Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 17


Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 17

Lương Chân không chỉ mang đến đàn accordion, cậu còn mang theo cả bản nhạc. Ăn sủi cảo xong, cậu giúp Thiệu Minh Âm rửa bát, sau đó ngồi trên cái trống con suy ngẫm khuông nhạc, ngẫm cả nửa ngày Lương Chân mới buông ra, lấy điện thoại di độg tìm kiếm “Nhập môn đàn accordion”, thật sự bắt đầu từ con số 0.

Thiệu Minh Âm đang đun nước trong bếp, rất lành mạnh thả thêm vào cốc nước một quả đười ươi. Nghe Lương Chân chơi đàn bên ngoài, anh suy nghĩ một chút, vẫn lấy cho cậu một cốc nước thả thêm quả đười ươi.

Vì cần có chỗ để bản nhạc nên hôm nay không gập bàn ăn cất đi, Thiệu Minh Âm đặt cốc nước trước mặt Lương Chân. Thấy anh Lương Chân cười hớn hở không chơi đàn nữa, hai tay bưng cốc, nhìn hơi nóng vẫn đang bốc lên, cảm giác vì nước còn nóng nên màu có chút đậm hơn.

Lương Chân đột nhiên nghĩ đến, hỏi Thiệu Minh Âm: “Anh có biết quát bát tử không?”

Thiệu Minh Âm ngồi đối diện cậu, lắc đầu.

Lương Chân thu cằm lại, nhìn vào mắt Thiệu Minh Âm giống như anh đã bỏ lỡ mỹ vị nhân gian.

Lương Chân nói: “Ngày nào đó anh đến Lan Châu, nhất định phải thử quát bát tử. Không thử quát bát tử bên bờ Hoàng Hà cũng giống như đến Lan Châu mà không ăn thử mì thịt bò.”

Thiệu Minh Âm hỏi: “Một loại trà?”

Lương Chân gật đầu: “Còn có tên gọi khác là tam pháo đài, quát bát tử là cách gọi của dân tộc Hồi.”

Thiệu Minh Âm cầm cốc nước quả đười ươi kia, uống một ngụm, nói: “Trà không phải đều có một kiểu mùi vị à, có cái gì không giống nhau.”

“Rất khác nhau nha.” Lương Chân nói, “Thật ra diễn viên và ca sĩ không nên uống trà, vì tiệc trà xã giao sẽ làm thanh quản co lại nhanh chóng. Nhưng còn quát bát tử, bên trong ngoại trừ trà xanh còn có mứt trái cây, kỷ tử và táo đỏ, một vài quán còn cho thêm hoa bách hợp, tất cả đều là đặc sản Tây Bắc.”

//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Lương Chân hào hứng nói: “Nếu anh muốn đi Lan Châu… À không, sau này tôi sẽ dẫn anh tới Lan Châu chơi, nhất định phải ngồi xuống bến tàu gần sông Hoàng Hà. Không nên mua loại 10 đồng, chỉ có cái cốc thủy tinh, như thế không thú vị. Đến đó đưa 25 đồng sẽ được một chén trà có nắp, còn có thêm một chút hạt dưa và đậu phộng. Còn có một cục đường phèn ở trong đó, như vậy mỗi lần thêm nước nóng, trà đều sẽ ngọt, lần thứ hai là ngọt nhất. Nếu anh cảm thấy quá nóng thì đặt trên bàn, không cần cầm lên, mở nắp chén trà một chút, đặt miệng sát vào chén uống một ngụm…”

“Sau đó nhìn sang bên cạnh anh chính là Hoàng Hà, “Lương Chân cười, “Sẽ có tàu thủy và ca nô qua lại, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy bè làm bằng da dê.” Cậu so sánh hình dáng “Ý trên mặt chữ, chính là cả bộ da dê hoàn chỉnh được thổi phồng lên, 6 cái buộc bên dưới bè gỗ. Mỗi lần tôi thấy ai đó ngồi trên nó, đều sẽ phải mặc áo phao bảo bộ. Ngồi trên bè không có chỗ vịn, nếu như rơi xuống sông Hoàng Hà, dòng nước chảy xiết như vậy…”

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Thiệu Minh Âm tiếp tục lắng nghe: “Vậy nên cậu chưa từng thử ngồi qua?”

“Tôi vẫn chưa gặp thời điểm thích hợp, bạn bè đều nói quá nguy hiểm.” Lương Chân chắc chắn sẽ không biểu hiện ra một chút nào dấu hiệu sợ hãi, “Về Lan Châu tôi sẽ ngồi bè da dê, ai cũng không khuyên được, lần tới tôi sẽ…”

Lương Chân chưa nói xong, cậu nghĩ tới mình và người nhà còn đang mâu thuẫn, nếu cứ tiếp tục giằng co, đến nghỉ tết cậu cũng chưa có ý định trở về, biết khi nào mới có thể ngồi bè da dê. Cảm xúc vừa dâng trào vì vậy mà chùng xuống, không nói nữa, cậu tiếp tục xem nhập môn đàn accordion.

Thay vào đó Thiệu Minh Âm hỏi cậu: “Đàn accordion này cậu kiếm ở đâu ra thế?”

“A?” Mắt Lương Chân lóe lên, “À cũng giống như đàn ghi ta, đều là của Tống Châu, bỏ không một thời gian rồi, tôi thấy không dùng rất uổng phí.”

“Trống con cũng là của Tống Châu?”

Lương Chân gật đầu.

“Tôi còn tưởng cậu tự mua nó.” Thiệu Minh Âm cười, “Accordion 120 bass, không giống như bị gia đình cắt đứt nguồn kinh tế chút nào.”


“Tôi, tôi bây giờ đang trưởng thành, ” Lương Chân thừa nhận, “Trước khi lên đại học ông nội cho tôi một khoản tiền, tôi đã tiết kiệm được một chút. Anh…”

Lương Chân nghiêng người về phía trước: “Anh có phải thực sự biết chơi đàn piano hay mấy loại nào khác không?”

Thiệu Minh Âm đang muốn phủ nhận, Lương Chân đã tự trả lời: “Anh có biết bây giờ anh giống như thế nào không? Tưởng tượng trên sông Hoàng Hà có cái bè da dê, người lái bè đột nhiên ném mái chèo xuống sông. Người trên bè đều không biết phải làm gì, bỗng nhiên anh lái ca nô xuất hiện”.

Thiệu Minh Âm:…

Thiệu Minh Âm buồn bực: “Đây là phép ẩn dụ kiểu gì vậy.”

Lương Chân không nói hai lời, đem đàn accordion đặt lên bàn và đẩy nó qua, khuông nhạc cũng bị cậu quay ngoắt 180 độ về phía Thiệu Minh Âm.

“Cảnh sát Thiệu ” Lương Chân nói, “Mau cứu bè da dê.”

Sau khi Lương Chân nói liên miên một lúc, cậu và Thiệu Minh Âm có một khoảng thời gian trầm mặc, nhưng chỉ cần Thiệu Minh Âm không trực tiếp từ chối, trong mắt Lương Chân sẽ lóe lên ánh sáng mong chờ bất diệt.

Nhìn ánh sáng trong mắt Lương Chân, Thiệu Minh Âm có phần bị mắc kẹt. Yết hầu anh giật giật, như thể đang chuẩn bị, lại giống như chính mình cũng không chắc, mình sẽ nói cái gì, nên nói cái gì.

Một lúc lâu sau Thiệu Minh Âm nói: “Mẹ tôi.”

Lương Chân không nói tiếp, chỉ lắng nghe, Thiệu Minh Âm nói ít cậu nghe ít, Thiệu Minh Âm không muốn nói, cậu sẽ giống hôm qua không chủ động hỏi. Không phải cậu không tò mò, nhưng cậu tôn trọng anh, giống như những vết thương cũ trong lòng bàn tay phải. Thương tổn này không phải dùng để khiến người khác đồng cảm, hay nói một câu “Mọi chuyện đều đã qua” hoặc là “Tôi hiểu mà”, Thiệu Minh Âm không cần mấy thứ đó, anh chỉ cần được tôn trọng. Chỉ có tôn trọng và chấp nhận sự tồn tại của nó, mới có thể tiếp tục đàm luận cách tiến về phía trước.

“Bà là một giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học. Dương cầm, đàn accordion, bà đều…” Thiệu Minh Âm chớp mắt, khịt mũi rất nhẹ gần như không thể nhận thấy, anh nói với Lương Chân, “Bà đều đã dạy tôi.”


Lương Chân nâng cằm, dáng vẻ trông như một đứa trẻ: “Bác gái thật tốt.”

Thế nhưng Thiệu Minh Âm lại nói: “Bà ấy đã qua đời.”

Thiệu Minh Âm nói: “Sau đó đã năm, sáu năm tôi không chạm đến chúng.”

“Tôi biết điều này là không đúng, thế nhưng…” Đôi mắt Thiệu Minh Âm buồn bã, ánh mắt kia rất tinh tế, như thể gióng lên chút dũng khí, anh nói “Thật sự có năm, sáu năm.”

Anh đặt tay lên bàn, tay phải, lòng bàn tay hướng vào trong. Lương Chân một tay chống cằm, ngón trỏ và ngón giữa của tay còn lại mô phỏng hai chân theo mệnh lệnh “Đi” của Lương Chân đi đến bên Thiệu Minh Âm. Đầu ngón tay cậu chạm vào mu bàn tay anh, Lương Chân giả giọng non nớt hỏi: “Vậy anh có thể thử một chút cho bạn nhỏ Lương Chân xem được không?”

“Có thể thử được không?” Lương Chân lớn như vậy, mà lại nhún vai này nhún vai kia một cái. Cậu chống tay lên sàn ngồi về phía sau, trống con đặt cố định giữa hai chân, Lương Chân vỗ ra âm thanh, nhịp điệu rất chuẩn, cậu chờ một nhạc cụ khác tham gia.

Thiệu Minh Âm vẫn không động tay, anh nói với Lương Chân: “Tôi thực sự không thể.”

“Nhưng anh còn chưa thử.” Lương Chân vỗ tay lên mặt trống, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Thiệu Minh Âm. Bình thường cậu đều gọi cảnh sát Thiệu, nhưng bây giờ cậu gọi tên đầy đủ của Thiệu Minh Âm.

“Thiệu Minh Âm.” Lương Chân nhìn anh, trong mắt chỉ có anh.

“Thiệu Minh Âm, anh chưa thử làm sao biết được.”

Cặp mắt kia gợi nhắc Thiệu Minh Âm nghĩ đến ngày đó tại phòng bếp, Lương Chân từng bước từng bước đến gần, dẫn dắt anh chính mình hát ra câu từ kia, nghĩ về một khoảnh khắc trong hai tháng này, Lương Chân ôm đàn ghi ta cùng anh đối mặt, hát những bài mà cậu nhớ lời và giai điệu. Khi đó ánh mắt Lương Chân cũng giống như bây giờ, hay nói đúng hơn ánh mắt Lương Chân vẫn luôn như vậy, trong trẻo, sạch sẽ, chỉ khảm hình bóng anh ở bên trong.

Thiệu Minh Âm cầm đàn accordion lên, tay trái tay phải đều chạm lên phím đàn. Khi tiếng đàn chậm rãi vang lên, anh đang nhìn bản nhạc. Lương Chân phối hợp giảm tốc độ để Thiệu Minh Âm quen giai điệu. Sau khi kết thúc Lương Chân không dừng được tiếng trống, muốn chơi một lần thật mãnh liệt. Thiệu Minh Âm đã quen với bản nhạc, tốc độ cũng tăng lên. Phối hợp với tiếng trống, giống như đang thực sự biểu diễn. Sau khi kết thúc không đợi Lương Chân yêu cầu, Thiệu Minh Âm vẫn tiếp tục chơi, anh đã thành thạo hơn lúc đầu. Lương Chân bật cười, tiếng trống leng keng cũng càng ngày càng rõ ràng như vừa muốn dẫn dắt vừa muốn cổ vũ anh.

Làn điệu “Hoa nhi 1” được thêm vào ngay lúc này, không có lời, Lương Chân chỉ ậm ừ, trong phòng nháy mắt có loại mùi vị vấn vương.

Đất vàng sườn núi không ẩm ướt, đất bùn không có hương vị cỏ xanh. Vung một nắm cát vàng khô ráo lên không trung, hạ xuống bụi trần quẩn quanh như khói thuốc lá, khiến người ta nhịn không được hít vào một ngụm lớn, hít tới đỉnh còn chưa đủ, còn có thể lên trên nữa, sinh ra và lớn lên.

*Hoa nhi: dân ca vùng Cam Túc


Không ai nhớ rõ giai điệu bắt đầu thay đổi khi nào. Có thể là Lương Chân sửa lại giai điệu, cũng có thể là cậu thay đổi nhịp điệu của trống con, nhưng càng có thể chính là Thiệu Minh Âm không chơi đàn accordion theo bản nhạc. Thiệu Minh Âm nên nói trước với cậu, nhưng anh đã không làm thế. Trên thực tế, ngay từ khi nốt nhạc đầu tiên của accordion vang lên, có một thứ cảm xúc từ bên trong âm nhạc mờ mịt trút xuống, nhưng cái chút tâm tình đó quá mức riêng tư, khiến anh chỉ muốn nghĩ về âm nhạc mà không chạm vào bản chất. Anh không nghĩ tới Lương Chân cũng nhanh chóng sửa lại nhịp trống và kết hợp với sự thay đổi đó. Nếu nói Thiệu Minh Âm giống như củi khô bị kích động bởi ngọn lửa kí ức, thì Lương Chân vừa mới bắt đầu đã chính là một đám lửa sáng rực hừng hực cháy, chưa bao giờ bị dập tắt. Thời khắc này khi hai loại nhạc cụ va chạm, làm thế nào có thể khống chế được ánh sáng và sức nóng ấy?

Lương Chân vẫn luôn phối hợp, nên mãi đến khi nhịp độ thay đổi hoàn toàn cậu mới nhật ra rằng màn trình diễn này không chỉ thay đổi lên xuống, mà giai điệu đều không giống nhau.

Đây không phải là “Tử chi vũ” của ban nhạc Những đứa trẻ hoang dã, cũng không phải bản gốc của Saltarello, diễn tấu từ giờ khắc này không giống với bất kì ai trước kia, những gì tiếp theo là của riêng hai người bọn họ.

*diễn tấu: biểu diễn âm nhạc bằng nhạc cụ

Tay Lương Chân vẫn không dừng lại. Cậu chưa từng nghe bất kì bài hát hoặc diễn tấu nào tương tự, nhưng cậu vẫn có thể dựa vào trực giác, đem tiếng trống hòa vào bên trong tiếng đàn accordion. Đoạn giai điệu không rõ tên kia được lặp lại hai lần rồi cực kì tự nhiên nối tiếp với một giai điệu khác, có điểm giống nhau là Lương Chân đều chưa từng nghe qua. Cả người Lương Chân trở nên khô nóng, cậu cảm thấy được Thạch Gia Trang và Lan Châu chạm vào nhau, khiến cho cậu từ trái tim đến mỗi sợi tóc, tất cả đều nóng lên.

Cậu mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, khẩu hình là “Đệt”. Lúc này chỉ có trống con sẽ không đủ, nó không đủ để cậu trút ra cơn khô nóng không thể kìm nén. Cậu nhấc đàn ghi ta bên cạnh rồi mở phần mềm ghi âm trên điện thoại. Khoảnh khắc bấm vào nút đỏ, ngón tay cậu run lên, nhưng sau đó chạm vào dây đàn, cậu bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Lương Chân lại nhìn về phía Thiệu Minh Âm, phát hiện Thiệu Minh Âm cũng đã ngồi xuống sàn. Cậu lập tức đẩy cái bàn gấp sang một bên, như vậy không còn gì ngăn giữa cậu và anh. Cậu không chỉ là phối hợp, giai điệu cùng hợp âm như từ cội nguồn bừng lên, bao gồm cả tiếng ngâm nga đó —— nó không còn là “Hoa nhi” của người khác hát, nó là “Hoa nhi” của riêng Lương Chân và Thiệu Minh Âm.

Cậu cũng nghe được âm thanh của Thiệu Minh Âm, ôn tồn như thể ngầm hiểu ý sinh ra. Thiệu Minh Âm so với cậu thấp hơn một âm điệu, và mỗi lần cũng chậm hơn cậu hai nhịp, nhưng khi cất giọng lên và ngưng lại đều vừa vặn rơi vào mỗi câu cậu tạm dừng. Không ai để ý đến nhạc cụ trong tay, cứ như vậy thuận buồm xuôi gió, trong mắt chỉ có người đối diện. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lương Chân nhận ra rằng đó không còn là tử chi vũ, mà là sinh mệnh chi vũ, đó cũng không còn là Thạch Gia Trang và Lan Châu va chạm vào nhau. Đó là Thiệu Minh Âm và Lương Chân chạm vào nhau.

Tay trái đang ấn dây đàn bỗng bị chuột rút làm rối loạn hợp âm. Lương Chân không nỡ ngừng đàn ghi ta, lúc cậu vươn vai ra mới phát hiện sau lưng đều thấm mồ hôi.

“Đm ” Lương Chân gãi gãi, trên tóc cũng đổ mồ hôi, nói liên tục vài câu “Đm”. Cậu nằm ngửa trên sàn nhà, tay với sang bên cạnh mò điện thoại di động, nhìn thấy phần mềm ghi âm vẫn đang chạy mới nhận ra màn diễn tấu này kéo dài gần một giờ.

“Đệt!” Lương Chân không còn gì để nói, cậu không nỡ lòng bấm nút kết thúc, tầm mắt cũng có chút mơ hồ. Giống như có nước mắt, cậu thấy chiếc đèn nhỏ trên trần nhà, sáng loáng, nhưng thấy thế nào cũng không chân thực cho mãi đến tận khi Thiệu Minh Âm xuất hiện trong tầm mắt, Thiệu Minh Âm đứng bên cạnh cậu chắn ánh sáng và đưa tay ra.

Một khắc kia Lương Chân nghĩ rằng Thiệu Minh Âm cũng không chân thực. Cậu chớp mắt vài lần, chớp đến thoáng hiện lên những chấm hình lục giác lóe lên từ khúc xạ và phản xạ của nước mắt, trước mắt cậu vẫn có Thiệu Minh Âm.

Thiệu Minh Âm đưa tay phải ra.

Lương Chân giơ tay lên, Ngay lúc mượn lực đứng dậy, cậu và Thiệu Minh Âm mười ngón giao nhau, những ngón tay siết chặt lấy mu bàn tay của đối phương. Thời điểm mượn lực đứng lên kia, cậu và Thiệu Minh Âm càng ngày càng gần, và Lương Chân biết rằng, cậu đã bắt được khoảnh khắc đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.