Ép Hôn

Chương 52


Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 52

Bệnh mất rồi. Buồn thật đấy. Chợt nhận ra chỉ có một mình, chẳng còn ai bên cạnh. Ước j`……có ai đó ở bên……như ngày trước….
Cuối cùng, anh cũng đã nói…..
Chia tay…..
Đơn giản thật đấy……
Dù đã đoán trước đc phần nào qua những hành động kì lạ ban sáng, nhưng khi nghe chính miệng anh nói, vẫn thật sự rất shock. Trái tim cứ như đang bị ai bóp mạnh…..hàng ngàn mũi tên đâm xuyên…..rỉ máu…..
Cảm giác thật trống rỗng…..
Tất cả chỉ là một màu trắng…..
Đơn điệu…..
Buồn tẻ…..
Trên hết là tuyệt vọng……
Bị phản bội. Cảm giác này thật tệ hại. Chưa bao h thấy mình bất lực đến thế. Chưa bao h nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải nếm trải cảm giác này. Quả thật rất đau khổ…..
Mình…..
Đau vậy…..
Còn…..
Anh…..?
Vui sướng?
Thỏa chí?
Rồi cũng chỉ có mình mình là buồn thôi. Trước h cứ ảo tưởng. Mình là j` chứ? Cùng lắm chỉ như một món đồ chơi dễ lừa. Chỉ như một món đồ chơi rẻ tiền, chơi chán thì vất bỏ? Nhẫn tâm thật. Nói những lời nói làm mình tổn thương đến vậy…..Nhưng…..Vẫn ko thể hận…..Tự dưng thấy nhớ anh da diết…..Thật là ngốc mà…..
Chợt mun ôm ai đó mà khóc thật lớn. Nhưng…..”ai đó” là ai?
Thanh Thanh……-vẫn luôn là cái tên đó hiện lên đầu tiên….
Nhưng…..biết làm sao đc…..mình chẳng mun làm cậu ấy lo chút nào…..Mình thực sự mun….tự lập…..mình đã ở trong sự bao bọc chặt chẽ của Thanh Thanh quá lâu rồi…..đã đến lúc thoát ra thôi…..

Trần Linh Tuyết! Cố gắng lên! Nhất định sẽ đc mà! Nước mắt thật là vô ích, phải cười chứ! Đúng vậy! Cười lên và tiếp tục sống……
Ngày…….tháng……năm…….
Làm sao bây h……
Mình thật vô dụng quá…..Tại sao lại đau vậy chứ? Đã nói là nước mắt thật vô ích, nhưng lại ko thể ngăn đc khi thấy anh cùng ng` con gái khác…..Lần đầu tiên thấy mình kém cỏi như vậy…..Ko thể ngăn đc sự tuyệt vọng dần lớn lên….len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn…….
Anh trai hình như đã phát hiện ra điều j` đó…..Nếu mình nhớ ko nhầm thì anh trai có một ng` bạn cỡ bằng tuổi của anh, và….cũng là bạn anh…..
Có thể lắm chứ? Cứ cho là vẫn chưa, thì cũng sẽ ko bao lâu nữa anh trai cũng sẽ bik thôi…..Mọi chuyện lan nhanh rồi……Mọi ng` trong trường…..đều bik cả….
Làm sao đây…..
Thanh Thanh…..
Đến bây h mình mới nhận ra tự mình chẳng thể làm đc j`, luôn luôn là đc Thanh Thanh hoặc là anh giúp…..Mình thật là vô dụng mà……
Tự dưng cảm thấy…..
Cuộc sống…..
Thật sự rất chán…..
và cũng đầy rẫy đau thương…..
Tự dưng mong muốn…..
Tự do…..
Giải thoát…..
Muốn thoát khỏi tất cả…..
mọi thứ…..
Rời xa cuộc sống này…..
Càng xa càng tốt……
Biến mất……
Hoàn toàn…..
Vĩnh viễn…..
Ngày……tháng….năm……
Cuối cùng cũng quyết định đc…..
Nhưng……
nhìn thấy Thanh Thanh như vậy….
có chút ko nỡ……
Ko đc. Lại mềm lòng nữa rồi……
Rời xa cuộc sống này……rời xa tất cả…….sẽ chẳng còn phải nhìn thấy những người ko mun thấy………sẽ chẳng còn phải nghe những lời nói ko mun nghe…….sẽ chẳng còn phải đối mặt vs những ng` ko mun gặp……sẽ chẳng còn phải đau lòng trước những lời nói tàn nhẫn của ai kia…….sẽ chẳng còn phải…..sẽ chẳng còn………sẽ chẳng…….sẽ………
Kết thúc…..
tất cả…..
Tuyệt vọng…..
biến mất……
Nỗi đau…..
tan đi…..

Tất cả…..
như mây khói……
tan biến…..
mãi mãi……
Hãy để nỗi buồn lại phía sau……
quá khứ……
Nhưng……
cũng sẽ chẳng có…..
hiện tại…..
hay….
tương lai…..
Tất cả…..
Chấm hết…..
tại đây……
Xin lỗi……Mình thật sự là rất ích kỉ…..Ko mun những j` tốt đẹp nhất trở thành quá khứ….mình mun chúng là…….mãi mãi…..muốn……tất cả……chỉ dừng lại ở tại đây……Xin lỗi……
Tạm biệt…..
Ak` ko, vĩnh biệt……
Ngón tay của nó miết lên trang giấy……từ từ…..
Run run gấp quyển Nhật Kí lại, con bé mím chặt môi…..
Tuyết Nhi…..
Trịnh Minh Vương….tôi thề sẽ tìm đc anh….và bắt anh trả giá…..
Tuyết Nhi….
Kết thúc câu chuyện, con bé vẫn ngồi yên đó……im lặng……Nó……chìm trong quá khứ……
– H thì tôi hiểu rồi.- thằng nhok lên tiếng phá tan sự im ắng.
Con bé ko nói j`, chỉ cười nhẹ.

– Nhưng……sau đó thì thế nào? Sao cô ko tìm luôn anh ta mà đợi đến bây h mơ…i..
– Nếu tìm đc, tôi đã giết anh ta từ lâu rồi.- con bé khẽ nhếch mép, cắt ngang câu nói của thằng nhok.
– Sao lại ko đc?- Thằng nhok lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
– Anh quên là ngoài cái tên ra, tôi chẳng bik j` về anh ta ak`? Mặt cũng đã gặp đc đâu, bik dựa vào cái j` mà tìm? Vs lại, sau đó tôi cũng phải qua Anh gấp…..- con bé thở dài…..-Sau đám tang của Tuyết Nhi, tôi lại phải trở về Anh giải quyết một số việc. Dù sao, tôi cũng mun làm j` đó để tạm lấp trống cái khoảng ko trong lòng, làm việc là một lựa chọn ko thể hoàn hảo hơn…..
Thằng nhok bất chợt thở dài. Con bé ngạc nhiên quay sang nhìn rồi cười hiền. Ơh…..Ko bik đã bao lâu rồi con bé ko cười như thế này….2 năm rồi…..
– Nói ra chắc anh ko tin đâu, chứ sau khi Tuyết Nhi mất, tôi ko còn như trước đây nữa. Nếu trước đây tôi ít nói, trầm, thì sau đó, tôi…..
– Cô biến thành như bây h hả?- thằng nhok cười đểu.
Con bé ko để ý đến lời trêu chọc của thằng nhok, nó chỉ cười nhạt rồi khẽ thở dài…..
– Nếu đc vậy thì tốt quá…..Sau đó, tôi……gần như ko nói j`…..Có ng` ko bik còn bảo tôi bị câm cơ đấy, haha…..- nó cười đầy chua xót- tôi gần như tuyệt giao vs thế giới bên ngoài, chỉ có học, học và học. Ak` ko, còn có cả làm việc nữa. Chấm hết. Tôi ko hề tham gia buổi tiệc, họp báo hay bất cứ j` cả, kể cả là do gia đình tôi tổ chức…..
– Ak`, ra thế, hèn j` ko có ai bik mặt mũi tiểu thư nhà họ Hoàng như thế nào cả nên cô mới bị bắt nạt thế đó.- thằng nhok gật gù, rồi như chợt nhớ ra điều j`- ầy, mà khoan đã. Cô bảo cô lúc đó…..như thế, mà sao bây h…..tần suất cô nói còn hơn cả cái loa nữa thế hả?
– Uhm….về cái này…..có lẽ tôi phải cảm ơn một ng`, đó là…..ớh…..nhưng mà sao tôi lại nói vs anh chuyện này nhỉ?- con bé quắc mắt- Thật là…..dạo này mình điên quá đi.
– Tôi thấy ko chỉ dạo này đâu, cô điên từ trước rồi kìa.- thằng nhok nhún vai.
– Haiz! Sao cũng đc.- con bé tỏ vẻ ko quan tâm.
Thằng nhok trố mắt. Con bé thật là…..mới trở lại như thường ngày đc một chút, lại trở lại cái vẻ bất cần đời rồi, haizz…..
– Thế….cô định làm j` đây?
– Làm j` là làm j`?
– Chẳng phải cô bảo sẽ phải bắt anh ta trả giá sao? H tìm đc rồi đó, cô định làm j` vs anh ta?
Con bé khẽ nhíu mày. Làm j`? Nên làm j` vs con ng` đó nhỉ? Chắc chắn là ko thể nhẹ tay rồi…..
– Này….hình như……cái tên Trịnh Minh Vương đó là anh của……của ai í nhỉ???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.