Ép Hôn

Chương 50


Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 50

– Thanh Thanh! Sao cậu cứ xem tớ như trẻ con thế? Tớ lớn rồi mà!- Tuyết Nhi hét lên.
– Cậu thì lớn vs ai? Thật ko bik ai xui xẻo chọn nhầm ng` yêu là cậu, ko khác j` nuổi trẻ sơ sinh- nó bĩu môi.
– Thanh Thanh!!!!!!- Tuyết Nhi tức giận la hét um bà xùm rồi đuổi nó chạy quanh, trông cứ như tình nhân, hi hi…..
Cả hai đã vô tình ko bik rằng, đây chính là nguyên do bắt đầu câu chuyện vs kết cục đã đc định trước……vô cùng đau khổ……
Chán nản trở về nhà, nó bắt đầu thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến bay sang Anh sẽ cất cánh khoảng 30 nữa. Nhìn lại căn phòng lần cuối trước khi đi, nó bất giác thở dài. Lần này đi, cũng sẽ như lần trước- một mình. Tuyết Nhi đã mun ở lại, nó làm sao ép? Dù sao thì cũng hi vọng cô đc hạnh phúc. Mà cũng ko bik tên ng` yêu của Tuyết Nhi mặt mũi như thế nào, hi vọng ko phải bao công tái thế, . H nhắc lại mới bực, hôm qua nó và Tuyết Nhi ngồi chờ gần 3h đồng hồ mà tên đó vẫn ko chịu xuất hiện làm Tuyết Nhi suýt nữa bị cảm nắng. Thật ko an tâm chút nào…..
– Thanh Thanh, cậu thật sự mun đi ak`?- tiếng nói vang lên, chen ngang dòng suy nghĩ của nó.
Quay ng` lại nhìn Tuyết Nhi đã bắt đầu rơi vài giọt nước mắt, nó cười nhạt rồi lại tiếp tục thu dọn đồ.
– Thanh Thanh!
– Uh`! Tớ mun sang đó học.- nó nói mà ko thèm nhìn Tuyết Nhi.
– Cậu học ở đây cũng đc mà….- Tuyết Nhi ủ rũ.
– Đừng có như con nít thế. Tớ sẽ đều đặn gọi điện cho cậu mà, ak`, nếu có chuyện j` vs tên ng` yêu đó thì nhớ nói cho tớ nhé!- nó nháy mắt.
Tuyết Nhi cúi mặt ko nói j`, lặng lẽ nhìn nó thu dọn đồ đạc.

– Thôi, đến lúc rồi, tớ phải đi đây.- nó mỉm cười.
– Để tớ tiễn cậu.
– Thôi, thôi, đến để cậu khóc thét lên ak`? Đến lúc đó ng` ta lại tưởng tớ làm j` cậu đó.
– Uhm….vậy….cậu đi nhé,- Tuyết Nhi cố kìm tiếng nấc.
Nó ko nói j`, chỉ mỉm cười trấn an cô bạn dễ thương của mình rồi đi thẳng. Đúng lúc đó, Tuyết Nhi cũng nhận đc một cú điện thoại. Trên màn hình hiện lên cái tên “Trịnh Minh Vương”…..
Ko ai bik rằng, đó là cuộc điện thoại của số phận……nó thay mặt cho Thần Chết……
Nếu bik trước chuyện đó, tôi nhất quyết đưa Tuyết Nhi đi cùng, để ko phải nhìn thấy đứa em gái của mình đau khổ…….cho đến lúc chết…..
Suốt trên chuyến bay, nó ko tài nào chợp mắt đc, linh cảm của sự chết chóc cứ như đang lởn vởn ở đâu đó quanh đây, như đang cố nói cho nó điều j` đó…..nhưng cũng có cái j` đó, đang ngăn nó hiểu điều đó. Rốt cuộc, điều-đó là cái j`?????? Tại sao nó ko tài nào hiểu ra đc????? [C]hết [t]iệt. Cái linh cảm kì cục……
Bước xuống sân bay, nó uể oải leo lên xe, đi đến trường. Vừa vào trường, nó đã gặp ngay mấy khuôn mặt bí xị của mấy sinh viên cùng trường, ngạc nhiên, con bé đi nhanh vào trong, và câu trả lời nằm ngay trên bảng thông báo của trường……
Haizz! Hay thật đó, mất công sang đây sớm ơi là sớm, cuối cùng lại bảo “vì một số lí do, ngày nhập học sẽ bị lùi lại một tháng so vs dự định”, thật ko hiểu là sao nữa.- nó ngán ngẩm nghĩ rồi đi về biệt thự.
Thả ng` xuống giường, nó nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả khi ngủ, cái linh cảm kì cục đó vẫn cứ bám riết lấy nó, thậm chí còn hiện ra một cách rõ ràng hơn. Có một ai đó, hình như là một cô gái. Cô gái ko-rõ-là-ai đó đang cười, nhưng khuôn mặt lại ướt đẫm nước mắt. Cô gái kì lạ kia cứ mãi nhìn nó bằng ánh mắt u buồn, rồi tự nhiên lại quay mặt đi, dường như là đã khóc to hơn…….Giật mình ngồi dậy, nó thở dốc, ng` ướt đẫm mồ hôi. Tại sao? Rõ ràng trông rất quen nhưng vẫn ko thể tài nào nhận ra….Ai? Là ai?????

Nằm bẹp xuống giường lần nữa, giấc mơ đó lại xuất hiện. Nhưng…..khác. Lần này, cô gái kì lạ đó đã thôi ko nhìn nó, mà nhìn một ng` khác- một ng` con trai rất lạ, nó chưa từng gặp, chắc chắn là thế. Cô gái đó……đang khóc, như đang cố nài nỉ van xin, giải thích điều j` đó nhưng ko đc chàng trai kia chấp nhận. Tuy cô gái kì lạ đó ko nhìn nó nữa, nhưng nó có thể nhìn thấy, ánh mắt đó…..tha thiết đến não lòng……
Suốt một tuần qua, hai giấc mơ đó cứ thay nhau ám ảnh nó, khiến giấc ngủ của nó cứ chập chờn. Dần dà, nó chợt thấy sợ. Sợ những giấc mơ. Nhưng giấc mơ cứ như sự thật. Để rồi mỗi đêm, nó lại ngồi bó gối, lặng nhìn lên trần nhà trắng bị bóng tôi bao trùm. Một chút mơ hồ ập tới, bao quanh, bủa vây, rất lỏng, nhưng cũng rất chặt, vẫn có kẻ hở, nhưng lại ko thể thoát ra. Thật kì lạ……
Sau hai tuần mất ngủ liên tiếp, nó tực sự gần như ko còn một chút sức lực nào, thậm chí nói còn ko ra hơi. Chưa bao h nó lại thấy mình kiệt sức như vậy. Những giấc mơ, những linh cảm cứ ám ảnh, ko chịu buông tha. Chúng như đang cố gắng báo hiệu cho nó một điều sắp xảy ra. Mặc dù ko bik rõ là j`, nhưng có lẽ, điều đó chẳng có j` tốt đẹp, nếu ko mun nói sẽ là một bi kịch…..
Chuông điện thoại bất chợt reo, lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ. Khẽ nhíu mày nhìn tên ng` điện, nó khẽ thở dài, tính ra cũng đã 3 tuần ko hề liên lạc….
– Alô.- nó cố gắng nói, tuy vậy giọng vẫn có chút j` đó thều thào.
– – Tuyết Nhi lo lắng hỏi.
– Ko, ko có j`, chắc tại trời hơi lạnh.

Một khoảng thời gian im lặng….
Trôi qua nặng nề…..
– Đã có chuyện j` đó xảy ra, đúng ko?

– – Tuyết Nhi trả lời nhanh, như ko mun nói đến vấn đề đó.
– Đc rồi, nếu cậu ko mun. Nhưng mà……tại sao suốt thời gian qua ko liên lạc vs tớ? Tại sao lại ko còn cười nói luyên thuyên như mọi lần?- nó nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng đầy trách cứ.- tại sao? Nói cho tớ bik, đã có chuyện j`?
– – Tuyết Nhi cố tình lảng tránh.
– Haizz! Tớ sẽ cố về sớm, có lẽ là vài ngày nữa.- nó khẽ thở dài.

Cắt máy.
Sững sờ cầm cái điện thoại trên tay, cái linh cảm kia lại một lần nữa ập đến. Rõ ràng, chi tiết như chưa bao h có. Cái linh cảm đó……sắp đến rồi…..
Lắc lắc đầu cố rũ bỏ cái suy nghĩ kia, nó thở dài, nhớ lại câu nói kì lạ của Tuyết Nhi lúc nãy “Vậy……tớ…sẽ…..cố chờ…..để gặp cậu….” là sao? Tuyết Nhi nói cứ như……cậu ấy chỉ chờ gặp đc nó, rồi sẽ…..
Ko! Ko thể nào! Sao lại như thế đc chứ! Ko thể nào có chuyện đó đc! Đúng vậy! Ko thể nào!!!!! Làm sao nó lại có thể nghĩ đến cái điều đó chứ? Ko phải đâu! Sẽ ko phải, phải ko??? Làm ơn, ai đó nói ko! Tại sao…..cái suy nghĩ điên rồ đó lại xuất hiện chứ? Thậm chí là xuất hiện rất rõ ràng, rất thực! Là sao? Ai có thể nói cho nó bik?????
~~***
– Tuyết Nhi, đã có chuyện j` vậy? Sao trông cậu xanh thế?- nó lo lắng hỏi.
Đáp lại, Tuyết Nhi chỉ mỉm cười nhẹ rồi lại yên lặng, ngồi im nhìn nó thật lâu, như mun ghi lại từng chi tiết trên khuôn mặt nó.
Về đây đã đc 3 ngày, ngày nào nó và Tuyết Nhi cũng ngồi như thế này. Lúc nào cũng yên lặng, thỉnh thoảng là để nó độc thoại vs những câu hỏi, Tuyết Nhi ko nói j`, chỉ cứ ngồi đó và nhìn nó. Chấm hết. Nó mơ hồ cảm thấy đã có chuyện j` đó xảy ra, nhưng cụ thể là chuyện j` thì nó lại ko bik. Mấy lần thắc mắc hỏi, nó đều chỉ nhận đc câu trả lời là sự im lặng. Tuyết Nhi cứ như đang trở nên xa dần…..đã chẳng còn cười đùa vui vẻ như trước kia nữa, khuôn mặt luôn phảng phất một chút j` đó man mác buồn. Sự linh hoạt, nhanh nhảu cũng gần như biến mất, suốt ngày chỉ ngồi trong phòng, ko đọc sách thì xem lại ảnh lúc trước…..Và tuyệt nhiên ko nói một câu nào…..

Ko thể làm j` hơn, nó cũng chỉ có thể bất lực nhìn Tuyết Nhi, khẽ thở dài. Cô bạn dễ thương, nhí nhảnh của nó bây h đâu rồi? Sao lại thành ra thế này cơ chứ? Ko riêng j` nó, mọi ng` cũng đều cảm thấy lạ về chuyện này, ko một ai hiểu là tại sao, vì lí do j`. Tất cả đều bất lực………
5 ngày trôi qua một cách nhanh chóng. Hết thời gian nghỉ, nó lại phải chuẩn bị sang Anh để nhập học. Ngày cuối cùng ở lại, nó quyết định hỏi Tuyết Nhi về thắc mắc của mình.
– Tuyết Nhi, cậu……đã xảy ra chuyện j` đó vs tên ng` yêu kia phải ko?
– Cậu…..-Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn nó.
Ko hề bất ngờ trước phản ứng của Tuyết Nhi, nó chỉ khẽ thở dài. Cuối cùng Tuyết Nhi cũng đã chịu mở miệng nói, vậy là nó đã đoán đúng….
– Tớ đoán ko sai mà. Đã có chuyện xảy ra giữa hai ng`, phải ko?
– Đoán?- Tuyết Nhi lẩm nhẩm, rồi ngay lập tức phủ nhận- Ko. Ko có j` cả. Cậu đừng đoán mò.
– Thật là ko có j`? Vậy tại sao suốt 5 ngày qua cậu chỉ ở nhà, ko hề ra ngoài, ko hề liên lạc…vv…. nhưng hắn ta ko hề thắc mắc, lo lắng tìm kiếm? Cứ cho là do anh ta ko bik cậu ở đâu, nhưng chí ít cũng phải gọi điện hỏi thăm chứ? Đúng ko?
Tuyết Nhi ko nói j`, chỉ im lặng quay mặt đi.
– Tuyết Nhi! Nói cho tớ bik, đã có chuyện j`? Làm ơn!
– TỚ ĐÃ NÓI KO CÓ LÀ KO CÓ! CẬU ĐỪNG BẮT TỚ NÓI!- Tuyết Nhi bất chợt hét lên, đưa hai tai lên bịt tai lại, liên tục lắc đầu.
– Tuyết Nhi!……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.