Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 30
Quỳ một chân trên mặt đất giống như lời cầu hôn, Lương Chân đem chiếc vòng tượng trưng cho chức vô địch đeo quanh cổ Thiệu Minh Âm.
Tại tất cả mọi người bao gồm cả Thiệu Minh Âm không kịp phản ứng tình huống này. Lương Chân chống tay lên sàn, từ nơi ấy vững vàng nhảy xuống dưới và ngay lập tức ôm chầm lấy Thiệu Minh Âm. Cậu đem người che chở, một tay ôm eo, một tay xuyên qua lọn tóc của đối phương, động tác thân mật như một đôi tình nhân. Trong tiếng ồn ào náo động như trời long đất lở biển gầm, ngực hai người kề sát nhau, giống như trong trí nhớ một lần nào đó mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, nhịp đập của kinh mạch giờ đây đã trở thành sự va chạm của hai trái tim.
Sau đó Lương Chân nắm tay Thiệu Minh Âm và đưa anh về phía hậu trường, bỏ qua lời mời giữ lại trên sân khấu của MC và ánh nhìn của khán giả. Trận đấu kết thúc đột ngột vì sự rời đi của nhà vô địch. Lương Chân cuối cùng cũng thở phào. Cậu làm càn sờ mó tứ phía trên mặt Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm không từ chối. Lương Chân không nhịn được nhếch môi cười, chưa đến vài giây, cậu lại ôm anh vào lòng, mạnh mẽ như thể muốn đem đối phương khảm vào máu thịt.
Thiệu Minh Âm cũng không có từ chối cái ôm kia, anh ôm cổ Lương Chân. Nhiều lần anh cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với Lương, nhưng hiện tại, anh không quan tâm đến điều đó.
Mãi cho đến khi Thiệu Minh Âm thấy ai đó bước vào từ sân khấu, anh mới vỗ lưng Lương Chân, ý bảo cậu có thể buông tay. Lương Chân không thuận theo, dựa vào lợi thế chiều cao, đặc biệt trẻ con lại đem người ôm ôm, ưỡn thẳng lưng, nhấc Thiệu Minh Âm lên khỏi mặt đất.
“Lương Chân!” Thiệu Minh Âm có vẻ hơi tức giận, nhưng anh vẫn cười, “Đừng nghịch.”
Lương Chân ôm Thiệu Minh Âm xoay nửa vòng, vừa hay đổi chỗ đứng với Thiệu Minh Âm, cậu nhìn thấy nhân viên công tác và các rapper khác. Lúc này cậu miễn cưỡng lưu luyến thả người ra, tính tình trẻ con và răng ranh chỉ dành cho một mình Thiệu Minh Âm thôi! Lương Chân đưa lưng về phía Thiệu Minh Âm, đi lên phía trước, nháy mắt đã trở lại trạng thái lạnh lùng nên có trên sân khấu.
“Người anh em, thật sự trâu bò,” Do Thái huých vai cậu, “Tâm phục khẩu phục.”
“Tôi đây gặp mạnh thì phải cường, ” Lương Chân nói thật lòng, “Về sau có cơ hội làm việc cùng nhau nhé.”
“Được, một lời đã định.” Do Thái chỉ về phía sau, “Mọi người định ra ngoài uống vài chén, cậu là quán quân, không thể không đi nha.”
“Tôi….” Lương Chân lộ vẻ khó xử, quay đầu nhìn Thiệu Minh Âm, cậu lắc lắc đầu.
Không chỉ là Do Thái, những người khác cũng không hiểu được cái lắc đầu này Lương Chân có ý gì, đoán không ra mối quan hệ giữa Thiệu Minh Âm quan hệ và cậu. Những rapper bị loại đều ngồi xung quanh sân khấu, đương nhiên họ sẽ không bỏ lỡ Thiệu Minh Âm, người đã cố gắng cổ vũ Lương Chân.
“Anh bạn này khi nãy đứng ở bên rìa phải không.” Do Thái lướt qua Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm, “Không sao đâu…, cùng đi ăn mừng đi.”
“Đêm nay không được, tôi còn có việc phải làm.”
“Có thể có chuyện gì?” Do Thái khoác tay lên cổ Lương Chân, “Sao nào? Hay là hẹn bạn gái rồi, bạn gái cậu đâu? ”
“Tôi không có bạn gái!” Lương Chân thề thốt phủ nhận, nhưng mặt cậu lại đỏ lên, cậu vội vàng lùi về sau, phụ giúp Thiệu Minh Âm đi ra ngoài cửa, “Lần sau tôi sẽ giải thích, lần sau tôi mời.”
Mặc dù Lương Chân từ chối, nhưng Do Thái và những rapper khác vẫn là có ý định đi uống một bữa, vì vậy cùng đi ra cửa. Do Thái hỏi Lương Chân trở về thế nào, Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm bên cạnh, Thiệu Minh Âm nói anh lái xe qua.
“Lương Chân, bạn của cậu có thể cho một, hai người đi nhờ không?” Một rapper trên cổ có hình xăm hỏi, “Chỗ này hơi khó gọi xe.”
Lương Chân không tự tiện đáp ứng, nhìn về phía Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm gật đầu, nói đồng ý. Chẳng mấy chốc, cả nhóm đi đến nơi Thiệu Minh Âm đỗ xe. Thiệu Minh Âm ngồi vào trước, Lương Chân mở cửa xe muốn vào, lại thấy tất cả mọi người đứng cách mình năm sáu bước không dám tiến lên.
Do Thái nhìn chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát của Thiệu Minh Âm, khóe miệng giật nhẹ: “Lương Chân, cậu thật vững vàng.”
“Hả…?” Lương Chân đặt cánh tay xuôi theo mép cửa, vẫy tay với bọn họ: “Không phải nói cho mấy người đi nhờ một đoạn sao, mau ngồi vào đi.”
Tất cả mọi người lắc đầu và vẫy tay trong cơn gió lạnh run người: “Không dám ngồi, không dám ngồi.”
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Lương Chân không thể đợi được nữa, “Vèo” một cái chui vào trong xe. Từ góc độ của Do Thái có thể nhìn thấy Lương Chân cười hì hì nhìn vào vô lăng. Không nhìn thấy tay người nọ, nhưng điều chỉnh chỗ ngồi vô cùng thành thạo, rất nhanh, chiếc xe cảnh sát lái thẳng về phía trước rồi biến mất trong tầm mất.
Lương Chân hạ cửa kính xuống, cậu vẫn đang đắm chìm trong không khí của trận đấu, cả người thấy khô nóng, muốn hít chút gió lạnh. Không lâu sau Lương Chân nghe thấy tiếng Thiệu Minh Âm hít mũi một cái, cậu vẫn rất nóng, nhưng sợ Thiệu Minh Âm cảm lạnh nên cậu đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn. Lương Chân vẫn chưa thoát ra khỏi dư âm của sân khấu, cậu cảm thấy bên tai như có DJ đánh beat, tim cũng đập nhanh bất thường. Vì vậy cậu nghiêng người dựa vào góc được tạo vởi cửa xe và chỗ ngồi, không che dấu chút nào, toàn bộ ánh mắt của cậu rơi trên người Thiệu Minh Âm.
Thiệu Minh Âm đang lái xe, đôi tay ưa nhìn đang cầm vô lăng, thời điểm xe đổi hướng những ngón tay sẽ chụm lại khiến cho cổ tay có một chỗ lõm nhẹ. Chắc chắn anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Lương Chân, nhưng anh giả vở không phát hiện. Ánh mắt anh chăm chú hướng về phía trước và gương chiếu hậu bên trái, chỉ thỉnh thoảng liếc xéo qua phía bên phải. Chẳng bao lâu sau, Lương Chân không chịu nổi, cậu nằm bò lên hộp đựng đồ ở chỗ phó lái, chặn gương chiếu hậu bên phải.
Tình cờ phía trước có đèn xanh đèn đỏ, Thiệu Minh Âm đỗ xe rồi vỗ nhẹ lên trán Lương Chân, để cậu ngồi lại ngay ngắn. Lương Chân theo trong mũi “Ừm~” Một tiếng, hai vai run rẩy, cậu không đáp ứng.
“Đừng nghịch.” Thiệu Minh Âm kéo mũ áo Lương Chân, buộc cậu phải thẳng người: “Tôi không thể nhìn thấy gương chiếu hậu.”
“Đừng nhìn gương chiếu hậu nữa.” Lương Chân nằm xuống lần nữa, “Nhìn tôi đi mà!”
“Được.” Dù sao đèn đỏ còn hơn bốn mươi giây, Thiệu Minh Âm tắt máy, khuỷu tay đặt trên vô lăng, nghiêng đầu sang phía Lương Chân: “Tôi nhìn cậu.”
Bây giờ là đêm khuya, bọn họ đi thẳng, làn bên trái và bên phải không có xe nào khác, bên ngoài chỉ có đèn đỏ đang nhấp nháy. Bên trong xe, Lương Chân và Thiệu Minh Âm lặng lẽ bốn mắt nhìn nhau.
Chính Lương Chân muốn Thiệu Minh Âm nhìn cậu. Nhưng bảy, tám giây trôi qua, Lương Chân lại ngượng ngùng vùi đầu rồi len lén cười. Thiệu Minh Âm khởi động xe, đèn đã chuyển sang màu xanh, Lương Chân cũng ngoan ngoãn không cản trở gương chiếu hậu nữa. Nhưng Lương Chân vẫn cười, cả mặt cười cứng ngắc. Cậu xoa xoa mặt, thoáng ghé mắt có thể nhìn thấy sườn mặt Thiệu Minh Âm, cậu lại không nhịn được mỉm cười.
“Rốt cục có cái gì buồn cười hả, ” Thiệu Minh Âm bị lây bệnh, không giấu được vui vẻ nở nụ cười. Không khí trong xe vui vẻ lại mập mờ.
Và rất nóng.
Đến khi dừng lại ở đèn đỏ kế tiếp, Thiệu Minh Âm đem dây chuyền cất trong túi đưa cho Lương Chân: “Trả lại cho cậu.”
Lương Chân không nhận, cậu thu mình về phía cửa xe, lắc đầu: “Tôi không cần, tặng anh.”
“Tại sao không?” Thiệu Minh Âm ném nó, cái vòng rơi xuống giữa hai chân Lương Chân, “Vòng cổ quán quân, cậu tặng tôi không bằng tự mình giữ lại.”
“Nhưng tôi tặng anh rồi, đồ đã tặng sao có thể nhận lại.” Lương Chân hùng hồn đầy lý lẽ nói, “Nhưng anh có thể đáp lễ nha…, anh cũng tặng tôi cái gì đó là được.”
Thiệu Minh Âm thiếu chút nữa bị cuốn theo logic của Lương Chân và đáp ứng, Lương Chân đem vòng cổ nhét vào túi quần của anh, anh không từ chối nữa, chỉ cảm khái nói: “Cậu thật sự không tiếc hả?”
“Sao tôi lại không muốn nó chứ ” Lương Chân không cười, biểu hiện rất nghiêm túc, “Nhưng không có anh, tôi không giành được chức quán quân này.”
“Vậy sao?” Thiệu Minh Âm quay mặt sang trái, “Cá đám bọn họ đều đoán bạn gái cậu cũng có mặt ở đấy, thế nên cậu mới liều mạng như vậy.”
Ban đầu Lương Chân không phản ứng kịp khi Thiệu Minh Âm dùng từ ngữ Lan Chân, sau đó cậu nhận ra đúng là Thiệu Minh Âm nói về bạn gái, Lương Chân chính thức bác bỏ tin tồn, “Tôi không có Little Girl, không có bạn gái, tôi độc thân!”
Hiếm thấy Thiệu Minh Âm tiếp tục hỏi: “Vậy lúc cuối trận đấu cậu nói, nói cái gì mà có một người chỉ vì cậu mà đến, còn cái gì mà kho báu, mấy lời như vậy không phải cho bạn gái nghe sao, thế cái người kho báu kia là ai?”
“Đó là bởi vì……” Lương Chân bỗng nhiên dừng lại, chợt lanh lợi cười, “Không phải anh nói, tôi vì gieo vần cái gì cũng có thể viết được, câu freestyle đó chính là ví dụ điển hình.”
“Ra là vậy…, ” Thiệu Minh Âm gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
Sau đó không có sau đó nữa, Thiệu Minh Âm tiếp tục lái xe, Lương Chân thiếu kiên nhẫn, sáp đến bên Thiệu Minh Âm, hỏi: “Anh hiểu cái gì?”
“Hiểu cậu bởi vì gieo vần, cái gì cũng viết được.”
“Sao anh dễ dàng tin như vậy!” Lương Chân lo lắng đến mức mông không thể ngồi yên tại chỗ “Mất trí nhớ! Thiệu Minh Âm mất trí nhớ! Lại một lần nữa, anh hỏi tôi lại một lần nữa đi! ”
Thiệu Minh Âm bị Lương Chân gà bay chó chạy chọc cười, nhưng anh không hỏi nữa, Lương Chân sốt ruột, cậu nghĩ đến một vấn đề.
“Vậy tại sao hôm nay anh lại xin nghỉ, anh bịa lý do nào? ”
“Tôi không xin nghỉ, tôi đổi ca với chị Triệu.”
“Wow, chị Triệu thật tốt,” Lương Chân vỗ tay, “Vậy anh nói với chị Triệu thế nào?”
“Tôi nói với chị Triệu……” Thiệu Minh Âm không nói thẳng ra luôn, trước anh liếm liếm môi dưới, đầu lưỡi nhất thời dừng lại ở nơi nào đó.
Phía trước là đèn đỏ, Thiệu Minh Âm đỗ xe, ngượng ngùng nói không nên lời. Anh vặn cổ sang trái, anh không biết rằng độ cong này khiến xương quai xanh bên trong nhô lên cao, rơi vào trong mắt Lương Chân, mong manh lại đẹp đẽ.
Lần này hai người đỗ xe ở làn ngoài cùng bên trái, ngoài cửa sổ có đèn đường, cách cửa kính chiếu vào bên trong nhuộm một màu mông lung, rồi chiếu lên Thiệu Minh Âm, sắc thái ấm áp tô phủ lên như một bức tranh. Có thể chạm vào nhưng lại điềm đạm không chân thực. Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm, Lương Chân ngây dại nhìn anh.
Cảm giác như say rượu, Lương Chân nhìn ánh sáng nhu hòa nhuộm lên người Thiệu Minh Âm, nhìn đến say.
Khi Thiệu Minh Âm quyết tâm đối mặt với Lương Chân, trên khuôn mặt không tìm ra khuyết điểm kia, không phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà anh thật sự rất đẹp. Lương Chân không thể nhìn lâu hơn, mặt đối mặt chưa đến vài giây, cậu không kiềm chế được muốn nhích người tới gần.
Nhưng lần này, giọng củaThiệu Minh Âm anh hơn động tác của Lương Chân.
“Tôi nói với chị Triệu, đối tượng đến từ Lan Châu, người mà đang học nhạc tại Thạch Gia Trang đến Ôn châu tìm tôi, ” Thiệu Minh Âm nói, “Đối tượng của tôi cần tôi.”