Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 26
Thiệu Minh Âm dừng bút, anh chưa kịp ngẩng đầu thì Lương Chân đã đứng dậy.
Không phải Lương Chân không biết xấu hổ, nhưng lời này là cậu thật lòng muốn nói, cậu không hối hận khi nói ra. Nhưng khi mở miệng, cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng như có con nai nhỏ đang nhảy loạn, từ mặt đến cổ đều đỏ ửng, thật không có mặt mũi mà.
“Tôi đi trước, có trận tuyển chọn trước trận đấu!” Lương Chân nói xong liền chạy một mạch ra khỏi đồn công an, ra đến ngoài hét lớn một câu: “Tối mai anh nhất định phải tới…, tôi chờ anh!”
Có thể do phần thưởng quá hấp dẫn nên năm nay có nhiều người báo danh hơn mọi năm, vì vậy ban tổ chức quyết định mở một buổi tuyển chọn trước trận đấu. Hàng chục thí sinh dự thi, cuối cùng thi đấu đến gần 2 giờ sáng đã chọn được 16 người. Những người này sẽ tiến hành rút thăm để chia nhóm. Sau buổi tuyển chọn, Lương Chân cũng không ngủ được mấy, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trận đấu battle sinh ra để công kích từ đầu đến chân. Cho đến tận khi chờ đợi ở hậu trường livehouse đợi lên sân khấu, Lương Chân còn đeo tai nghe nghe vài bài hát, hy vọng tích lũy thêm chút tư liệu sống đẻ chuẩn bị lên sân khấu.
Khi khán giả tập trung quanh sân khấu, Lương Chân nghe không vào nữa, cậu thường xuyên chuyển qua giao diện WeChat. Khoảng hai mươi phút trước, cậu đã nhắn tin hỏi Thiệu Minh Âm có tới được không, đến bây giờ Thiệu Minh Âm vẫn chưa trả lời.
Lương Chân nhìn câu hỏi kia, càng nhìn càng phiền muộn. Buổi tuyển chọn ngày hôm qua Tống Châu đi cùng cậu, sau khi kết thúc quá muộn, cậu cùng Tống châu cùng trở về một chỗ, vì thế từ trưa hôm qua, Lương Chân chưa gặp lại Thiệu Minh Âm. Hiện tại Lương Chân rất hối hận, hối hận tại sao hôm qua cậu không dùng đến cái mặt mình. Thiệu Minh Âm thích mềm không thích cứng, ngày hôm qua nếu cậu làm nũng một chút, nhất định Thiệu Minh Âm sẽ đáp ứng, sẽ không giống như bây giờ, thậm chí còn không liên lạc được với anh.
Lương Chân có thể nghe được âm thanh bàn luận xôn xao của khán giả ở bên ngoài. Lương Chân ngó đầu ra, một nửa người ở trên sân khấu nhưng vì ánh sáng nên cậu không thể nhìn rõ phía dưới. Vì vậy Lương Chân lui lại, nhắn tin cho Thiệu Minh Âm một câu hỏi y hệt ban nãy. Ngay khi vừa gửi tin, từ phía trước có người vỗ lên vai Lương Chân, cậu tắt màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt mình là Do Thái.
Do Thái không phải tên thật, nhưng trong hội theo thói quen gọi “nghệ danh” của đối phương, chỉ có mình Lương Chân, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra nghệ danh.
Do Thái qua chào cậu, sờ túi quần muốn đưa cho Lương Chân điếu thuốc nhưng Lương Chân khoát tay, thái độ kiên quyết nói cai rồi cai rồi.
Thứ như thuốc lá, không phải nói cai là có thể cai, Do Thái ngậm một điếu, đưa hộp thuốc lá về phía Lương Chân: “Một điếu thôi.”
“Tôi không hút thuốc, với lại lát nữa tôi còn muốn hát.”
“Yo, vậy tôi phải càng cảnh giác nha.” Do Thái nói xong, đem điếu thuốc đang ngậm trong miệng vứt đi, “Tôi xem rút thăm chia nhóm, vẫn là pk đến cuối cùng, đoán chừng còn lại hai chúng ta. Cậu không hút tôi cũng không hút.”
*pk: hành động chỉ một người chơi muốn khiêu chiến hoặc hạ gục người chơi khác.
“Anh bạn, cậu coi trọng tôi quá rồi.” Lương Chân đùa giỡn, họ đã từng hợp tác cá nhân. Mặc kệ lát nữa trên sân khấu giương cung bạt kiếm thế nào, dưới sân khấu tất cả mọi người vẫn là anh em tốt.
“Đó là vì cậu có thực lực.” Do Thái cười, nhưng lại mang theo sự tự tin chiến thắng, “Nhưng ai sẽ thắng chưa thể nói chính xác được, cậu đừng quên, nơi này là Ôn Châu.”
“Đã biết.” Lương Chân không e sợ, hai nắm đấm chạm vào nhau, “Gặp trên đài đấu.”
“Gặp trên đài đấu.”
Như Do Thái nói, nơi này là Ôn châu, rapper người địa phương Ôn châu được chọn cũng rất nhiều. Khi Do Thái nói chuyện với họ, hắn sử dụng tiếng Ôn châu. Lương Chân nghe không hiểu cũng không chen lời vào, cậu chỉ đứng gần sân khấu. Cậu rút thăm vòng thứ nhất, chỉ còn vài phút trước khi trận đấu chính thức bắt đầu. Cậu có thể thấy MC chủ trì, âm lượng microphone đặc biệt lớn, DJ đang kiểm tra đĩa nhạc, nhạc đệm phát ra khiến tim người ta vội vàng đập mạnh. Cậu thấy quanh mình có tiếng phổ thông, tiếng Ôn châu, tiếng Ôn Châu pha lẫn tiếng phổ thông. Lương Chân đứng ở khu vực chờ có thể nhìn thấy hơn một nửa số khán giả.
Không giống như các buổi hòa nhạc và lễ hội âm nhạc, trong livehouse không được trang bị thiết bị an ninh và cách ly. Miễn là bạn đến sớm, bạn có thế đứng gần sân khấu, giơ hai tay lên có thể chạm vào sàn sân khấu cao khoảng 1,5m. Hiện tại trận đấu chưa chính thức bắt đầu, nhưng đám đông vây quanh sân khấu đã dày đặc. Lương Chân nghe nói, tối nay bán được hơn 400 vé, mà nơi livehouse lại không lớn, nhiều người như vậy quả thật quá high, từ trên nhìn xuống chắc chắn rất đồ sộ.
Cùng lúc đó, đối thủ đầu tiên của cậu cũng đang đứng ở hậu trường phía bên kia sân khấu.
Lương Chân liếc mắt về phía hậu trường rồi lại nhìn về phía đám đông. Cậu biết nếu người kia thực sự đến, chắc chắn anh sẽ không đứng phía trước. Nhưng người đứng trước là một số thính giả hiphop khó tính, nếu đến chậm không thể lách vào được. Người đó sẽ không ở trong đám đông. Mọi người đến đây vì xem muốn battle vì muốn nghe freestyle, dù tuyển thủ là ai, chỉ cần biểu hiện thật tốt, bọn họ đều sẽ hét lên cổ vũ. Lương Chân thực sự không thể tưởng tượng được người nọ có thể biểu lộ loại cảm xúc này ra ngoài. Nếu như không gặp Lương Chân, thậm chí anh sẽ không có cơ hộp tiếp xúc với rap.
Nếu anh thực sự đến, anh chỉ có thể ở phía sau cùng, nhưng càng về sau ánh sáng càng mờ, tầm mắt cậu cũng không đủ rộng để nhìn rõ toàn bộ khu khán giả.
Cậu không thấy Thiệu Minh Âm.
Lương Chân thở mạnh ra, đút tay vào túi quần, có chút buồn bã vẹo đầu, bây giờ MC đang nói cái gì cậu cũng không nghe rõ. Xung quanh cậu là tiếng địa phương Ôn châu, tiếng phổ thông, tiếng DJ thử nhạc. Điều này khiến cho sự rung lên của điện thoại trong túi quần trở nên rõ ràng hơn bình thường, Lương Chân không hề nghĩ ngợi rút ra, lòng tràn đầy vui mừng muốn giải tỏa, nhưng lại thấy đó là tin nhắn từ Tống Châu.
Nội tâm Lương Chân phập phồng lên xuống, thiếu chút nữa vì chán nản mà cất điện thoại đi. Khi mở tin nhắn ra cậu miễn cưỡng nheo mắt lại, nhưng vừa nhìn thấy một từ quan trọng, Lương Chân đột nhiên mở to mắt.
Tống Châu nói, cảnh sát Thiệu đang ở bên cạnh hắn, anh muốn hắn nói với cậu một tiếng.
Lương Chân xem xong cả người phấn chấn. Cậu bắt đầu cười, không thể nhịn được cười ngốc. Nhưng lý trí vẫn khiến cậu phải xác minh lại.
Cậu hỏi Tống Châu: Thật không?
Thiệu Minh Âm vừa mới tới, anh đang đứng ở gần cửa phía cuối sân khấu. Anh có việc phải về nhà trước, trì hoãn nên đến chậm. Lần đầu tiên anh đến nơi này, anh không ngờ rằng có nhiều người như vậy. Anh không nghĩ Lương Chân có Hỏa Nhãn Kim Tinh để nhận ra mình trong hàng trăm người. Đang muốn gửi tin nhắn cho cậu mới phát hiện ra không mang theo điện thoại, nếu như không trùng hợp gặp được Tống Châu, Thiệu Minh Âm sẽ mặt dày mượn điện thoại của người lạ.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, hai người lại nhìn lên sân khấu, phát hiện ra mỗi khi đèn sân khấu chiếu đến gần hậu trước, đều quét qua một thân ảnh, tay cẩm điện thoại khóe miệng không ngừng nhô cao, rất giống như có trong tay kim bài miễn tử, dường như còn muốn phối hợp thêm âm thanh– Bảo bối! Nhớ anh! Nếu anh không đến tôi đây thực muốn chết!
Thiệu Minh Âm:……
Tống Châu:……
Thiệu Minh Âm: “Thật phiền quá, cậu có thể giúp tôi gửi một tin nữa cho Lương Chân được không?”
Hai tay Lương Chân ôm lấy điện thoại, không để ý đến hình tượng, bây giờ cậu đang vô cùng hạnh phúc. Hôm nay Tống Châu quả thật đáng tin cậy, rất nhanh lại gửi tới một tin.
Tống châu: Cảnh sát Thiệu để quên điện thoại ở nhà, anh ấy bảo tôi nói với cậu, khi đèn sân khấu chiếu đến phía hậu trường đừng cười vui vẻ như vậy nữa, rapper cần phải làm mặt ngầu hơn.
Lương Chân vội vàng trở lại hậu trường, nhanh chóng gửi tin: Cụ thể hai người đang ở đâu?
Tống Châu: Phía sau cùng, hôm nay quá nhiều người.
Lương Chân: Ừ, hai người có thấy rõ không?
Tống Châu: Có thể nhìn rõ.
Lương Chân cầm điện thoại, dù sao hiện tại ngọn đèn không thể chiếu tới đây, cậu tiếp tục cười ngây ngốc. Cậu đang gõ, thấy Tống châu gửi tới một tin nhắn âm thanh, Lương Chân không suy nghĩ gì lập tức mở ra, giơ điện thoại sát tới lỗ tai, cậu nghe thấy một tiếng “Cố lên”.
Cậu nghe thấy Thiệu Minh Âm nói, Lương Chân cố lên.
Mặc dù không khí trong livehouse rất ồn ào, tâm tình trong câu nói kia không có nhiều xao động, thế nhưng âm thanh rất rõ ràng. Lương Chân có thể tưởng tượng ra Thiệu Minh Âm mượn điện thoại Tống Châu, bởi vì sợ hiệu quả ghi âm không tốt, nên một tay che miệng nói nhỏ với lỗ thu âm hai chữ. Cậu nghĩ tới môi Thiệu Minh Âm, khoảnh khắc đó cánh môi anh sẽ run lên, đèn ở livehouse không thể so với ánh trắng, khi chiếu lên môi châu và nhân trung lõm xuống ở giữa sẽ có một điểm bóng mờ vô cùng vô cùng nhỏ.
Phút chốc này Lương Chân mới chính thức khô nóng đứng lên, tất cả âm thanh xung quanh đã trở lại– tiếng Ôn châu, tiếng phổ thông, tiếng DJ chơi nhạc…mọi thứ đều tươi mới và sống động. Cậu nghe được những tiếng reo hò và cổ vũ từ đám đông, cậu nhìn thấy đối thủ vòng đầu tiên của mình đang đi về phía giữa sân khấu, và bên cạnh có ai đó đưa micro qua tay cậu.
Vào thời khắc đó, cậu nghe thấy tiếng MC giới thiệu: “Lan Châu, Lương Chân.”
Vào thời khắc đó, cậu biết chỉ vài giây sau Thiệu Minh Âm sẽ thấy cậu đi lên phía trước. Thiệu Minh Âm không chỉ nghe được, còn có thể nhìn được.
– – Thiệu Minh Âm đang xem cậu, cậu không thể để cho Thiệu Minh Âm thất vọng.
Sau khoảnh khắc đó, Lương Chân cầm lấy microphone, như một vị tướng quân trẻ tuổi đầy hăng hái, không quay đầu lại tiến thẳng về phía trước.