Em Về Cùng Ngày Nắng Full

Chương 54: Thi Đại Học


Bạn đang đọc Em Về Cùng Ngày Nắng Full – Chương 54: Thi Đại Học

Tháng hai đến tháng sáu, kỳ thật chỉ là khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi.

Chuẩn bị cho kỳ thi đại học là một quá trình đầy vất vả khổ nhọc, thời điểm ngày đó đến gần mới bất tri bất giác nhận ra thời gian trôi nhanh tựa bóng câu qua cửa, âm thầm đến lặng lẽ đi trong chớp mắt, quãng đời học sinh cấp ba bọn họ cũng chỉ còn lại một trận đánh cuối cùng.

Đồng Giai trút cạn nỗi buồn, không còn nhắc tới Trần Đông Thụ nữa.

Cô gái nhỏ như bỗng lớn lên, sau giờ học không còn đọc truyện tranh ăn vặt, tĩnh tâm yên lặng cùng Ninh Trăn ôn bài.

Dẫu rằng bị thương, nhưng vết thương rồi sẽ khép miệng. Vết sẹo sẽ trở thành ký ức, mặc không rõ bao giờ thôi quên, nhưng rồi một ngày sẽ ngưng thôi không còn đau đớn nữa.

Ngày thi đại học đến gần, Ninh gia hết sức khẩn trương, Ninh Trăn cảm nhận được bầu không khí ‘nghiêm trọng’ lan tỏa khắp nhà, không khỏi buồn cười.

Thật ra cô không hề căng thẳng chút nào.

Có lẽ nếu chưa có kinh nghiệm sẽ không thể tránh khỏi lo lắng, nhưng nếu đã trải qua một lần, hiểu được trình tự rồi sẽ biết những cuộc thi thế này phải giữ cho tâm trạng được bình tĩnh thoải mái, phải chiến thắng chính bản thân mình. 

Thậm chí đến cả thầy chủ nhiệm Triệu Hiên cũng dặn dò: “Mười năm tôi luyện chỉ vì gươm sáng, những kiến thức này đã bất tri bấc giác khắc vào trong trí nhớ của các bạn, thi cử chính là một trận chiến tâm lý, tôi đã chứng kiến rất nhiều bạn thường xuyên có thành tích đứng đầu nhưng rốt cuộc lại thất bại trong kỳ thi đại học. Ngược lại có những bạn kết quả học tập bình thường không có gì nổi bật nhưng cuối cùng lại đạt được điểm số rất cao, cho nên các bạn nhất định phải giữ vững tâm lý.”

Ông nghĩ ngợi một lúc vẫn thấy chưa yên lòng: “Vào phòng thi, nếu gặp phải những câu hỏi không làm được cũng đừng hoảng hốt, các bạn hãy nhớ, các bạn là học sinh của 12A1, các bạn không làm được, nhất định những thí sinh khác cũng sẽ thấy khó khăn, chỉ cần làm bài cẩn thận phân tích kỹ càng đừng chủ quan để bị trừ điểm ở những lỗi không đáng, các bạn nhất định sẽ đạt được kết quả như mong muốn.”

Lớp học bốn bề yên tĩnh, những lời này của ông vừa nói xong, nét mặt đám học trò càng nghiêm trọng hơn.

Mấy nam sinh phía sau có lẽ cảm thấy không khí quá đè nén ngột ngạt bèn nhỏ giọng cười nói: “Tớ cảm giác thầy Triệu còn căng thẳng hơn chúng ta.”

Nói thế nhưng trong lòng bàn tay ai nấy đều rịn đầy mồ hôi.

Thành tích càng tốt, trái lại càng để tâm nhiều hơn đến kết quả.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học một ngày, toàn bộ lớp mười và mười một của Tam Trung đã được nghỉ, cả khuôn viên trường chỉ còn lại khối mười hai đang đắm chìm trong không khí ‘Ngày mai thi đại học rồi, thật đáng sợ thật khủng khiếp’.

Buổi trưa Ninh Trăn về nhà, Từ Thiến thao thao bất tuyệt dặn dò hết thảy những gì có thể nghĩ ra được, nào là phải nhớ mang phiếu dự thi, nhớ đem bút thích hợp với máy đọc điểm quang học…

(*Máy đọc điểm quang học – OMR: Scan bài kiểm tra và form bằng nhận dạng đánh dấu quang học, thường được dùng để xử lý dữ liệu từ các phiếu điều tra hay các bài thi trắc nghiệm. Máy sử dụng loại giấy chuyên dụng, khi làm bài thi thí sinh phải dùng bút chì 2B. Máy phán đoán dựa trên nồng độ cacbon trong bút chì và diện tích của vùng tô đen nên lựa chọn bút rất quan trọng.)

Đến cả Đường Trác ngồi bên cạnh nghe nghe một hồi cuối cùng cũng không kìm được ấp úng cổ vũ cô một câu cố lên.

Trải qua chuyện nhảy múa đầy sóng gió lần trước, Ninh Hải Viễn đã thay đổi rất nhiều, lần này trái lại ông là người có thái độ nhẹ nhàng thoải mái nhất, không hề tạo áp lực cho cô mà chỉ động viên: “Trăn Trăn, con cố gắng hết sức là được rồi.”

Cô nhìn mọi người, không kìm được khẽ nhoẻn miệng cười.

Giờ phút này thật tốt đẹp.


Lần đầu tiên cô cảm thấy gia đình mình một lần nữa viên mãn đủ đầy.

Từng giây phút trong đời cô đều hết lòng biết ơn những điều quý giá mà việc trùng sinh đã mang lại, cô không cần trở thành một người lợi hại, cô chỉ muốn lắp đầy những hối tiếc trong lòng.

Xét cho cùng, cô chỉ khao khát có một mái ấm bình dị như bao người.

Người cha học được cách khoan dung, người mẹ hiền từ tốt bụng, em trai miệng cứng lòng mềm.

Bọn họ đều là những người rất tốt rất tốt, là ruột thịt suốt đời cô yêu thương.

Hôm nay, là ngày thứ một trăm tám mươi Lục Chấp rời khỏi thành phố A.

Đã gần nửa năm.

Lục tổng mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, tất cả mọi thứ anh đều phải học lại từ đầu, đồng thời còn phải dồn sức cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến.

Đây cũng là giao hẹn của anh và cô.

Trong nội tâm của trợ lý Lưu chỉ thấy cả đàn lạc đà cừu Alpaca đang chạy, Lục tổng mỗi ngày xem xong tài liệu, ngồi bất động ở đó, đọc thứ tiếng anh cực kỳ không tiêu chuẩn kia của mình.

(*Lạc đà cừu Alpaca – Ngựa thảo nê: đồng âm với một câu chửi bậy phổ biến trong tiếng Quan thoại.)

Thần kỳ ở chỗ, vậy mà kiên trì gần nửa năm.

Cho dù là thứ tiếng anh sứt sẹo hơn nữa thì nghe đến cuối cùng cũng không khỏi cảm thấy thật lưu loát êm tai.

Lục Khải Hoa vẫn luôn biết rõ mọi chuyện.

Ông cụ chẳng qua chỉ nhấp một ngụm trà: “Tùy nó.”

Lục Chấp đặt vé chuyến bay đêm trở lại thành phố A, buổi trưa anh không kìm được gọi điện cho Ninh Trăn: “Này, Ninh Trăn, em còn nhớ đã nói gì không nào? Đợi anh trở lại, em sẽ nhảy cho anh xem.”

Đầu bên kia điện thoại cô gái nhỏ đang lật giở trang sách, nghe vậy nheo mắt: “Anh tự tin sẽ thi tốt sao?”

Lục Chấp nhà ta mà lên cơn tự tin là vứt hết mặt mũi không còn biết xấu hổ là gì: “Bạn trai em là người lợi hại nhất trên đời.”

Cô không nhịn được phụt một tiếng phì cười.

Kỳ thực trên đời, dù rằng quả thật có những người vô cùng lợi hại, nhưng cái giá họ bỏ ra nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Chỉ là có người giấu đi những đánh đổi, chỉ để người ta nhìn thấy sự vẻ vang bên ngoài, còn những gì đã phải trả giá giữ lại cho riêng mình.


“Lục Chấp, good luck!” Chúc anh may mắn.

Thiếu niên nhướn mày: “Ninh Trăn này.”

“Dạ?”

Cô nghe thấy thiếu niên dùng giọng trầm thấp thuần tiếng anh nói một câu: “My dearest treasure.” Tâm can bảo bối của anh.

Vành tai cô ửng hồng, Lục, Lục Chấp…

Anh vẫn là người năm đó đến ký hiệu phiên âm cũng không biết sao?

Sau khi cúp máy, lần đầu tiên anh gọi điện cho Trần Đông Thụ cùng Tiếu Phong sau gần nửa năm.

Hai tên kia đều là đàn ông cao to vạm vỡ, vậy mà vừa nghe thấy giọng nói của anh hốc mắt bất giác đỏ hoe.

Trần Đông Thụ giận dỗi: “Chấp ca, cậu đúng là không trượng nghĩa chút nào, Xuyên tử làm sai, cậu đến cả bọn tớ cũng không cần, lâu như vậy mà không hề báo cho bọn tớ biết tình hình cậu dạo này thế nào.”

Lục Chấp cười: “Xin lỗi.” Anh dừng một lúc: “Tớ sợ tình trạng ưu tú xuất sắc gần đây của tớ sẽ tạo thành đả kích đối với các cậu, sẽ khiến các cậu ngờ vực cuộc đời.”

Tiếu Phong không nhịn được cười: “F*ck, nói điêu ba hoa xích đế!”

Lục Chấp giương cao khóe môi: “Các anh em, tớ sắp trở lại.”

“Người nói điêu ba hoa xích đế đừng trở lại.”

“Đừng trở lại +1.”

Đầu bên kia cười mắng: “Cút.”

~

Ngày bảy tháng sáu.

Kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu, kèn lệnh thanh xuân thổi vang.

Các thi sinh hoặc ôm tâm trạng lo lắng căng thẳng hoặc mang theo niềm hy vọng tiến vào trường thi, cảnh sát giao thông tăng cường lực lượng điều khiển giao thông chuyển hướng để tránh làm phiền thí sinh, xe cứu thương cũng đã sớm túc trực sẵn bên ngoài, cả nước đều hướng về cuộc thi cổ vũ khích lệ tinh thần các sĩ tử.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn.


Sau khi cẩn thận kỹ càng làm xong bài, Ninh Trăn cố thử nhớ lại đề thi ở kiếp trước, cô chỉ có ấn tượng loáng thoáng về phần tập làm văn, không ngờ đề bài lại hoàn toàn khác biệt.

Xem ra những chi tiết nhỏ cũng phát sinh thay đổi.

Thật tốt, cô nhẹ nhàng cong khóe môi. Như vậy có nghĩa, Đồng Giai cũng có thể thoát khỏi vận mệnh kiếp trước, sẽ không bị thất bại trong kỳ thi này.

Vậy còn Lục Chấp? Đời này anh cơ hồ không có bao nhiêu thời gian để học, anh đã trở lại Lục gia sớm hơn một năm, liệu anh còn có thể đậu vào đại học B không?

Thi Ngữ văn phần lớn là dựa vào nền tảng kiến thức tích lũy trong nhiều năm, từ nhỏ Ninh Trăn đã rất chăm chỉ cố gắng, vì vậy khi làm bài môn này cô không hề gặp phải bất kỳ áp lực gì.

Thi xong môn đầu tiên, người vui kẻ sầu, người thì ung dung nhẹ nhõm, kẻ thì đất trời đổ sụp.

Buổi chiều, sau khi thi xong môn toán, đội quân rã rời sức chiến đấu trong nháy mắt đã tăng hơn phân nửa.

Trần Đông Thụ ôm ngực, bá vai Tiếu Phong: “Ổn, chúng ta vẫn có thể đoán được!”

“Ha ha ha ha ha!”

“Cậu nói kỳ này Chấp ca sẽ thi triển tài nghệ đến level nào?”

“Không biết, dù sao cũng phải không có lỗi với phong thái lả lơi đỏm dáng nhất quán trước giờ của cậu ấy.”

Bọn họ đều biết, Lục Chấp là loại người liều mạng sống chết vì mục tiêu. Sức công phá rất mạnh, nói không chừng kết quả cuối cùng sẽ cực kỳ dọa người.

Quãng thời gian hai ngày trôi qua trong khẩn trương căng thẳng.

Môn tiếng anh cuối cùng, tiếng chuông hết giờ làm bài reo lên, trong chớp mắt vẽ nên dấu chấm tròn kết thúc quãng đời cấp ba.

Đến ngày hai mươi lăm tháng sáu kết quả thi đại học mới được công bố, giờ phút này dù tâm trạng ngổn ngang phức tạp nhưng vừa nghĩ tới rốt cuộc cũng đã thoát khỏi cuộc đời phổ thông trung học khổ hết chỗ nói, sắp được bay vào bầu trời đại học đầy mong đợi, là ai nấy lập tức vô cùng phấn khởi.

Thi xong đám học trò hoàn toàn tự do sải cánh, không biết ai đầu têu, giấy thi, sách vở bắt đầu bay đầy trời.

Tầng năm có người hét to: “Đi —— con bà nó —— cấp ba! Đi —— con bà nó —— thi đại học! Lão tử được tự do rồi, giải phóng a ha ha ha ha!”

Máy bay giấy từ lầu năm bay xuống, tín hiệu giải phóng nhanh chóng lan ra khắp tòa nhà phòng học, trong nhất thời tiếng réo gọi thanh xuân vang dậy khắp sân trường.

Thầy chủ nhiệm bị mấy cái máy bay giấy nện trúng đầu, gương mặt vẫn luôn nghiêm nghị suốt thời gian qua cũng không khỏi lộ ra nụ cười.

Bạn học, hãy bắt đầu cuộc đời mới của các bạn đi.

Đồng Giai nhìn thấy Trần Đông Thụ ở phía xa xa, hắn đứng dưới dãy phòng học đối diện, ném sách vở đến thỏa mãn khoan khoái.

Hắn không nhìn thấy cô ấy.

Đồng Giai nhẹ nhàng cong khóe môi: “Tạm biệt nhé.”

Tạm biệt cậu thiếu niên của tớ, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không biết đã từng có một cô gái nhỏ không tim không phổi thầm lặng thích cậu.

Đồng Giai thu dọn đồ đạc của mình, ngày xưa cô ấy thích nhất cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt thế này, nhưng giờ chỉ thấy lòng hết đỗi bình lặng, không gợn nổi một bọt sóng lăn tăn.


Cô gái nhỏ đi tới ôm lấy Ninh Trăn, cười cong cong mắt: “Trăn Trăn, cậu còn nhớ mùa hè năm ngoái tớ có nói với cậu, tớ rất muốn được đến thành phố H lướt sóng không?”

“Ừ.”

“Khi đó mẹ tớ không cho phép, nhưng bây giờ thi xong rồi, cuối cùng tớ đã có thể làm những việc mình thích.”

“Giai Giai.” Ninh Trăn ôm chầm lấy bạn: “Phải vui vẻ hạnh phúc.”

Cô gái nhỏ ra sức gật đầu thật mạnh.

Sau điên cuồng cực hạn, là biệt ly.

12A1 tập trung các học bá vào một ổ, hầu hết là mọt sách, không biết cách hội hè, không có truyền thống tụ tập tiệc tùng.

Nhưng A7 thì khác, bọn họ được cộp mác lớp học tra, mặc dù những thứ khác chẳng ra sao, nhưng tình hữu nghị cách mạng giữa mọi người cực kỳ bền vững nồng thắm!

Tối ngày tám tháng sáu, gió mùa hè nhẹ nhàng thổi lay mái tóc cô gái nhỏ.

Ninh Trăn chống cằm, gọi điện thoại cho Lục Chấp.

Gian phòng ngủ đối diện kia, ánh đèn đã tắt lặng gần nửa năm.

Cuối cùng cô cũng đã có thể gặp lại thiếu niên chong đèn đọc sách giữa đêm khuya.

Điện thoại reo thật lâu nhưng không có ai bắt máy.

Ninh Trăn nhíu mày, gọi cho Trần Đông Thụ.

Bên phía bọn họ rất ầm ĩ, có lẽ đang tiệc tùng.

Trần Đông Thụ khép cửa đi ra ngoài nghe điện thoại: “… Chấp ca sao? Cậu ấy không có đi cùng bọn tớ, bọn tớ còn tưởng cậu ấy đi với cậu.”

Cô nghe thấy tim mình thắt lại, hai ngày thi đại học, vì để tránh làm ảnh hưởng đến đối phương, bọn họ đã không liên lạc với nhau.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng cô bỗng cồn lên một dự cảm rất xấu.

Trần Đông Thụ cũng cảm thấy có gì đó không ổn: “Cậu chờ một lát, cô Tống cũng đang ở đây, để tớ vào hỏi thử xem sao.”

Hắn cúp máy trước.

Ninh Trăn cầm điện thoại, cảm thấy gió ngoài trời đêm nay sao chợt lạnh.

Qua một lúc lâu sau, Trần Đông Thụ gọi lại, giọng hắn không giấu được vẻ nặng nề: “Ninh Trăn, cậu nghe tớ nói nhưng đừng hốt hoảng, cô Tống nói, Lục Chấp không có quay về thi.”

Cô mím môi, toàn thân lạnh buốt.

Trần Đông Thụ hạ thấp giọng: “Cậu ấy vắng mặt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.