Đọc truyện Eo Thon Nhỏ – Chương 42
Editor: Trà Đá.
Đường Nhân bóp mặt anh.
Ngay lúc cô còn cho là mưu kế của mình không thành công, thì Lục Trì đột nhiên mở miệng: “Được.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì Lục Trì đã vươn người tới hôn lên mặt cô.
Sau đó thu người về, hai mắt lấp lánh nhìn cô, bộ dáng giống như học sinh tiểu học đang chờ được khen ngợi.
Đường Nhân nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích.
Một lúc sau cô mới hoàn hồn sờ sờ ngực trái, cảm thấy trái tim như muốn bay ra ngoài.
Cô lại duỗi tay sờ sờ lên mặt mình.
Cảm giác ấm nóng dường như còn lưu lại trên mặt, Đường Nhân nhìn Lục Trì, vừa đúng lúc anh lại lè lưỡi liếm liếm môi cực kỳ quyến rũ người khác.
Đường Nhân đẩy đầu anh quay sang chỗ khác.
Hiện tại Lục Trì thật sự quá sức hấp dẫn.
Sau một lúc, Lục Trì quay đầu lại nhìn cô với dáng vẻ tội nghiệp, lại muốn liếm ngón tay cô.
Đường Nhân đưa ngón trỏ đè lên cánh môi mềm mại của anh.
Hai mắt Lục Trì hơi sáng lên, sau đó nhẹ nhàng ngậm ngón tay Đường Nhân vào trong miệng, đầu lưỡi khuấy đảo, giống như một đứa bé đang ăn kẹo.
Như vậy thì ai cũng có thể lợi dụng để được anh hôn rồi.
Thật sự chết người mà.
Chưa được bao lâu, Đường Nhân mới tiếc nuối thu tay lại, sau đó nâng mặt anh lên: “Ngoan, về nhà nhé.”
Lục Trì không lên tiếng cũng không có hành động gì khác, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Bọn họ mới đi được vài bước, thì có người đi ra.
“Chị Nhân, Lục Trì…” Vu Xuân căng thẳng hỏi.
Lộc Dã nhìn chằm chằm Lục Trì, phát hiện có điểm gì đó là lạ, nghĩ tới khả năng là anh bị đả kích, chỉ mở miệng nói: “Tìm thấy là tốt rồi.”
Tình huống lúc đó thật sự là ngoài ý muốn của bọn họ, về sau không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.
Tô Khả Tây sau khi tỉnh rượu thì nghe Lộc Dã và Vu Xuân nói Lục Trì đang ở cùng với Đường Nhân thì mới yên tâm, Lục Vũ đợi cô ta tỉnh rượu rồi cũng lập tức rời đi, không biết đi về hướng nào.
Tô Khả Tây cũng có chút không biết phải đối mặt với bọn họ thế nào.
Đường Nhân nói: “Mọi người đi trước đi, Lục Trì say rồi, tớ phải đưa cậu ấy về.”
Tô Khả Tây hơi hé miệng: “Lục Trì, cậu không sao chứ?”
Khi đó cô ta uống say, đợi sau khi tỉnh rượu rồi mới biết rõ sự tình thì cảm giác không vui lắm, cô ta không ngờ Lục Vũ lại làm ra cái trò này, bây giờ cô ta có hỏi Lục Vũ thì anh ta cũng không nói gì.
Nói cho cùng, mọi chuyện xảy ra đều do cô ta sai. Đường Nhân là bạn thân chí cốt của cô ta, Tô Khả Tây không muốn mối quan hệ giữa hai người xấu đi.
Tô Khả Tây nhỏ giọng hỏi: “Nhân Nhân, Lục Vũ cậu ấy không…”
Lục Trì không nói lời nào.
Tâm tình Đường Nhân đang rất tốt, nói với cô ta: “Không sao, tớ còn muốn cảm ơn Lục Vũ ý chứ. Mặc dù lúc ban đầu tớ thật sự muốn đấm cậu ta một phát.”
Cô kéo vạt áo của Lục Trì một cái, anh lập tức gật đầu đi theo.
Đường Nhân nói: “Các cậu đi trước đi, hôm nay có lẽ tớ về muộn một chút.”
Câu nói kia của Đường Nhân khiến Tô Khả Tây không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời cô nói, rời đi trước cùng với mọi người.
Bọn họ đi rồi, Đường Nhân cũng kéo Lục Trì ra ngoài.
Vóc dáng Lục Trì cao hơn cô cả cái đầu, vậy mà lại ngoan ngoãn đi theo cô, khiến không ít người đi đường chú ý.
Đường Nhân vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.
Nhà Lục Trì ở đâu đương nhiên cô biết rõ, dánh sách lớp của giáo viên chủ nhiệm đều có đầy đủ thông tin của học sinh, mà bọn họ lại cùng lớp, ngồi cùng bàn đương nhiên có thể biết được.
Trên đường, tài xế nhìn hai người qua kính chiếu hậu vài lần.
Nam sinh này cũng ngoan ngoãn nghe lời nữ sinh này quá, hai người là tình nhân sao? Cả hai người trông rất đẹp đôi, chỉ là trông khá trẻ thôi.
Rất nhanh đã đến nhà Lục Trì.
Đường Nhân kéo Lục Trì: “Xuống xe.”
Lục Trì đi theo phía sau cô.
Trên thực tế, dọc đường đi thì trông anh đã tỉnh rượu hơn được một chút, mặc dù Đường Nhân cảm thấy anh vẫn ngây ngốc, nhưng vẫn tốt hơn so với lúc ban đầu.
Nhà Lục Trì bật đèn sáng rực, Đường Nhân đoán mẹ Lục Trì có ở nhà.
Cô thật sự không muốn chạm mặt với mẹ anh, dù sao lần đầu gặp mặt mà cô đã để lại ấn tượng không tốt rồi.
Lục Trì bị cô đẩy tới trước cửa, nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Sao cậu không vào đi? Tới nhà cậu rồi đó.” Đường Nhân nhéo nhéo mặt anh, “Ngoan, vào nhà đi.”
Chưa đợi cô thu tay lại, Lục Trì đã nhanh tay lấy tay cô ngậm vào trong miệng, cắn cắn.
Đường Nhân: “…” Thật sự là khiến cô trở tay không kịp.
Nhưng lần này chưa được bao lâu thì anh đã buông tay cô ra, chớp chớp mắt, vẫy vẫy tay với cô rồi sau đó xoay người đi vào nhà.
Nhìn qua trông rất bình thường.
Nhưng ai biết lúc anh say lại cực kỳ đáng yêu như vậy.
Đường Nhân ôm mặt lén cười, sao Lục Trì có thể khiến cô mê muội đến thế, uống rượu vào thì quá sức đáng yêu.
Từng mặt khác của Lục Trì lộ ra đều khiến cho cô thích.
Sáng thứ tư.
Thời tiết rất tốt, mặt trời ấm áp ở ngoài cửa sổ chiếu vào, xua tan đi không khí lạnh lẽo.
Khâu Hoa chải tóc, ngắm mình trong gương, sau đó nở một nụ cười tươi.
Bà ta quay ra ngoài: “Dược Minh, sau ngày hôm nay thì chúng ta đã có một cuộc sống mới.”
Chỉ cần chuyện ly hôn thuận lợi, thì có lẽ không lâu sau bà ta đã chính thức trở thành người vợ hợp pháp của Lục Dược Minh, mà không còn bị gọi là tiểu tam nữa.
Bà ta căm thù hai chữ này đến tận xương tủy.
Lục Dược Minh ngồi trên ghế sofa sắp xếp lại giấy tờ, nghe vậy cũng cười cười, thuận miệng hỏi: “Lục Vũ đâu, tối hôm qua lại không về nữa hả?”
Khâu Hoa hơi ngừng lại, hờn trách nói: “Anh làm như anh không biết ý.”
Hiện tại Lục Vũ cơ bản không về nhà, hoặc là ở nhà bà ngoại, hoặc là ở tại căn hộ nhỏ trước kia của ông ngoại.
“Anh biết chứ.” Lục Dược Minh đi tới ôm lấy bà ta, “Về sau sẽ không như vậy nữa.”
Khâu Hoa thở dài, đi cùng ông ta ra cửa.
Vương Tử Diễm ngồi bên cạnh bàn uống trà.
Từ sau lần nhập viện trước, Lục Trì luôn luôn để mắt đến mẹ mình, mà ngay cả bản thân bà cũng cảm thấy mình là lạ, cuối cùng đi bệnh viện kiểm tra.
Thần kinh có chút suy nhược cộng thêm căng thẳng, chỉ cần bị kích động thêm một lần nữa thì sẽ phải nhập viện.
Bà không thể nhập viện lần nữa, bà còn trẻ, cộng thêm việc con trai chưa tốt nghiệp cấp ba, bà không thể để việc này ảnh hưởng đến con trai mình.
Lúc trước còn có ba mẹ Vương Tử Diễm luôn luôn đứng về phía bà, ủng hộ bà hết mình, bây giờ cũng chẳng biết than thở cùng ai.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian đau khổ, hiện tại Vương Tử Diễm cũng suy nghĩ thông suốt rồi.
Ban đầu bà muốn ra tòa, nhưng luật sư nói cho bà biết những chuyện ở bên ngoài của Lục Dược Minh, bất luận mọi chuyện như thế nào thì bà vẫn là vợ hợp pháp của Lục Dược Minh.
Nhiều năm gần đây có rất nhiều đàn ông muốn ly hôn, rốt cuộc phải trả cái giá rất đắt.
Nếu như mượn chuyện này thì có thể mang đến nhiều lợi ích cho bà.
Vương Tử Diễm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đồng ý phương án của luật sư.
Hiện tại bà đang rất xuống dốc, không còn kiểu tư sản ngang ngược như trước nữa, nếu như không cố gắng dành chút lợi ích cho mình, thì làm sao sống qua ngày.
Thứ năm, vài người ngồi chung một bàn.
Sắc mặt Lục Dược Minh không tệ, trực tiếp mở miệng: “Thỏa thuận ly hôn, tất cả điều khoản đều được viết rất rõ ràng.”
Vương Tử Diễm xem qua, lần trước và lần này không có điểm khác nhau.
Bà trực tiếp ném ra xấp hình, tất cả hình đều do bà thuê thám tử chụp được, đều là ảnh chụp những lần hẹn hò với Khâu Hoa, động tác của hai người cực kỳ thân mật.
Căn hộ Khâu Hoa đang ở cũng là của Lục Dược Minh.
“Cái khác tôi không nói đến, nhưng trong lúc anh chưa ly hôn đã công khai với người thứ ba, hiện tại đã nhiều năm như vậy, ra tòa cũng chẳng biết ai đuối lý đâu.”
Sắc mặt Lục Dược Minh khó coi: “Tôi đã nói là để lại căn nhà cho cô và Trì Trì, sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng Trì Trì hàng tháng. Bây giờ cô muốn thế nào nữa? Có phải lại muốn bày trò gì nữa đúng không?”
Vương Tử Diễm chỉ cười lạnh một tiếng.
Khâu Hoa ở bên cạnh không lên tiếng.
Khâu Hoa đã chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi, chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi.
Người mà bà ta cảm thấy có lỗi nhất chính là Lục Vũ, khiến Lục Vũ tưởng rằng mình có một gia đình hạnh phúc nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Khi đó gia đình bà ta chỉ thuộc dạng bình thường, còn Vương Tử Diễm lại là tiểu thư con nhà giàu, so sánh hai người từ trên xuống dưới, thì người khác nhìn vào cũng sẽ biết kết quả lựa chọn.
Ngay từ đầu luật sư đã không lên tiếng, có mở miệng hay không cũng không khác biệt lắm, ông ta đã sớm đóng dấu thỏa thuận ly hôn.
Tuy nói sau đó còn phải đi đến cục dân chính để hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng hai bên đã ký thì coi như cũng đã hoàn tất.
Lục Trì ở trên lầu.
Anh hoàn toàn không nghe được bất kỳ động tĩnh nào dưới lầu, cũng không biết đã tới đâu rồi.
Di động rung lên.
Đường Đường Đường: Hôm nay thời tiết rất đẹp.
Lục Trì lập tức đoán được ý định của cô, cố tình xem như không biết, trả lời: “Ừ.”
Đường Nhân nhìn di động chằm chằm.
Tại sao lại có thể lạnh nhạt đến vậy! Mặc dù trước kia cũng kiểu này.
Cô gõ gõ, gởi lại: “Ra ngoài chơi không? Không đi thì tớ không nói cho cậu biết hôm cậu say rượu đã làm những gì đâu.”
Cũng sắp đến tết rồi, nếu bây giờ không ra ngoài chơi, thì đến tết cô phải đi thăm người thân, hoàn toàn không có thời gian tìm anh.
Nói đến đây, cô thật sự thích Lục Trì lúc say.
Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, cực kỳ nghe lời, lại còn chịu hôn cô nữa.
Cũng không biết Lục Trì thật sự không nhớ gì hay giả vờ không nhớ.
Nếu là thật, thì thật sự rất đáng tiếc, nếu là giả, thì chắc chắn là anh xấu hổ, dù sao anh đỏ mặt xấu hổ cũng không phải lần đầu.
Lục Trì nhíu mày.
Tối hôm đó xảy ra chuyện gì anh cũng không nhớ rõ, chỉ biết là Lục Vũ ép anh uống rượu, anh uống xong thì lập tức rời khỏi phòng, sau khi anh tỉnh lại thì đã ở trong phòng ngủ của mình rồi.
Còn chuyện gì xảy ra trong quá trình đó thì anh hoàn toàn không rõ.
Nhưng sau khi thấy điệu bộ của cô, anh có cảm giác không tốt lắm.
Chẳng lẽ anh đã làm chuyện gì ghê gớm lắm sao?
Lục Trì định nhắn tin trả lời lại thì nghe Vương Tử Diễm gọi anh: “Trì Trì.”
Khả năng là mọi chuyện dưới lầu đã xong rồi, anh liếc mắt đầy tiếc nuối vào màn hình điện thoại, nhẹ nhàng mím môi, gõ mấy chữ.
Lúc Lục Trì đi xuống, trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Vương Tử Diễm nói: “Đưa mẹ đi cục dân chính.”
Lục Trì liếc mắt nhìn hai người bên kia, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lúc còn nhỏ, anh biết rõ ba anh thường xuyên ở bên ngoài, khi đó anh còn cho là ba mình đi công tác, hoặc là bận rộn công việc.
Cho đến gần đây anh mới biết, ba anh hoàn toàn không coi mẹ con anh là gia đình.
Lục Trì nhìn bầu trời sáng ngời ở bên ngoài, bỗng dưng nhớ tới chỉ có một mình Đường Nhân coi trọng anh.
Lục Lục Lục: Ngày mai.
Đường Nhân ngửa mặt lên trời cười to, xem như đã thành công.
Tưởng Thu Hoan vừa vào phòng đã thấy con gái đang trùm chăn cười ha hả.
Bà đánh lên người cô: “Dậy đánh răng rửa mặt mau lên, giờ này mà vẫn còn nằm trên giường, mau xuống ăn sáng.”
Đường Nhân ló đầu ra: “Ha ha ha.”
Tưởng Thu Hoan: “Thần kinh.”
“Ăn sáng xong rồi đi với mẹ mua khăn quàng cổ.” Tưởng Thu Hoan ngồi xuống, “Con gái ngoan, mẹ con thích cái khăn quàng cổ đó lắm.”
“Mẹ tự đi đi.”
“Con không đi là mẹ méc ba con chuyện lần trước đó.”
“…” Đường Nhân bĩu môi, mẹ cô đã học được cách uy hiếp người khác.
Tưởng Thu Hoan nhắc nhở: “Mẹ nói cho con biết, mặc dù mẹ tin tưởng con cũng như biết rõ cậu bé kia là người đàng hoàng, nhưng cũng nhắc cho con biết là không được đi quá giới hạn.”
Đường Nhân nhảy xuống giường: “Chỉ chút chút thôi mẹ.”
Tưởng Thu Hoan ném gối vào người cô: “Nói chuyện với mẹ vậy đó hả.”
Sau khi thay quần áo xong thì Đường Nhân đi ra ngoài, hôm qua cô và Tưởng Thu Hoan đi dạo phố, cuối cùng là mẹ cô thích cái khăn quàng cổ đó nhưng lại không mua.
Bây giờ về nhà rồi mới thấy hối hận, muốn đi mua.
Trong tiệm không đông người lắm, hai mẹ con Đường Nhân mua rất nhanh, sau đó xách túi to túi nhỏ ra ngoài cửa, Đường Nhân liếc mắt thấy ở phía đối diện cũng có vài người đi ra.
Đối diện là cục dân chính.
Đúng lúc Lục Trì cũng ở trong đám người đó.
Từ cục dân chính đi ra ngoài, cả người Lục Trì lập tức thả lỏng.
Tâm tình Vương Tử Diễm cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhất là sau khi chứng kiến nhân viên làm việc có ánh mắt không thiện cảm với Khâu Hoa.
Bây giờ cả người bà cảm thấy thoải mái, chỉ cần tập trung chăm sóc con trai là được rồi, không cần quan tâm đến những cái khác.
Luật sư vì bà nên dốc sức giành lấy một cửa hàng ngoài mặt tiền, nằm ở trung tâm thành phố, mặc dù nó không lớn bằng những cửa hàng khác của Lục Dược Minh, nhưng cũng coi như là đủ.
Đủ cho bà sống an nhàn cả đời.
Ra khỏi cục dân chính rồi thì mỗi người đi một ngả, Vương Tử Diễm đột nhiên gọi Khâu Hoa, cười nói: “Đến cuối cùng cô vẫn cảm thấy ngày đó chính tôi đã bỏ thuốc vào rượu cho anh ta uống, nhưng tôi nói cho cô biết, ngày hôm đó anh ta chỉ uống đúng hai ly rượu.”
Vương Tử Diễm nhấn mạnh: “Chỉ đúng hai ly rượu thôi.”
Quả nhiên, sắc mặt Khâu Hoa lập tức biến sắc.
Trước đây Khâu Hoa và Lục Dược Minh đã có quan hệ tình cảm nhiều năm, đương nhiên bà ta cũng biết tửu lượng của Lục Dược Minh như thế nào, chưa đến mười ly thì chắc chắn không say.
Lục Dược Minh cắn răng: “Đừng để ý đến cô ta, cô ta điên rồi.”
Sắc mặt Khâu Hoa có chút khó coi, chỉ thuận miệng trả lời Lục Dược Minh một câu, nhưng trong đầu đang rất loạn.
Lời nói vừa rồi của Vương Tử Diễm khiến cho bà ta có cảm giác bất an, rốt cuộc Vương Tử Diễm chỉ muốn bà ta có cảm giác khó chịu hay vì mục đích nào khác.
Vương Tử Diễm thở hắt ra một hơi, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ.
Lục Trì đứng ở một bên không lên tiếng, khuôn mặt không biểu cảm nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cảm thấy có chút mỉa mai.
Đúng lúc này, anh ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện đường cái, lập tức phát hiện ra một bóng dáng rất quen thuộc.
Cách con đường lớn, hai người mặt đối mặt.
Lục Trì đột nhiên có cảm giác tất cả sự thật về con người của anh được phơi bày một cách trần trụi trước mắt cô.
Di động đột nhiên rung lên.
Anh trượt ngón tay mở khỏa, là tin nhắn từ Đường Nhân, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
Đường Đường Đường: Tớ muốn nói cho cậu biết một bí mật.
Lục Trì còn chưa hiểu, thì mấy giây sau đó, di động lại rung lên một lần nữa, là tin nhắn tiếp theo của cô.
Đường Đường Đường: Đó là tớ rất yêu cậu.