Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 9


Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 9

Lương Chân nghĩ mình không thể bị bẻ cong như thế này được. Trước mắt cậu đối với Thiệu Minh Âm chỉ có cảm giác không rõ ràng không giải thích được, dừng cương trước bờ vực vẫn kịp, cậu phải đem mình bẻ thẳng lại.

Trường học cậu cách đường Mộc Sơn không quá xa, khoảng hơn 20 phút lái xe, nhưng Lương Chân hiển nhiên sẽ không tự nhiên rảnh rỗi mà tới. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, nếu gặp lại cảnh sát Thiệu, không tự chủ nghĩ đến cái đêm hôm ấy, Lương Chân sẽ thẹn thùng.

* Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn – vạn nhất). Hiểu đơn giản là: không lo có việc gì lớn, chỉ sợ chuyện không may xảy ra. (nguồn @wp tuyetanh489).

Đàn ông con trai có gì mà xấu hổ chứ, cũng có phải như mấy cô thiếu nữ đâu, hồn vía lên mây sao lại không có tiền đồ như vậy! Không phải thực sự thành gà non háu đá như lời Thiệu Minh Âm chứ?!? Lương Chân càng nghĩ càng phiền muộn, ngồi trên lớp không có tâm tư nghe giảng. Tất cả phản ứng này đều được thu lại trong mắt Tống Châu. Hắn phải lên kế hoạch cho người anh em của mình, vừa đúng lúc có một cái xưởng pháo tổ chức live house tại Ôn Châu muốn mời rapper tân binh, Tống Châu liền hỏi Lương Chân có muốn đi không.

Lương Chân thực sự muốn làm album một cách nghiêm túc, đi hát hook không quá hay ho, nhưng hiện tại quả thực cậu muốn tìm chút chuyện làm, vì vậy cậu liên lạc với ca sĩ đó. Bây giờ muốn công chúng biết đến thì không thể tách rời khỏi weibo, Lương Chân cũng đã xuất hiện nhiều lần trên blog của ca sĩ kia, nên mọi người đều biết Lương Chân sẽ đến biểu diễn tối hôm ấy.

Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng một ngày trước buổi biểu diễn, live house đột nhiên thông báo hủy bỏ chương trình do có lỗi sự cố tại địa điểm tổ chức. Tài nguyên đầu tư ban đầu rất nhiều, việc hủy bỏ quá đột ngột. Bọn họ muốn thay đổi địa điểm, nhưng người phụ trách livehouse có lòng tốt nhắc nhở bọn họ đừng hi vọng quá nhiều. Nói chính xác, nếu Lương Chân còn tiếp tục làm khách mời biểu diễn, vậy đừng hi vọng nhiều.

Người phụ trách nói nguyên văn như sau: “Một số người sinh ra đã ngậm thìa vàng, đừng cướp bát cơm của những người có cuộc sống khó khăn.”

Dù không nói hẳn ra, nhưng Lương Chân cũng đoán được ý tứ trong đó, không đợi rapper kia nhắc nhở, Lương Chân đã chủ động rời khỏi chương trình. Bằng cách nào đó, ngày hôm sau, tình hình địa điểm và thiết bị biểu diễn đột nhiên được cải thiện, chương trình sẽ diễn ra như đúng kế hoạch. Buổi tối ngày hôm ấy Lương Chân cũng tới xem, chỉ là cậu hòa mình vào đám đông. Những tiếng reo hò cổ vũ ấy vốn có thể có một phần dành cho cậu, nhưng bây giờ, cậu chỉ là một trong đông đảo khán giả ở đây.

Lương Chân không thể đợi đến khi kết thúc chương trình, cậu chọn trở về nhà. Khi về đến nhà, trong phòng khách đã có người chờ cậu.

Lương Chân là người dễ nổi nóng, nhưng mỗi lần bốc cháy phải có lý do làm đứt cầu chì, đốm lửa nhỏ muốn bùng cháy cũng cần thời gian. Thế nên xét về bản chất, Lương Chân là người có thể nói đạo lý.

Nhưng ngoại trừ một người, chỉ cần Lương Chân nhìn thấy ông ta và không cần bất cứ kíp nổ nào, túi thuốc nổ cũng trực tiếp phát nổ.


Lương Chân đứng ở hiên nhà, không thèm đi về phía trước một bước, rất không lễ phép trực tiếp hỏi: “Ông tới làm gì?”

Mặt Lương Sùng Vĩ không biến sắc, như thể ông ta đã quen Lương Chân thế này: “Nhìn thấy cha mẹ trưởng bối, thái độ của mày như thế à, có còn biết cách cư xử không.”

“Ồ, muốn tôi thêm xưng hô? Được,” Lương Chân nhếch mép, tùy ý ném chìa khóa cửa và thẻ vào tủ giày: “Vậy con mẹ nó ông tới đây làm gì?”

“Lương Chân!” Rốt cuộc Lương Sùng Vĩ cũng nổi giận, “Tao vừa từ Trung Xuyên đến sân bay Long Loan một giờ trước, hai cái hợp đồng 80 triệu đang chờ kí, tao tới gặp mày trước. Thời gian của tao rất quý giá, mày có thể đừng nổi nóng hay không, việc này không giải quyết vấn đề gì, chỉ lãng phí thời gian.”

Lương Chân đã hiểu: “Lần này ông đến đây không phải để nói chuyện với tôi, mục đích đến Ôn Châu để làm ăn, tiện thể chỉnh đốn tôi.”

“Lương Chân ——”

“Vậy chúng ta không cần phải nói chuyện nữa,” Lương Chân thờ ơ, “Đàm phán với người 80 triệu của ông đi.”

Lương Sùng Vĩ nỗ lực duy trì bình tĩnh: “Lương Chân, lúc trước tao đồng ý không bắt mày ra nước ngoài, nhưng không phải để mày tiếp tục chơi mấy tiết mục “cây nhà lá vườn”.”

“Hiphop không phải tiết mục cây nhà lá vườn.” Lương Chân muốn tranh luận, nhưng Lương Sùng Vĩ lại cười mỉa mai.

“Địa điểm biểu diễn bị trục trặc, loại lý do này ai tin? Mày nói cái vòng luẩn quẩn này có yêu mến và hòa bình, không cần tiền chỉ cần chân thành. Tao yêu cầu ông chủ đưa cho người kia 25 vạn, hắn ta đuổi mày khỏi vị trí khách quý luôn. Hiện tại tao muốn nghe một chút, hắn ta dùng cớ gì khiến mày không được lên sân khấu, rồi sau đó an ủi người hâm mộ đến xem vì mày như thế nào?” Lương Sùng Vĩ nói, “À, đấy là nếu mày có người hâm mộ.”

“Tất nhiên tôi sẽ không làm người khác khó xử, tôi biết ông đứng sau giở trò, chính tôi đã chủ động rút khỏi.” Lương Chân khinh thường nói, “Ông cho rằng ai cũng giống như ông, chỉ biết tiền tiền tiền tiền tiền?”


Lương Chân nói: “Có nhiều tiền thì giỏi thật đấy, nhưng loại người tự cao tự đại dùng tiền để thử thách tình người như ông, là đạo đức giả nhất.”

“Tốt lắm, cứ coi như cha mày đạo đức giả,” Lương Sùng Vĩ nói, “Nhưng mày phải thừa nhận có tiền là tốt nhất. Không có tiền, mày không vào được cái trường này; không có tiền, mày không ở được khu Mạn Cáp Đốn; không có tiền, mày không mua được thiết bị trong căn nhà này và ba chiếc ô tô tầng dưới; không có tiền, đến tiền xăng xe mày cũng không trả nổi. Tất cả đều bởi vì mày có tiền, mày mới có thể sống cuộc sống như bây giờ, không nhọc nhằn chút nào.”

“Và tiền của mày, là tao cho.”

“Rồi sao? Ông rốt cục muốn cùng tôi dứt bỏ huyết thống tình thân, chỉ nói quan hệ tiền tài?”

Lương Sùng Vĩ lắc đầu: “Lương Chân, mày là đứa con duy nhất của tao, phần gia nghiệp này mày thừa kế, tao chỉ hi vọng mày mau chóng đặt mình vào đúng chỗ. Đừng lãng phí tâm tư vào âm nhạc nữa, đây không phải con đường mày phải đi. Khi đó mày đã đồng ý với tao, không ra nước ngoài, ở Ôn Châu hai năm rồi sẽ làm việc ở công ty.”

“Đúng là tôi đã đáp ứng ông.” Lương Chân nói, “Vậy hiện tại tôi cũng nói rõ cho ông biết, tôi đổi ý.”

“Lương Chân!”

“Sao nào, cảm giác bị lừa gạt thất hứa, ông cũng nên cảm thụ một chút?” Lương Chân trả thù nói, nhưng trong lòng không dễ chịu, “Để tôi nhớ xem, ông ngày nào cũng bay tới bay lui làm ăn, có ngày nào ông ở cùng tôi, có ngày nào ông chú ý quan tâm tôi? Thời gian của ông toàn bộ dành cho công việc, việc ông hứa với tôi có cái nào được thực hiện? Lần này tôi đổi ý, làm sao vậy?”

“Hãy nghĩ đến mỗi lần về nhà ông nội, ông nội nói, Lương Chân là đứa trẻ khiến người ta không lo lắng nhất. Nói không phải tự kiêu, nhưng người cùng lứa lớn lên trong hoàn cảnh này, không phải công tử bột thì cũng phá gia chi tử. Còn tôi thì sao? Từ nhỏ đến lớn có gây chuyện hay không? Tôi hiện tại mười chín, tôi muốn chơi nhạc. Đó không phải việc xấu không có tính người, tại sao tôi không thể đi con đường này?”

“Bởi vì con đường này từ vạch xuất phát đã chệch hướng.” Lương Sùng Vĩ nói, “Ngay từ đầu, đây không phải con đường mày phải đi.”


“Tôi không cần đi con đường ông chọn.” Lương Chân đi lên phía trước, vào phòng khách đứng trước mặt cha cậu.

Lương Chân nói: “Tôi không muốn đi con đường ông chọn, đến cuối cùng sẽ thành người như ông, ngay cả tình cảm cũng đem định giá.”

Lương Sùng Vĩ nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ, khiến người ta không nhìn ra hàm nghĩa trong đó, ông hỏi: “Vậy âm nhạc cho mày cơm ăn sao?”

“Không phải mày chưa từng có cơ hội. Đã một năm rồi, mày đã bao giờ hát một bài và tổ chức một buổi biểu diễn dưới tên của chính mình chưa?”

Lương Sùng Vĩ trả lời giúp con trai: “Không có.”

“Thời gian là quý báu nhất. Mày sắp hai mươi, Trong một năm nay, mày từng có thành tựu sao?”

“Tôi hiện tại không có thành tựu, hiện tại không kiếm được tiền, không có nghĩa là sau đó không có.” Lương Chân chỉ vào phía sau, chìa khóa phòng trong tủ giày, “Tôi không có chùm chìa khóa này, không có phòng ghi âm này, tôi cũng có thể làm ra các tác phẩm tốt như thường.”

“Thật sao?”

Lương Sùng Vĩ tỏ vẻ hoài nghi, Lương Chân tiếp tục nói.

“Tôi không cần một phân tiền của Lương gia, tôi dựa vào âm nhạc, một ngày nào đó có thể nuôi sống chính mình.”

Lương Sùng Vĩ đứng lên, cười: “Mày đang cùng tao đàm luận độc lập tài chính?”

Lương Chân không yếu thế: “Chỉ cần ông đừng đứng sau gây khó dễ như ngày hôm nay.”

“Được, đã đến lúc mày phải chịu khổ, sau đó mày sẽ biết, tao vì mày gắng gượng khó khăn thế nào.”


“Tôi không cầu ông gắng gượng! Tôi không cần! Tôi…” Lương Chân đã qua cái tuổi để nói “Tôi chỉ muốn ông ở bên quan tâm tôi”. Như Lương Sùng Vĩ nói, chẳng mấy chốc nữa câu sẽ hai mươi tuổi. Khi còn là một đứa trẻ mười tuổi, cậu đã nhận ra rằng tình yêu với công việc của Lương Sùng Vĩ vượt xa tình cảm gia đình, từ đó cậu không hi vọng xa vời nữa.

Lương Chân rút ví ra, đem hết thẻ bên trong đặt trên bàn, chỉ để lại một tấm trả tiền học phí lúc nhập học. Sau khi cậu vội vã đóng gói vài bộ quần áo và để chúng vào vali trong phòng ngủ, Lương Sùng Vĩ đã rời đi. Lương Chân nhìn vào phòng khách trống rỗng, bất dắc dĩ cười cay đắng. Đồng thời ý nghĩ rời đi cũng kiên định hơn. Trước khi ra khỏi cửa, cậu đặt chìa khóa xe, khóa nhà và thẻ trên tủ giày, rồi đẩy cửa ra, bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Đó là Lương Chân mười chín tuổi, trẻ và bốc đồng. Trải nghiệm về cuộc sống khó khăn chỉ giới hạn trong đêm bị giam giữ trên đường Mộc Sơn, nhưng cậu đã rời đi không do dự.

Đó thực sự là Lương Chân mười chín tuổi. Cậu không biết liệu mình có thể dựa vào âm nhạc kiếm cơm ăn cả đời hay không, nhưng cậu biết rõ mình muốn làm gì, không muốn làm gì.

Cậu không muốn trở thành một doanh nhân thờ ơ lạnh như tiền, cậu chỉ muốn làm những gì mình thích, ở bên những người mình thích, chứ không phải như cha mẹ cậu kết hôn vì lợi ích. Cậu vẫn chưa tới hai mươi, cậu muốn liều một phen, cậu muốn nhảy ra khỏi “con đường đúng đắn hoàn mỹ” đã được an bài nhưng thực chất chính là một vũng nước đọng. Đó là lí do tại sao Lương Chân chạy tới Ôn Châu cách hơn ba ngàn km. Một thành phố hoàn toàn xa lạ, nhưng nó chứa đựng ước mơ và hoài bão về những khả năng vô hạn của cậu trong tương lai.

Nghĩ tới đây, Lương Chân càng thêm yêu thích thành phố này. Nếu không tới Ôn Châu, cậu sẽ không quyết định tiếp tục chơi nhạc. Nếu không tới Ôn Châu, cậu sẽ không gặp được Thiệu Minh Âm.

Lương Chân dừng bước.

Lương Chân:??????

“Mọe nó*!” Lương chửi một câu bằng tiếng địa phương Lan Châu.

* Mọe nó: nguyên văn là 歪日, phương ngữ Lan Châu. Nó có nghĩa tương tự “ngọa tào”, hiểu đơn giản là = ĐM, mẹ kiếp

Cậu lắc lắc đầu, muốn biết mình vừa nghĩ đến cái gì, tại sao đang độc thoại với cảm xúc chân thật, lại có thể nghĩ tới Thiệu Minh Âm.

“Mình bị sao vậy! AAAAAA!” Lương Chân thực sự không hiểu, tức giận dậm chân một cái, siết chặt nắm đấm rồi lại buông tay, hét lên một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.