Em Về Cùng Ngày Nắng Full

Chương 42: Đừng Sợ


Bạn đang đọc Em Về Cùng Ngày Nắng Full – Chương 42: Đừng Sợ

Không cần nghe cô đáp, anh cũng biết cô sẽ chẳng nói lời nào hợp ý mình.

Quả nhiên cô lắc đầu nguầy nguậy: “Em không cần anh dạy đâu.” Cô không định giải thích, chẳng nói gì cũng hay.

Ninh Hải Viễn vẫn còn đang tức giận, Từ Thiến vì thân phận bất tiện sẽ không hỏi cô, Đường Trác lại càng không can thiệp vào chuyện của người khác, cô vốn không cần phải giải thích.

Lục Chấp còn đang định dụ dỗ thì thấy gương mặt Ninh Trăn đột nhiên biến sắc, túm vạt áo anh kéo vào trong hành lang tối.

Lục Chấp nhướng mày, hiển nhiên anh cũng nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống.

Anh thong thả ung dung chẳng hề lo lắng, nhìn bộ dạng khẩn trương căng thẳng của Ninh Trăn lập tức muốn phì cười.

Nhưng cũng phối hợp núp theo cô vào trong góc khuất.

Tiếng bước chân ngày càng xuống gần.

Ninh Trăn nghe thấy tim mình đập binh binh như muốn nhảy vọt ra ngoài, nếu người đó tiếp tục đi về phía này thì có khả năng sẽ nhìn thấy bọn họ.

Lục Chấp chọc chọc gò má cô: “Nè, em căng thẳng hả?”

“Xuỵt!” Cô tính đưa tay bịt miệng anh, nhưng nhớ đến lần trước bị hôn ở lòng bàn tay, trong nháy mắt từ bỏ ý định.

Trong bóng tối, tiếng bước chân thình thịch mỗi lúc một gần.

Lục Chấp cong môi, bất thình lình cúi người xuống.

Anh cho rằng, thời điểm này cô sẽ không đẩy anh ra?

Nào ngờ hôn trúng mu bàn tay cô.

Ninh Trăn đã đoán trúng tâm tư anh còn kịp thời đề phòng bịt kín môi mình, lần đầu tiên trong đời không bị lọt xuống hố của anh. Cô là người ôn hòa nhã nhặn như vậy nhưng trong lòng cũng không kìm được nảy sinh chút đắc ý.

—— Xem đi, em siêu lanh trí.

Lục Chấp hiển nhiên ngây người sửng sốt một giây, ánh đèn ngoài cư xá rọi vào mắt cô như hàng ngàn ngôi sao nhỏ rơi lạc phát ra muôn vạn tia sáng lấp lánh. Khoảng cách sát gần, nét khoe khoang đắc ý đó rơi hết vào mắt anh.

Anh chẳng thể tìm thấy chút không vui nào trong lòng mình, chỉ nghe thấy cảm giác ngọt ngào chếch choáng ùn ùn kéo đến.

Cô thật là đâu đâu cũng dễ thương, đâu đâu cũng đáng yêu.

Anh không kìm được cong miệng cười, dí sát lại ôm ghì lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.

Không khí thoảng đưa hương thơm ngọt ngào, hết thảy đều là mùi hương của cô.

Ninh Trăn tựa như đang cùng anh phân cao thấp, quyết không đầu hàng, một tay vẫn bịt kín miệng mình, tay kia chống vào lồng ngực anh.

Người ở trên lầu đã xuống rất gần.

Dựa vào âm thanh cô có thể cảm giác được, tiếng động cách ngay sát bên họ.

Ninh Trăn bắt đầu suy nghĩ, nếu là người quen thì cô hoàn toàn tiêu đời.


Tiếng bước chân dừng lại bên kia lối rẽ, cô mở to hai mắt, trái tim muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Thiếu niên đang chôn đầu trong cổ cô, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh cô.

Cô thấy chân mình nhũn ra trong nháy mắt, cảm giác tê dại không đứng vững nổi.

Nhưng cô không thể hé môi, dưới tình huống ấm ức vì bị cường hào ác bá áp bức bóc lột mà không thể làm gì được, cô nhấc chân giẫm một cái nhẹ hẫng chẳng đâu vào đâu lên chân anh. Cô sợ giẫm mạnh Lục Chấp sẽ hô ra tiếng, cô thế này là muốn cảnh cáo: Anh an phận một chút.

Anh buồn cười đến không thể chịu được.

Cũng may người bên kia cầu thang chẳng mấy chốc đã đi vòng trở lên.

Ninh Trăn nghe thấy giọng nói của Từ Thiến: “Bên dưới có ai không con?”

Thanh âm của Đường Trác trầm thấp: “Không có.”

Giọng nữ thất vọng: “À.”

Lúc này Ninh Trăn mới biết, người vừa xuống xem xét là Đường Trác.

Cô cùng Lục Chấp đứng trong góc khuất, cô mải lo phân cao thấp với Lục Chấp, không biết Đường Trác có nhìn thấy bọn họ không.

Hẳn là không? Nếu nhìn thấy hắn sẽ không yên lặng tránh đi như vậy, cũng sẽ không gạt Từ Thiến.

Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng một nỗi muộn phiền khác lại vô thức dâng lên.

Mọi người đều chờ đợi không ngủ.

Tâm trạng ngổn ngang, Ninh Trăn nói với Lục Chấp: “Anh mau về nhà đi.”

Hiện giờ, cô không biết làm cách nào để khống chế cảm giác lo âu này, quỹ đạo cuộc đời của Lục Chấp đã thay đổi, hàng loạt hậu quả của việc nhảy múa đang chờ cô đối mặt.

Trong nhất thời trái tim đập hoảng loạn không yên.

Đôi mắt Lục Chấp đen láy, đột nhiên gọi cô: “Ninh Trăn.”

“Dạ?”

“Em đừng sợ, anh ở đây.”

Bất luận là chuyện gì, em cũng đừng sợ, đừng sợ cùng anh ở chung một chỗ, đừng lo lắng về hậu quả của việc nhảy múa, đừng sợ gì hết.

Dẫu nghiền nát máu thịt mình, anh cũng sẽ trải con đường tương lai bằng phẳng vun tưới những đóa hoa rạng ngời nhất cho em bước đi.

Cảm giác này thật kỳ diệu, có một khoảnh khắc như thế, anh cảm giác được nỗi hoang mang hốt hoảng của cô, nỗi ưu tư của cô.

Phải chăng đó là lý do khiến cô từng tránh né anh?

Lục Chấp cau mày, cảm thấy vẫn còn có một thứ gì đó mà anh không cách nào nắm bắt được.

Cái cảm giác này thôi thúc anh phải học cách trưởng thành, nói cho anh biết anh phải cứng cáp vững mạnh.


Ninh Trăn nghe thấy anh nói vậy, hai hàng mi khẽ run rẩy, nhưng trái tim lại yên ổn lạ kỳ. Cô khẽ đáp: “Dạ, em không sợ.”

~

Quả nhiên mọi người vẫn còn thức.

Ninh Trăn có đem theo chìa khóa nhà, lúc cô đẩy cửa ra, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.

Ninh Hải Viễn và Từ Thiến đang ngồi trên sofa xem tivi, một chương trình thời sự khô khốc.

Hai người bọn họ ngồi cách nhau rất xa, một bầu không khí kỳ lạ.

Thoạt nhìn tựa như có mâu thuẫn.

Đường Trác từ trong nhà vệ sinh đi ra, nghe thấy tiếng động liếc nhìn cô.

Ánh mắt đảo một vòng trên người cô rồi hờ hững quay đi.

Không nói không rằng trở về phòng mình.

Cửa phòng nặng nề đóng lại, âm thanh này tựa hồ làm thức tỉnh mọi người.

Ninh Hải Viễn mấp máy môi, nhìn Ninh Trăn một cái, cất lời: “Con về phòng ngủ đi, về là tốt rồi.”

Vùng da dưới mắt ông sẫm màu xanh đen, mắt thâm quầng, rõ ràng không ngủ được.

Đây là lần đầu tiên trong cả hai đời, Ninh Hải Viễn nhượng bộ cô.

Thậm chí đến Từ Thiến đang ngồi một bên cũng có phần kinh ngạc.

Suy cho cùng ông là ba cô.

Tuy không gần gũi quan tâm con gái mình như những người cha khác, nhưng ông chứng kiến cô ra đời, nhìn cô lớn lên.

Cô bi bô học nói, ngoan hiền hiểu chuyện, hết thảy ông đều chứng kiến.

Máu mủ tình thâm.

Ninh Trăn khẽ ‘dạ’ một tiếng, cúi đầu xuống, không để ông nhìn thấy những giọt nước mắt đang ầng ậc dâng tràn trong hốc mắt.

Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra Ninh Hải Viễn và Từ Thiến vẫn còn ngồi trên ghế.

Ninh Trăn bước lại gần.

“Ba, dì Từ, con xin lỗi.”

Từ đầu tới cuối cô luôn cụp mi mắt, nói xong cũng lập tức đi về phòng mình, không dám nhìn phản ứng của hai người.


Chẳng mấy chốc âm thanh phát ra từ ti vi ngoài phòng khách dừng lại.

Bọn họ cũng về phòng.

Tim cô thắt lại xót xa, ngổn ngang trăm mối.

Thậm chí cô còn nghĩ đến kiếp trước sau khi cô chết đi, ba và dì Từ thế nào, hai người họ sống ra sao? Chỉ cần vừa nghĩ tới liền không cách nào khống chế được nổi khổ sở trong lòng. Hôm nay, cô đến gần, mới phát hiện tóc mai của ông đã lấm tấm sợi bạc.

Cô chết khi còn trẻ như vậy.

Có lẽ Ninh Hải Viễn rất đau đớn.

Ông đã mất đi vợ, cuối cùng còn mất cả con gái.

Ninh Trăn hít sâu một hơi, gian phòng bên kia ánh đèn sáng choang, vô cùng chói mắt.

Cô lặng lẽ kéo rèm cửa sổ ra một khe nhỏ, nhìn về phía đối diện.

Dường như thiếu niên đã bật sáng toàn bộ đèn trong nhà mình, anh đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Ánh đèn phác họa nên hình dáng cơ thể anh, anh phảng phất không biết cô đang nhìn mình.

Ninh Trăn cong khóe môi.

Bất luận tương lai sẽ thế nào đi nữa, ít nhất trong giờ khắc này, bọn họ đều bình yên khỏe mạnh.

Trước khi đi ngủ, cô lấy điện thoại di dộng ra.

Đồng Giai gửi cho cô mấy tin nhắn.

‘Trăn Trăn, cậu về nhà chưa’

‘Tớ gọi điện cho ba cậu, nói cậu tạm thời đang ở nhà tớ, nhưng tối muộn sẽ về, hy vọng cậu đừng để bị lộ.’

Sự quan tâm chu đáo của cô bạn nhỏ thanh mai khiến Ninh Trăn ấm áp cả trái tim, trên người Đồng Giai có một sức mạnh có thể xua tan tất cả mây mù u ám mang đến nụ cười tươi xanh rạng ngời.

‘Hầy, cậu và Lz nhất định là có gì đó đúng không?’

‘Đừng để bị bắt nạt nha, cậu ấy không sao chứ?’

Lz này, hiển nhiên là chỉ Lục Chấp. Đồng Giai sợ điện thoại của cô bị người khác xem, còn đặc biệt viết tắt.

Ninh Trăn trả lời cô bạn nhỏ, ‘Cậu đừng lo lắng, tớ về nhà rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi. Giai Giai, ngủ ngon nha.’

Một lúc sau, cô mở điện thoại lên, tìm số của Lục Chấp.

‘Lục Chấp, ngủ ngon.’

Ánh đèn sáng choang phía đối diện thình lình tắt phụt.

Cùng với tiếng rung của điện thoại trên tay, ‘Ninh Trăn, ngủ ngon.’

Cô đột nhiên hiểu ra dụng ý của anh khi mở đèn. Anh muốn cô biết, anh luôn ở bên cô.

~

Lục Chấp tắt đèn, nhìn gian phòng chếch xéo đối diện, ánh mắt sâu hút, nhẹ nhàng nhếch môi.


Thằng nhóc kia, là em trai không cùng chung huyết thống của cô?

Tuổi còn nhỏ nhưng trái lại suy nghĩ không hề hời hợt.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã biết hết mọi chuyện, vừa rồi Lục Chấp đứng bên cửa sổ, hắn cũng nhìn thấy.

Chả sao cả, chính là muốn để cho hắn nhìn thấy.

~

Xảy ra chuyện của Hà Minh, tạm thời Lục Chấp phải ở nhà không thể đi học.

Anh cũng bằng lặng bình thản, mỗi ngày còn có tâm tư tưới nước cho đám hoa hồng.

Đáng tiếc hoa trái mùa, nở chưa được bao lâu đã vội tàn.

Tuy anh không có mặt ở trường, nhưng cơ sở ngầm thần thông quảng đại.

Hàng ngày Trần Đông Thụ đều đặn cập nhật tin tức cho anh.

‘Chấp ca, báo cho cậu biết thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, bảo bối nhỏ của cậu, hiện giờ trở thành nữ thần của toàn trường. Ha ha ha, bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa, ngoài ý muốn chưa? Mấy cái loại tâm thần rơi não thiểu năng như Hà Minh chỉ là thiểu số, hầu hết mọi người đều có mắt, đều là người bình thường á.’

‘Chấp ca, em nghe nói hôm nay Ninh Trăn lại nhận được mấy bức thư tình, đại ca sợ chưa, sốt ruột cà cuống chưa?’

Lục Chấp buông một tiếng‘ờ’ lạnh lùng.

Được rồi, chuyện này không muốn ‘sốt’ cũng phải ‘sốt’ mà.

Tuy ngày ngày anh đều được nhìn thấy cô đôi lần, nhưng ngắm nhìn xa xa thế này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Anh lớn ngần này, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không đủ lớn mạnh quả là chuyện phiền lòng.

Lục Chấp gọi điện thoại cho luật sư.

Luật sư vẫn thuyết phục bằng những lời lẽ cũ rích kia: “Chuyện này phải xem mức độ thương tích của Hà Minh nghiêm trọng cỡ nào mà viện kiểm sát sẽ quyết định có khởi tố hay không, trước mắt cậu hãy tạm thời ở nhà, kiên nhẫn chờ một chút. Lục gia lừng lẫy của thành phố B, tập đoàn lớn nhất thành phố B, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Đồng chí luật sư chỉ sợ vị thiếu gia này bực dọc trong lòng chạy tới bệnh viện xử lý luôn Hà Minh.

Người có tiền bọn họ tâm tư khó dò, ngộ nhỡ lên cơn thần kinh thật chứ chẳng đùa?

Lục Chấp mặt lạnh cúp điện thoại.

Thật lòng mà nói, anh không muốn dựa vào Lục gia, nhưng từ khi sinh ra trên người anh đã bị gắn nhãn Lục gia, tiền vốn để kiêu ngạo cũng đến từ Lục gia.

Anh biết rõ, chính mình phải cứng cáp vững mạnh lên, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, cấp thiết như thế.

Nung đốt từng tấc xương cốt anh sôi trào.

Anh chủ động gọi điện thoại cho ông nội: “Trước kia ông nội nói có thể làm cho con lớn mạnh lên, có đúng không?”

Lục Khải Hoa dường như hoàn toàn chẳng hề bất ngờ về chuyện cháu trai sẽ liên lạc với mình.

Ngữ điệu của ông vô cùng bình thản: “Tất nhiên, chỉ cần con muốn, miễn là con không tránh né Lục gia nữa. Bây giờ ông nội cho người tới đón con về được không? Không cần phải để ý tới chuyện của Hà Minh bên đó.”

“Không.” Ngón tay Lục Chấp vô thức bấu xuống mặt bàn, giọng trầm thấp: “Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đã.”

“Con còn chờ gì nữa?”

Thiếu niên mím chặt môi, không lên tiếng, trong đôi mắt tĩnh mịch ẩn chứa tia sáng lấp lánh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.