Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 15
Ai cũng không nghĩ tới, cái chuyện ngủ lại này, có một thì sẽ có hai.
Dĩ nhiên Thiệu Minh Âm không mong đợi điều này. Anh nghĩ rằng chỉ một đêm mà thôi, nhưng cứ mỗi khi tan tầm anh về nhà chuẩn bị làm bữa tối, anh sẽ nghe thấy tiếng gõ cửa “Cốc, cốc”. Nhà trọ Thiệu Minh Âm ở tuy đã cũ, nhưng mắt anh tốt như mắt mèo, anh sẽ ngó ra bên ngoài nhìn trước, đúng như dự đoán nhìn thấy Lương Chân.
Lúc đầu Lương Chân luôn mang đàn ghi ta đến, vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng “Mua sắm dễ dàng”, lần nào cậu cũng khoe khoang mình mới học được cái gì mới muốn chơi thử cho anh nghe. Thiệu Minh Âm vẫn ở trong bếp, cậu liền vào phòng ngủ gảy đàn. Có lúc hát, có lúc chỉ chơi đàn, một ít kỹ thuật hạ bút thành văn không nhìn ra lỗi sai, có trời mới biết làm thế nào trong một thời gian ngắn có thể chơi được như vậy, có trời mới biết trước khi đánh cho Thiệu Minh Âm nghe, cậu đã luyện tập bao nhiêu lần.
Thiệu Minh Âm làm cơm vẫn đơn giản, ngoại trừ thỉnh thoảng mang đồ ăn từ căng tin của đồn công an về, tất cả đều là mấy món đông lạnh và cơm rang. Lương Chân vẫn say sưa ăn ngon lành như thường, sau khi ăn xong tinh lực dồi dào tiếp tục hát cho Thiệu Minh Âm nghe.
Cậu hát cho Thiệu Minh Âm mấy bài của Vạn Thanh, đều là những ca khúc theo phong cách rock and roll, nhưng đệm nhạc bằng đàn ghi ta làm cho âm thanh không còn cuồng loạn, ngược lại nghe nhu hòa hơn, có thể sẽ làm mất đi sức mạnh của bài hát, nhưng đó lại là điểm đặc sắc riêng của Lương Chân.
Cậu hát cho Thiệu Minh Âm nghe bài “Màn đêm bao phủ đồng bằng Hoa Bắc”. Trong lúc đó Thiệu Minh Âm vừa quét nhà vừa ngân nga theo giai điệu bài hát. Cậu hát cho Thiệu Minh Âm nghe “Điều gì rọi sáng trái tim tăm tối của chúng ta”, khi đó Thiệu Minh Âm đang thu quần áo ở ban công, anh vắt quần áo lên khuỷu tay, không lập tức đi vào ngay mà đứng ngoài nhìn Lương Chân ngồi dưới ánh đèn trong phòng, tiếp tục rong ruổi theo lời ca tiếng hát.
Cậu hát cho Thiệu Minh Âm nghe rất nhiều bài hát của Thạch Gia Trang, cậu cũng hát cho Thiệu Minh Âm nghe những bài hát của Lan Châu.
Cậu hát nhạc của Low Wormwood, hát nước sông Hoàng Hà không ngừng chảy, chảy qua nhà chảy qua Lan Châu, hát rẳng sớm biết nước sông Hoàng Hà sắp cạn, cmn xây cầu sắt để làm gì.
Cậu cũng hát “Đứa trẻ hoang dã”.
Đây là bài Lương Chân hát nhiều nhất, nhiều hơn cả “Lan Châu, Lan Châu”. Lời bài hát chỉ có vài câu, nghe vài lần Thiệu Minh Âm đã thuộc, nhưng khi ngân nga hoàn toàn không giống với Lương Chân, cũng không thể giống như Lương Chân.
Giọng địa phương là một nguyên nhân. Khi hát bài hát này, Lương – giọng địa phương – Chân sẽ xuất hiện. Bình thường Lương Chân nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, lúc mắng người mới chêm vài câu giọng Lan Châu, khi hát lên lại hoàn toàn không nghe ra là người ở Lan Châu. Nhưng mỗi lần hát đến “Đứa trẻ hoang dã”, trong lòng không nhịn nổi mà hát tiếng địa phương.
Cậu sẽ ngồi khoanh chân trên giường của Thiệu Minh Âm, chỉ có ôm đàn ghi ta cậu mới có thể ngồi trên giường Thiệu Minh Âm, không ca hát cậu sẽ bị đạp xuống, lúc quạt đàn bả vai bên phải run run nhìn giống như tẩu hỏa nhập ma. Giọng của Lương Chân có điểm nổi bật là cực kì thanh thoát, khi phát âm rất rõ chữ, nhưng mỗi lần hát nhạc của Lan Châu, cậu sẽ cố tình phát âm hơi khàn khàn, nghe như là vừa hút thuốc và uống rượu. Loại giọng này cùng với phong cách nước ngoài không có một chút liên quan, thậm chí chỉ là một hạt cát.
Bụi bặm.
Vừa nghe vừa có thể hình dung ra một mảnh đất vàng bên sườn núi, nhìn thấy sông Hoàng Hà chảy qua thành phố, nhìn thấy Tây Bắc nhìn thấy Cam Túc, nhìn thấy gốc rễ Lan Châu.
Lương Chân hát vô cùng kiêu ngạo, mang theo không khí thành thị nhưng có chút giang hồ, trên khuôn mặt cậu phảng phất như có dính bụi, khoan khoái tự tại giống như đang ở giữa núi rừng, cậu vẫn hát kể cả khi không có ai nghe.
Sau đó cậu ôn tồn hát mấy bài bằng tiếng địa phương, hoàn toàn không chú ý đến kỹ thuật, như những hạt giống rơi vào ruộng cạn điên cuồng sinh trưởng.
Cậu sẽ từ trên giường đứng lên, sẽ tới gần hướng Thiệu Minh Âm, cậu bảo Thiệu Minh Âm không nên hỏi núi cao đường xa cậu là ai, không nên hỏi dưới mặt trời cậu tin tưởng ai, không cần hỏi lúc đói bụng cậu hận ai. Lương Chân cúi đầu, sống mũi cọ lên tóc Thiệu Minh Âm, cậu bảo Thiệu Minh Âm không cần chờ hoa nở hoa tàn để yêu ai.
Cậu hát “Đứa trẻ hoang dã”, cậu chính là đứa trẻ hoang dã tới từ Lan Châu.
Dần dần, Lương Chân bắt đầu không vừa lòng với đàn ghi ta. Một ngày nọ, cậu mang theo một chiếc trống con đến nhà Thiệu Minh Âm.
Vừa mới vào nhà một lát, Thiệu Minh Âm không nhìn ra đó là cái trống, anh còn tưởng rằng Lương Chân ngồi ghế đẩu không thoải mái nên mang theo cái ghế khác tới đây. Lương Chân cũng không quá yêu quý nhạc cụ mới, thuận tiện coi như ghế mà ngồi xuống.
“Cậu chuẩn bị đầy đủ nhỉ.” Thiệu Minh Âm nói khi đang ăn mì, “Cậu thực sự coi nơi này là nhà mình?”
“Dù sao tôi cũng thích ở đây với anh.” Lương Chân không cầm đũa, tiện tay vỗ lên mặt trống, “Tôi nói anh nghe, gần đây tôi đang học một thứ đặc biệt trâu bò, lát nữa đánh cho anh nghe nha.”
Không phải lần đầu tiên Lương Chân biểu diễn cho Thiệu Minh Âm xem, nhưng đây là lần đầu dùng trống. Trống con mang lại tiết tấu mạnh hơn so với ghi ta, nhưng không có nhạc cụ khác phối hợp cùng, nghe có vẻ hay nhưng nói đơn điệu cũng đúng. Thiệu Minh Âm nghe cậu đánh gần mười phút, thực sự không nhịn được, hỏi bài này tên là gì.
Lương Chân thốt lên: “Tử chi vũ.”
“Tử chi vũ?” Thiệu Minh Âm nhướng mày, “Nghe không giống.”
“Vậy á! Anh đang hoài nghi chuẩn âm của tôi sao!” Lương Chân bị thách thức, cậu lấy điện thoại di động ra tìm một cái video chơi nhạc rồi gọi Thiệu Minh Âm lại xem.
Hai người cùng nhau ngồi ở bên giường, vai dựa vai. Lương Chân nhét một bên tai nghe vào bên trong tai Thiệu Minh Âm, nhẹ nhàng tới mức khiến tai nghe rơi xuống, dùng sức lại sợ làm anh đau. Thấy cậu chần chừ, Thiệu Minh Âm liền muốn tự mình đeo lên, tay Lương Chân còn chưa kịp buông ra, Thiệu Minh Âm cứ thế nắm lấy ngón tay của cậu, toàn bộ quá trình ánh mắt Thiệu Minh Âm đều rơi trên điện thoại của Lương Chân. Thế nhưng Lương Chân lại có chút chột dạ liếc nhìn lỗ tai Thiệu Minh Âm vài lần.
“Tử chi vũ của Saltarello.” Thiệu Minh Âm nói xong chậm rãi xoay người, nghe giọng hơi ngáp ngủ, “Tôi tưởng là cái bài nhạc dân gian kia.”
“Gì cơ?” Lương Chân vẻ mặt lơ mơ, “Cái gì mà nhạc dân gian.” Cậu tắt video lên mạng tìm kiếm, mới phát hiện có một bài hát piano nổi tiếng cùng tên.
“Cậu không nên mang trống đến đây.” Thiệu Minh Âm hồi tưởng giai điệu vừa mới nghe, “Cậu nên mang cái đàn accordion lại đây.”
“Cảnh sát, anh tha cho tôi đi” Lương Chân nhất thời mặt mày ủ rũ, “Lần này tôi sớm đi tối về mấy ngày mới biết dùng trống, cố gắng thêm may ra có thế chơi được kèn harmonica, mấy loại đàn khác tôi đều không có chút kiến thức nền tảng nào…” Lương Chân nằm dài trên giường nhìn nóc nhà Thiệu Minh Âm, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Nhưng anh vẫn muốn nghe nó?”
Thiệu Minh Âm nghiêng đầu không nói gì nhìn Lương Chân. Thiệu Minh Âm giơ tay dụi mắt làm vành mắt hơi đỏ lên, dưới ánh đèn, cảm thấy như mang theo nước mắt.
Nhưng khuôn Thiệu Minh Âm lại có ý cười, giống như vừa nhớ lại điều gì đó vui vẻ. Lương Chân không cam lòng phá vỡ khoảnh khắc ấy, cứ vậy nhìn anh. Cậu thực sự không quản được tay chân mình, đạo lý không khác lắm so với những người yêu nhau cuồng nhiệt không thể không hôn nhau sau khi nhìn đối phương say đắm. Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm rất lâu, liền muốn chạm nơi này sờ nơi kia. Nhưng Thiệu Minh Âm không thích trò đùa này, một khi thấy cậu có dấu hiệu táy máy tay chân, Thiệu Minh Âm sẽ tránh nhanh hơn.
Có một lần Lương Chân mặt dày bám giường nói muốn ngủ giường lớn nên đã được diện kiến qua thân thủ của Thiệu Minh Âm. Anh nhìn qua hơi gầy, nhưng không phải ai cũng có thể chiếm tiện nghi. Lương Chân buồn bực, tự hỏi lẽ nào hiện tại cảnh sát đường phố yêu cầu về thể thực cao thế sao?
Vì vậy, Lương Chân chỉ dám nằm xuống một nửa, cậu và Thiệu Minh Âm chỉ có nửa thân trên nằm trên giường. Thiệu Minh Âm nhìn trần nhà, Lương Chân nhìn anh, ngắm đôi mắt hạnh nhân, cái mũi thanh tú và khóe miệng nhuộm ý cười. Đường nét khuôn mặt Thiệu Minh Âm tương đối nhu hòa, đèn trong phòng là đèn sợi đốt kiểu cũ. Dưới ánh sáng trắng, gò má Thiệu Minh Âm như có phấn bắt sáng. Ấy vậy mà tóc anh vẫn rất đen, có vẻ Thiệu Minh Âm không cắt tóc một thời gian, tóc đã dài quá đỉnh vành tai trên một đoạn. Lương Chân không biết nghĩ như thế nào, biết rõ có thể sẽ bị đánh tay, vẫn không nhịn được muốn đem tóc vén lên vành tai.
Ngay khi tay cậu vừa nâng lên, Thiệu Minh Âm liền cảnh giác quay đầu, nhưng anh không để ý đến tai mình mà chỉ chú ý tới nhất cử nhất động của Lương Chân. Lương Chân hơi do dự nhưng vẫn chạm vào tóc anh, rồi cậu chạm đến tai anh, mềm mại, hơi nóng và có chút hồng, khiến người đang sờ soạng còn muốn sờ thêm nữa.
Lương Chân hành động theo cảm xúc, nhưng thường không biết thu xếp thế nào. Đột nhiên cậu có ý tưởng, đường lui cũng tìm xong rồi, ngón tay vừa đụng tới liền lập tức gỡ tai nghe xuống, vờ như trong lúc lấy tay nghe không cẩn thận đụng phải anh.
Lương Chân chiếm được tiện nghi, không hiểu sao mặt nóng đỏ như bị sốt, hơn nữa Thiệu Minh Âm cũng không nói gì, nhưng cậu lại cảm thấy xấu hổ, buột miệng nói: “Nếu anh muốn nghe, tôi khẳng định sẽ có cách.”
“Cậu có cách gì? Đó là đàn accordion, nếu cậu có nền tảng piano tốt thì ổn. Còn nếu muốn học từ đầu, rất khó khăn và tốn nhiều thời gian.”
“Nếu anh muốn nghe, tôi nhất định sẽ có cách.” Lương Chân bướng bỉnh lặp lại, còn thật sự tính toán, tính toán, tính toán. Cậu cảm thấy Thiệu Minh Âm lời này có chút tế nhị, liền hỏi: “Lẽ nào anh biết chơi?”
Cậu thấy Thiệu Minh Âm hít một hơi ngắn, anh chớp chớp mắt rồi mở ra, Thiệu Minh Âm hỏi: “Cậu nghĩ tôi là người sẽ chơi nhạc cụ sao?”
Lương Chân không chút nghĩ ngợi: “Phải.”
“Phải?”
Lương Chân gật đầu, kiên trì nói: “Đúng thế.”
Thiệu Minh Âm không nói gì, anh nằm nghiêng về bên trong, cánh tay phải khó tránh khỏi chạm vào bên trái của Lương Chân. Không đợi Lương Chân phản ứng, Thiệu Minh Âm nắm chặt lấy tay cậu. Ngay lập tức đôi mắt Lương Chân trợn to, nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần duy nhất Thiệu Minh Âm chủ động tiếp xúc cơ thể. Có thể vì hiếm có quá, tim Lương Chân đập cực mạnh, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Nhưng nắm tay không phải ý định ban đầu của Thiệu Minh Âm. Bàn tay anh rất nhanh chóng mở ra, giữ lấy ngón tay của Lương Chân. Động tác này có chút ám muội, ngón tay Lương Chân hơi cong xuống, đầu ngón tay ngưa ngứa. Đến khi Lương Chân chạm vào nơi được cho là mềm mại kia, bong bóng màu hồng chưa kịp thổi ra đã bị vỡ.
Lương Chân chạm tới, lòng bàn tay Thiệu Minh Âm có thương tích.
– ————————————–
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đàn Accordion
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Kèn Harmonica