Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 133
Con bé ngủ một giấc đến tận trưa mới thức dậy, nó ôm cái bụng đói meo xuống nhà, vừa đi vừa thầm nguyền rủa thằng nhok và Maia, đáng nhẽ đã có một bữa ngon lành, hic……..
Bước vào gian bếp, ngay lập tức con bé có dịp trợn tròn mắt lên mà nhìn. Cái……cái gì đây? Trong bếp, mùi thức ăn bốc lên ngào ngạt, mọi người trong nhà đều đang ngồi ăn ngon lành, chỉ thiếu mỗi mình nó, và có thêm Maia. Nhưng điều làm nó ngạc nhiên ko phải là những thứ đó, mà là đống thức ăn trên bàn…..
– A! Anny đó hả? Ngồi ăn luôn đi con- pa chồng nó cười tươi.
– Maia nấu đó, cũng rất đc- mama chồng nó chêm vào.
– A……vâng ạ.- con bé dạ mà mặt méo xẹo.
Nhìn mấy món trên bàn mà nó ko biết nói gì hơn, toàn là rau ráng hành tỏi, cả cá thịt……toàn mấy loại nó ko ăn đc. Ko phải là cô ta định “chơi” nó đấy chứ?
Ngồi xóc xóc đũa xuống cái chén cơm tội nghiệp một hồi, nó đành ngậm ngùi xúc xúc vài muỗng canh ăn đỡ……Nhưng mà…huhu, trời đúng là ko tha nó, ngay cả canh cũng đầy hành lá, hành tây, tỏi….Nó…..ko ăn đc mà….
– Sao vậy Anny? Con ko khởe à?- mama chồng nhìn nó đầy quan tâm, cả pa chồng lẫn ông nội cũng ngừng ăn nhìn nó.
– Hic…….con ko ăn đc mấy món này- nó nói, vẻ đau khổ hết sức.
– Ko đc à? Sao vậy?
Nó ko biết nói gì hơn, chỉ chỉ vào đống đồ trên bàn, mặt mày méo xẹo ko biết nói gì hơn.
– Hừ, hay lại giở trò nữa, làm gì mà ko ăn đc chứ, có bỏ thuốc độc vào đâu mà cô sợ.- thằng nhok nhếch mép nói.
– Này tên kia, nói à biết, cái này ko phải là thuốc độc nhưng tôi còn sợ hơn cả thuốc độc. Tôi ko ăn đc rau, hành lá, hành tây…vv……hiểu chưa hả?- con bé hét lên, rồi nhìn thằng nhok mà lẩm bẩm- Làm sao mà sống cùng nhà, ăn cơm cùng mâm hơn nửa năm trời rồi mà anh ko biết điều đó chứ? Hèn gì bị từ hôn là phải, xì.
– Hở? Ko ăn đc à?- thằng nhok nhíu mày, rồi đột nhiên nhớ ra gì- À đúng rồi nhỉ, mấy lần kia hèn gì thấy cô chả bao giờ động đũa vào mấy món trộn rau. Mà, cô mới nói cái gì từ hôn thế?