Đọc truyện Em Yêu Anh, Thần Chết! – Chương 121: Ruồng bỏ chứ không phải nhờ chăm
Ngang qua cửa chính, tiếng gió mạnh thổi qua khe “vút! vút!” khiến cánh cửa nhẹ nhàng vang chói tai của các mảnh gỗ va vào nhau.
Âm thanh rờn rợn của thước phim kinh dị ngay bây giờ là vô cùng chân thật.
Cửa không đóng sao?
Tiến tới, đưa tay cô định đóng cửa lại. Vô tình ánh mắt lướt ra bên ngoài thấy có người đang nói chuyện.
Quá tối cô không thể thấy rõ đó là ai, là nam hay nữ, chỉ biết có hai người. Người đứng cao ngạo nghễ, dáng hình rất mực ngang tàng. Người cúi đầu kia tác phong tôn kính nghiêm nghị. Chắc chắn quan hệ này là chủ tớ.
Nhưng đêm đã khuya, trăng đã kéo lên vượt quá đỉnh đầu, ánh sáng đã tắt lịm. Trong không gian này mà bàn bạc nói chuyện thì quả nghịch lý. Chưa kể nói gì thì nói sao phải chọn ở đây chứ?
Có mờ ám gì?
Cô rón rén khẽ tiến tới. Muốn tìm hiểu họ là ai? Và đang có âm mưu gì đối với nơi này.
Hoàn mỹ không bị phát hiện, cô núp mình trong lùm cây cao um tùm khó có thể bị người ngoài nhìn vào. Sau khi xác định là an toàn, cô đưa tay bức đi một vài cành lá để có thể đưa mắt vào nhìn.
“Ngài không thể đối xử với cô ấy như vậy, dù sao cũng là tấm thân nữ nhi còn có thân phận là vợ, ngài là chồng sao có thể?”
Ngài!? Vợ?! Chồng?! Tâm cô vài phần chấn động, sự ngờ vựng bất giác nảy sinh,càng muốn biết người đang làm chủ kia là ai.
Một lúc sau, kẻ chủ đang đứng từ từ xoay người lại. Thời điểm này gió thổi qua bất ngờ ánh trăng sáng bị đám mây mù che chắn nay được lộ diện trông tròn trịa và sáng tỏ. Nó chiếu rọi ban xuống tia sáng vương lên khuôn mặt người thần bí kia.
Thần thái cao quý lại hung dữ, ngang tàng lại lạnh nhạt như tảng băng ngàn năm. Đó là các cụm từ xuất hiện đầu tiên trong đầu cô. Đôi mắt “máu” thu hút đối chọi với bóng đêm, ánh lên thứ ánh sáng kì dị đến rợn người.
“Đừng nói mấy cái đạo lí của con người với ta. Ta là thần khác tụi nó hiểu không. Toàn một lũ ngu xuẩn!” Miệng nhếch, mày giản, khuôn mặt của sự bình thản cho rằng đó là điều hiển nhiên.
“Nhưng…” chàng trai quỳ phía dưới chưa kịp nói trọn lời liền bị hắn dùng ma pháp tấn công. Khiến chàng bị trọng thương, thổ huyết.
“Ngươi nghe cho rõ đây, con ả Ngọc đó là vợ mà chẳng biết điều, suốt ngày thanh cao. Đã chết rồi thì chết luôn đi, tiếc số ả vẫn chưa tận, giờ ta tặng lại cho ngươi, ngươi nên vui vẻ hưởng thụ đi”. Hắn cười khinh bỉ.
Tàn nhẫn, độc ác vốn là tính trời sinh của hắn, về phương diện này hắn rất giỏi. Dù có đem nhiều tình cảm chen ngang vào cuộc sống đen tối của hắn thì cũng không thể thay đổi bản chất xấu xa.
Hắn quay lưng đi, trước khi biến mất bỏ lại một câu “Biết thì hưởng thụ không biết thì giết”.
Một câu nói ẩn nói ý nhưng thật rõ ràng.
Cô trong lùm cây chứng kiến tất cả, tai nghe mắt thấy còn chứng cớ nào tuyệt hảo hơn. Trước thì cô không ưa hắn, hắn nhất quyết muốn cô. Sau thì cô vô thức yêu hắn, hắn lại quăng cô đi. Trớ trêu!.
Trong ngày hỷ của các cặp đôi thường luôn có câu nói: “Răng long đầu bạc”, “hạnh phúc viêm mãn”. Câu đó có nghĩa lý gì?! Không phải là cầu mong, chúc phúc cho đôi vợ chồng bên nhau trọn kiếp hay sao? Từ nhỏ cô cũng đã mong ước như vậy, mong ước sẽ có một chàng hoàng tử xuất hiện và mang cô đi khỏi thế giới tâm tối. Mong ước có một cuộc sống như hai câu nói đó. Nhưng… không thể! Giờ cũng không thể.
Hắn đã rủ bỏ cô. Cô đã làm sai chuyện gì hả? Hắn ân ân ái ái bên ả nhân tình cô có chạy đến đánh ghen không? Hắn ép bức cô làm người hầu cô nào dám phản kháng? Chưa kể hắn còn làm gì khi ở trên trần thế cô cũng không màn quan tâm, không muốn gây khó dễ cho hắn. Cô bỏ qua tất. Để rồi nhận lại sự vứt bỏ. Nước mắt mặn chát rơi trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo tới bờ môi khẽ run. Nó thật đắng, thật đau. Cô bật cười, cười hờn cho cả tam thế. Nơi nào cũng không là chốn bình an cho cô nương tựa, nơi nào trước sau gì cũng ruồng bỏ cô. Cô là cái gì vậy?
Cô bật dậy quay lưng chạy về phía trước. Cô muốn trốn khỏi đây. Dù là đi đến đâu cũng được, gặp ai cũng được. Trước sau gì cũng là chết mà thôi!