Đọc truyện Ép Gả Vợ Hiền – Chương 83
Hứa Lương Thần bỗng hoàn hồn, trong đầu ‘ầm’ một tiếng. . . . . . Mấy ngày nay, anh làm nhiều đồ ăn như thế, là vì. . . . . . Cảnh tiểu thư thích? . . . . . . Vậy hôm nay anh cũng làm vì cô ấy? Cô bỗng buồn rầu thở dài, tình cảm từ bé quả nhiên là khác biệt . . . . . Giống như cánh cửa mở ra cho mình đang từ từ đóng lại, Hứa Lương Thần chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, không dám nghĩ, như cảm thấy. . . . . . Sợ hãi?
Giọng nói trầm thấp càng ngày càng gần, Hứa Lương Thần lặng lẽ dời bước, giấu mình sau cây hoa. Nỗi lòng phức tạp nhìn Đoàn Dịch Kiệt và Cảnh Văn Thanh cười nói đi qua, một lát sau, chờ bình tĩnh lại mới trở về sảnh chính.
Cảnh Văn Thanh ngồi bên phải Đoàn Dịch Kiệt, bên trái không có chỗ ngồi, phía trên là tứ phu nhân Ngô Văn Quyên tươi cười, ánh mắt lại như có đăm chiêu. Hứa Lương Thần đi tới, Đoàn Dịch Kiệt ngẩng đầu lên, đáy mắt sâu thẳm có chút nhu tình như ẩn như hiện. Ngô Văn Quyên vừa chỉ huy a hoàn dâng trà, vừa cười với Đoàn Dịch Kiệt: “Lương Thần vừa ra ngoài tìm con đấy, thế mà con lại về trước, để mặc thiếu phu nhân phía sau. . . . . . Lương Thần, mau ngồi đi.”
Nói xong làm bộ giơ tay kéo ghế, Hứa Lương Thần mỉm cười, thấy Đoàn lão phu nhân ngồi trên, đại a đầu Thu Cúc xưa nay vẫn hầu hạ cạnh bà nhưng hôm nay lại không xuất hiện, vì thế cô đi qua cười nói dịu dàng: “Cám ơn dì Tư. Lần này ra ngoài lâu, không thể tận hiếu với bà nội.” Nói xong cơ giơ tay lấy đôi đũa và chiếc bát sứ nạm vàng, cười tủm tỉm nhìn bà cụ, giọng điệu có chút hờn dỗi hiếm thấy: “Để cháu dâu hầu hạ bà nội một lần, được không ạ?” Nói xong, như có ý như vô ý liếc mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt.
Xưa nay Lương Thần luôn kính cẩn với trưởng bối bà nội và cha mẹ nhưng vẫn có chút xa cách, hôm nay cô bỗng cười với bà nội như vậy, thật sự khác xa với dự kiến của Đoàn Dịch Kiệt. Anh ngạc nhiên nhìn cô làm nũng, không kìm lòng được mà liếc mắt nhìn sang ghế bên cạnh.
Cháu dâu này tài mạo song toàn, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, Đoàn lão phu nhân vốn đã rất đắc ý. Ngày xưa Hứa Lương Thần cung kính nhưng vẫn không đủ thân mật, làm trong lòng bà tiếc nuối, hôm nay bỗng khác trước, Đoàn lão phu nhân đương nhiên vui mừng, gương mặt già nua cười như hoa nở, vỗ vỗ bàn tay mềm mại trắng nõn của Lương Thần: “Đứa bé ngoan, tân hôn không bao lâu đã phải theo Tiểu Kiệt bôn ba cứu tế, thật vất vả cho con, lòng hiếu thảo của các con bà nội đều hiểu cả, cũng đừng hầu hạ làm gì, hôm nay ngồi cạnh bà nội đi. . . . . .” Nói xong, liền gọi a hoàn lấy thêm ghế.
Nhìn con trai và con dâu, tay Lư phu nhân bưng chén trà hơi khựng lại. Tuy lúc trước con dâu cả không muốn gả, nhưng lại rất hiểu lí lẽ, ngay cả đại soái cũng phải khen ngợi, tuy không thân mật lắm với con trai, nhưng cũng ôn hòa có lễ. Khôn khéo như Lư phu nhân đương nhiên cũng nhận ra chuyến đi này Hứa Lương Thần và con trai chỉ sợ là đã thành vợ chồng thật rồi. . . . . . Sự thân thiết trong mắt con trai không lừa được mẹ ruột nó. . . . . . Vậy sao con dâu lại phải làm như vậy, không vâng lời, cố gắng khép nép cạnh con trai như bình thường? Chẳng lẽ vợ chồng son đang bày trò sao? Bà thắc mắc nhìn Ngô Văn Quyên, hai người yên lặng trao đổi ánh mắt.
Ngô Văn Quyên mỉm cười liếc nhìn Cảnh Văn Thanh, ánh mắt đảo một vòng giữa đôi vợ chồng trẻ Đoàn Dịch Kiệt, nhẹ nhàng gật đầu với Lư phu nhân. A hoàn dâng món ăn cuối cùng lên, Đoàn Chính Huân ân cần thăm hỏi mẫu thân, nói vài câu an ủi bà cụ, gia yến bắt đầu.
Vài vị phu nhân cảm thán thương tích của Kỳ Bình, Đoàn Chính Huân hỏi tình hình Mân Châu và học viện quân sự, không khí đại sảnh hòa hợp hài hòa. Hứa Lương Thần gắp mấy miếng đồ ăn cho Đoàn lão phu nhân, lại bị bà cụ khuyên ngồi mãi, để a hoàn đi hầu hạ là được rồi, nhưng Hứa Lương Thần vẫn cố chấp, cố gắng hầu bà dùng xong cơm.
Đoàn lão phu nhân sức khỏe yếu, bình thường ăn không nhiều lắm, hôm nay cháu trai yêu quý trở về, được cháu dâu hầu hạ, trong lòng vui vẻ, thế nên cũng ăn được nhiều hơn nửa bát cháo so với bình thường. Ăn xong liền mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi, để a hoàn hầu hạ Lương Thần dùng cơm.
Hứa Lương Thần cười cảm ơn bà, cầm lấy đũa, lại cảm thấy trong bụng không thoải mái, miệng tê tê, ăn gì cũng không có cảm giác. Nhìn bà cụ mỉm cười nhắm mắt nghỉ ngơi cô cũng đành yên lặng nhìn bát cơm, thẫn thờ. Ăn không biết ngon nên cô cũng chỉ gắp hai miếng cơm nhỏ xíu, lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn dưới cửa sổ rất sáng, hắt lên mấy cây phù dung cao cao bên ngoài, hoa phù dung đang thì nở rộ, màu hồng phấn. Cành cao nhất xinh đẹp nhất rực rỡ nhất đung đưa theo gió lại mang theo vẻ đẹp thê lương, thương cảm. . . . Hứa Lương Thần sững sờ, cứ nhìn mãi như bị mê hoặc. Ngô Văn Quyên khẽ gọi mấy tiếng cũng không nghe thấy, cho đến khi a hoàn cười đặt một đĩa hình con cá trước mặt, mới hoàn hồn.
“. . . . . . Đúng là vất vả Lương Thần, ngược xuôi theo lão đại không nói, còn phải chăm sóc Kỳ Bình, không mệt sao được. . . . . . Xuân Đào, gỡ thịt cá cho thiếu phu nhân. . . . . .” Bên tai vang lên tiếng cười nói của Ngô Văn Quyên, khiến Hứa Lương Thần nhận ra mình thất lễ. Cô vội cúi đầu cười cười xin lỗi, đưa bát lên nhận lấy thịt cá a hoàn đưa cho.
Không chỉ có Hứa Lương Thần tự dưng thất thần, Lư phu nhân và Ngô Văn Quyên cũng chú ý tới sự khác thường của Đoàn Dịch Kiệt và Cảnh Văn Thanh. Từ sau tân hôn của Đoàn Dịch Kiệt, Cảnh Văn Thanh yên lặng một thời gian dài, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như ngày thường, lại bớt vài phần ai oán và bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt như ánh mặt trời ngày đông chiếu vào cửa sổ. . . . . . Cô gái này thực lòng với sư đệ, đáng tiếc, hoa rơi có ý. . . . . . Người chứng kiến đều thở dài.
Cảnh Văn Thanh chăm chú nhìn Đoàn Dịch Kiệt không dời mắt. Trên mặt cô cười, nhưng trong lòng lại bối rối. Cùng nhau lớn lên, cô có thể nhận ra, bây giờ trong lòng Đoàn Dịch Kiệt bình tĩnh và yên ổn, đó không chỉ do năm tháng và từng trải mà là vì trong lòng anh đã có chủ. Tiểu Kiệt khi xưa càng lớn càng xa cách sao? Nghĩ đến anh, trong lòng cô lại nhớ tới dáng vẻ lúc anh còn là thiếu niên, nhếch môi, nhíu mày, trầm tư, quyết đoán. . . . . . Cô thở dài, hóa ra trong lòng cô vẫn còn giữ những kỷ niệm của năm tháng xa xôi. . . . . Trước mắt, anh vẫn dùng giọng nói như vậy, quan tâm như vậy, nhưng sao cô lại cảm thấy hai người ngày càng xa cách? . . . . . . Chuyện đó, cô đã đồng ý với anh, anh lại cười nói ra những lời ấy, có thể thấy là nước chảy vô tình. . . . . . Cảnh Văn Thanh lặng lẽ giơ chén rượu lên, tửu lượng của cô không tồi nhưng rất ít khi uống nhiều, hôm nay anh về, còn làm gà hầm rau chân vịt, vậy thì phá lệ đi.
Hành động của cô khiến Đoàn Dịch Kiệt có chút không hiểu, mày kiếm nhíu lại nhìn Cảnh Văn Thanh, hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Sao phản ứng của Lương Thần và Văn Thanh đều làm người ta hoang mang vậy? Đang nghĩ, Hứa Lương Thần lại làm anh quay ngoắt đầu lại.
A Hoàn gỡ xương đặt thịt cá vào bát, Hứa Lương Thần khẽ cảm ơn. Nhìn Lư phu nhân cười thân thiết đang chờ, cô cúi đầu gắp một miếng nhỏ. Ai ngờ còn chưa cho vào miệng, đã ngửi thấy mùi cá tanh, dạ dày lại nhộn nhạo hết cả lên. Cô đành bỏ đũa xuống lấy tay che miệng, vội đi khỏi sảnh chính, chưa tới hành lang đã nôn liên tục.
Vịn vào một gốc cây phù dung, Hứa Lương Thần choáng đầu mệt mỏi nôn ra, chút đồ ăn vừa nãy bị nôn ra hết, cuối cùng đến cả nước chua trong bụng cũng nôn ra. . . . . . Khi cô ngồi thẳng dậy liền thấy Lư phu nhân, Đoàn Dịch Kiệt đã đuổi theo đến nơi, vội mệt mỏi mà cười, ý cười chưa đến khóe mắt, bụng lại buồn nôn. . . . . . Lau khô nước mắt, cô che miệng, ngẩng đầu xin lỗi: “. . . . . . Mẹ, dì Tư, mọi người đừng lo, con không sao. . . . . .” Giọng nói mất dần, lại là tiếng nôn khan.
Đoàn Dịch Kiệt vội xông tới, đỡ lấy cánh tay cô, vỗ nhẹ lưng cô, vội vàng nói: “Sao vậy, Lương Thần? Có phải ăn gì không sạch không?” Lại quay đầu nói với thị vệ: “Nhanh đi mời bác sĩ!” Lư phu nhân cũng sai nha đầu cùng đi.
Bàn tay anh đặt trên lưng, hơi thở ấm áp truyền tới lại khiến cô thoải mái. Hứa Lương Thần khép hờ mắt, liếc nhìn thấy Cảnh Văn Thanh theo sau mọi người, người cô hơi cứng lại, trong lòng bất giác muốn trốn khỏi sự ấm áp thoải mái kia. Có điều cô mệt đến không đứng lên nổi, đầu lại còn choáng váng, hoa mắt, đành phải nhờ cánh tay người kia đỡ mình dậy, xoay người vội đi tới chỗ mọi người.
Lư phu nhân đến gần, nhíu mày cẩn thận nhìn mặt cô, trong lúc hỏi như có vẻ vui mừng; các dì cũng trao đổi ánh mắt, mọi người nhìn nhau cười. Mắt Ngô Văn Quyên thì cong cong, nửa trêu nửa đùa nhìn Đoàn Dịch Kiệt đỡ Hứa Lương Thần về phòng nghỉ ở đại sảnh: “Đại thiếu, dạo này có để thiếu phu nhân nhà chúng ta mệt không? Nhìn Lương Thần gầy thế này. . . . . .”
Lương Thần không thoải mái, Lư phu nhân vừa sốt ruột vừa buồn cười nhìn cô, lập tức đi đến kéo tay Hứa Lương Thần dò hỏi: “Lương Thần, dạo này con có thấy không khỏe chỗ nào không? Khám bác sĩ chưa? Khi nào thì bắt đầu như vậy? . . . . . .” Nghe mẫu thân hỏi, đôi lông mày kiếm của Đoàn Dịch Kiệt nhăn lại, dừng bước, hơi căng thẳng nhìn cô chăm chú: “Thời gian này có phải em mệt quá không?”
Hứa Lương Thần lườm anh, không để ý tới anh, quay đầu lại, kính cẩn trả lời Lư phu nhân: “Để mẹ và các dì lo lắng rồi. . . . . . Con vẫn khỏe, có thể là do hôm nay ngồi xe không thoải mái. . . . . .”
Ngô Văn Quyên và các vị phu nhân nghe hai người nói thì che miệng cười: “Hai đứa một người đường đường là Thiếu soái Quân Chính phủ phía Nam, một người là tài nữ du học phương tây, có phải là trẻ con nữa đâu, chuyện lớn như vậy còn không phát hiện; lại chạy đi cứu tế xa xôi, vất vả thế mà không xảy ra việc gì xem như may mắn rồi. . . . . .”
Đôi mày kiếm của Đoàn Dịch Kiệt nhíu chặt, hoang mang và khó chịu nhìn Hứa Lương Thần. Lương Thần không khoẻ, mấy dì cũng chẳng có vẻ lo lắng gì, còn đứng bên cạnh nói lảm nhảm. Đến cả mẫu thân luôn xử sự bình tĩnh hiếm khi lộ cảm xúc, mà bây giờ trên gương mặt cũng có biểu cảm kỳ lạ lo lắng xen lẫn với vui sướng. Chuyện này là sao?