Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 43


Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 43

Triệu Bảo Cương, trưởng đồn công an đường Mộc Sơn, năm nay 59 tuổi, đã làm ở vị trí này gần mười năm. Trước khi thuyên chuyển công tác đến đây, Triệu Bảo Cương từng làm đại đội trưởng đội hình sự ở cục cảnh sát thành phố hơn mười năm. Vẫn giữ được cái đầu, thế nhưng vài năm nay ông cũng đã phải đổ máu vì an ninh thành phố. Vì vậy ông đã chuyển về đồn công an đường Mộc Sơn ba năm trước khi Thiệu Minh Âm đến đây. Triệu Bảo Cương vừa mới nhìn thấy tư liệu về anh có hệ số bảo mật rất cao, ông nghĩ về những năm tháng đầy biến động trong đội cảnh sát hình sự, làm sao có thể không hứng thú với người thanh niên trẻ tuổi nhưng có kinh nghiệm này.

Mà Thiệu Minh Âm cũng luôn không phụ sự kỳ vọng của Triệu Bảo Cương. Một là anh luôn tích cực làm việc, không cần bố trí chuyên môn riêng, Thiệu Minh Âm hận không thể 24 tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ ở trong đồn công an. Mặc dù công việc của cảnh sát đường phố không có nhiều nguy hiểm, nhưng vô cùng vụn vặt. Bất kì ai theo con đường này cũng muốn dùng vị trí này làm bàn đạp, đủ thời gian sẽ được hội đồng thành phố điều đi. Lúc đầu, Triệu Bảo Cương nghĩ rằng Thiệu Minh Âm làm ở đây cũng giống như thuyên chuyển ở Thạch Gia Trang, vì vậy ông từng khuyên Thiệu Minh Âm đừng liều mình, đừng ỷ vào tuổi trẻ và cơ thể mình. Thiệu Minh Âm ngoài miệng nói đáp ứng, nhưng anh vẫn là người về nhà cuối cùng mỗi ngày và hôm sau lại đến sớm nhất. Ngoại trừ duy nhất một lần tay Thiệu Minh Âm phải bó bột do không cẩn thận bị thương, Triệu Bảo Cương mới có cơ hội ép buộc anh nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng đại khái nghỉ được một tuần, Thiệu Minh Âm đã trở lại. Triệu Bảo Cương vẫn nhớ rõ, ngày đó một người đồng hương từ Thạch Gia Trang đưa Thiệu Minh Âm trở lại, nhưng ngoại trừ lần ấy, ông không gặp lại người đó nữa, cũng chưa từng nghe Thiệu Minh Âm nói qua về vị đồng hương ấy.

Sau khi làm việc ở đồn công an hơn nửa năm, cục thành phố có lệnh điều đi. Đây là một chuyện tốt, Thiệu Minh Âm còn trẻ như vậy, có lẽ nên đi đến một vùng lớn hơn để có cơ hội phát triển. Nhưng Thiệu Minh Âm lại từ chối, với lý do được dùng cho suốt 3 năm tới, nói rằng ở cơ sở này thiếu nhân lực trẻ tuổi, anh tự nguyện ở lại.

Lần đầu tiên Thiệu Minh Âm từ chối lệnh điều động, lão Triệu rất vui mừng. Ông có tư tâm, ông thực sự hi vọng trong đồn công an có nhiều người trẻ tuổi hiệu suất làm việc cao. Thiệu Minh Âm tự nguyện ở lại, tất nhiên ông rất vui vẻ. Nhưng nhìn thấy đã sang đến năm thứ ba rồi, nhiều người đã lên đến chức đội trưởng đội phó cục cảnh sát thành phố, còn Thiệu Minh Âm vẫn là một cảnh sát đường phố cấp 3 cảnh ti.

Mặc dù với cấp bậc hiện tại của Triệu Bảo Cương, ông không thể xem được tài liệu về Thiệu Minh Âm ba năm trước, nhưng Thiệu Minh Âm đến Ôn Châu và trực tiếp chuyển hộ khẩu đến đồn công an đường Mộc Sơn. Vì vậy bằng kinh nghiệm ông có thể đoán ra trước kia Thiệu Minh Âm làm nhiệm vụ nằm vùng, chuyển đến Ôn Châu vì lý do an toàn. Thiệu Minh Âm cũng chưa bao giờ nhắc đến những chuyện trước đây. Khi thấy Thiệu Minh Âm không về nhà ăn tết, ông mới biết cha mẹ của anh đều đã qua đời. Triệu Bảo Cương có con muộn, con trai ông bằng tuổi Thiệu Minh Âm. Hoàn cảnh của Thiệu Minh Âm chỉ có đôi câu vài lời, Triệu Bảo Cương nghe mà đau lòng. Bình thường ông quan tâm con trai mình bao nhiêu, thì ông lo lắng cho Thiệu Minh Âm như thể một đứa con trai cùng cha khác mẹ. Đặc biệt là sau khi con trai ông đính hôn, tóc Triệu Bảo Cương càng ngày càng ít đi, ông càng thêm lo lắng cho Thiệu Minh Âm, đồng chí nam duy nhất của đồn công an trong độ tuổi hai mươi mà chưa có bạn gái.

Vợ của Triệu Bảo Cương làm ở cục dân chính, thấy tóc chồng gần như không còn nữa, bà vô cùng sốt ruột, muốn thu xếp giới thiệu bạn gái cho Thiệu Minh Âm. Tuy rằng Thiệu Minh Âm không phải người địa phương, nhưng anh tuấn tú lịch sự, không lo không có cô gái nào thích. Thiệu Minh Âm biết việc này xuất phát từ lòng tốt của đồn trưởng, nhưng nếu anh thực sự đi xem mắt làm quen, đây khác nào làm mất thời gian của con gái người ta. Khi không thể lấy lý do đặt công việc làm trọng được nữa, Thiệu Minh Âm đã thẳng thắn thành thật với ông về xu hướng tình dục của mình.

Dù sao Triệu Bảo Cương cũng đã lớn tuổi, mất một thời gian dài ông mới tiếp nhận được chuyện này, và sau khi đã tiếp nhận thì ông càng buồn. Đặc biệt là khi ông nghe về các trường hợp kết hôn rồi ly hôn từ chỗ vợ ông. Ông cảm thấy nếu Thiệu Minh Âm muốn gặp đúng người, việc này đúng là khó càng thêm khó. Sang năm Triệu Bảo Cương sẽ về hưu, nếu phải chọn ra những tiếc nuối trong sự nghiệp, có thể đó là việc ông đã không giúp được Thiệu Minh Âm trong công việc và cuộc sống.

Cuối cùng bây giờ Thiệu Minh Âm đã có đối tượng, theo lý thuyết Triệu Bảo Cương nên vui mừng. Nhưng Lương Chân, người vừa mới hai mươi tuổi, lừa được mấy đồng chí nữ vui vẻ, nhưng chạy không khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của ông già gần 60 tuổi. Hơn nữa Lương Chân còn liên quan đến bữa tiệc kia, lần đầu cậu bị bắt đến đồn công an ông cũng ở đó, thế nên cho tới nay ấn tượng của ông với Lương Chân là cậu rất non nớt. Thiệu Minh Âm tìm người như vậy nói chuyện yêu đương, một người coi Thiệu Minh Âm như con trai mình, ông cảm thấy đây khác nào củ cải trắng bị lợn ôm, ông có thể đồng ý sao?

“Tên cậu là Lương Chân đúng không, gần đây cậu vẫn chơi rap? Trong cái vòng luẩn quẩn này cậu kết bạn cẩn thận một chút, đừng lại để bị liên lụy, Thiệu Minh Âm ghét nhất bị liên lụy đến chuyện xấu của người khác, ” Triệu Bảo Cương thở phì phì, thật sự chướng mắt Lương Chân, “Cậu nhìn bản thân xem, không chịu học hành hẳn hoi mà lại đi chơi rap, không làm việc đàng hoàng!”

Vừa nãy Triệu Bảo Cương muốn nói chuyện nhẹ nhàng, nếu chỉ có mình Thiệu Minh Âm, nhất định ông sẽ khuyên bảo Thiệu Minh Âm đừng để bị vẻ ngoài thuần lương của Lương Chân mê hoặc. Có thể để tâm đến kiểu người phú nhị đại như Lương Chân, tuy rằng nói chuyện yêu đương không nhất thiết phải đi đến cuối cùng, nhưng cùng với kiểu người như Lương Chân, ông sợ Thiệu Minh Âm phải chịu thiệt.


“Tôi không cho phép loại người này xuất hiện trong gia đình của các cảnh sát làm việc ở đây, Thiệu Minh Âm cậu đừng tự ý thêm nó vào, ” Triệu Bảo Cương đánh giá Lương Chân, “Để làm người nhà của các đồng chí ở đồn công an đường Mộc Sơn, cậu còn kém xa.”

“Hả…Cái gì? ” Lương Chân chưa từng nghe Thiệu Minh Âm nhắc tới, hóa ra đồn cảnh sát bọn họ còn có một nhóm chat sôi nổi. Các thành viên trong nhóm là người thân của những nhân viên cảnh sát tại chức, nói đủ chuyện to chuyện nhỏ thường ngày trong nhà, đến ngày nghỉ còn cùng nhau sắp xếp ra ngoài tụ tập ăn uống.

“Sở trưởng, em ấy còn nhỏ tuổi, ” Thiệu Minh Âm nói đỡ Lương Chân, “Ngài cũng không nên chấp nhặt với một bạn nhỏ. Về nhà tôi——” Anh nhìn Lương Chân, rồi lại nhìn Triệu Bảo Cương, ánh mắt vô cùng kiên định, “Về nhà tôi nhất định sẽ dạy bảo em ấy thật tốt.”

Tinh hình hiện tại trong toilet giống như một bộ phim, nhưng Thiệu Minh Âm đã đến giờ tan làm. Dù Triệu Bảo Cương không vừa ý Lương Chân thì cũng không thể không cho người về nhà. Trên đường lái xe trở về, Lương Chân xin lỗi anh vì lúc trước mình lỗ mãng. Thiệu Minh Âm cũng không trách mắng cậu, chỉ bảo cậu lần sau chú ý thời gian và địa điểm. Thấy Thiệu Minh Âm không tức giận, Lương Chân nhắc đến “nhóm chat của người nhà” kia.

“Sao thế? Em muốn vào à?” Thiệu Minh Âm không nhìn cậu, “Đồn trưởng nói em chưa đủ tư cách vào, hơn nữa, nếu em muốn vào, em lấy thân phận gì để vào đó?”

“Em…” Lương Chân nghĩ ngợi, không từ bỏ nói, “Em khẳng định có cách mà. Em là bạn trai của anh, khoảng cách với người nhà cũng không xa lắm đâu nhé.”

“Được, vậy em cứ từ từ mà đi, ” Thiệu Minh Âm cũng không đả kích cậu. Xe đã chạy đến gần khu nhà trọ, nhưng khi đi qua cánh đồng trước tòa nhà, anh từ từ đạp phanh. Lương Chân cảm nhận được xe đang giảm tốc độ, cậu quay sang hỏi anh có chuyện gì vậy.

Thiệu Minh Âm không nói, anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lương Chân theo ánh mắt của anh hướng ra ngoài, ban đầu đang tùy tiện ngồi. Người dân ở Ôn Châu xây dựng những ngôi nhà nhỏ ở nông thôn và đa số mỗi gia đình sẽ có một không gian mở ở trước nhà. Nếu nhà nào có cháu, ban ngày có thể cho mấy đứa nhỏ chơi đồ chơi ở sân. Hầu hết thời gian, khoảng sân trống này sẽ không có người, nhưng hôm nay, chỗ đó đông nghịt người.

Đám đông chia thành hai phía. Ở bên trái là khoảng năm, sáu người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, nhìn quần áo trên người thì có vẻ là dân địa phương. Bên phải có nhiều người hơn, ít nhất có hơn 30 người đứng trước mặt một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi. Lương Chân ngồi ở trong xe không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn động tác của đứa trẻ, rõ ràng đang đối mặt với một ông bác. Lúc này điện thoại Thiệu Minh Âm vang lên. Sau khi nối máy Lương Chân có thể nghe thấy âm thanh bên trong, là đồn công an gọi tới, hỏi Thiệu Minh Âm đã về nhà chưa.


“Chưa về đến nhà……Ừ, tôi đang ở đó cái thôn đó…Được được, toi biết rồi, tôi xuống dưới xem trước.” Thiệu Minh Âm trả lời đồng nghiệp ở đầu kia của điện thoại. Cách đây không lâu, đồn công an nhận được một cuộc gọi báo động, nói rằng có một thôn có rất nhiều người tụ tập trên một khoảng đất trống, hình như có tranh chấp chưa giải quyết được, đám người vây quanh gần nửa giờ vẫn chưa tản ra. Nhiều người dân gần đó sợ sẽ có tai nạn xảy ra, vậy nên báo cho cảnh sát. Đúng lúc Thiệu Minh Âm đi ngang qua, người đồng nghiệp gọi điện tới bảo rằng lúc này hắn không thuận tiện đến xem tình huống chỗ đó.

“Quả thật có rất nhiều người, ” Thiệu Minh Âm mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống hòa giải, “Tốt nhất các anh nên điều một chiếc xe đến đây.”

Thấy Thiệu Minh Âm xuống xe, Lương Chân cũng đi theo. Lúc này sắc trời đã tối, hai người ngồi trong xe không nhìn rõ. Sau đó đến gần mới nhận ra trong đám người kia hầu hết là phụ nữ, nhưng đều mang theo con nhỏ, bế hoặc nắm tay, tất cả đều đứng trước mặt một đứa trẻ chừng bảy tuổi. Hai người cũng phát hiện ra, đứa trẻ kia ôm má không ngừng chỉ tay vào môt người đàn ông lớn tuổi, nước mắt lắc lắc chảy xuống, liên tục lặp lại một câu: ông ta tát tôi.

Sau khi đứa bé mở miệng, Lương Chân chợt nghe ra giọng Tây Bắc, mang theo chút giọng mũi. Cậu đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, bỗng đằng sau đám đông có người hét to một cái tên. Đứa trẻ kia vừa nghe thấy, lập tức ngừng khóc. Người nọ đẩy đám đông ra, chạy đến bên cạnh đứa trẻ, nhìn nó rồi lại nhìn người đối diện, hắn cúi người xin lỗi ông già kia.

“Xin lỗi bác, thực sự xin lỗi, em trai tôi chưa hiểu chuyện, ” Hắn dắt tay đứa trẻ, muốn rời khỏi đây, “Trời sắp tối rồi nên——”

“Tại sao anh phải xin lỗi! ” Cao Vân Tiêu hất tay anh nó ra, tiếng khóc càng thê lương, “Ông ta tát em, tại sao anh phải xin lỗi!”

“Cao Vân Tiêu!”

“Ông ta thật sự đánh em, Cao Vân Ca! Em trai anh bị đánh! ” Cao Vân Tiêu chỉ vào những người ở đằng sau, “Bọn hắn đều tới giúp em đòi công bằng. Anh là anh của em, sao anh lại nói giúp ông ta!”


Cao Vân Ca sửng sốt. Cao Vân Tiêu là do anh nuôi lớn, kể từ khi thằng bé biết nói, nó chưa từng gọi tên hắn, trước giờ đều gọi là anh trai. Con trai trưởng trong nhà cũng giống như cha, đương nhiên hắn đau lòng vì Cao Vân Tiêu. Nghe nói em mình gặp rắc rối, sau khi tan làm ở xưởng giày hắn lập tức chạy đến đây, thậm chí còn quên không quẹt thẻ chấm công. Hắn không nghĩ tới Cao Vân Tiêu lại phản ứng kịch liệt như vậy, không thể dàn xếp ổn thỏa, ngược lại khiến cho tình hình phát triển theo hướng khó kiểm soát hơn.

Cao Vân Ca ngẩng đầu, nhìn đám đông không có ý định giải tán. May mắn thay, lúc đó có người đi đến trước mặt hắn. Người nọ mặc đồng phục cảnh sát, hắn biết người đi phía sau anh, đó là Lương Chân. Lương Chân cũng nhìn thấy Cao Vân Ca, quần áo trên người hắn lúc này khác hoàn toàn so với khi hát trên sân khấu. Hắn mặc quần áo bình thường, ngoài trừ tóc hơi dài, bây giờ nhìn hắn và những người công nhân trẻ tuổi ở xưởng giày da không khác gì nhau. Lương Chân dùng khẩu hình miệng nói với Cao Vân Ca “Thật trùng hợp,” rồi cậu mím môi mỉm cười, muốn làm cho Cao Vân Ca bớt lo lắng.

“Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?” Thiệu Minh Âm đứng giữa hai nhóm người, vì vậy nếu như có động tay động chân thì anh có thể kịp thời phát hiện. Có một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ đã sống ở thôn này vài chục năm, đồn công an nhân dân cũng biết người này, cũng coi như Thiệu Minh Âm có gặp mặt qua. Người phụ nữ giải thích những chuyện đang xảy ra.

“Con trai tôi nói với tôi, ” Người phụ nữ nói, “Con tôi nói thằng nhóc này bị một người địa phương vô duyên vô cớ tát một phát. Mọi người ở đây đều là người xa xứ đến làm công, ai cũng có con nhỏ. Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, chúng tôi cảm thấy quá bất công, sao có thể ra tay đánh trẻ con. Nếu đây là con mình, chúng tôi sẽ vô cùng đau lòng. Chúng tôi ở đây vì muốn lấy lại công bằng, muốn ông bác kia xin lỗi đứa bé.”

“Tôi không tát nó, ” Giằng co một lúc, người đàn ông kia phản bác lại. Ông ta dựa vào một cái quốc sắt, giọng nói rất lớn. Nhấc cái cuốc lên khỏi mặt đất khoảng 10cm rồi lại đặt xuống, nói, “Tôi đã nói nhiều lần rồi, trước tiên là do thằng nhóc này kéo sợi dây thừng ở trên đường.”

Người đàn ông chỉ về hướng phía sau tòa nhà, có một con đường xi măng nhỏ nằm giữa hai cánh đồng, “Tôi đã chăm sóc cánh đồng nhà mình rất tốt, khi cưỡi xích lô ra đồng tôi thấy thằng nhóc này lén lút trốn ở bên đường. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, đi qua mới phát hiện nó đang buộc một sợi dây vào cây long não, đứng bên kia đường nắm lấy đầu dây còn lại, chắc chắn muốn làm tôi vấp ngã, ” Ông nhìn về phía Thiệu Minh Âm, mở miệng nói phương ngữ Ôn Châu, “Cảnh sát, anh phân xử….”

“Nói tiếng phổ thông đi, ” Thiệu Minh Âm nói, “Tôi cũng là người vùng khác.”

Ông lão vốn đang vô cùng căm phẫn, nhưng vừa nghe Thiệu Minh Âm không phải người địa phương, đột nhiên có chút chần chừ. Cao Vân Tiêu xen vào, nói mình không kéo dây, nước mắt tràn ra càng dữ dội hơn.

Thiệu Minh Âm đã hiểu được vấn đề, anh đây gặp phải La Sinh Môn* rồi. Đứa nhỏ khăng khăng rằng ông bác vô duyên vô cớ đánh nó, bên kia lại khẳng định chân tướng là thằng bé muốn trêu trọc hắn. Có thể ông ta đã quá tức giận khi đụng vào nó, nhưng chắc chắn không tát nó.

“Hơn nữa tại sao tôi phải tát nó chứ, ” Tính hắn nóng nảy, nắm chặt lấy cái cuốc, “Chúng mày là người một nhà, cha mẹ mày đến Ôn Châu làm công ăn lương thuê phòng trọ nhà tao. Nếu tao muốn đánh mày, chẳng lẽ phải đợi tới hôm nay?”

Thần kinh trán Thiệu Minh Âm nhảy dựng, anh nghe ra trong lời hắn nói có ý khác. Đương nhiên anh biết rõ hắn muốn nói hắn sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, thế nhưng thằng nhóc này rất tinh ranh, ông ta còn muốn ám chỉ nghĩa khác.


“Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi đó! ” Cao Vân Tiêu chảy nước mắt, khóc nức nở, “Ông ta coi thường người bên ngoài, cho nên mới đánh tôi!”

Một câu ” Ông ta coi thường người bên ngoài” tựa như một quả bom hẹn giờ nhất định sẽ phát nổ, dính dáng đến thần kinh của tất cả những người đến từ bên ngoài ở đây. Cao Vân Tiêu đi về phía trước hai bước, đừng trước mặt người đàn ông, lộ ra ngữ khí hung ác mà độ tuổi này không nên có, “Ông chính là ác ma! Biến thái!”

“Thằng nhóc xấu xa, mày nói cái quái gì thế!” Ông bác kia không nhịn được nữa, hắn quá tức giận. Khi một người đang tức giận, hành động rất dễ dàng mất kiểm soát, giống như hiện tại hắn nhanh như chớp nắm lấy cái cuốc, muốn ném vào người Cao Vân Tiêu.

Biến cố xảy ra quá nhanh, đến mức không ai kịp phản ứng, chiếc cuốc sắt đã sắp bổ xuống. Thiệu Minh Âm cách gần đó, anh hoàn toàn theo phản xạ có điều kiện vội vàng xông lên mấy bước. Trong trường hợp quá muộn để giật cuốc, anh theo bản năng dùng cơ thể mình ôm lấy Cao Vân Tiêu. Anh nhắm mắt lại, đồng thời phía sau lưng truyền đến âm thanh cơ thể bị va đập mạnh.

Nhưng theo sau âm thanh va đập mạnh ấy, Thiệu Minh Âm không cảm thấy đau. Có thứ gì đó chắn trên người anh, giúp anh đỡ một đòn nghiêm trọng.

Thiệu Minh Âm mãnh liệt mở mắt ra. Quay đầu lại, anh thấy một người dùng cả cơ thể bao bọc lấy anh, cắn chặt hàm răng “AAz——” một tiếng, đau đớn vô cùng.

“Lương Chân! ” Cả người Thiệu Minh Âm dại ra.

Kỳ thật Lương Chân đã đau đến mức không duỗi được eo, lông mày cũng nhíu lại. Cậu thở dốc vì đau đớn, nhưng khi mở miệng câu đầu tiên không phải nói cậu đau thế nào, mà là hỏi Thiệu Minh Âm: “Anh có sao không?”

– ————

*La Sinh Môn (được công chiếu năm 1950): là một bộ phim kinh điển của điện ảnh Nhật Bản và đã nó đạt được nhiều giải thưởng danh giá. Bộ phim nói về một vụ án mạng lạ lùng, vụ án đó rơi vào bế tắc khi lời khai của ba nhân vật đều khác nhau và ai cũng hợp lý. Đến cuối phim, câu chuyện về chân lý vẫn luôn là một dấu hỏi to đùng dành cho khán giả. Chính vì thế, sự thật là do khán giả quyết định và phim không hề xác định đâu mới là câu chuyện chính xác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.