữ vết sẹo này.” Anh nhìn quanh. “Có mảnh vải nào để băng không?”
Sau giây phút bối rối, Nasuada chỉ một người hộ vệ và nói, “xé phần dưới áo ra đưa cho anh ấy.”
“Đợi đã,” Eragon nói khi Roran định buộc mảnh vải quanh tay. “Em không thể chữa lành, nhưng hãy để em ngăn nhiễm trùng chứ?”
Roran chần chừ. Sau đó anh gật đầu và giơ tay trước Eragon.
Eragon mất vài giây. “Đó,” nó nói. “Giờ nó sẽ không bị bưng mu và sưng như cà lợn nữa đâu.”
Roran cười. Katrina nói, “Cám ơn em, Eragon.”
“Giờ chúng ta đi được chưa?” Arya hỏi.
Năm người trèo lên lưng rồng. Arya giúp Roran và Katrian ngồi yên vị trên lưng Fírnen. Nàng đã sửa yên và dây đai để chở thêm những hành khách mới. Khi đã ngồi yên vị, Arya giơ tay. “Tam biệt! Nasuada! Tạm biết, Eragon và Saphira! Chúng tôi mong gặp anh tại Ellesméra!”
Tạm biệt! Fírnen trầm trầm nói. Cậu ta gianh cánh nhảy lên trời, đập nhanh để nâng bốn người trên lưng, với sự giúp sức của hai Eldunarí Arya mang theo.
Saphira gầm theo, và Eldunarí gầm gừ đáp lại trước khi lao như một mũi tên về phía đông nam và Rặng Beor xa xa.
Eragon quay người trên yên và vẫy chào Nasuada, Elva, Jörmundur, và Jeod. Họ vẫy lại, Jörmundur hét lớn, “Chúc may mắn!”
“Tạm biệt,” Elva khóc nói.
“Tạm biệt!” nasuada hét. “Cẩn trọng nhé.”
Eragon đáp lại rồi quay lưng không thể chịu đựng cảnh chia ly thêm nữa. Saphira cúi người và lao lên trời bắt đầu bước đầu tiên trong cuộc hành trình dài.
Saphira lượn tròn để bay lên cao. Bên dưới, Eragon thấy Nasuada và những người khác đứng thành một nhóm bên tường thành. Elva cầm một chiếc khăn tay nhỏ, phất phơ trong gió.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.