Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 57
Thạch Gia Trang có tuyết rơi.
Ngày hôm sau, ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, tuyết bắt đầu rơi. Hai người ngủ đến tận trưa ngày kế tiếp, khi tỉnh dậy bên ngoài cửa sổ đã phủ một lớp tuyết trắng. Thiệu Minh Âm không muốn đi ra ngoài lắm, nhưng Lương Chân nói Thiệu Minh Âm chưa đưa cậu đến trường cấp ba ngày trước anh học, vì thế cậu tắt lò sưởi đi.
Điều này hiển nhiên không uy hiếp được Thiệu Minh Âm, nhưng Lương Chân vẫn rất kiên cường ấn nút tắt hệ thống sưởi. Sau hai mươi phút, Lương Chân không chịu được nữa, cậu nắm chặt tay, rụt vào trong ống tay áo như một ông lão. Thiệu Minh Âm bị bộ dáng của cậu chọc cười. Anh biết Lương Chân sợ lạnh nên đã bắt cậu mặc thêm quần áo. Sau đó anh rời giường và cùng cậu đi ra ngoài.
Rốt cục Lương Chân cũng thắng được một lần, cậu nhanh chóng mở lại lò sưởi. Cậu muốn nhìn thật phong cách nên chỉ mặc quần áo mỏng, ra khỏi khách sạn mới thấy tuyết đã rơi một lớp dày. Lương Chân đành từ bỏ, trở về phòng thay quần áo ấm, còn cầm thêm hai đôi găng tay.
Ban đầu Lương Chân định thuê xe, nhưng Thiệu Minh Âm nói có thể đi bằng phương tiện giao thông công cộng. Nhưng sau bốn năm, con người và sự vật thay đổi rất nhiều, thế nên khi Thiệu Minh Âm đến bến xe thì thấy vẫn có chiếc xe buýt đó, nhưng lộ trình đã thay đổi. Cũng may trường trung học của Thiệu Minh Âm không quá xa, hai người bắt một chuyến xe là đến.
Thiệu Minh Âm định trực tiếp đưa Lương Chân vào, nhưng vừa vào được mấy bước đã bị bác bảo vệ cản lại và yêu cầu hai người xuất trình chứng minh thư nếu là khách đến thăm quan. Trước đây khi Thiệu Minh Âm còn học không có thủ tục như vậy. Khi kiểm tra chứng minh thư, bác bảo vệ nhìn thông tin trên thẻ, nghĩ rằng hai người không phải người địa phương nên đã hỏi bọn họ tới đây có việc gì.
Mặc dù Thạch Gia Trang không phải Hành Thủy –địa cấp thuộc tỉnh Hà Bắc, một trong những thành phố trọng điểm trong các kì tuyển sinh đại học, nhưng áp lực thi vào cấp ba ở đây cũng rất lớn. Bảo vệ nghĩ rằng hai người là phóng viên đưa tin nên không thật sự sẵn lòng để họ đi vào.
Địa chỉ trên chứng minh thư của Thiệu Minh Âm đã thay đổi, vì thế anh nói lúc trước mình học ở đây hoàn toàn không có sức thuyết phục. Vẫn nhờ Lương Chân khéo miệng hơn, nói mình buôn bán ở gần đây, đang chuẩn bị mua nhà để định cư và muốn đi xem các trường học xung quanh.
“Hai người đi vào trong xem bảng vàng sẽ biết, trường học này tốt lắm,” Bác bảo vệ cũng có chút tự hào, “Nhưng nếu muốn con mình tự thi vào cấp ba thì có lẽ hai người nên đi xem cả trường cấp hai.”
“Ngay bên cạnh là trường Thất Trung, ” Đó là trường cấp hai mà Thiệu Minh Âm đã nói qua với Lương Chân. Lương Chân nhắc lại y hệt lời anh nói, “Thất Trung cũng tốt, nhưng có một trường cấp ba tốt ở gần đó cũng rất quan trọng, như thế mấy đứa nhỏ mới có thể mưa dầm thấm lâu…”
Bảo vệ thấy Lương Chân không giống như đang nói dối nên khẽ vẫy tay bảo hai người đi vào. Lương Chân nói cảm ơn rồi cùng Thiệu Minh Âm vào trong. Trước mặt quả nhiên có một chiếc bảng vinh danh. Ngoài tên của các trường đại học và thí sinh, còn có tên của trường cấp hai, trong đó có không ít những học sinh tốt nghiệp từ trường Thất Trung.
“Sao em nói y hệt mẹ tôi thế,” Thiệu Minh Âm cũng nhìn bảng, “Lúc cha mẹ tôi quyết định mua nhà, cũng cân nhắc đến việc gần trường trung học.”
“Anh rất hăng hái, không chịu thua kém ai.”
“Trường cảnh sát cũng không phải nơi danh giá gì,” Thiệu Minh Âm chỉ vào góc của danh sách, “Lúc ấy, tên tôi ở đây. Nhưng mẹ tôi vẫn vô cùng vui vẻ chụp ảnh lại, rồi còn gửi cho bạn bè và nói rằng con trai có tên trên bảng vinh danh.”
Thiệu Minh Âm cười, nhưng nhanh chóng thu lại. Sau đó, anh đi lên tầng. Mặc dù hôm nay chỉ còn cách giao thừa chưa đến mười ngày, nhưng nhà trường vẫn còn bắt học sinh học bù. Trước khi đi vào trường, bảo vệ đã nhắc nhở bọn họ không nên làm phiền học sinh. Hai người đi vòng quanh tầng hai, không thấy giáo viên trước kia dạy Thiệu Minh Âm, vì thế bọn họ liền rời khỏi tòa dạy học.
Tiếp đó Thiệu Minh Âm đưa Lương Chân đến những khu vực được “xanh hóa”. Môi trường ở đây rất tốt, đa phần trồng những loại cây xanh lá quanh năm. Sau một trận tuyết, lá cây rụng bớt nhưng nhìn tổng thể cả cây không đến mức trơ trụi. Xa xa, Lương Chân thấy một bục giảng trên sân chơi. Cậu nghĩ trong thời gian học bù sẽ không có hoạt động thể chất nào, mà học sinh đều đang học trên lớp, vì thế cậu háo hức muốn đi nghịch tuyết trên sân.
Lúc đầu cậu nghĩ trên sân không có người, nhưng khi đứng cách đó 200m, họ nhìn thấy hai đứa trẻ đang nặn một quả cầu tuyết, là phần đầu của người tuyết.
Bọn họ vẫn giữ khoảng cách 200m và không tiến đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn hai thiếu niên đang lăn lộn với một quả cầu tuyết khác, tay bị đông lạnh đến mức đỏ lên, nhưng trên mặt dào dạt ý cười.
Lương Chân cũng cười và lấy ra hai đôi găng tay.
“Em mấy tuổi rồi mà còn muốn chơi những thứ này hả?” Thiệu Minh Âm có chút không thể hiểu được, nhưng anh vẫn nhận lấy và đeo nó vào. Anh đứng đó, nhìn Lương Chân ngồi xổm xuống nặn một quả cầu tuyết. Thiệu Minh Âm đã nghĩ rằng Lương Chân chỉ muốn làm một người tuyết cho đến khi thấy nó vỡ tung trên quần áo mình.
“Bạn nhỏ Lương Chân?” Thiệu Minh Âm bị kích động, không quan tâm đến trước đó mình từ chối nữa. Anh bắt đầu nặn cầu tuyết chuẩn bị ném Lương Chân. Lương Chân đứng bật dậy, chạy cực kì nhanh. Thiệu Minh Âm ném cầu tuyết về phía cậu, ngay sau đó cậu cũng ném về phía anh.
Cứ như vậy hai người bắt đầu chơi đuổi bắt. Lương Chân không cẩn thận ngã sấp xuống vì thỉnh thoảng cậu chạy lại nhìn phản ứng của Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm bắt được cơ hội, anh xoa tuyết lên cổ Lương Chân. Lương Chân gào khóc như heo trên bàn mổ, nhưng khi Thiệu Minh Âm buông lỏng tay, cậu liền trực tiếp ném tuyết vào trong quần áo của anh.
Thiệu Minh Âm bị cậu làm cho dở khóc dở cười, nhưng anh không thể làm vậy với Lương Chân. Anh ấn người cậu vào đống tuyết, suýt nữa cho cả nắm tay vào miệng Lương Chân. Lương Chân kiệt sức cười đùa, cũng không phản kháng nữa, mặt dày nằm ì một chỗ. Thiệu Minh Âm cũng chơi mệt, anh ngồi bên cạnh Lương Chân, đá yêu vào eo cậu rồi giúp cậu đứng lên.
“Em không dậy nổi, nghỉ một lát nghỉ một lát.” Bên cạnh Lương Chân còn rất nhiều tuyết chưa được chạm tới, cậu mở rộng hai chân hai tay cọ trên tuyết. Thiệu Minh Âm hỏi cậu có khác nào thằng bé dở hơi không, Lương Chân liền nói không phải anh cũng rất vui đó sao.
Nằm được một lúc, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết lạnh lẽo hạ cánh trên mặt Lương Chân. Thiệu Minh Âm kéo tay đỡ cậu dậy như thể anh sợ cậu sẽ bị đóng băng. Lương Chân vẫn không chịu dậy, còn nói rằng trên người cậu có chỗ nóng hầm hập.
Ban đầu Thiệu Minh Âm không hiểu ý cậu. Lương Chân bĩu môi đứng thẳng dậy, Thiệu Minh Âm mới nhận ra cậu vừa nói mấy lời bậy bạ. Lương Chân mời anh sờ vào túi quần của cậu, còn nói bên trong có quà cho anh. Thiệu Minh Âm cho rằng Lương Chân muốn anh sờ lên cái lều nhỏ đang phồng lên kia, đương nhiên không muốn, còn liếc mắt khinh bỉ.
“Anh sờ thử đi mà,” Lương Chân nhìn anh, ánh mắt đặc biệt ngây thơ, “Có quà thật mà.”
Thiệu Minh Âm không còn cách nào khác, cũng không chờ mong gì. Anh thò tay vào trong túi quần Lương Chân, mò đến giữa hai bắp đùi, ở đó đương nhiên rất nóng. Anh còn sờ được một thứ nữa, không lập tức rút tay về mà nắm lấy nó, không biểu hiện ra chút ghét bỏ nào.
Anh nhìn Lương Chân, chớp mắt mấy cái, miệng chầm chậm mở ra. Sau khi rút tay ra, một vật lạnh băng nằm trong lòng bàn tay anh.
Như thể đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, Lương Chân nở nụ cười. Khi Thiệu Minh Âm dùng ngón tay nắm lấy chiếc chìa khóa, cậu lanh lợi nói, “Em không lừa anh nha.”
“Tuyết rơi càng lúc càng lớn,” Lương Chân không làm khó anh nữa, cậu đỡ Thiệu Minh Âm cùng một chỗ đứng lên. Thiệu Minh Âm nắm chìa khóa, Lương Chân nắm tay hắn.
Lương Chân nói: “Chúng ta về nhà tránh tuyết trước đã.”
Thiệu Minh Âm từng sống gần trường cấp ba. Nếu như không có tuyết rơi, đi đến trường học chỉ mất mười phút. Bình thường khi đi bộ, Lương Chân có thói quen đi trước Thiệu Minh Âm một chút, Thiệu Minh Âm cũng không thích người khác đi phía sau anh. Nhưng hôm nay Lương Chân vẫn luôn đi bên người Thiệu Minh Âm. Mỗi khi thấy ngã rẽ hay cầu thang, đều là Thiệu Minh Âm đi trước, Lương Chân bước theo sau.
Thiệu Minh Âm không hỏi Lương Chân lấy chìa khóa ở đâu, nhưng khi anh đứng trước cửa, chiếc chìa khóa nhét vào ổ khóa có thể xoay được. Thiệu Minh Âm không vặn khóa, hai tay anh buông thõng. Sau khi hít sâu một hơi, anh nhìn Lương Chân, Lương Chân khích lệ nhìn anh. Nhưng cậu không giúp anh.
Anh không biết mình đứng cúi đầu bao lâu. Khi tay anh giữ chìa khóa lần nữa, anh từ từ xoay nó hai vòng. Cuối cùng ổ khóa an toàn cũng mở ra, Thiệu Minh Âm rút chìa khóa, giơ tay đẩy cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra. Anh vốn nghĩ rằng bên trong sẽ là cảnh tượng đồ đạc bám đầy bụi bẩn, nhưng khi liếc qua cánh cửa ban công không treo rèm, anh có thể thấy tuyết rơi bên ngoài, cũng có thể thấy ánh sáng.
Lúc này Lương Chân cúi đầu xuống và xoa gáy anh, hỏi anh có thể mời cậu vào nhà được không. Thiệu Minh Âm bước vào trước. Mở tủ giày ra, anh sững sờ khi nhìn thấy đôi dép lê quen thuộc, sau đó anh lấy ra một đôi đưa cho Lương Chân. Anh cởi giày, cảm giác mát lạnh của sàn đá cẩm thanh xuyên thấu qua tất truyền đến lòng bàn chân anh.
Cảm giác mát lạnh đó khiến mắt anh mơ hồ trong phút chốc. Trước mắt anh hiện lên cảnh tượng bản thân quên đi dép bị mẹ phát hiện, mẹ anh cầm đôi dép lê đuổi theo anh, bắt anh đi vào.
Anh nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống đất. Anh cúi đầu, nhìn thấy bên chân mình có một đôi dép lê. Lương Chân đã đứng thẳng dậy, nói với anh trên sàn nhà lạnh, anh mau đi dép vào.
Thiệu Minh Âm đi dép. Trước mắt anh là một tấm bình phong cổ ngăn cách phòng khách, cảm giác nó vẫn giống như ba năm trước, nhưng cũng cảm thấy nó khác ba năm trước. Hai tay anh nắm lấy tóc của mình, như thể đang rơi vào trong mộng cảnh, anh không biết có nên đi lên phía trước một bước không.
Vì vậy Lương Chân bước tới, cậu đi đến trước tấm bình phong và quay lưng về phía Thiệu Minh Âm. Cậu nhìn từ trên xuống dưới rồi “Oa” một tiếng.
“Oa,” Lương Chân nói cho anh nghe, “Thiệu Minh Âm, hóa ra trước đây anh trông như thế này.”
Thiệu Minh Âm có chút xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, anh biết Lương Chân đã nhìn thấy gì. Gia đình anh chuyển đến đây khi anh đang học lớp 2, trên tấm bình phong được đặt làm riêng có những tấm ảnh chụp khi anh nhiều nhất 5, 6 tuổi. Mỗi một tấm một phong cách khác nhau, từ quần áo đến động tác. Sau khi Thiệu Minh Âm trưởng thành, nhìn thấy ảnh mình trước kia liền xấu hổ, muốn mẹ anh thay bình phong khác. Nhưng mẹ Thiệu Minh Âm cảm thấy anh quá đáng yêu, không những không thay, mà còn chụp thêm ảnh. Mẹ anh rất thích dán ảnh lên tấm bình phong đó.
Anh tới gần nó, đứng bên cạnh Lương Chân. Nhìn những bức ảnh trước đây của mình, cũng nhìn thấy một bức ảnh khoảng một inch được dán ở góc dưới bên phải. Nó được chụp khi anh mới vào học viện cảnh sát. Anh mặc đồng phục cảnh sát, trên vai chỉ có một quân hàm. Anh không cười, nhưng vì khuôn mặt không có tính công kích nên mặc dù anh lạnh lùng nhìn máy ảnh cũng không khiến người ta cảm thấy hung dữ.
“Họ nhìn anh mỗi ngày,” Lương Chân nói, “Họ nhớ anh rất nhiều.”
Thiệu Minh Âm lắc đầu, anh không tin: “Là em chuẩn bị.”
Em tới Thạch Gia Trang trước tôi, em tìm chìa khóa, em chuẩn bị tất cả.
“Không phải. Em chỉ đến một lần. Phòng khách này, căn phòng này trông như vậy, em chỉ quét dọn một lần,” Lương Chân quẹt tay lên những họa tiết chạm khắc trên bình phong, rồi chìa ngón tay ra cho Thiệu Minh Âm xem: “Em lau sạch những chỗ này.”
“Anh có muốn đi xem phòng cha mẹ không?” Lương Chân hỏi. Cậu đứng sang một bên, nhường chỗ cho Thiệu Minh Âm. “Em thề, nguyên dạng ở bên trong như thế nào, bây giờ vẫn như thế. Em không chạm vào bất cứ thứ gì.”
Đây là lần đầu tiên Thiệu Minh Âm thấy Lương Chân nghiêm túc đến vậy. Anh không có cách nào để từ chối, chỉ có thể đi về phía trước hai bước, vặn nắm tay cửa. Lương Chân không nói dối anh. Cửa vừa mở ra, anh có thể ngửi được mùi vị cũ kỹ nhàn nhạt, thực sự đã một thời gian dài không có ai ở đây.
Anh bước vào trong và ngồi xuống đầu giường. Anh cầm lên khung ảnh từ trên tủ cạnh đầu giường—— vẫn là bức ảnh chụp trước kia, nhưng khung ảnh đã thay đổi. Khung ảnh ban đầu đã bị cha anh ném vỡ vụn trên mặt đất, sau đó bị ném vào thùng rác, cả album ảnh tốt nghiệp trung học của anh cũng vậy.
Anh đặt bức ảnh lại chỗ cũ, ngón tay anh nắm vào nút kéo nhỏ trên chiếc tủ đầu giường, tay anh run run chậm rãi kéo ra. Bên trong là album ảnh tốt nghiệp của anh.
Anh cầm lên, quay đầu mỉm cười với Lương Chân, hỏi cậu có muốn xem nó không.
Thật ra Lương Chân đã xem nó vài ngày trước, nhưng cậu không nói gì. Cậu ngồi bên cạnh Thiệu Minh Âm, nhìn anh vừa lật từng trang vừa hồi tưởng cảnh tượng chụp ảnh lúc ấy.
“Tấm nay mọi người cùng nhau ném sách trên sân, chính là cái sân vừa nãy chúng ta chơi ném tuyết. Trong đó không có tôi, bởi vì tôi đang ngồi trên mặt đất phía sau bọn họ, tôi chỉ nhìn bọn họ ném, tôi không ném.”
Lương Chân hỏi hắn: “Tại sao anh không ném cùng những người khác?”
“Tôi không muốn làm hành động này, tôi cảm thấy còn chưa thi xong đại học, nào có vui vẻ như vậy. Tôi không muốn giả bộ.” Thiệu Minh Âm nhún vai, “Thời trung học mà, tôi cũng mắc hội chứng tuổi dậy thì.”
“Bức ảnh này tôi chụp cùng năm bạn nam khác trong lớp. Chúng tôi đều cao và đều ngồi bàn cuối thế nên chơi với nhau khá thân. Một trong năm người có một bên mắt kính kì lạ, gặp ánh sáng sẽ tối lại như kính râm. Chúng tôi mỗi người kiếm một cặp kính, dán giấy đen một bên mắt, cùng chụp ảnh với cậu ấy.”
“Nhìn ngốc quá,” Thiệu Minh Âm nói đến một nam sinh đang chống tay, những nam sinh khác vây xung quanh như những đợt sóng. Lương Chân chỉ vào một người đang nhảy lên cao, hỏi có phải anh đây không. Thiệu Minh Âm vội vàng muốn trở mặt, nhất định không chịu thừa nhận đây là mình.
“Đúng là anh rồi,” Lương Chân nói, “Anh nhìn xem trang này nhàu hơn những trang khác. Nhất định hai người đã xem đi xem lại nhiều lần, nhất định là anh.”
Thiệu Minh Âm nhìn những nếp gấp ở góc dưới bên phải, anh vuốt những dấu vết ấy rồi đóng album lại.
Anh có chút không khống chế nổi.
“Bọn họ rất nhớ anh, bọn họ không nỡ ném đi mọi thứ về anh,” Lương Chân nói ra, “Họ luôn yêu anh.”
“Xin lỗi.”
“Thiệu Minh Âm…”
“Lúc ấy tôi ở hiện trường…” Bả vai Thiệu Minh Âm bắt đầu run, đôi mắt ẩm ướt run rẩy kịch liệt, “Tôi đã ở đó, tôi đã nhìn thấy kẻ đó trốn lên xe của trường học, tôi đã nhìn thấy…”
“Đó không phải lỗi của anh.” Lương Chân ôm chặt lấy anh.
“Tôi đã ở đó, vậy mà tôi…” Thiệu Minh Âm bật khóc, tuyệt vọng giãy dụa hai vai. Nếu không phải anh đang ngồi, có lẽ anh đã ngã xuống. Anh lặp đi lặp lại rằng anh đã ở đó, lặp đi lặp lại rằng anh nhìn thấy rất cả mọi việc.
Anh khóc như một đứa trẻ trong vòng tay Lương Chân, bất lực thế đấy. Chỉ cần Lương Chân buông lỏng tay, anh sẽ ngã xuống. Lương Chân vẫn luôn vững vàng che chở anh, hết lần này đến lần khác nói bên tai Thiệu Minh Âm, đó không phải lỗi của anh, họ luôn yêu anh.
Anh là huyết mạch của bọn họ. Bọn họ quan tâm anh, yêu anh, bọn họ sẽ cảm thấy đau lòng khi nhìn anh khóc thế này. Bọn họ hy vọng anh sống tốt quãng đời còn lại, không bị mắc kẹt bởi cảm giác tội lỗi và tự trách mình.
“Đó không phải lỗi của anh,” Lương Chân vỗ lưng Thiệu Minh Âm. Khóe mắt cậu cũng đỏ lên, nhưng cậu không rơi nước mắt. Không phải vì cậu đủ kiên cường, mà vì những giọt nước mắt ấy đã chảy xuống.
Chiếc chìa khóa kia cậu nhờ Lăng Chiếu mà có được. Ba ngày trước khi Thiệu Minh Âm đến, cậu đã qua đây. Trong quá trình quét dọn, cậu có thể chạm vào từng dấu vết cuộc đời của Thiệu Minh Âm, cậu đã xem tất cả ảnh chụp, và khi cậu nhìn thấy khung ảnh đặt ở đầu giường, cậu cũng giống như Thiệu Minh Âm giờ phút này, khóc đến đau lòng.
Đó là ảnh chụp chân dung cả gia đình. Thiệu Minh Âm bé nhỏ đứng phía sau cha mẹ anh, bối cảnh là quảng trường Thiên An Môn. Phía trên bức ảnh có một hàng chữ màu đỏ, viết rằng Thiệu Minh Âm bảy tuổi đã đến Bắc Kinh.
Cậu nhìn Thiệu Minh Âm bảy tuổi, nhìn anh dựng thẳng ngón tay cái, cằm hơi hếch lên không tình nguyện nhìn vào máy ảnh. Cậu nghĩ tới ảnh chụp chung của mình và Lương Sùng Vĩ. Trong ảnh, Lương Chân bảy tuổi cũng bày ra cử chỉ và biểu cảm như vậy, vừa ngây ngô vừa kiêu ngạo.
Cậu nhìn bức ảnh và cuối cùng cậu đã hiểu tại sao Lăng Chiếu lại nhấn mạnh muốn cậu nhìn bộ dạng trước kia của Thiệu Minh Âm, và tại sao còn nói thái độ không muốn xin lỗi của Thiệu Minh Âm giống như cậu trong bức ảnh chụp chiều cao. Bởi vì bọn họ thật sự giống nhau, tựa như khi bảy tuổi ở Bắc Kinh, thời gian và không gian trùng điệp, bọn họ giống nhau thế đó.
Sau đó, bọn họ đã sống với hai dáng vẻ khác biệt.
Cậu nghe thấy tiếng khóc của Thiệu Minh Âm dần dần ngừng lại, không còn giống như điên rồ lặp lại hai câu ấy nữa. Anh vẫn đang ở trong lòng ngực Lương Chân, tiếng khóc nức nở dày đặc giọng mũi khiến lời anh nói đặc biệt mơ hồ, nhưng Lương Chân nghe được rõ ràng.
Thiệu Minh Âm nói, anh không giống như trước kia.
Tất cả các bức ảnh chụp, Thiệu Minh Âm không giống nhau trong từng khoảng thời gian.
“Không sao cả,” Lương Chân vỗ lưng anh, “Không giống thì không giống, chẳng phải anh từng nói thế sao…”
Cậu nâng người trong ngực dậy, nhìn thẳng vào anh, giúp anh lau những vệt nước mắt trên mặt. Cậu ôm mặt Thiệu Minh Âm và lặp lại, không sao cả…
“Anh đã nói dáng vẻ nào của em anh cũng đều yêu thích, anh không thể nói qua loa được nha”. Cậu cười, cậu biết đôi khi chính mình rất ngốc và ngu xuẩn.
“Mặc kệ Thiệu Minh Âm ở dáng vẻ nào, bất kể là lúc nào, ngày hôm qua, ngày hôm nay, ngày mai, Lương Chân đều yêu thích.”
“Thiệu Minh Âm ra sao, Lương Chân cũng đều yêu thích.”
Lương Chân nắm ngón tay phải của Thiệu Minh Âm và ấn nó lên ngực mình.
“Anh còn nhớ lần đầu tiên em nói với anh về rap theo phong cách trap không. Em đã nói phong cách trap là nghĩa trên mặt chữ, là cạm bẫy, là nhốt lại, là nghe xong sẽ bị hãm vào trong đó. Anh có thể rơi vào một giai điệu tươi đẹp, nhưng anh tuyệt đối đừng bị vây hãm bởi quá khứ, đừng để bị mắc kẹt trong ngày hôm đó.”
“Đừng để bị ngày đó vây hãm, Thiệu Minh Âm. Nếu anh thực sự muốn bị thứ gì đó nhốt lại cả đời——”
Cậu mở bàn tay phải của Thiệu Minh Âm, rồi dán sát lòng bàn tay mình lên đó.
“Vậy mắc kẹt trong trái tim Lương Chân đi.”