Ép Cưới

Chương 13: Lại truyện tiểu tam


Đọc truyện Ép Cưới – Chương 13: Lại truyện tiểu tam

Bạch Vĩ Dương dù đã khỏi ốm nhưng bà cô bác sĩ ở đó cứ nhất mực giữ anh ta lại thêm một ngày để theo dõi. Khổ nỗi là trong ngày 30 tết , bệnh viện thì náo nhiệt như đi chợ. 3 bệnh nhân vừa mổ sọ mà còn phải nằm chung một giường thì vì cớ gì tên cảm sốt nhẹ này lại an nhàn mình mình một phòng ? Tiêu Nguyên ngoài há hốc miệng ra nhìn thì cũng không còn biểu cảm gì khác thiết thực hơn. Các nữ bác sĩ trẻ cứ suốt ngày ra ra vào vào phòng bệnh của hắn, sờ nắn tay chân, tận tình chu đáo như thể hắn là tổng thống không bằng. Võ sư phụ chỉ thở dài bảo :

“ Chúng ta không nên chấp kẻ có tiền, có quyền , có tài và có sắc. Ai làm vợ nó đúng là vừa sướng vừa khổ .”

Còn Tiêu Nguyên nhìn cái cảnh 5, 6 cô thực tập sinh cứ một tiếng lại đến hỏi han hắn mấy câu như l“ anh đã đỡ chưa ?” ,”có cần em lấy nước hay gọt hoa quả cho anh ăn không ?” “ em đọc báo cho anh nhé.” đến ngứa cả mắt. Người cô cũng sởn hết gai ốc lên vì mấy cử chỉ õng ẹo như trong quán bar của bà bác sĩ rồi.

Nhưng tên Bật Mã Ôn thì không những không từ chối mà còn nhiệt tình đáp lại, ôn nhu chậm rãi mà trả lời từng câu hỏi . Thỉnh thoảng hắn còn nheo mắt nhìn bọn họ cười lừa tình nữa chứ . Đến khi có một em gái già hỏi hắn :” Anh đã có người yêu chưa ?” thì dường như cô mới được xác định là một vật sống trong phòng bệnh nhỏ bé này. Tất cả mọi người quay đầu lại đánh giá cô từ trên xuống dưới như động vật trong lồng kính. Tóc ngắn , áo phông trắng, quần bò, dáng người cũng không được hoàn mỹ cho lắm. Khi xác định cô không thể là đối thủ của mình rồi họ mới chăm chú nghe câu trả lời của Bạch Vĩ Dương. Hắn mấp máy môi đang định nói thì cô giả vờ ho khan vài tiếng rồi chạy ra cửa :” Anh trai à cũng 7h tối rồi , em đi mua cơm cho anh. Anh cứ nói chuyện vui vẻ nhé.” – Rồi cô bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.

Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, mấy cô y tá ngừng cười, im lặng đến thở cũng không dám thở mạnh. Còn ánh mắt anh vẫn dừng lại trên cánh cửa kia. Có vẻ như anh đã làm hơi quá rồi thì phải , lại khiến cô bỏ đi thế này chẳng phải tự bê đá thả vào chân mình hay sao ? Chỉ lắc đầu thật nhẹ anh nghiêm giọng :

” Mấy cô đi được rồi đấy. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của các cô ngay ngày mai.”

Bọn họ cùng đồng loạt đứng sắp thành một hàng nghiêm chỉnh. Cô gái già giặn nhất nâng kính mắt lên nói :” Được phục vụ quý công tử nhà họ Bạch là niềm hạnh phúc của chúng tôi. Bệnh viện còn phải nhờ cả vào công ty . Chúc cậu sớm chọn được ý chung nhân thật sự yêu mình.” –

Rồi 5 người lần lượt rời đi hết. Bạch Vĩ Dương cười tự giễu bản thân :” Chỉ là không biết yêu mà thôi.”

—-

Tiêu Nguyên chậm rãi đi xuống căng-tin ở tầng 2. Bệnh viện vắng tanh vắng ngắt. Giờ này chắc chỉ còn lẻ tẻ mấy vị bác sĩ phải ở lại trực ca thôi. Cô có vài lần cũng định nấu cháo để hắn ăn cho nó đủ chất. Nhưng cái bếp của Võ sư phụ đã không còn nguyên vẹn và món cháo thì đã cháy khét nhiều lần rồi. Đến mức con chó nhà hàng xóm còn chẳng thèm ăn đồ cô nấu thì hiểu thế nào. Vậy nên giờ chỉ còn cách cho anh ta ăn đồ bệnh viện thôi.

Vòng qua một hành lang nữa đến trước cửa căng-tin cô sững sờ nhìn tấm biển treo lệch trên cửa :”NGHỈ LÀM”


“ Nghỉ nghỉ cái mẹ, sao không nghỉ thu tiền đi mà chỉ nghỉ làm thôi vậy.”-Cô tức tối chỉ trỏ vào cái cửa chửi tục, chân ngứa ngáy đạp vài phát. Giờ thì vui rồi , cô lại phải ra ngoài tìm mua đồ ăn cho hắn. Lần này hắn ăn xong mà đau bụng chắc cô đi tự vẫn quá, đồ ăn ngoài đường có sạch sẽ gì đâu.

Cô ủ rũ buông vai đi xuống tầng. Nhưng lúc cô vừa định vào thang máy, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta mang vẻ đẹp đầy quý phái kiêu ngạo, mắt luôn nhìn thẳng, ngẩng cao đầu. Cả người cô ta thì toát ra mùi tiền nồng nặc , ví hàng hiệu , nhẵn kim cương óng ánh, ngay cả mấy cái cúc áo thôi cũng phải bằng cả tháng lương công nhân rồi. Tiêu Nguyên không khỏi dè bỉu những loại người như vậy, đứng bên cạnh sẽ coi như hạ thấp bản thân nên cô chuyển sang đi cầu thang bộ. Dù gì xuống thì cũng chỉ còn 4 tầng nữa. Nhưng vừa đi cô vẫn không ngừng chửi bới :” Aizzza , hôm nay chắc chắn sao quả tạ chiếu em rồi. Cái quái gì mà căng-tin bệnh viện đòi nghỉ làm, đi đường gặp một con mụ yêu quái đến mức phảo trèo cầu thang bộ. Mai phải về bảo lão mẹ mua cho ít hương muỗi đốt thôi. “

Đúng như cô nói hôm nay sao quả tạ không thể từ cô rồi. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì một cái ô tô suýt nữa đâm vào người , cho cô nguyên một bài nước bùn trên áo. Nhưng chủ xe không thèm xuống xin lỗi mà cứ vậy đi thằng. Cô uất ức khóc không ra nước mắt. Nhưng cô không ngĩ mình phải chạy gần 4 cây số chỉ để tìm được quán ăn còn mở cửa như vậy . Đến lúc mua xong cô mới nhận ra đây là cửa hàng lừa đảo, chỉ một tô cháo nhỏ lèo tèo mấy sợi thịt gà mà hết những năm chục nghìn. Chủ cửa hàng còn vỗ vai cô bảo :” Cô đến muộn chút nữa là không còn cái gì cho cô mua đâu . Chúng tôi thương cô bán giá rẻ đấy, không tin đến cửa hàng khác mà hỏi xem.”

“Xí , có mở cửa đâu mà hỏi, bà đây đang rất muốn giết người đây.”- thầm rủa trong lòng như vậy nhưng cô nhận ra đã 8h rồi nên chạy thẳng. Đã vậy vào bệnh viện rồi thì lại bị chiếm mất cầu thang máy, cô lần nữa dùng lòng từ bi bác ái của mình leo cầu thang bộ, không đơn giản là 4 tầng ban nãy mà còn là 7 tầng. Người toàn mồ hôi là mồ hôi, áo đen xì xì toàn mùi bùn , cô nghĩ bây giờ mình có đi cầu thang máy cũng bị người ta kì thị quá.Lên đến trước cửa phòng Bật Mã Ôn cô còn tưởng mình ngất ra đấy đến nơi. Nhưng nghĩ thương hắn còn chưa được ăn gì nên cô nán lại đẩy cửa phòng.

Cánh cửa mở hé ra một chút đập vào mắt cô lại là hình ảnh người phụ nữ giàu có xinh đẹp ban nãy. Thực sự là cô ta rất xinh đẹp, cộng thêm hiện tạo gương mặt tràn ngập hạnh phúc nữa. Cô ta cất giọng trầm tĩnh, yên lặng thu hút lòng người :

“ Anh chưa ăn gì phải không ? Em có mang chút cháo mình tự nấu đến đây, em xúc ra anh ăn cho nóng nhé.”

Rồi cô ta mở hộp giữ nhiệt ra, mùi cháo nồng nàn thơm phức, bên trong có nào sườn, nào chân giò, thịt gà. Nhìn lại cái hộp cháo của mình Tiêu Nguyên đột nhiên nhớ lại cảm giác lúc chiều, khó chịu hệt như bây giờ. Cô đã mất bao công sức chạy như một con điên để bây giờ cả người bẩn thỉu, hai ngày nay ở lại chăm sóc anh ta cô đã được tắm rửa gì đâu. Vậy mà tự nhiên lại hiện ra một người đẹp mang cháo đến cho anh ta ăn thế này cô có quyền gì cấm cản. Coi như đó là chị dâu mình đi. Cô hít thở lấy dũng khí định mở cửa nhưng lại nghe thấy giọng Bạch Vĩ Dương :

“ Cháo thơm lắm…”

Cô vào đó hình như sẽ làm người thừa thì phải. Đôi chân cô tự nhiên ríu cả lại, thân thể nặng trĩu không muốn đứng nữa …… cô sẽ … chạy trốn… Tự dưng thấy mắt mình cay cay cô quay đầu lao xuống cầu thang bộ

Huỵch !

“ A, xin lỗi ,anh có làm sao không ?”- Cô trong lúc vội vã cuống quít đâm ngay phải một chàng trai. Ánh đèn mờ của cầu thang không đủ để cô nhìn mặt anh ta, nhưng cô lại nhận ra nét cười trên đôi môi kia.


“ Cô đang trả thù tôi đấy phải không ?”

“ Anh đã hai lần suýt đâm phải tôi ? Hình như đều là anh lái xe thì phải ?”

“ Cô quan sát rất tinh tế đó. Có điều giờ cô đã đâm vào tôi rồi đó thôi. Chúng ta coi như hòa. Mà sao , cô làm gì mắt lại đỏ hoe thế kia rồi, mau lại đây tôi dẫn cô giải khuây, tôi quen một người bạn cực kì hài hước.”

Cô toan bỏ tay hắn ra nhưng nghĩ lại bản thân cũng đang cần xả stress nên cô không phản kháng. Nhưng cô đâu ngờ cái người bạn hài hước kia lại chính là : BẠCH VĨ DƯƠNG

Đương nhiên ngoài người phụ nữ đáng ghét và cái tên khắc tinh này ra cô và hắn đều không chào hỏi nhau nổi. Người phụ nữ tỏ vẻ đoan trang cười nói :” Ồ, tôi đã gặp cô trước thang máy, chẳng hiểu sao cô tự nhiên chạy cầu thang bộ. Hóa ra lại là cô bạn gái cá tính của Liêm thiếu gia đây.

“Đỗ tiểu thư, tôi đổi bạn gái cũng không liên quan đến cô . Đâu phải mặt dầy như cô đeo bám mãi một người ?”

“ Anh nói cái gì ? Việc của tôi anh không cần quản.”

Thấy khẩu chiến nổ ra, Tiêu Nguyên cười thầm trong bụng. Tên họ Liêm này được cái mồm miệng độc địa, cô và hắn song phi kết hợp một đánh một chửi đúng là hết sẩy. Nhìn hộp nhiệt mở nắp bốc khói nghi ngủ cô mới nhớ ra mình chưa ăn gì. Thật là nó là cháo hảo hạng, nếu tên Bạch Vĩ Dương không ăn thì uổng quá. Cô nhẹ nhàng lấy nát đổ cháo đểu ra , xun xoe chạy đến trước mặt hắn :

“ Này, anh đang đói mau ăn cái này đi, anh có biết tôi đã chấp nhận ra ngoài đường cho sao quả tạ chiếu, đi 4 cây số và leo 11 tầng cầu thang để mua cho anh bát cháo năm chục nghìn này không ? Anh không ăn tôi sẽ giận đó.”

Hiểu ý của cô là hộp cháo kia anh nở nụ cười ôn nhu. Ban nãy khi cô vào với Liêm Chính anh lo muốn nhảy khỏi giường, chắc giờ không sao rồi. Nhưng chợt nhìn thấy cả một vệt bùn dài trên lưng áo cô anh kéo tay cô lại :


“ Này, sao em lại đi đường như vậy hả, bùn bắn hết vào áo rồi. Nhỡ như…”

Cô bực mình, sắp lấy được cháo rồi mà còn bị kéo laị :

“Người bạn tốt của anh đó. Lần trước cũng là hắn mà anh không biết sao. Bạn bè kiểu gì mà. Bỏ tay ra coi nào..”

“ Hì, đúng là tao , ai bảo tao mới lấy bằng, xin lỗi nha. Mà hai người quen nhau à ?”

Bạch Vĩ Dương thở dài một hơi nói :” Ừ, vợ sắp cưới của tao.”

Đột nhiên trong lòng cô được một trận sôi trào. Ai cho anh ta tự tiện nhận cô là vợ sắp cưới, lại còn nói giọng tỉnh bơ như kiểu không một chút coi trọng nào vậy. Dù thế ở góc nào đó trong trái tim cô đang muồn bay lên. Bởi vì người phụ nữ kia mặt hết xanh tím lại chuyển sang xám ngoét. Tên Liêm thì đứng ôm bụng cười ngặt nghẽo như muốn chảy nước mắt đến nơi :

“ Rốt cục thì cô đã chịu chấp nhận chưa hả Đỗ Lam , ngày trước cô nói hắn ta không thể yêu ai hơn cô. Bây giờ người ta nói hai tiếng “vợ sắp cưới” bình thản như vậy cô thấy đủ thật chưa hả. Hay cô muốn đi làm người thứ 3 ?”

Con mụ Đỗ Lam nghe chừng là yêu Bạch Vĩ Dương sâu sắc lắm hay sao mà môi run run, tay dừng lại trên không trung chỉ lắp bắp được hai chữ :” Nói dối…” rồi chạy khỏi phòng bệnh.

Tiêu Nguyên thở hắt ra, hôm nay 30 tết đúng là cho cô ta cú sốc nặng quá, sợ đến giao thừa sang năm mới cô ta lại đang ngồi trong quán bar uống rượu. Nhưng khi đó tên Liêm lại thốt ra một câu :” Cảm ơn cậu đã nói dối giúp tôi Vĩ Dương. Tôi nhất định sẽ không phụ sự tác thành của cậu.”

Tự nhiên nghĩ đến việc những lời hắn nói chỉ là lừa dối cô gái Đỗ Lam kia Tiêu Nguyên thấy lạnh dọc sống lưng, bây giờ cả người cô cũng run run chờ đợi câu trả lời :

“ Đương nhiên bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.”

“ Có điều cô ấy chính là người tôi yêu.” – Anh vừa nói vừa kéo cô vào lòng , vuốt tóc cô , chẳng ngại ngần gì cái vết bùn sau lưng cô cả. Cô là của anh, dù có sinh ra trong bùn cũng là người anh yêu nhất trên đời này sau ông nội. Nhưng có vẻ như Liêm Khiết hơi khó chấp nhận truyện này, mặt hắn biến dạng hơn cả cao su :

“ Cậu đang đùa. Người này mà cậu cũng yêu nổi à ? xấu xí, tóc ngắn, ba vòng thì eo hẹp. Chẳng phù hợp với bất kì tiêu chuẩn nào hồi cấp 3 chúng ta cùng đặt ra cả. Nhìn cô ta mua cháo cho cậu kìa, liệu có nuốt nổi không ? Cậu nên suy nghĩ thật kĩ , đừng làm liều vì giây phút nông nổi.”


Tiêu Nguyên thật sự đã bị chạm vào lòng tự ái của bản thân. Nói gì thì nói chứ đừng coi cô như kẻ vứt ra đường cũng không ai thèm nhặt vậy chứ :

“ Anh coi lại bản thân mình đi rồi hẵng đòi phán xét kẻ khác. Anh hơn người ? Vậy thì tại sao anh còn phải dùng cách này nắm giữ trái tim một cô gái rồi đục nước béo cò. Như vậy tình cảm của 2 người cũng sớm lụi tàn mà thôi. Tôi xấu xí, nhưng chí ít tôi cũng sắp cưới chồng , người chồng hơn anh đủ mọi mặt rồi anh hiểu chưa. Tình yêu chứ không phải tiêu chí chọn hàng hóa nhé , anh thấy không vừa mắt mau tránh ra xa. Tôi học võ cũng được hơn chục năm rồi đấy.”

Liêm Khiết đứng trân trân nhìn Mộc Tiêu Nguyên. Cô ta nói đúng, là anh kém cỏi, để vuột mất cô gái mà anh ta yêu. Nhưng nếu không để Đỗ Lam từ bỏ Bạch Vĩ Dương thì anh chẳng thể nào tiếp cận cô cả. Coi như anh thất bại rồi đi, đúng là anh còn chẳng bằng một cô gái.

“ Xin lỗi làm phiền hai người, tôi đi đây. Gia đình chắc đang đợi tồi về đón giao thừa.” –Rồi hắn bỏ đi như một cơn gió.

Cô gượng gạo đứng lên khỏi vòng tay của hắn. :” 3 người là chuyện gì vậy a ?”

Đột nhiên Bạch Vĩ Dương cười sảng khoái như thế vừa ăn trường linh đan véo má cô :”

Thế nào,ăn dấm chua rồi phải không ? Người ta theo đuổi anh đấy , mà lại còn nấu cháo cho anh ăn nữa cơ. Liêm Khiết cũng yêu Đỗ Lam nên nhờ anh giúp đỡ chứ nếu không…”

“ Tôi bảo cô ấy quay lại nhé chắc chưa đi xa đâu.” – Tiêu Nguyên hờn giận nói

“ Làm gì cơ chứ. Đuổi người ta đi rồi thì thôi, mau đút cháo cho anh đi , chúng ta còn về nhà mẹ em đón giao thừa .”

“ Anh nói thật ?”

“ Chứ sao không ? Anh đành chấp nhận làm người con rể ngoan, ốm đau bệnh tật cũng phải đến nhà mẹ vợ đón tết vậy. Mau lấy cháo em mua ra đây. Nhìn cháo kia nhiều dinh dưỡng quá anh nuốt không nổi. Anh mong giao thừa được ở bên em quá.”

“ Đừng có mà mờ.” –Cô ôm cả 2 tô cháo chạy quanh phòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.