Eo Thon Nhỏ

Chương 5


Đọc truyện Eo Thon Nhỏ – Chương 5

Trên sân khấu trước sân thể dục, thầy phụ trách tùy ý nói vài lời.

Ánh mắt Đường Nhân vẫn đang dán chặt vào người bên cạnh.

“…. Mời em Lục Trì lên phát biểu, mọi người cho một tràng pháo tay!”

Nhờ câu nói kia mà Đường Nhân choàng tỉnh, cô lập tức vỗ tay.

Tô Khả Tây đứng phía trước nghe được tiếng vỗ tay, cô ta quay đầu lại châm chọc: “Cậu làm gì vậy, tự dưng đi vỗ tay là thế nào?”

Lại một người khác mở miệng: “Tình yêu của chị Nhân nảy mầm rồi.”

Đường Nhân không để ý đến mọi người xung quanh, chỉ chăm chú chuẩn bị lắng
nghe. Chỉ là không nghĩ anh vừa mở miệng, thì cô lại có cảm giác rất kỳ
lạ.

Một Lục Trì nói chuyện lắp bắp, vậy mà khi đọc bài phát biểu
lại rất nghiêm túc, cực kỳ rành mạch. Có lẽ đây chính là trường hợp đặc
biệt, thật sự không nghĩ Lục Trì lại có kỹ năng này.

Lục Trì say mê đọc bài phát biểu, giọng nói mát lạnh mang thêm vài phần ngọt ngào.

Liên tục liên tục rót vào lòng cô như muốn tràn ra ngoài rồi.

~

Bài phát biểu kết thúc, cuối cùng Đường Nhân cũng hoàn hồn.

Tô Khả Tây thật sự là không chịu nổi thần sắc bộ dáng này của Đường Nhân:
“Lục Trì như vậy mà cũng khiến cho cậu thần hồn điên đảo á hả? Tớ không
nhìn ra được chỗ nào quyến rũ luôn á?”

Muốn lại gần, nhưng khoảng cách lại xa, nhưng cũng không phải đến nước này.

Đường Nhân đá hòn đá nhỏ trên sân thể dục.

Mặt mày cúi xuống, lông mi dài cũng rủ theo, trong chốc lát vụt sáng.

Tô Khả Tây còn chuẩn bị nói gì đó, chỉ nghe thấy giọng nói của Đường Nhân: “Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, tự dưng trong lòng tớ cảm thấy ngọt ngào
lắm.”

“Ọe… Cậu đừng có nói mấy lời buồn nôn như vậy nữa được không hả?”

“Không được.”

Tô Khả Tây còn chưa kịp đáp lại, thì đã thấy Đường Nhân đột nhiên chạy về
phía trước, xen lẫn trong hàng ngũ, thẳng tiến đến hàng đầu tiên.

Đúng lúc thầy phụ trách lại đứng chỗ đó, thấy cô chạy đến, hỏi: “Chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đường Nhân cười đến mức sáng rực: “Em muốn lên phát biểu.”

Sắc mặt thầy phụ trách có chút quái dị, cái lần cô lên phát biểu “Không có
gì để nói” cũng đã đủ khiến thầy ấy phải tối sầm mặt mũi rồi, bây giờ
lại tính lên bày trò gì đây?


“Đường Nhân à, em có chắc chắn lần này lên phát biểu nghiêm túc không đó?” Trong lòng thầy phụ trách đầy mong đợi, hỏi.

Đường Nhân nhìn chằm chằm Lục Trì đang đi về phía hàng ngũ của lớp tự nhiên,
mở miệng nói: “Không chỉ có mỗi mấy chữ như lần trước đâu ạ.”

Thầy phụ trách gật gật đầu, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì em nên truyền thụ một ít phương pháp học tập, cơ hội này khó có được, em nên truyền
chút lửa cho các bạn nâng cao thành tích.”

Nói xong, thầy ấy đưa micro cho cô.

Đường Nhân nhếch môi, cầm lấy micro đứng trên sân khấu, sợi tóc bị gió thổi
bay tán loạn, sau khi thấy mọi người tập trung nhìn cô rồi thì khẽ mở
miệng.

Mặt mũi thầy phụ trách tràn đầy mong đợi, các bạn học cũng rất mong đợi.

“Bắt đầu từ hôm nay, Lục Trì ở lớp tự nhiên do tớ quản.”

Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, vang vọng khắp sân trường.

Tất cả học sinh đồng loạt nhìn về phía thầy phụ trách, nhìn vẻ mặt thầy ấy như hóa đá, trong lòng tràn đầy sự cảm thông.

Lần phát biểu này dài hơn lần trước, lợi hại hơn nhiều.

Cuối cùng lớp tự nhiên cũng nhốn nháo hẳn lên.

Lộc Dã vừa vặn đứng ở phía trước Lục Trì, nghe được câu nói ý vị sâu xa như vậy, thiếu chút nữa là cậu ta đã vỗ đùi đen đét rồi, cậu ta quay đầu
lại cười nói: “Ha ha ha, Đường Nhân đúng là cái gì cũng dám làm, Lục
Trì, cậu thật sự là….”

Lời nói của cậu ta bị nghẹn lại ở cổ họng.

Trước mắt cậu ta, Lục Trì đang cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gọng kính che khuất hai mắt, nhìn qua vừa lạnh lùng lại rất lạnh nhạt, giống như
anh không phải là nhân vật chính trong chuyện này vậy.

Lộc Dã đột nhiên im lặng, trong lòng đang đắc ý.

Học sinh chuyển trường Lục Trì này quả thật không đơn giản, chỉ sợ Đường Nhân không dễ gì mà theo đuổi được thôi.

Một lát sau, khi không còn ai chú ý tới nữa, thì sắc môi Lục Trì trở nên
trắng bệch, lòng bàn tay nắm chặt đến toát cả mồ hôi, nhưng tim anh thì
đập liên hồi.

Mà ở trên sân khấu, Đường Nhân thiếu chút nữa là bị thầy phụ trách đuổi xuống.

May là thầy phụ trách vẫn còn chú ý đến hình tượng, lại đi lên phát biểu
một đoạn khá hay, giống như muốn rửa sạch dấu vết ác liệt vừa rồi.

~

Mỗi lớp theo thứ tự rời khỏi sân thể dục.

Bởi vì vấn đề vị trí, nên từng lớp từng lớp một rời đi, đầu tiên là lớp tự nhiên, rồi sau đó mới đến lớp 14.


“Tiết sau là môn gì? Tớ còn chưa xem qua thời khóa biểu nữa, nghỉ vài ngày đã quên sạch hết rồi.”

“Tiết toán, tớ mới xem lúc sáng.”

“Tiết toán là tiết phiền phức nhất, đọc đề bài thôi đã đau đầu lắm rồi, kỳ
này chắc chắn thành tích tụt xuống nhiều lắm đây, hi vọng không bị đá ra khỏi lớp.”

Bóng dáng của Lục Trì đã biến mất ở phía trước, xung quanh có vài học sinh vây lại.

Những người khác đi càng lúc càng xa, giọng nói chuẩn xác rơi vào tai Đường Nhân, cô đột nhiên có mưu đồ.

Khoảng cách từ sân thể dục đến phòng học khá xa, chờ tất cả học sinh chậm chạp vào tới phòng học, thì chuông vào lớp vừa đúng lúc vang lên.

Đường Nhân nhớ lại màn đối thoại kia, còn muốn nhìn phản ứng đáng yêu của Lục Trì, cô lấy quyển sách từ trên bàn, đi ra khỏi phòng học.

Tô Khả Tây kéo lấy cô: “Đi đâu vậy? Vào học rồi.”

Đường Nhân quay đầu lại, phun ra mấy chữ: “Lớp tự nhiên.”

“Đầu óc cậu có bị làm sao không vậy?” Tô Khả Tây duỗi tay muốn kiểm tra,
“Đầu đâu có nóng, tiết này là tiết Vật Lý, hiểu chưa? Là tiết Vật Lý
đó!”

Đường Nhân yếu nhất là môn vật lý, mặc dù kém nhưng cũng bỏ xa các bạn học trong lớp mấy cái ngã tư.

Một nữ sinh ở bên cạnh góp ý gượng gạo: “Đúng vậy đúng vậy, nhan sắc cũng
không khiến thành tích của cậu khá lên được đâu, thầy giáo vật lý cũng
không phải không biết, tiết nào cũng muốn cậu trả lời câu hỏi.”

Tô Khả Tây lại bổ sung: “Hôm nay cậu phát biểu trước toàn trường như thế,
nếu không phải vì ba cậu là hiệu trưởng, thì cậu chắc chắn đã bị hành ra tương rồi.”

Đường Nhân nhún vai: “Tớ biết mà.”

Cô chính
là hiểu tính tình của thầy phụ trách, ba năm qua đều không thay đổi. Hơn nữa hiện tại thành tích của cô rất tốt, hoàn toàn không thể nói gì
được, còn nữa lời nói của cô khi đó hoàn toàn rõ ràng.

Một phút sau, hai người cùng nhau buông tay.

Tô Khả Tây buông tay: “Đi đi đi đi, tớ nói với thầy vật lý là đầu óc cậu
bị vào nước, đến phòng y tế hút nước rồi, thầy ấy tin hay không thì
không liên quan đến tớ.”

Đường Nhân đột nhiên cúi người xuống, hôn lên má Tô Khả Tây một cái.

Tô Khả Tây chụp lấy bàn tay cô: “Em gái, còn muốn ở lại trêu chọc chị sao!”

Thành tích lớp 14 là kém nhất trường, chỉ có Đường Nhân là học giỏi nhất nên
lập tức trở thành bảo bối của thầy cô giáo, thời gian qua muốn gì làm
đó, chủ nhiệm lớp quá hiền, chỉ cần không phải là chuyện gì lớn, thì đều mặc kệ Đường Nhân.


~

Thừa lúc thầy giáo còn chưa tới, Đường Nhân cầm lấy quyển sách nghênh ngang tiến vào cửa sau của lớp tự nhiên.

Lớp tự nhiên rất yên tĩnh, không giống lớp bên cạnh, lúc nào đến lớp cũng rất huyên náo.

Lục Trì ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ bên trong, đang tập trung viết gì đó.

Sĩ số lớp tự nhiên bị lẻ, khi anh chuyển đến thì các bạn học đã có vị trí ngồi ổn định, cho nên anh được ngồi một mình một bàn.

Đường Nhân không cần hỏi cũng có thể biết được.

“Khụ khụ.” Lộc Dã ngồi ở bên cạnh cửa sổ bên này đã phát hiện ra Đường Nhân, cậu ta nhấc chân lên, hạ thấp giọng: “Đây là lớp tự nhiên, cậu đi sai
lớp hả?”

“Lục Trì.” Sắc mặt Đường Nhân không thay đổi.

Lộc Dã kìm nén tiếng cười: “Lớp ta có diễm phúc thật mà, Đường đại tiểu thư đến…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, thì Đường Nhân đã đi lướt qua.

Nam sinh ngồi phía trước Lục Trì nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại đã
thấy Đường Nhân đang đi về hướng này, hai mắt trợn to.

Nam sinh
kia không ngừng cầm bút đâm lên cuốn sách của Lục Trì, nhìn anh không có một chút động tĩnh gì, nam sinh đó lại càng gấp gáp hơn.

Lục Trì nhìn quyển sách chi chít dấu vết, anh khẽ nhíu mày. Đang muốn đẩy quyển sách đi thì đột nhiên có cảm giác ở bên cạnh có người vừa ngồi xuống,
anh vừa ngẩng đầu, lại thấy khuôn mặt ngày hôm qua.

Anh yên lặng cúi đầu, tiếp tục viết viết.

“Lục Trì, một người đẹp như tớ ngồi bên cạnh cậu, vậy mà cậu chỉ ngẩng đầu
lên nhìn một cái thôi sao?” Đường Nhân ghé sát mặt nói thì thầm với anh.

Lục Trì lập tức rụt người lại.

Đường Nhân nhíu mắt, lại sát lại gần một lần nữa: “Lục Trì, lần trước về ký túc xá rồi có nhớ tới tớ không?”

Vừa dứt lời, thì thầy giáo vừa bước vào, đầu tiên thầy ấy nhận xét về bài
thi, phần lớn lớp tự nhiên đều đạt trên 50 điểm, nhưng có rất nhiều bạn
bị mất điểm ở những câu rất cơ bản, nội dung cũng không cần nói chi
tiết.

“Ban cán sự lên trả bài thi cho các bạn.”

Nét mặt
của Lục Trì không có một chút biến hóa nào, không lên tiếng đính chính
bài thi, bài thi lần này là do anh chọn sai, là do bản thân anh mắc sai
lầm.

Đường Nhân nghiêng đầu, lấy tay chống mặt, nhìn anh không nói lời nào.

Bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn chăm chú đến như vậy, Lục Trì muốn làm ngơ cũng không được.

Viết công thức thiếu chút nữa bị sai, anh khẽ ngẩng đầu nhìn Đường Nhân,
đúng lúc cùng cô đối mặt, nhẹ giọng nói: “Cậu….. Cậu có thể….. Có thể
chuyển….. Chuyển qua ngồi ở chỗ khác không?”

Đường Nhân khẽ lắc đầu: “Không được, ai bảo cậu nhìn ngon mắt quá như thế.”

Lục Trì: “…”


Hai nam sinh ngồi phía trước nghe được sau đó liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong ánh mắt của nhau có vẻ khiếp sợ, nhỏ giọng thảo luận: “Nổi hết cả da gà lên rồi.”

Nam sinh ngồi cùng bàn phụ họa theo: “Thật không thể tưởng tượng được một Đường Nhân bình thường yên ắng tĩnh lặng lại
đi thích kiểu người như vậy.”

Mặc dù giọng nói của bọn họ cực kỳ
nhỏ, nhưng trên thực tế lại truyền ra phía sau rất rõ ràng, Đường Nhân
không giận, mà chỉ cười nhẹ.

Lục Trì trong nháy mắt có chút bức bách, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nhìn bài thi.

Thật lâu sau đó, cuối cùng Đường Nhân nhìn không được: “Bài này chỉ là một
tổ hợp công thức bình thường, cậu nhìn được hai phút rồi đó……”

Cô còn chưa dứt lời, trên bục giảng đã truyền đến một giọng khác: “…Đường Nhân? Sao em lại ở đây, lại còn ngồi ở đó nữa?”

Nghe vậy, cả lớp lập tức quay đầu lại, mọi con mắt đều chăm chú nhìn về phía cuối lớp, tâm tình của mọi người như muốn bay ra ngoài.

Đường
Nhân ngoan ngoãn đứng lên, phát hiện ra thầy giáo này nhìn có chút quen
mắt, lại giống như chưa từng thấy qua. Trong mắt cô, mọi thứ cô cảm thấy nhạt mắt đều giống nhau.

Có vài giáo viên lớp tự nhiên không ở
trong phòng giáo viên, mà là có văn phòng riêng ở trên lầu cao, trước
giờ Đường Nhân không đi lên trên, nên chỉ thấy qua vài giáo viên.

Thầy giáo nghi ngờ nói: “Thầy nhớ tiết này đâu có lớp nào nghỉ đâu? Sao em
lại ở đây giờ này?” Mặc dù thành tích tốt, nhưng cũng không được trốn
tiết.

Ánh mắt cô nhìn về phía Lục Trì, bài thi số học cộng với
hình vẽ đập vào mắt, sau đó lập tức mở miệng: “Thưa thầy, em ngưỡng mộ
tiết toán do thầy đứng lớp đã lâu, nên hôm nay đến đây dự thính ạ.”

Trong phòng học lập tức im phăng phắt.

Có nam sinh nhịn không được đập bàn một cái, cuối cùng phì cười. Có một
thì sẽ có hai, không khí trong phòng học lập tức trở nên kỳ lạ.

Ban cán sự lớp cầm bài thi, mới vừa đi tới trước mặt Lục Trì.

Bài thi trong tay phát cũng không được, không phát cũng không xong, cả người thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.

Đường Nhân nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy thần sắc của bọn họ có chút quái dị.

Thầy giáo đứng trên bục giảng cũng nhịn cười không được, nói: “Thật sao? Em
thật sự thích lớp toán thầy dạy như vậy sao, thật là vinh hạnh cho thầy
quá.”

Thầy giáo đứng ở phía trên, nghĩ thầm trước kia không nhận
ra lớp 14 lại có học sinh hài hước như Đường Nhân, chả trách giáo viên
chủ nhiệm lớp suốt ngày nâng đỡ.

Đường Nhân nghiêng đầu: “Lục Trì.”

Lục Trì ngưng bút, do dự mở miệng: “Là tiết vật…. Vật lý.”

Đường Nhân: “…”

Tiết vật lý mắc mớ gì cậu ta phải ngồi học công thức toán học?

Tốt lắm, quả nhiên tươi mát thoát tục không làm ra vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.