Đọc truyện Em Yêu Anh, Thần Chết! – Chương 127: Nghi ngờ
Tỉnh giấc.
Thân thể cựa quậy có chút đau tê rần rần ở các cơ giống như máu không lư thông đầy đủ vậy.
Ngọc ngồi dậy, phủi chiếc chăn qua một bên, tự hỏi trong đầu. Lại một buổi sáng phải không? Hay vẫn là tối? Trong nhà chẳng có chiếc cửa sổ hay đồng hồ dây để cô có thể nhận biết giờ, chỉ có cái bình đồng hồ cát kia. Đưa qua đưa lại khiến cô chẳng hiểu xem như thế nào.
Định đi xuống hít vài đợt không khí vào phổi nhưng lại sợ chuyện đêm qua xuất hiện, nó thật sự ám cô. Chưa bao giờ cô thấy hắn lạnh lùng, tàn khốc vứt bỏ cô như vậy, hình tượng chiếm hữu bá đạo của hắn đã ăn mòn não cô khiến cô lại ảo tưởng về mình quá cao rồi, để giờ nhận cái kết như gáo nước lạnh tạt vào mặt. Đây chắc hẳn là cảm giác bị người ta phản bội.
“Rầm! Rầm! Xoảng!” Tiếng va chạm đổ vỡ của các mảnh thủy tinh, các thớ gỗ, cùng kim loại liên hồi vang, rất lâu rất lâu sau mới dừng lại. Ngọc đi đến giơ tay định mở cửa nhưng lại cắn môi cân nhắc, chuyển tay thành nắm gõ lên cửa ba tiếng hỏi
“Có chuyện gì vậy?”
….
“Anh!
….
“Anh! Có chuyện gì vậy?
Đáp lại chỉ là sự im lặng. Lòng cô hơi hoảng. Không lẽ anh bị gì sao, theo như trí nhớ cô thì anh đang bị trọng thương. Đương nhiên cô biêt ai làm. Hắn mà ra tay thì không nhẹ nhàng gì đâu. Cú chưởng đó không gây tiêu biến, nhưng chắc chắn sẽ hủy hoại nội lực cùng ma pháp của anh.
“Tôi vào nha!” Cô mở cửa, đi vào. Bên trong bừa bộn, rất bừa bộn, giường chăn gối, áo quần lôi ra nằm vất vưởn khắp nơi, ly, rượu, bình sứ, đèn ngủ bị đập bể.
Chàng Mặt Nạ ngồi ở đó, trên sàn, đầu gục trên mép giường, quần áo sộc sệch, mái tóc rối rắm ẩm ướt do mồ hôi tiết nhiều. Đoán rằng anh đã không ngủ cả đêm.
Ngọc tiến về phía Chàng Mặt Nạ. Ở khoảng cách gần, ngọc có thể nhận rõ hơn qua lớp mặt nạ là khuôn mặt tiều tụy, đôi môi khô nứt nẻ cộng thêm đôi mắt đọng vài giọt lệ mờ mờ sương. Cánh tay anh đặt trên giường, và từ đó lan ra một vùng máu đỏ.
“Anh bị thương nữa sao? Sao tôi không biết”. Cô lật cánh tay anh lên, đó là vết cắt sâu, phần thịt non dưới ánh đèn có thể thấy rất rõ. “Anh bị sao vậy?”giọng cô có chút lo lắng. Ban nãy bên phòng, cô thật vô tâm không nhìn ra người đang ngày đêm chăm sóc mình lại vì mình mà bị thương sâu đến vậy. Có chăng là cô quá để tâm đến cái tên không tình cảm kia.
“Do tôi tự làm” anh nhìn cô, nở nụ cười buồn, tiếng thở dài nghe nặng nề của anh khiến cô vô thức một tâm rơi vào sự nặng nề khổ sở đó.
Chàng Mặt Nạ, anh là người hay cười. Nụ cười tượng trưng cho sự vui vẻ, hạnh phúc, mãn nguyện. Nhưng đối với anh, nụ cười luôn nhiều cảm xúc khó bộc phát.
Cô vội đi tìm băng, vải đại loại các thứ dùng để sơ cứu. Khi quay lại, dùng nước rửa sạch vết thương cho anh, nhưng anh can lại, nắm lấy tay cô gạt đi. Anh bảo:”Tự nó sẽ lành”
Cô gật đầu hiểu. Anh cũng là linh hồn, vết thương do mảnh vỡ cứa qua sẽ nhanh chóng lành lại.
Im lặng lát sau, anh hỏi:”Cô có thấy chiếc khăn len của tôi?”
Cô hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc trở về vẻ mặt bình thường. “À không”
Anh thở dài, mắt nhắm lại, khuôn mặt ngửa ra sau. Đôi môi mím chặt. “Tôi thật vô dụng, món quà duy nhất của em mà tôi lại đánh mất.”
Chàng Mặt Nạ thì thầm nhỏ, không kiềm chế được mà từ đó phát ra tiếng nấc nhẹ. Anh đưa tay che đi đôi mắt rướm sương mờ dày.
Tim cô bỗng đau nhói. Chiếc khăn đó rất quan trọng với anh, là người mà anh rất mực yêu mến tặng anh. Giờ mất không thấy quả thật rất đau lòng. Nếu đổi lại là cô, chắc cũng sẽ rơi vào trầm lặng đến mấy tháng trời.
Cô mở miệng, nhưng không phát ra âm quảng nào. Vì đơn giản cô muốn nói với anh rằng khăn len là cô giữ nhưng không tài nào mở miệng nổi. Sợ lại đụng chạm vào lòng tự ái của anh. Thử nghĩ đi riêng tư vậy mà một người lạ như cô lại chen vào. Vô ý thức làm sao!