Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 3
Thiệu Minh Âm và Lương Chân lần đầu gặp mặt là hai năm trước. Có một bữa tiệc bị trình báo tụ tập nhiều kẻ chơi thuốc phiện, và Lương Chân cũng ở trong đó, nên bị đưa đến đồn công an đường Mộc Sơn.
Nhóm người kia tất cả đều là rapper, trên người đều có hình xăm, chỉ có Lương Chân da thịt trắng nõn tại phòng tạm giam quả thực như hạc trong bầy gà.
Lương Chân lần đầu bị tạm giữ, không kinh nghiệm, nói không hoảng hốt là giả, nhưng cậu tỏ ra vô tư, vì dù chết cũng không đụng đến thuốc phiện. Khi đó, thời gian Lương Chân quen biết mấy rapper underground không quá lâu, vì tuổi còn nhỏ nên ai cũng coi cậu như em trai mà chăm sóc, Lương Chân không tin những người anh em nghĩa khí này chơi thuốc phiện.
Quay lại bốn tiếng trước, Lương Chân được mời đến tham gia một bữa tiệc tại nhà K. K là lão đại trong giới underground Ôn Châu, rất nhiều cuộc thi là do hắn đứng ra tổ chức, lúc này mấy rapper có chút danh tiếng cũng ở đây. Lương Chân muốn cùng mấy anh lớn giao lưu cũng không phải chuyện xấu gì, nói không chừng sau đó tôi giúp anh hook một câu, anh giúp tôi viết beat, cho nên cũng không từ chối.
*hook: là đoạn hát/rap trước khi vào điệp khúc, mang tính chất đẩy cao trào cho điệp khúc, cũng như báo cho người nghe biết là sắp vào điệp khúc
Ai ngờ rượu uống đến nửa, vừa mới bắt đầu high, đột nhiên cảnh sát phá cửa xông vào.
Thực sự là phá cửa, một cước đá văng, khóa cửa đều rớt xuống, người đứng đầu cầm lệnh khám xét: “Tất cả cấm di chuyển, cảnh sát phá án.”
Lương Chân ngồi dựa vào song sắt phòng tạm giam, mắt mở lớn, có thể nhìn thấy nhiều người đi lại. Lúc này có người đi tới mở cửa đưa một mình Lương Chân ra ngoài.
Trước đó Lương Chân đã làm xét nghiệm nước tiểu, cậu tưởng kết quả âm tính với thuốc phiện, thế nên có thể được thả về. Lương Chân trong nháy mắt có tinh thần mà không nghĩ tới chỉ đây chỉ là đổi từ phòng giam sáu người thành một người. Đi ra từ một cái lồng rồi tiến vào một cái khác lồng khác, Lương Chân lại lập tức ủ rũ.
Lương Chân ngồi trên băng ghế trong phòng tạm giam, trong bụng đều là nóng giận. Cậu vốn nóng tính, hiện tại lại càng nóng hơn, hơn nữa còn rất xấu hổ, làm sao lại bị giam trong cục, quả thực làm ô uế nhân sinh! Lương Chân suy nghĩ, đồn công an này tên gì nhỉ, đồn công an đường Mộc Sơn? Một cái đồn công an khu vực, vậy mà dám giam giữ cậu! Lương Chân có rất nhiều người thân làm cán bộ cao cấp trong ngành này, còn cái vị kia chỉ là một cảnh sát bình thường, lại dám tra khảo Lương Chân cậu!
Lương Chân càng nghĩ càng không yên, dần dần có chút nghĩ đến Lan Châu. Nếu đây là ở Lan Châu, loại chuyện này làm sao có thể xảy ra!
Ai bảo cậu hai năm trước đến Ôn Châu học đại học, nơi này cách Lan Châu hơn ba ngàn km. Nếu là Lan Châu, tùy tiện nói ra tên chú mình, sở trưởng cũng không dám động đến cậu.
Tuy nhiên hiện tại Lương Chân đang ở Ôn Châu, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, người nhà của cậu – Tằng Minh xác thực tỏ thái độ không muốn Lương Chân theo con đường âm nhạc, đặc biệt lại là Hip hop. Hiện tại lại còn dính dáng tới chơi thuốc phiện, đương nhiên Lương Chân sẽ không vội vàng gọi điện thoại cho cha cậu. Trước mắt cần tìm bạn đến nộp tiền bão lãnh, vì thế Lương Chân buộc phải làm theo thủ tục, chỉ có thể chờ đợi.
Nghĩ đến Lan Châu, nhiệt độ trong phòng tạm giam tăng lên. Lương Chân nghĩ nghĩ, ước gì đây là Lan Châu, ngang bướng ngạo mạn mà nghĩ. Lương Chân có hai món ưa thích, một là mì dai cùng với hành hoa, hai là súp xương bò cay béo ngậy, bốc hơi nóng hừng hực.
Lương Chân nuốt ngụm nước miếng, không phải cậu nghĩ đến Lan Châu, mà là cậu đói bụng.
Lương Chân nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi. Bữa tiệc trước đó cậu đến chỉ uống rượu, rượu cũng không uống bao nhiêu, mà thức ăn trên bàn còn không có ăn mấy, vị cảnh sát kia đã phá cửa. Hiện tại đương nhiên cậu đói bụng.
Lương Chân chưa từng chịu qua loại oan ức này. Trong cục cảnh sát vừa lạnh vừa đói lại không có chỗ nào để dựa vào nhắm mắt một chút, tất cả oan ức tủi thân trong gần hai mươi năm qua như dồn hết vào trong một đêm. Lương Chân dựa đầu vào song sắt lạnh băng, hai mắt hung dữ nhìn về phía trước, trong lòng ngược lại không tức giận như vậy, chỉ là tâm bất động.
Lúc này cậu nghe tiếng có người gõ lên rào sắt.
Lương Chân ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chưa kịp thu, nhìn chằm chằm vị cảnh sát nọ như muốn từ trên người đào ra một miếng thịt.
Người kia cũng không giận, trái lại nở nụ cười: “Hận tôi à?”
Lương Chân liền đứng dậy đi đến song sắt bên cạnh, chẳng ngờ lại thua khí thế, đứng lên quả nhiên tốt lắm, cậu so với vị cảnh sát kia cao hơn nửa cái đầu. Lương Chân không nói lời nào, người cảnh sát bỗng mỉm cười. Lương Chân còn đang muốn tỏ ra lạnh lùng một chút, nhưng sắc bén nơi ánh mắt rất nhanh liền mềm ra.
Hết cách rồi, người cảnh sát kia cười quá ôn nhu.
Không giống á, Lương Chân oán thầm, thấy trước ngực người nọ đánh số ——05124201, chính là người đạp cửa 05124201. Thời điểm người nọ giơ ra giấy khám xét, ánh mắt quét qua giống như nhận định mỗi người ở đây đều là là kẻ nghiện. Lương Chân nghĩ, khịt khịt mũi, hương vị gì đây, cảnh sát vẫn luôn để tay phía sau lưng: “Bạn nhỏ trước tiên khoan tức giận, có đói bụng hay không?”
Lương Chân nghe người ta gọi mình một tiếng “Bạn nhỏ”, đột nhiên không vui, nâng cằm nhìn người nọ: “Tôi mười chín.”
Anh cảnh sát vẫn cười, trên tay cầm bát mì thịt bò hướng phía trước đưa cho cậu, hỏi: “Không ăn sao?”
Lương Chân nghiêng đầu, khinh thường hừ một tiếng: “Không ăn!”
Nếu cảnh sát khác lại đây, Lương Chân đấu tranh trong chốc lát sẽ tiếp nhận, nhưng cửa là anh ta phá, còng tay cũng là anh ta đeo, lúc này nếu lại ăn đồ ăn anh đưa, Lương Chân thực sự không còn mặt mũi nào.
Anh cảnh sát lại hỏi: “Không đói bụng sao?”
Lương Chân không nhìn anh nói: “Không đói bụng!”
“Không ăn?”
Lương Chân nhanh chóng liếc mắt đến đồ ăn trên tay người nọ: “Không ăn!”
“Được.” Người ấy cũng không cùng Lương Chân từ chối khách khí. Bát mì kia vốn là anh tự làm cho chính mình, vừa định ăn mới nhớ tới bạn nhỏ này bị giam giữ ở đây, phỏng chừng cũng đói bụng, cho nên anh tới hỏi một chút. Nếu cậu ta một bộ chết đói vẫn cứ như vậy, anh cũng không cưỡng cầu.
Vì thế anh đứng ở bên cạnh, bưng tô mì thịt bò bắt đầu ăn.
Lương Chân mới vừa nói “Không ăn” xong đã hối hận rồi, chỉ mong sao anh cảnh đó nhanh rời đi. Ai nghĩ tới anh cứ thế ung dung thong thả ăn, Lương Chân nghe thấy âm thanh sợi mì đi vào miệng, thiếu chút nữa khóc.
Cậu nghĩ mình vẫn còn bị nụ cười kia mê hoặc, cảnh sát nọ đích thị là hung hãn mà.
Vì vậy Lương Chân khuất phục, ấp úng nói: “… Anh cảnh sát?”
Lương Chân không biết nên gọi như thế nào, cũng may anh cảnh sát cũng không làm khó cậu, nhanh chóng ngẩng đầu cùng cậu bốn mắt nhìn nhau: “Tôi họ Thiệu.”
Thấy Lương Chân nhìn bát mì trên tay mình chằm chằm, biết cậu đói bụng nhưng ngượng ngùng mở miệng, Thiệu Minh Âm tốt bụng hỏi: “Tôi cho một cậu bát nhé?”
Lương Chân khó khăn gật đầu, Thiệu Minh Âm nhìn bát mì chỉ còn lại một nửa, do dự một lát, vẫn đưa cho Lương Chân: “Ăn một chút lấp bụng trước.”
Lương Chân nhận lấy, không ăn, hai tay cầm chặt, tha thiết mong chờ nhìn anh chằm chằm. Thiệu Minh Âm nở nụ cười, quay người vừa đi được hai bước, phía sau liền có tiếng miệng lớn ăn mì. Đến khi anh làm xong một bát trở về, bát mì vừa nãy ngay cả chút nước cũng không còn.
Thiệu Minh Âm: “Ăn nữa không?”
Lúc này Lương Chân không chút do dự: “Ăn.”
Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn*, Lương Chân vừa ăn vừa nghĩ đến Thiệu Minh Âm, trong đầu không còn giận như ban nãy. Trong đầu cậu hiện lên một loạt “Tuy rằng thế nhưng” —— tuy rằng cảnh sát Thiệu đạp cửa vào bắt cậu, thế nhưng cảnh sát Thiệu cho cậu ăn mì.
* Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: lấy thứ gì từ người khác, ăn đồ ăn người khác cho thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Tôi vừa trở lại thì thấy bạn cậu đang làm thủ tục bảo lãnh, tên là Tống Châu đúng không?”
Lương Chân đang chú tâm ăn bát mì thịt bò ngon nhất trên đời này, không rảnh gật đầu, chỉ “Ừ” một tiếng. Thiệu Minh Âm tiếp tục nói: “Về sau kết bạn cẩn thận, đừng tới tìm đám rapper kia giao lưu nữa.”
Lương Chân nghe được lời này, phản xạ có điều kiện mà muốn freestyle một chút, undergound là một nhà, homie không phân ngươi ta hắn, đã cùng nhau thân thiết thì không thể coi như người xa lạ. Hai tay Lương Chân bưng bát mì, ra sức nuốt xuống mì trong miệng, định chờ sau khi ăn xong phổ cập cho cảnh sát Thiệu tình anh em nồng đậm tinh thần Chủ nghĩa xã hội khoa học.
Không chờ Lương Chân mở miệng, cảnh sát Thiệu đã cho cậu biết kết quả kiểm tra nước tiểu. Nét cười trên mặt anh biến mất, ngữ khí lạnh lùng.
“Trừ cậu ra, năm người khác đều dương tính.”
Miệng Lương Chân không động đậy, cậu nhìn Thiệu Minh Âm, mặt không thể tin được.
“Tôi xem tư liệu của cậu, nói như thế nào đây… Bạn nhỏ hay là trước mắt tập trung học cho tốt đi.” Thiệu Minh Âm có thiện ý nhắc nhở, “Tuy rằng cậu không dính, lần này tạm giữ cũng sẽ không lưu lại án, nhưng tiến vào cục cảnh sát khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Lúc này một nữ cảnh sát mang theo Tống Châu đi tới, đứng trước mặt Lương Chân mở tập văn kiện trong tay ra, kiểm tra lại số phòng rồi mở khóa cửa.
Nữ cảnh sát kia mới được điều động tới đây, chưa biết rõ tình hình ở Ôn Châu, nhìn tên trường học của Lương Chân, một lúc lâu chưa nói nên lời.
“Ôn chịu… Ôn Châu Chịu Duy Á đại học?” Nữ cảnh sát thấy cái tên này khỉ ho cò gáy, nghĩ đến trường học trên thôn bản miền núi, mà Lương Chân từ Tây Bắc tới, cô liền bổ não cha mẹ cậu ngậm đắng nuốt cay nuôi Lương Chân đi học, vậy mà Lương Chân lại sa ngã lầm đường lạc lối. Bản năng người mẹ dâng lên, nữ cảnh sát thừa dịp cũng muốn giáo dục Lương Chân một trận.
Mà chưa nói vài câu, Thiệu Minh Âm liền ngắt lời: “Đại học kia có đến 20-30 chi nhánh, chính quyền thành phố Ôn Châu liên kết với top 100 trường đại học hàng đầu thế giới, người có tiền mới theo học được.” Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân liếc mắt ra hiệu, nói: “Đi thôi.”
“Cảm tạ cảnh sát Thiệu.” Lương Chân nói xong ký tên, cùng Tống Châu rời khỏi đồn công an. Đi tới nơi để xe, Tống Châu mới nhịn không được mà cười ra tiếng, hỏi Lương Chân: “Mì ăn ngon thế à? Xem như bảo bối, còn chưa vứt đi!”
Vì bên trong phòng tạm giam không thấy thùng rác, bát mì vẫn ở trên tay Lương Chân. Nhưng ra bên ngoài, trên đường ít nhiều có vài cái thùng rác, vậy mà Lương Chân lại như không nhìn thấy, đến bây giờ vẫn không vứt.
Lương Chân không còn đói bụng, mùi vị bát mì kia cũng không mỹ vị như vậy. Thật ra cái khắc sâu trong ấn tượng của cậu là nét cười của cảnh sát Thiệu, càng nghĩ càng cảm thấy thật xinh đẹp.
Một nam nhân sao có thể nói là xinh đẹp! Lương Chân là thẳng nam, nghĩ về người ta như vậy khiến cậu có cảm giác gay gay, nhưng nhất thời cậu không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung. Cậu nghĩ sau này sẽ không gặp lại cảnh sát Thiệu nữa, một người cảnh sát đường phố tốt bụng, có mâu thuẫn gì anh sẽ đi hòa giải, đứng ở đó mỉm cười nghe ngọn nguồn câu chuyện, giương cung bạt kiếm tính khí người ta có thể giảm đi phân nửa.
* giương cung bạt kiếm: phía bên kia đã đặt mọi chuyện sang một bên,tình hình đang rất căng thẳng
Lương Chân không có ý định đòi lẽ phải. Cảnh sát Thiệu đối với cậu có bát mì ân huệ, trung hoà một chút, cậu sẽ không tìm cảnh sát Thiệu gây phiền toái. Đương nhiên Lương Chân cũng không hi vọng gặp lại cảnh sát Thiệu, tuy rằng anh cười rộ lên rất dễ nhìn, nhưng cậu thật sự không muốn vào lại đồn công an.
Nhưng mấy ngày sau, Lương Chân lại chạm mặt Thiệu Minh Âm.
Không phải tại đồn công an, mà tại một gay bar mới mở ở Ôn Châu.