Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 19
Sau một hồi, khoảng 50, khó khăn lắm con bé mới hạ đc hết mấy tên đó. Nó h ko còn một chút sức lực, đánh nữa chắc nó chịu. Con bé đứng thở dốc. Ko bik h làm cách nào mà về đây.
“You make me cry, make me smile,
make me feel that love is true
You always stand by my side
I dont want to say goodbye…”
Chuông nó reo. Nhặt cái điện thoại bị vất trong xó nhà lên. Là thằng nhok. Hên thật, nó đang định gọi ai đó đến đón.
– Alô.
– – thằng nhok hét tướng lên làm con bé phải đưa điện thoại ra xa.
– Thôi nào. Tôi xin lỗi. Đc chưa? Bây h anh đến đón tôi với.
–
– Ah`, tôi đang ở trong một nhà kho bỏ hoang. Để xem nào. Ah! Hình như cái nhà kho này có tên là “Simon” thì phải.
–
– Thế chứ anh nghĩ tôi tự dưng đến đây a`? Tất nhiên là có chuyện nhưng tôi giải quyết xong rồi.
–
Con bé định nạt lên nó nói dối làm j` nhưng tự dưng lại thấy rợn tóc gáy. Chưa kịp quay lui nhìn xem sao đã có ngay một cây gậy nện vào ngay gáy nó.
– Áh!- con bé hét lên rồi gục hẳn.
– – thằng nhok lo lắng hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến rợn ng`.
Hóa ra vẫn còn một tên chưa bị con bé đánh đến xỉu. Hắn chờ con bé mất cảnh giác liền chụp ngay một cái gậy gần đó, đánh con bé ngất xỉu. Khi thấy con bé đã gục hẳn, hắn tới bên đá vào ng` con bé một cái thật mạnh (nhục wá! nhục wá!).
– Hừ! Dám đánh anh em ta ra đến nỗi này.
Hắn ta nói rồi lại đánh con bé. Đúng lúc đó, cửa bỗng bật mở bởi một cú đá cực mạnh. Thằng nhok chớ ai. Tên kia thấy thế thì ngạc nhiên lắm, cả sợ hãi nữa khi thấy mặt thằng nhok. Có ai mà ko bik cậu quý tử của nhà họ Trần, đụng vào là chết chắc. Thằng nhok thấy con bé nằm yên dưới sàn, liền lao tới, đánh tên kia túi bụi. Chậc. Ko hiu sao nó tức dữ vậy nữa. Đánh tên kia đến gần chết lun.
– Các ng` sao lại làm cô ta ra nông nổi này hả?- thằng nhok đạp lên ng` tên đó hỏi.
– Xin…xin cậu tha mạng. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi.
– Lệnh của ai?
– Dạ, là chủ tịch Trịnh Kim ạ.
Trịnh Kim ư? Đúng rồi, chắc là vụ hồi sáng đây mà- thằng nhok nghĩ đến chuyện con bé và Bona, chắc là vậy vì Bona ko bik con bé là ai mà, chắc là Bona rồi.
– Về nói với ông Trịnh là xin ông hãy cẩn thận.- thằng nhok nói, vẻ mặt đầy sát khí, rồi nó bế con bé lên, đưa về nhà.
Sau khi thằng nhok đi rồi tên kia mới dám đứng dậy, cố lê đến chỗ ông Trịnh. Thấy hắn đến trong bộ dạng thảm hại, tơi tả như vậy thì ông Trịnh và Bona lấy làm ngạc nhiên lắm.
– Có chuyện j` vậy?- ông Trịnh hỏi.
– Dạ thưa ông chủ, chúng tôi đã bắt đc nhưng ko ngờ cô ta lại ghê đến vậy. Một mình cô ta đánh bại hết tất cả, mặc dù chúng tôi đã dùng đến cả vũ khí, may mà tôi ko bị cô ta đánh cho ngất xỉu.
– Cả bọn mà đánh thua một đứa con gái, ko bik xấu hổ mà còn về đây kể lể hay soa?- Bona tức giận quat lên.
– Dạ ko phải. Sau cùng thì tôi cũng đánh cho cô ta ngất đi, nhưng…
– Nhưng sao?
– Đúng lúc đó thì có ng` đi vào, và đó chính là…Nguyên Phong, cháu ông Trần Nguyên.
– Ko thể nào, làm sao Ken lại có thể quen cô ta chứ, ngươi đánh ko lại cô ta nên đã bịa chuyện phải ko?
– Ko, tôi ko bịa chuyện hay nhìn lầm đâu. đó chính là cậu chủ nhà họ Trần. Hơn nữa, cậu ta còn nhờ tôi nhắn lại với ông là hãy cẩn thận.
– Hãy cẩn thận ư?
– Đúng vậy ạ.
Ông Trịnh ngẫm nghĩ một lúc thì hiểu ra.
– Lần này thì con hại ta rồi Bona ơi.
– Bố, bố nói vậy là sao?
Ông Trịnh ko nói j` mà chỉ thở dài, ông đã đắc tội với nhà họ Trần mất rồi.