Eo Thon Nhỏ

Chương 67


Đọc truyện Eo Thon Nhỏ – Chương 67

Editor: Trà Đá.

Phương Minh Hòa nhìn về phía đội bóng nữ bên kia, anh ta đều quen biết hết các thành viên trong đội.

Đương nhiên, anh ta lẹ mắt phát hiện ra có một nữ sinh lạ mặt, nhất định chính là học muội nhỏ nhắn xinh xắn mà bạn anh ta vừa đề cập đến.

Quả thật nữ sinh đó có gương mặt rất nhỏ, chỉ lớn cỡ bàn tay, hơn nữa ngũ quan cũng rất tinh xảo.

Dư quang Lục Trì thấy Phương Minh Hòa đang nhìn Đường Nhân, sắc mặt anh càng lúc càng tối sầm, cả người đều khó chịu không vui.

Phương Minh Hòa hoàn toàn không biết gì cả.

Trận đấu bắt đầu, tiếng cổ vũ vang khắp khán đài.

Trước kia Lục Trì chưa bao giờ xem qua một trận đấu bóng rổ nào cả, ngược lại bạn cùng phòng cũng hay đề cập đến môn bóng rổ, cho nên anh cũng biết sơ sơ về luật lệ.

Sau tiếng còi của trọng tài, các vận động viên trên sân bắt đầu di chuyển.

Đường Nhân ngồi trên ghế dự bị, cánh tay gác trên đầu gối xem đồng đội thi đấu, dẫn bóng ném rổ, tất cả đều thuận lợi.

Thời gian trôi qua, điểm sổ cũng dần dần lên cao.

Hết hiệp một, điểm số đội cô chỉ cao hơn đội đối thủ một chút, tương đối căng thẳng.

Đường Nhân lần lượt phân phát nước cho đồng đội, cẩn thận nghe Trương Viện phân tích.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc.

~

Chẳng ai ngờ rằng gần kết thúc hiệp hai lại xảy ra sự cố.

Lục Trì không rõ lắm về chuyện đang xảy ra, chỉ thấy nữ sinh da hơi ngăm ngã trên mặt đất, vẻ mặt có chút đau đớn.

Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu.

Các đồng đội ở bên cạnh chạy tới, quanh khán đài đột nhiên yên tĩnh, sau đó lại ồn ào xôn xao rất mau.

Lục Trì nghe thấy người phía sau hỏi: “Sao vậy? Lâm Lộ bình thường như con ngựa điên cơ mà.”

“Nghe nói lần trước bị chấn thương đầu gối, chắc chưa hoàn toàn hồi phục.” Phương Minh Hòa cũng chủ động mở miệng, giọng không lớn không nhỏ, “Chắc phải thay người rồi.”

Xem ra cũng không thể nào tiếp tục được nữa, hơn nữa với tính cách của Trương Viện, chắc chắn không để Lâm Lộ tiếp tục thi đấu, nhất định sẽ thay người.

Đại học S và đại học G cũng đã thi đấu giao hữu không phải lần một lần hai.

Bởi vì hai trường đại học gần nhau, cho nên đôi khi cũng sẽ đến sân bóng rổ trường bên cạnh chơi bóng rổ chung.

Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều cũng hết sức quen thuộc với nhau.

Tại khu vực nghỉ ngơi của đại học S, Lâm Lộ bày ra vẻ mặt khó chịu: “Lần trước đi tái khám rõ ràng bác sĩ bảo là mọi thứ ổn hết rồi mà ta.”


Đầu gối bị chấn thương vì trước đây bị ngã xe đạp, bác sĩ nói bị nứt xương nên phải nghỉ ngơi để không ảnh hưởng đến trận đấu.

Vào lúc Lâm Lộ nhảy lên đã cảm thấy hơi nhói nhói, sau đó càng lúc càng đau hơn, cho đến khi cô ta không chịu nổi nữa mới ngã ra đất.

Vết thương chắc chắn chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại may mắn đã hết đau, nhưng vẫn dọa Lâm Lộ sợ hãi, sợ nhất chính là sau này không chơi bóng rổ được nữa.

Trương Viện nhìn nhìn, hít một hơi khí lạnh: “Hôm nay không có huấn luyện viên ở đây, nếu không thì nhất định sẽ không cho cậu ra sân rồi, bây giờ cậu không được ra sân nữa.”

Huấn luyện viên của hai đội không có mặt ở đây, dù sao cũng chỉ là thi đấu giao hữu.

Lâm Lộ cũng không chống cự: “Tớ biết rồi.”

“Thôi được rồi, dù sao phía bên kia cũng chưa bao giờ chơi bóng với Đường Nhân, nhất định sẽ trở tay không kịp, chúng ta phải nắm bắt cơ hội dành chiến thắng.” Trương Viện tự tin nói, “Lâm Lộ, cậu ở ngoài quan sát nhé.”

Hai tháng qua cả hai đội không đánh với nhau trận nào, đối với sự tồn tại của Đường Nhân thì rất ít người biết đấu pháp của cô.

Nhắc tới cái này, Trương Viện cảm thấy kỹ thuật của anh trai Đường Nhân cực kỳ giỏi, nếu không thì sao có thể dạy em gái chơi hay được như vậy, hơn nữa còn rành cả công lẫn thủ.

Có thời gian nhất định phải gặp.

Lâm Lộ bóp bóp đầu gối, chủ động nói: “Tớ biết rồi, tớ ở đây xem các cậu thắng, Đường Nhân cố gắng lên!”

Lâm Lộ cũng muốn xem kỹ càng kỹ thuật của Đường Nhân.

Đường Nhân vỗ vỗ bả vai Lâm Lộ, giương miệng cười: “Chị yên tâm, em nhất định sẽ chơi thật tốt. Chị Lâm Lộ nghỉ ngơi cho tốt.”

Các thành viên trong đội cổ vũ lẫn nhau.

~

Nhân vật mới được đưa ra sân, không ít người trong phòng thi đấu cảm thấy lạ lẫm.

Dù sao hai trường đại học cũng gần nhau, cho nên biết nhau rất rõ.

Nhân vật mới này chưa ai từng thấy qua, có vài người suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là át chủ bài?

“Ai vậy? Là tân sinh viên mới vào đội sao?”

“Kỹ thuật có ngang ngửa Lâm Lộ không đây? Nói thật chuyện vừa rồi khiến tớ còn sợ đấy, trước đó cậu ta còn chơi cực kỳ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cơ.”

“Không biết người mới này chơi ra sao đây? Tớ thích các cầu thủ chơi tấn công hơn, xem kích thích hơn nhiều.”

“Trông bộ dáng cũng có vẻ tự tin, có vẻ tiếp theo sẽ có gì đó bất ngờ, dù sao trường mình cũng không biết rõ người này, đương nhiên sẽ không biết đấu pháp của người này ra sao.”

“…”

Lục Trì ngửa đầu uống một hớp nước, thấy Đường Nhân giơ ngón tay hình chữ V về phía anh, trông rất tự tin.

Đương nhiên từ trước đến nay cô vẫn tự tin như vậy.


Đúng như anh tiên đoán, hai nam sinh ngồi phía sau bắt đầu lải nhải: “Học muội nhỏ nhắn xinh xắn kia thay thế Lâm Lộ, mong chờ quá đi.”

“Á học muội đó lại nhìn Phương Minh Hòa nữa kìa. Ha ha ha ha, giơ tay ý bảo sẽ thắng sao? Đáng yêu quá ta.”

Lục Trì mím môi.

Anh rất muốn bảo hai người kia câm miệng lại, nhưng lý trí anh lại bảo không được, anh chỉ khẽ hừ một tiếng.

Phương Minh Hòa không nhịn được lén nhìn người ngồi bên cạnh.

Từ lúc đầu tới giờ anh ta cảm thấy người ngồi bên cạnh có ý thù địch không ít với mình, nhất là mỗi lần bạn học anh ta nhắc tới học muội kia là lúc người ngồi bên cạnh trông khó chịu nhất.

Lẽ nào hai người họ có quan hệ gì đó?

~

Trận đấu lại tiếp tục.

Đại học S đang thua đại học G một khoảng cách khá xa, điểm số trước hoàn toàn dựa trên những lần ném rổ của Lâm Lộ, nhưng bây giờ cô ta không thể tiếp tục chơi được nữa.

Lợi thế đang nghiêng về đại học G, vài người đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Khắp khán đài vẫn nhiệt tình cổ vũ hai đội bóng, còn có thổi còi huýt sáo, có không ít nữ sinh không hiểu trận bóng, nhưng đến cùng bạn trai, hoặc đi cổ vũ cho trường mình.

Nửa trận đấu sau, mấy nữ sinh đại học G cảm giác mắt mình sắp rớt ra ngoài rồi.

Trái bóng đang giữ trong tay chưa được bao lâu đã bị cướp mất, nhìn lại thì thấy trái bóng trong tay học muội mới ra sân, sau đó nhanh chóng truyền cho đồng đội.

Đội bóng nữ đại học G đang chơi rất ăn ý, đột nhiên bị một người mới ra sân áp đảo, thật sự tức chết người.

Người mới này thân thể linh hoạt, không giống người mới biết chơi, chơi tốt cả tấn công lẫn phòng thủ.

Trận đấu đã hoàn toàn thay đổi.

Đại học S đã dẫn trước, thời gian chưa được bao lâu đã đuổi kịp đại học G, còn phản công cực kỳ mãnh liệt, tất cả mọi người trên khán đài đều nín thở theo dõi.

Vào lượt đấu thứ tư, mấy nữ sinh đại học G đã bắt đầu thở hồng hộc, cùng nhau trừng mắt về phía Đường Nhân.

Tại sao lại không đến trường các cô chứ!

Từ đầu đội bóng rổ nữ G đã quá chủ quan, ai ngờ mới hơn phân nửa thời gian hiệp ba đã bị đối phương bất ngờ đánh úp, hiệp thứ tư thì hoàn toàn phải dụi mắt nhìn.

Mọi người đều có thể thấy Đường Nhân có rất nhiều kỹ xảo cá nhân không phải luyện từ đại học S, chắc chắn trước kia có học qua, nhưng như vậy cũng đã quá xuất sắc rồi.

Mặc dù đối với các cô Đường Nhân có chút non nớt nhưng như vậy cũng đã đủ dùng.

Thời gian không còn lại bao nhiêu, khoảng cách điểm số đang dần dần được kéo lại, sau khi đã quen với đấu pháp của cô, thì đại học G đã có những động tác phản công.


Trận đấu kết thúc, đại học S hơn đại học G hai điểm.

Các nam sinh đến xem so tài bởi vì học muội mới ra sân mà không còn màng đến kết quả, dù sao cả hai đội đều hoan hô chúc mừng lẫn nhau.

“Học muội đó trông nhỏ nhắn xinh xắn mà khỏe thật, không thể tưởng tượng nổi cái năng lực cực đại được giấu dưới cái thân thể gầy gò kia… Kỳ quái.”

“Thích nhất là lúc hịc muội cười rộ lên, thật sự rất rất rất đáng yêu.”

“Vừa rồi học muội còn nhìn qua bên này vài lần, chẳng lẽ để ý Phương Minh Hòa? Nếu có thể dụ dỗ qua trường mình học thì cũng không tệ ha ha ha.”

“…”

Tiếng bàn tán lại một lần nữa truyền đến tai Lục Trì.

Lục Trì lại liếc nhìn Phương Minh Hòa một lần nữa, đối phương đang cầm chai nước suối vẫy vẫy với nữ sinh đội bóng rổ đại học G ở phía dưới.

Bên khu nghỉ ngơi của đại học S có vài người vừa ngồi uống nước vừa nói chuyện phiếm.

Lục Trì đứng dậy, cầm lấy túi xách và ô rồi bắt đầu đi xuống bậc thang.

Đường Nhân chắc chắn rất muốn uống sữa chua.

~

Mấy nữ sinh ngồi quanh ghế uống nước.

Lâm Lộ nhàn nhã nói: “Nè nè, Đường Nhân làm bên kia sợ hết hồn, sau trận này chắc chắn sẽ luyện tập nhiều hơn đó ha ha ha.”

Nhớ lại trận đấu vừa rồi, Đường Nhân vẫn còn chưa hết phấn khích, giống như bản thân vẫn còn trên sân, chơi bóng cùng các đồng đội.

Trương Viện dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt: “Cậu lo mà dưỡng thương cho tốt. Đường Nhân, biểu hiện em ở trận này rất xuất sắc.”

Trương Viện thực sự không nhìn lầm Đường Nhân, kể cả tính cách lẫn ở những phương diện khác, đều khiến cô ta cảm thấy thích thú, cực kỳ hợp khẩu vị.

Đường Nhân uống một hơi hết nửa bình nước.

Cô đập tay với Trương Viện, chỉ nói một câu: “Em cũng là sinh viên đại học S mà.”

Mấy nữ sinh nhỏ giọng la hét hosn hô, đánh một trận thực sự quá đã.

Khắp khán đài người đến người đi, chỉ lác đác vài nhóm đi, còn đại đa số ở lại xem đội cổ vũ trình diễn.

Trương Viện nhìn xung quanh, mắt sắc phát hiện có một người đi về phía này, lập tức nhìn về phía Đường Nhân: “Soái ca của Đường cô nương tới rồi kìa.”

“Á á á.”

“Đâu đâu, tớ cũng muốn nhìn.”

“Bên kia kìa, người chân dài kia kìa!”

Mấy nữ sinh dừng tất cả mọi hành động lại, chỉ tập trung chăm chú về một phía. Dù sao hai tháng qua, các cô chỉ có thể thấy được bóng lưng của Lục Trì thôi.

Đường Nhân nghe nói vậy thì lập tức quay đầu lại.

Cách xa vài mét, Lục Trì đang đi về phía cô, từng bước từng bước, giồng như một kỵ sĩ đến đón cô.

Đường Nhân liếm liếm môi: “Em đi trước đây, tí em về.”


Các nữ sinh cùng nhau đẩy cô: “Đi đi, nếu không cậu ấy đánh chết bọn tôi mất.”

Thật đúng là một đám nữ sinh ồn ào, nhưng Đường Nhân lại rất thích, cô bỏ khăn lông xuống rồi chạy đến chỗ anh.

Theo khoảng cách ngày càng gần, Đường Nhân bắt đầu chạy chậm lại.

Nhưng cô không ngờ Lục Trì lại tiến lên một bước dài, vươn tay ra trực tiếp ôm lấy eo cô.

Mặc dù trong lòng Đường Nhân đang nổ pháo hoa, nhưng chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô.

Anh không trực tiếp ôm chặt cô, mà ôm cô xoay trìn 360 độ, khiến người ta thật kích động!

Cô mở miệng hỏi; “Lục Trì, cậu…”

Vào lúc cô không ngờ tới thì gương mặt anh lại tiến sát đến bên tai cô.

Sau đó anh khẽ cắn cánh vành tai cô!

Đường Nhân bị bất ngờ, theo phản xạ rùng mình một cái, hai tay níu lấy áo anh, hơi thở gấp gáp.

Cái này không đúng, sao Lục Trì lại làm chuyện này với cô?

Lục Trì đã đứng thẳng người, đối mặt với cô.

Đường Nhân khẽ ngửa đầu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thoáng nghiên đầu, trở về vị trí cũ.

Ánh mắt Lục Trì nặng nề, anh vươn tay che hai mắt cô.

Đường Nhân bị che mắt, cô nháy nháy mắt, lông mi dài chà sát lòng bàn tay anh khiến anh ngứa ngáy, yết hầu anh khẽ nhúc nhích.

Đường Nhân vươn tay kéo tay anh xuống, vừa mới đụng tới tay anh, thì cô lập tức rùng mình thêm một lần nữa.

Vành tai tê dại mới nãy hình như hơi đau.

Lục Trì lại cắn vành tai cô!

Đường Nhân nhịn không được hỏi: “Luc Trì, cậu làm sao vậy?”

Bên tai cô là hơi thở nóng ran của anh, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến tai cô,: “Không được nhìn người khác.”

Đường Nhân kéo tay anh xuống, nhìn thẳng vào mắt anh,: “Có phải cậu lại ghen nữa đúng không? Tớ chỉ nhìn có mỗi mình cậu thôi.”

Làm gì có người nào khác vừa mắt cô.

Cô hơi ngửa đầu, đồng phục bóng rổ màu đỏ sậm làm tôn lên cái cổ trắng nõn tinh tế của cô, như một con thiên nga trắng làm chói mắt người khác.

Chóp mũi anh nhẹ nhàng đụng chóp mũi cô.

Anh siết tay ôm vòng eo cô, trong lòng thầm than thở một tiếng, nhẹ nhắc cô lên một chút, rồi cúi đầu hôn cô.

Cả cơ thể cơ mềm nhũn như không có xương cốt.

Từ dịu dàng đến mạnh bạo, chưa được bao lâu thì đầu lưỡi hai người bắt đầu giàng co, một lúc sau, lưỡi của cô bị anh ngậm lấy, quyện lấy lưỡi anh.

Một lúc sau, sắc mặt Đường Nhân đã đỏ ửng.

Lục Trì buông cô ra, đặt đầu cô vào lòng ngực mình, rồi anh nhìn thoáng qua chỗ ngồi của mình trên khán đài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.