Ép Hôn

Chương 89


Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 89

Sau khi con bé đi khỏi shop, Hana cũng nhanh chóng đi về nhà, ko quên cầm 2 bộ váy , 1 là cái con bé đưa, cái kia cũng cùng kiểu nhưng có màu trắng – Hana định sẽ tặng con bé.
– Anh hai! – Hana nhìn ng con trai ngồi trong phòng, cười nhẹ.
– Em về rồi à ? Đi chơi vs bạn vui ko? – anh hai cô nhẹ nhàng hỏi.
– Vâng ạ – cô tươi cười nói.
– Đúng rồi, đi vs tiểu thư nhà họ Hoàng cơ mà – một giọng nói mĩa mai vang lên.
Hana im lặng ko nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn ng con trai đang đi xuống lầu, cũng là chủ nhân của câu nói vừa rồi.
– Jay! – Anh hai cô khẽ nạt nhẹ ng con trai tên Jay kia.
– Anh, em nói gì sai à ? Cô ta chẳng phải vừa đi vs con bé tiểu thư đó về sao ? Anh ko tin thì hỏi nó thử đi – Jay nhìn Hana đầy khinh bỉ.
– Hana, có thật thế ko? – Anh hai cô nhẹ nhàng hỏi, song giọng lại thể hiện rõ sự nghiêm khắc.
– Em……..xin lỗi anh – Hana cúi đầu, vẻ bik lỗi nói – nhưng mà, cậu ấy rất tốt mà, thật đó, anh Jey!
– Hana! – Anh hai cô_Jey nhìn Hana, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.
– Hừ, bây h thì anh thấy cô em gái của anh ngoan ngoãn như thế nào rồi đấy! – Jay nhìn Hana, khinh bỉ nói.
– Jay, đó cũng là em gái em đó!
– Ko đời nào! Có chết em cũng ko nhận cô ta là em gái em, đồ con hoang! – Jay tức giận hét lên rồi lại bỏ lên phòng.

– Jay!- Jey hét lên, bất lực nhìn cậu em trai của mình, rồi quay sang nhìn Hana – em ko sao chứ? đừng để ý đến lời Jay nói.
Đứng yên, mím chặt môi, Hana cố ko để một tiếng nấc hay giọt nước mắt nào rơi ra từ khóe mắt mình, cô chỉ cười nhẹ trc lời an ủi của Jey. Nhắm mặt lại, cô khẽ mỉm cười, lấy lại vẻ tươi tỉnh hàng ngày.
– Em lên phòng trc đây, có gì anh gọi em nhá! – Nói rồi, cô chạy lên lầu, ko quên mi gió ông anh hai của mình.Còn lại một mình dưới lầu, Jay im lặng nhìn cô em gái nhé nhỏ của mình. Xót xa …….Con bé đã pải sống kìm nén qá lâu rồi………Anh thầm đau xót cho em gái mình, nó luôn pải cố gắng cười dù đau đến mức chẳng thể cười nổi. Con bé vẫn còn qá nhỏ để chịu đựng tất cả các nỗi đau này.
“Xin lỗi…….Hana”
Đóng kín cửa lại, trong một góc tối của căn phòng tưởng như tràn ngập ánh sáng, một cô bé ngồi đó, chỉ im lặng, khuôn mặt ko chút biểu cảm. Cô ko khóc, cũng ko cười. Đơn giản chỉ là ngồi im đó, im lặng, thả trôi suy nghĩ theo cơn gió…
Gió……gió đi mãi, ko dừng lại, nên gió cũng chẳng có ai là bạn…..
Gió……gió có cô đơn ko gió?…..
Gió……gió đã bao h mun dừng lại chưa gió?…..
Gió……ta đã đi một mình qá lâu rồi,pải ko?…..
Gió……ta cô đơn qá ,gió ak…..
Gió……ta mun nhưng chẳng thể dừng lại…..
Gió……chúng ta giống nhau nhỉ?
Gió……gió là ta
Gió……ta liệu có là gió?
Gió……gió cô đơn nhưng tự do…..
Gió……gió đã bao h mất tự do chưa gió?
Gió……ta cô đơn nhưng cũng bị giam ***…..
Rầm. Rầm.- tiếng gõ cửa mạnh bạo vang lên.
– Mở cửa, nhanh lên – giọng nói hách dịch vang lên, lộ rõ vẻ bị bắt buộc.
Mệt mỏi đứng dậy, Hana đi về phía cửa.
– Cô làm j mà lâu thế hả? – giọng nói tức giận vang lên, như mun đè nghiến ng đối diện.
– Anh tìm em có việc j ko? – cô ngước mắt lên hỏi, giọng yếu ớt.
Jay có hơi chút sựng lại trc khuôn mặt vô cảm của Hana, nhưng rồi khẽ nhếch môi cười khinh bỉ.

– Hừ! cô nhìn tôi bằng ánh mắt j đấy hả?
– Ko, ko ạk – Hana giật mình, vội trở lại khuôn mặt dịu dàng hàng ngày- anh tìm em có việc gì ko ạk?
– Xuống ăn cơm- Jay trả lời cộc lốc rồi bỏ đi.
Hana nhanh chóng rửa mặt rồi cũng chạy xuống nhà. Ở dưới, mọi ng đều đã có mặt đầy đủ, đang ngồi, chỉ còn thiếu mỗi mình cô.
– Xin lỗi, con xuống muộn – cô lễ phép cúi đầu rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Tất cả mọi ng đều ko phản ứng gì, cứ như cô ko hề tồn tại, chỉ có Jey là nhìn lên, mỉm cười kiểu “ko sao đâu” .Hana khẽ thở dài, rồi cũng ko nói j , im lặng ngồi ăn. Cô đã quen vs sự ghẻ lạnh này rồi. Trong ngôi nhà này, ngoài Jey ra, chẳng hề có ai xem cô là một thành viên trong gia đình, kể cả cha cô…….
Mỉm cười chua xót cho số phận mình, cô cũng chẳng hề tỏ thái độ j, chỉ lặng lẽ sống trong ngôi nhà này, hằng ngày giúp anh Jey quản lý việc công ty, nhân tiện học hỏi anh nhiều thứ….
Cô cũng ko nhớ mình đã gượng cười suốt bao lâu nay, chỉ khi Anny xuất hiện, cô mới thấy dường như mình ko có một mình. Nhưng, sao bik đc, cô gái ấy, dù j, cũng mang họ Hoàng…….Mà cô, ko đc phép có bất cứ quan hệ j dù chỉ là bạn bè vs ng dòng họ ấy.
Nhiều lúc, cô cũng thấy thắc mắc về điều này. Cô ko hiểu tại sao gia đình mình lại hận thù nhà họ Hoàng đến thế……Nhưng thôi, có lẽ cô đã nghĩ qá nhiều, cô ko mun dính vào những truyện hận thù như thế này, càng ko mun mình là một nv trong câu chuyện ấy……
– Em sao thế! – Jey cất tiếng hỏi khi thấy Hana chỉ ngồi im lặng suy nghĩ điều j mà ko ăn.
– Huh? ơh……..em ko sao đâu ạ. Chỉ là đang suy nghĩ một số việc thôi – cô mỉm cười nhìn Jey.
– Ukm, dù gì thì em cũng nên ăn đi, suy nghĩ trong khi ăn ko tốt cho dạ dày đâu- Jey cười hiền.
– Vâng ạk – cô mỉm cười rồi tiếp tục ăn, ko hề bik có một ánh mắt đang nhìn mình đầy khó chịu, 2 ánh mắt khác nhìn Jey tỏ vẻ ko hài lòng lắm……
Sau bữa tối, Hana phụ giúp cô giúp việc dọn bàn rồi bước lên phòng, tắm rửa, đi ra sau vườn- nơi mà cô thường đến mỗi khi có chuyện buồn…..Ngôi xuống chiếc xích đu xanh đc đặt giữa vườn, cô khẽ thở dài, ánh mắt mất đi sự dịu dàng và vui tươi hàng ngày.
———- Post added at 02:08 PM ———- Previous post was at 01:30 PM ———-
– Thật sự…….phải như thế sao?

Cười nhẹ, cô hướng ánh mắt lên vầng trăng tròn vành vạnh lên xa tít bầu trời. Bàn tay đưa ra, như đang cố chạm vào ánh trăng vàng….
– Cậu cũng như trăng, xa qá, Anny àk …….ko thể nào với đến đc……… đau thật đấy….- cô mỉm cười chua xót, rồi cúi mặt , nhìn đôi bàn tay mình – nó….sắp vấy bẩn rồi…..làm sao dũng cảm cầm tay cậu nữa……
Khóe mắt long lanh một giọt nước, cô ngẩng mặt lên, nhìn lên bầu trời, hét to…..
– Tớ yêu cậu lắm, Anny!!!!!!!
Rồi, cô bật cười. Thật là giống trẻ con quá đi……Nhưng mà sao…khóe môi lại thấy mặn đắng…..
Sau tán lá cây leo rậm rạp, một chàng trai đứng đó, mỉm cười nhìn cô gái đằng xa, nhẹ nhắm mắt lại…..một giọt nc mắt khẽ rơi….
~oOo~
Con bé chạy vào lớp, ôm chầm lấy Hana, cười híp mắt.
– Hana!!!!!!
– Huh? có chuyện j thế – Hana tươi cười hỏi lại.
– Hehe, xem tớ có j cho cậu này!- con bé nháy mắt tinh nghịch, xòe bàn tay ra….
– Wow! Đẹp qá! – Hana ngạc nhiên thốt lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.