Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 29
Con bé lao vào phòng thằng nhok, ko thèm gõ cửa.
– Nè! Cô có bik cái gọi là phép lịch sự tối thiểu ko hả? Phải gõ cửa trước khi vào phòng ai đó chứ.- thằng nhok giật mình quay lại nạt con bé.
– Xin lỗi, tôi hok có bik. Mà vợ vào phòng chồng mà cũng phải gõ cửa sao?- con bé giả vờ hỏi.
– Tôi và cô là vợ chồng thì vào cũng phải gõ….
Thằng nhok chưa kịp nói hết câu thì ngậm miệng lại ngay. Con bé đưa cặp mắt ngây thơ đầy chất cáo già nhìn thằng nhok. Bik mình nói hớ, thằng nhok vội vàng đính chính.
– Ah…Ah`! Đấy…đấy là tôi nói…giả sử thôi. Sẽ ko bao h chuyện đó xảy ra đâu, cô đừng có mơ.
– Thì tôi có nói j` đâu, nãy h toàn anh nói thui mà.- con bé cười gian.
Thằng nhok cứng họng.
– Thôi, ko rãnh đùa với anh, tôi có việc mun nhờ đây.
– Cô? Nhờ tôi ấy hả? Tôi có nghe nhầm ko thế?- thằng nhok hỏi, giọng có vẻ như đang mun chọc tức con bé.
– Tai anh có vấn đề đấy à?- con bé châm chọc lại.
– Hừ! Có j` nói nhanh đi, đừng làm mất thời gian.
– Choy` oy! Nãy h anh có để tôi nói đâu mà h lại la tôi. Nghe này, tôi mun nhờ anh….(he he… ko nói ọi ng` bik đâu)
Thằng nhok im lặng lắng nghe. Sau một hồi, nó cất tiếng hỏi.
– Có cần làm vậy ko?
Ngay lập tức thằng nhok nhận đc cái lườm sắc hơn dao của con bé.
– Hỏi nhiều quá, có giúp ko thì bảo?
– Tôi thì ko có vấn đề j`, nhưng…giúp cô thì tôi đc lợi j`?- thằng nhok cười đểu- tôi đâu thể làm chuyện ko có lợi cho bản thân.
Con bé im lặng suy nghĩ. Thằng nhok…nham hiểm lắm, lỡ hứa rồi mà anh ta đưa ra yêu cầu j` quá đáng thì sao đây? Nhưng mà…ko nhờ anh ta bik nhờ ai bi h. Trời ơi! Rắc rối quá. Thôi thì đành…vì đại nghĩa diệt thân vậy.
– Haiz! Thôi đc rồi, anh mun j` thì cứ nói đi.
– Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, để sau đi. Nhưng tôi hứa nó sẽ ko dễ dàng chút nào và cô cũng sẽ ko thick nó đâu.
Con bé lườm thằng nhok. Nó mun bay vào đạp cho thằng nhok một phát quá. Nhưng như thế thì còn đâu kế hoạch của nó. Con bé cố nuốt giận. Ko sao…quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
– Nhớ những j` tôi nói đấy.
Thằng nhok gật đầu rồi đuổi con bé ra khỏi phòng. Vừa đi, con bé vừa lầm bầm **** rủa thằng nhok.
“You make me cry, make me smile,
make me feel that love is true
You always stand by my side
I dont want to say goodbye…”
Chuông điện thoại reo. Con bé nghe máy.
– Alô, thế nào rồi ba?
–
– Hi`, con iu ba nhiều. Ah`! Mấy hôm nữa con sẽ về nhà chơi, ông cho phép rui`.
–
– Vâng ạ.
Con bé cúp máy, khẽ mỉm cười. Nụ cười mang chút độc ác và toại nguyện. “Hãy chờ xem, Bona, tôi sẽ làm cho cô phải hối hận vì tất cả những j` cô đã làm với Hana…”.
———————————