Eo Thon Nhỏ

Chương 57


Đọc truyện Eo Thon Nhỏ – Chương 57

Editor: Trà Đá.

Phía ngoài cổng trường có nhiều phụ huynh cầm dù cầm quạt tiến sang hỏi thăm.

Thật ra thì thấy hai người bọn họ đi ra khỏi trường thi thì cũng biết xảy ra chuyện rồi, dù sao cũng chưa hết giờ thi.

“Để chú đưa đi bệnh viện, chắc cô bé này bị cảm nắng rồi.”

Có người không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc cho cô bé, cơ thể không khỏe có lẽ sẽ ảnh hưởng đến bài kiểm tra, hy vọng điểm thi ổn một chút.

Lục Trì lễ phép nói cảm ơn.

Cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ ở bên cạnh cũng chủ động đi tới: “Bị cảm nắng đúng không? Mau đưa đi bệnh viện.”

Có một sinh viên tình nguyện nhanh chóng chạy tới bung dù ra che cho bọn họ.

Trường Nhất Trung nằm ở địa điểm vô cùng thật lợi, xung quanh đều là tòa nhà cao ốc, bệnh viện cũng nằm gần đó, đi bộ vài phút là đến.

Cảnh sát giao thông nói: “Mau lên xe.”

Bởi vì kỳ thi đại học rất quan trọng, cho nên xe cấp cứu cũng được bố trí gần trường thi để phòng những trường hợp xấu xảy ra, các bác sĩ y tá nhanh chóng mang cáng lại để Đường Nhân nằm lên.

Lục Trì theo lên xe.

Đường Nhân giống như đang ngủ, lúc đặt cô xuống cũng không mở mắt, mí mắt chỉ hơi động động, đầu nghiêng sang một bên.

Bác sĩ trên xe cứu thương kiểm tra qua cũng thấy không phải là bị cảm nắng, còn cụ thể như thế nào thì phải đến bệnh viện kiểm tra thêm.

Cũng may chưa đầy một phút đã tới bệnh viện, Đường Nhân nằm trên cáng được đưa vào bệnh viện, trông cô yếu ớt đến đáng thương.

Sau khi đã được kiểm tra qua vài lần, cuối cùng bác sĩ hỏi thêm vài vấn đề, nói: “Viêm dạ dày cấp tính, có phải đã ăn đồ lạnh rồi ở phòng lạnh quá đúng không?”

Gần đây có một cậu bé ăn cái gì đó bị lạnh phải nhập viện truyền nước biển, mùa hè ở trong phòng bật điều hòa cũng phải hạn chế.

Lục Trì nhìn Đường Nhân.

Đường Nhân chống lại ánh mắt trách móc của anh, phẫn nộ trả lời: “Tối hôm qua chỉ ăn có một cây kem thôi mà.”

Vẻ mặt của bác sĩ lộ ra vẻ hiển nhiên.

Đường Nhân nhìn Lục Trì, thấy sắc mặt anh rất khó coi, anh trực tiếp quay đầu đi không nhìn cô nữa.

“Hai đứa hôm nay thi đại học hả?” Bác sê viết bệnh án, lơ đãng hỏi.

Lục Trì đáp: “Dạ.”


Bác sĩ nhìn Đường Nhân với ánh mắt không bằng lòng: “Hôm nay thi đại học, mà tối hôm qua còn dám ăn kem, không chú ý đến cơ thể, hối lỗi đi, nếu ảnh hưởng đến kết quả thi đại học thì em thoải mái không?”

Đường Nhân không lên tiếng, cô không dám phản bác, bây giờ trong lòng chỉ sợ Lục Trì càm ràm.

Bác sĩ kê đơn thuốc, truyền hai chai nước biển.

Có lẽ là do cơ thể cô quá yếu, người khác chỉ cần ngồi truyền nước biển ở đại sảnh, còn cô được nằm trên giường.

Từ đầu đến cuối đều do Lục Trì chạy trước chạy sau, không oán trách lấy một câu, Đường Nhân nằm trên giường dõi theo bóng dáng anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Cô thật sự không nhìn lầm người.

May thay bình nước biển không lớn lắm, theo như cô suy đoán thì hai chai cộng lại chắc chưa đến hai giờ đã truyền xong.

Lúc y tá đâm cây kim truyền dịch cho cô, thì Lục Trì cũng đang đứng đó nhìn chằm chằm, sau khi đã chắc chắn thành công rồi mới dời ánh mắt đi chỗ khác.

Thấy anh căng thẳng quá mức, y tá nhịn không được trêu: “Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm rồi, không có làm đau bạn gái của cậu đâu mà lo.”

Lục Trì lập tức đỏ mặt, im lặng không lên tiếng.

Đường Nhân chen miệng vào: “Chị y tá, cậu ấy dễ ngượng lắm, chị đừng trêu cậu ấy, không khéo hôm nay cậu ấy không thèm quan tâm đến em thì chết.”

Y tá nhịn cười gật đầu: “Sau khi truyền hết bình nước biển thì nhớ gọi chị, cậu bạn trai nhớ để ý nhé, nếu không sẽ bị tụ máu.”

Lần này Lục Trì ngoan ngoãn gật đầu.

Chưa được vài giây thì có một cô gái bị cảm nắng được đẩy vào nằm bên cạnh giường Đường Nhân, mẹ cô gái kia hùng hùng hổ hổ.

“Làm ăn chậm chạp như vậy hả? Bác sĩ đâu? Y tá đâu? Coi chừng tôi khiếu nại lên cấp trên đó! Con gái, có chỗ nào không thoải mái không con, để mẹ đi gọi người.”

Người phụ nữ chạy đi, qua mấy giây sau vẫn nghe thấy giọng nói cực kỳ lớn tiếng của bà ta.

Chẳng được bao lâu, bà ta quay trở lại, tiếp tục cằn nhằn, trong phòng bệnh chỉ có hai giường bệnh, cho nên giọng nói của bà ta trong căn phòng yên tĩnh nghe càng rõ ràng, cực kỳ chói tai khiến người khác bực bội.

Đường Nhân vốn định ngủ một giấc, nghe bà ta cằn nhằn ầm ĩ khiến cô không thể ngủ nổi.

Lục Trì nhíu mày, lên tiếng cắt đứt: “Xin lỗi, dì yên lặng một chút được không ạ?”

Người phụ nữ quay đầu lại, thấy hai người chỉ là học sinh nhỏ tuổi, cười lạnh vài tiếng: “Mắc mớ gì tới cậu, rảnh rỗi quá hả.”

Y tá gõ cửa: “Đây là bệnh viện, yêu cầu người nhà bệnh nhân yên lặng một chút, nếu không thì tôi buộc bà phải rời khỏi đây.”

Lời vừa nói ra, bà ta lập tức im lặng, mặc dù lâu lâu vẫn lên tiếng cằn nhằn.

Đường Nhân trừng mắt nhìn vài lần, nằm chỗ này ngẩn người.


Lục Trì ở bên cạnh, chậm rãi gọt trái cây, cái này được một phụ huynh đứng trước cổng trường thi đưa cho.

Ngón tay trắng bệch cực kỳ tương xứng với còn dao gọt trái cây màu bạc kia, Đường Nhân nhìn không chớp mắt.

Một lúc lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ.

Lục Trì bỏ dao và trái táo xuống, nhẹ nhàng chỉnh sửa chăn cho cô.

Sau kỳ thi đại học thì học sinh nào cũng muốn tụ tập, thời gian qua lớp 14 luôn mặc kệ kiểm tra, tối hôm đó quyết định ra ngoài ăn cơm, còn đi chơi suốt đêm.

Mặc dù học kỳ cuối Đường Nhân chuyển đến lớp đặc biệt, nhưng đã học lớp 14 hai năm qua, cho nên nhất định phải tham gia, nếu không sẽ khiến cho lòng cô khó chịu, huống chi mối quan hệ giữa cô và lớp 14 cũng không tệ.

Tin tức cô bị bệnh đương nhiên không ai biết, cho nên vẫn gọi điện thoại rủ cô tụ tập, lúc đó cô đang truyền chai nước biển thứ hai.

“Chị Nhân, chị nhất định phải tới đó, nguyên một học kỳ cuối không được quậy phá với chị rồi, nhớ chị muốn chết, tối hôm nay phải ăn một bữa thiệt ngon, bảy giờ ở Tỉnh Thiên, không đến không được.” Người gọi điện thoại tới là Vu Xuân, anh ta luôn luôn bày ra mấy trò ăn chơi kiểu này.

Đường Nhân nói: “Ok. Tớ sẽ đến trễ một chút, gặp nhau ở Tỉnh Thiên.”

Cô còn chưa nói hết, di động đã bị Lục Trì giật lấy, giọng anh trầm trầm: “Cơ thể cậu ấy không khỏe, tối nay không… Không đi được.”

Vu Xuân la lớn: “Lục Trì, cậu đang ở cùng một chỗ với chị Nhân hả, chị Nhân sao vậy? Bị cảm nắng sao? Kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng chứ?”

Vừa nghe giọng đã đoán ra được Lục Trì, tin tức Đường Nhân bị bệnh thật sự khá bất ngờ, dù sao lúc buổi sáng gặp nhau còn thấy cô rất tươi tắn mà.

Đường Nhân lấy lại di động: “Tớ sẽ tới.”

Lục Trì bất mãn: “Cậu phải… Phải nghỉ ngơi.”

Đường Nhân bày ra vẻ mặt đáng thương: “Tớ mà không tới thì tớ áy náy lắm, dù sao cũng là các bạn học tụ tập mà.”

Cô cầm lấy tay phải anh lắc lắc nhõng nhẽo.

Lục Trì mím môi, không nói nữa.

Nhìn thấy bộ dáng này của anh đương nhiên là đồng ý, mặc dù trong lòng anh không hài lòng, cùng lắm thì đến lúc đó cô lại dỗ ngọt anh vậy.

Tỉnh Thiên xem như tương đối thích hợp để học sinh tụ tập, lớp 14 bọn họ ba năm qua vẫn thường xuyên đến đây, cả sinh nhật cũng tổ chức ở đây.

Lúc Đường Nhân và Lục Trì đến thì đã bảy giờ rưỡi, bên ngoài trời vừa mới tối, ánh đèn bên trong khá tối.

Vu Xuân đi vệ sinh ra vô tình chạm mặt hai người họ, la lớn: “A chị Nhân đến rồi hả, cơ thể không sao chứ?”


Đường Nhân lắc đầu: “Đỡ hơn rồi.”

“Hừm.” Lục Trì đột nhiên mở miệng.

Đường Nhân cảm thấy trong giọng nói của anh khá khó chịu, đoán là anh vẫn còn đang bực mình cô chuyện vừa truyền nước biển xong thì lập tức chạy đến đây, nhưng dù sao cô cũng đã ngoan ngoãn nằm truyền hết hai chai nước biển, cảm giác ớn lạnh đã hết, chỉ hơi mệt một chút, cô có thể chịu đựng được.

Vu Xuân cũng không biết thế nào, gãi gãi đầu: “Chị Nhân, Lục Trì hai người mau vào trong đi, mọi người đã tụ tập đông đủ rồi.”

Bọn họ bao một phòng lớn, mặc dù có mười mấy người không tới, nhưng cũng khá đầy đủ, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ cùng với tiếng hò hét điên loạn, còn có ai đó đang hét lên “Uống đi.”

Tô Khả Tây lanh mắt, chạy nhanh đến: “Không sao chứ, trông cậu xanh xao lắm đó, sao lại để ra nông nỗi vầy?”

Đường Nhân đẩy cô ta ra: “Trong này tối thui mà thấy tớ xanh xao được hả, mắt tốt quá ha.”

“Gớm, còn to mồm được thì chắc không sao rồi.” Tô Khả Tây cười hì hì, lại lo lắng hỏi: “Làm bài xong mới tới bệnh viện hả?”

Mặc dù cô ta rất tin tưởng khả năng của Đường Nhân, nhưng đang thi mà lại đi bệnh viện thì cũng không phải chuyện đùa.

Đường Nhân nói: “Làm hết mới đi, yên tâm.”

Cô không lo lắng về thành tích của bản thân lắm, khi đó mệt cách mấy thì cô cũng cố gắng kiểm tra lại một lần trước khi nộp bài, mặc dù không kiểm tra kỹ càng nhưng chắc chắn là không sai.

“Vậy thì tốt.” Tô Khả Tây nói, ánh mắt liếc qua Lục Trì, lại nhớ tới chuyện xảy ra hôm sinh nhật cô ta, cảm thấy hơi ngại.

Lục Trì gật đầu với Tô Khả Tây.

Tô Khả Tây cũng lúng túng gật gật đầu lại.

Một đám bạn học thấy động tĩnh ở bên này, đều kéo sang, ban nãy vừa nghe Vu Xuân nói, còn có ý định đến bệnh viện thăm hỏi, kết quả Vu Xuân không cho bọn họ đi, nói Lục Trì đang ở bên Đường Nhân.

Chắc chắn không thể quấy rối thế giới của hai người bọn họ.

Vu Xuân quay trở lại, chỉ vào một góc tối: “Chị Nhân, chị ngồi ở bên kia cho thoải mái, không bị ai quấy rầy.”

Trên thực tế thì Lục Trì không biết về các bạn học lớp 14, chỉ gật đầu chào qua loa, Đường Nhân trực tiếp kéo Lục Trì vào ngồi ở một góc.

Kết thúc kì thi nên tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, ai ai cũng lựa chọn ăn chơi hết mình, các nam sinh thi phiên nhau lên hát, còn liếc mắt về phía các nữ sinh, kết quả là bị cười nhạo.

Phía trong góc trở thành thánh địa không được động tới.

Đường Nhân duỗi tay rót một cốc nước trái cây, hương vị trong miệng toàn là đường hóa học, cực kỳ không dễ chịu.

Có một bàn tay khác đè tay cô lại, Lục Trì nói: “Không được.”

Tiếng âm nhạc quá ầm ĩ, Đường Nhân không nghe thấy, cô lớn tiếng hỏi bên tai anh: “Cậu vừa nói cái gì?”

Lỗ tai Lục Trì động động, anh nghiêng đầu, nói lớn hơn: “Bây giờ cậu không được uống.”

Anh vẫn nói chuyện chầm chậm như trước, ngữ điệu bình thường, nhưng có thể nghe ra được một chút cường thế trong đó.

Đường Nhân cười hì hì: “Tớ không nghe rõ.”


Lỗ tai Lục Trì quả thật đáng thương, lúc cô nói chuyện gần sát bên tai anh thì hơi thở của cô khiến tai anh vừa nhột vừa tê.

Anh quay đầu, thấy cô đang cười tươi hí cả mắt, bóp lấy mặt cô: “Cậu không… Không được uống, nghe chưa?”

Đường Nhân gật đầu, mặt bị anh dùng tay bóp nên không động đậy được.

Lục Trì bừng tỉnh, thu tay lại giống như bị điện giật, làm bộ bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, sau đó lại lấy cốc nước trái cây trên bàn nhấp một miếng.

Đường Nhân buồn cười, tiến tới gần nói: “Tớ vừa uống cốc nước này đó. Hai bọn mình ăn ý quá nhỉ.”

Vừa đúng lúc ánh đèn nhấp nháy trong phòng chiếu qua, khiến gương mặt Đường Nhân cực kỳ sáng chói, sắc môi đỏ tươi trông rất xinh đẹp.

Lục Trì lại nhấp thêm một hớp nước trái cây.

Các bạn học ở bên kia tự giác không quấy rầy bọn họ, tiếp tục ca hát chơi đùa.

Chưa được bao lâu, yên tĩnh được vài phút thì Đường Nhân lại tiến sát tới bên cạnh tai anh, cười hì hì: “Lục Trì, tớ đói.”

Lục Trì ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn gì?”

Đường Nhân nói ra một chuỗi tên thức ăn, Lục Trì vừa nghe vừa cau mày, vừa món nướng món chiên, nghe tên đã ngập mùi dầu mỡ.

Thấy ánh mắt mong chờ của cô, anh gật đầu nói: “Chờ đó.”

Nói xong lập tức bỏ cốc nước trái cây xuống, rời khỏi phòng.

Vu Xuân lại gần hỏi: “Chị Nhân, Lục Trì đi đâu vậy? Đừng nói là hai người giận dỗi gì đấy nhé, từ đầu đến giờ em thấy sắc mặt cậu ấy khó chịu sao sao ý.”

Anh ta cảm thấy Lục Trì không vui lại không muốn nói chuyện, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó, hay là hai người đang giận gì nhau?

Các bạn học lớp 14 đều cảm thấy hai người ở chung một chỗ rất tốt, nếu tách ra thì đúng là đáng tiếc.

Đường Nhân vụng trộm uống một hớp nước trái cây từ cốc của Lục Trì, nói: “Nhiều chuyện, cậu ấy đi mua đồ ăn cho tớ.”

Không biết tí nữa sẽ được ăn gì, mặc dù bây giờ cơ thể không khỏe, ngày mai chắc phải truyền thêm nước biển, nhưng thi xong rồi, thì ăn gì mà chẳng được.

Vu Xuân lập tức khoa trương: “A a, ngày uống rượu mừng không còn xa nữa rồi, chị Nhân, em sẽ để dành tiền mừng cưới từ bây giờ luôn!”

Chưa đợi Đường Nhân mở miệng, thì anh ta đã nhanh chóng tụ tập với các bạn học khác.

Đường Nhân chờ khoảng hai mươi phút, thiếu chút nữa ngủ gật trên ghế sofa, cuối cùng Lục Trì cũng quay trở lại.

Cô chăm chú nhìn ngón tay thon dài của Lục Trì đang mở túi thức ăn, khớp xương rõ ràng thật sự rất đẹp mắt.

Đường Nhân ngắm nhìn trong chốc lát, sau đó ánh mắt mở to.

“Lục Trì!” Cô không thể tin được, chỉ tay về phía đám người đang ăn chơi náo nhiệt ngoài đó: “Cậu xem bọn họ ai cũng ăn thịt nướng rồi uống rượu, sao cậu lại mua cháo cho tớ? Cậu nhẫn tâm như vậy hả?”

Lục Trì ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay cô lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu chỉ được… Được ăn cháo thôi.”

Nói xong, đặt muỗng vào lòng bàn tay cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.