Bạn đang đọc Em Về Cùng Ngày Nắng Full – Chương 37: Nếu Em Chết
Nhưng mà cô đánh không tới, cũng không có cái gan đó.
Càng không muốn thỏa hiệp, cô nhìn anh một cái, dứt khoát không thèm để ý tới anh nữa, quay lại bàn tiếp tục làm bài tập, để mặc anh đứng sững ở đó.
Lục Chấp phì cười thành tiếng, thế này là đoán chắc anh sẽ không làm ầm ĩ?
Gió đêm dịu dàng mát lạnh thoảng đưa hương hoa hồng. Anh nhướn mày mỉm cười, có lẽ chính bản thân Ninh Trăn cũng không phát hiện, trong tiềm thức cô đặc biệt tin tưởng anh.
Dẫu không phải, anh cũng sẽ cho là thế, vì chỉ cần nghĩ như vậy anh đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc dễ chịu.
Rèm cửa sổ không khép kín nhưng anh không nhìn thấy cô, chỉ thấy được ánh đèn sáng trắng.
Ninh Trăn làm bài một lúc, bên kia quả nhiên an phận, không có náo loạn giở trò gì.
Cô cong khóe môi.
Lớp mười hai không dạy kiến thức mới mà lấy việc ôn tập làm chủ yếu.
Ninh Trăn không nhớ rõ đề thi đại học, cũng không nghĩ tới chuyện dựa vào trí nhớ của kiếp trước để trúng tủ. Cô luôn là người thiếu hụt cảm giác an toàn, loại phù phiếm đó đối với cô mà nói không chân thực. Chỉ có nghiêm túc chăm chỉ học lại từ đầu, trong lòng cô mới cảm thấy yên tâm.
Cũng may những chuyện này không quá khó.
Ninh Trăn lắng tai nghe ngóng, không thấy bên phòng Đường Trác có bất kỳ động tĩnh gì, cô thở phào một hơi.
Đường Trác rất trầm lặng, không có chút nào giống với các cậu nhóc ở độ tuổi của mình.
Nếu không phải lúc trước hắn nhắc nhở cô bớt làm ồn khi tập nhảy, cô gần như quên mất mình còn có một cậu em trai mới ở phòng bên cạnh.
Cô lấy từ vựng tiếng anh ra học một lúc, ngoái đầu nhìn về phía đối diện, đèn vẫn sáng như trước, nhưng không thấy Lục Chấp.
Ninh Trăn thở phù một hơi, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc trở ra, nhìn lên đồng hồ đã gần mười một giờ.
Ninh Trăn có thói quen đi ngủ sớm, ngay cả kiếp trước lúc ở trong ký túc xá đại học, các bạn cùng phòng đều ngủ rất muộn, cô vẫn duy trì thói quen tốt ‘không có tình huống đặc biệt, ngủ trước mười một giờ’.
Ninh Trăn đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại, vừa mới leo lên giường chuẩn bị ngủ, đã nghe thấy điện thoại rung ‘ong ong’ không ngừng.
Cô mở ra xem ——
‘Bạn học nhỏ, chẳng phải học bá bọn em lúc nào cũng chăm chỉ chịu khó học tập sao? Còn chưa tới mười một giờ em đã đi ngủ rồi?’
Thì ra anh vẫn còn đang quan sát bên này.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, trả lời anh ——
‘Ngủ sớm, sẽ sống lâu.’
Bên kia im lặng kỳ dị một hồi.
‘Em đang nói, anh thế này, sẽ chết sớm ấy à?’ Lục Chấp nhướn mày gửi tin cho cô. Trước đây, anh cùng bọn Trần Đông Thụ phóng túng buông thả bất kể trời đất, tiệm billiards, cửa hàng internet, thường xuyên thức thâu đêm.
Không nghĩ tới, bên kia lập tức nhắn qua mấy dòng ——
‘Lục Chấp, anh sẽ không chết, anh sẽ sống thật lâu, sống vui vẻ hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.’
Lục Chấp bật cười, bờ môi khóe mắt cong veo, không hiểu sao cảm thấy những lời này còn quá sức nghiêm túc.
Ngón tay thon dài của anh nhanh chóng lướt trên màn hình ——
‘Bé con đáng yêu, em yên tâm, em còn trên đời này, anh sẽ không nỡ chết. Nhất định trân trọng cuộc sống, theo đuổi em khó khăn như vậy, anh phải đuổi theo em suốt đời.’
Ninh Trăn biết anh đang nói đùa, nhưng khi nhìn thấy những lời này, hốc mắt cô không khỏi cay xè.
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng trước giờ chưa từng dám tưởng tượng.
Kiếp trước, sau khi cô chết, Lục Chấp thế nào?
Cô không thể khống chế được ngón tay mình, viết xuống một câu ——
‘Lục Chấp, nếu em chết…’ nếu em chết, anh sẽ thế nào? Nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng nỗi xúc động, cô vội vàng xóa dòng chữ trên màn hình.
Sau đó Ninh Trăn ngây người nhìn sững màn hình điện thoại, không cách nào giữ được bình tĩnh nữa.
Cô không kìm được nghĩ ngợi ngổn ngang, kiếp trước Lục Chấp thế nào, anh phải làm sao. Lục Chấp nói ‘Em còn trên đời này, anh sẽ không nỡ chết’, vậy cô không còn nữa…
Nhưng cho dù nghĩ gì đi nữa, cô cũng không thể nào biết được, kiếp trước cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.
Cô nghe lòng rối bời, cuối cùng không kìm được, gửi cho Lục Chấp một tin nhắn, sửa lại câu nói trước đó.
‘Lục Chấp, cho dù em chết, anh cũng phải sống thật vui vẻ hạnh phúc.’
Cô không dám đợi xem câu trả lời của anh, vội vàng nhét di động xuống gối, tắt đèn, ép bản thân không được nghĩ ngợi nữa, phải ngủ thật ngon.
Lục Chấp nhận được tin nhắn, nụ cười dần lặng tắt nơi khóe môi.
Có lẽ cảm nhận được những kìm nén trong lòng cô, anh nghe thấy tim mình thắt lại, ánh mắt rơi trên chữ ‘chết’ trong tin nhắn kia, trầm mặc lạnh lùng.
Anh chẳng chút nghĩ ngợi, đánh xuống một đoạn:
‘Nếu em bị bệnh chết, vậy thì anh sẽ chết vì tình. Nếu có người làm tổn thương em, vậy thì anh sẽ trả thù cho em, sau đó tự sát đi tìm em. Nếu như em tự sát, vậy thì em hãy giết anh trước. Chỉ có một tình huống duy nhất, anh có thể bình thản tiếp nhận.’
Ngón tay anh khựng một lúc.
Rồi viết tiếp , ‘Em ở bên anh đến đầu bạc tóc sương, anh chết trong ngực em, rồi một ngày nào thật lâu sau đó em đi tìm anh.’
Ngón tay anh hạ xuống phím ‘gửi đi’, nhưng đột ngột sững lại.
Đọc lại đoạn tin nhắn…
Trời ạ, sao anh giống tên biến thái thế này?
Cô bất quá chỉ nói đùa một câu, nếu anh gửi đoạn tin nhắn này, e là lại dọa cô sợ khiếp đảm.
Cái gì mà chết với không chết, anh còn sống một ngày sẽ yêu thương chiều chuộng cô một ngày, mấy chuyện nghiêm trọng nặng nề thế này, quả thật không thích hợp đem ra dọa cô.
Anh đành phải làm trái lương tâm, soạn, ‘Được rồi, chuyện gì cũng nghe theo em hết, được chưa?’
Thế này mới giống người bình thường.
Lục thiếu gia hài lòng gửi đi.
Đợi cả buổi trời cũng không thấy bên kia có động tĩnh, đưa mắt nhìn sang quả nhiên đèn đã tắt ngúm.
Lục Chấp thở dài, ấn huyệt thái dương. Kéo quyển sách tiếng anh trên bàn lại: “F*ck ——”
Người trước kia chăm chỉ học hành đã đi ngủ, kẻ rong chơi lãng quên trời đất giờ còn phải thức thâu đêm chong đèn đọc sách.
Đúng là phong thủy luân chuyển, trời xanh trêu người…
Khóe môi Lục Chấp cứng đờ, đọc theo phần mềm học tiếng anh: “i ——”
Thật con mẹ nó đần độn, anh nới lỏng cổ áo sơ mi, quả thật muốn văng tục.
Nhưng khi nhìn thấy đám hoa hồng đung đưa theo gió kia, anh tức khắc tỉnh táo lại.
Chút nghị lực này nhất định phải có.
Ánh đèn trong phòng anh, rạng đến bốn giờ ba mươi sáng.
~
Ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt tháng mười về gõ cửa.
Kỳ thi tháng đầu tiên của Tam Trung.
Trước đây, số thứ tự và phòng thi được xếp ngẫu nhiên bằng máy tính, nhưng lên lớp mười hai không còn dựa vào cách phân chia đó mà căn cứ theo kết quả học tập.
Giương mắt nhìn, khắp chiến tuyến toàn là chiến hữu có cùng trình độ một giuộc, không thể trông cậy vào ai.
Nghe nói trước đó không lâu, trường học đã nhận được một khoản đóng góp của cá nhân.
Thế là… một phần trong khoản tiền đó được dùng để mua thiết bị cản sóng điện thoại.
Trần Đông Thụ, Tiếu Phong, Lâm Tử Xuyên: “…”
Thôi xong, có điện thoại cũng không kết nối được.
Sau khi nghe ngóng, Trần Đông Thụ vọt đi tìm Lục Chấp: “Chấp ca, cảm ơn tía cậu.”
Lục Chấp như cười mà như không: “Hử, cậu lặp lại lần nữa?”
Trần Đông Thụ nín một giây, sửa lại: “Không phải mắng cậu, tớ vừa mới cho người dò hỏi, người quyên tiền họ Lục, phỏng chừng chính là người của Lục gia cậu, tớ chỉ muốn báo tin cho cậu biết, hì hì.”
Lục Chấp cười lạnh, không nói không rằng.
Không biết vị nào của Lục gia không kìm nén được?
Hiện giờ anh cũng chẳng muốn tìm hiểu, anh phải thi cho tốt.
Dù sao cắm đầu cắm cổ học hành nghiêm túc hơn một tháng. Anh ngại cái trò dạy kèm tại nhà phiền phức bèn tìm mấy gia sư trực tuyến, anh bên này che webcam lại, người bên kia gượng gạo giảng bài.
Nhưng có tiền chính là đại gia, người nhận tiền cũng không có ý kiến, coi như dạy cho không khí là được.
Kỳ kiểm tra này xem như là lần thực hành đầu tiên của Lục Chấp.
Có kết quả hay không, xem ở lần làm bài này.
Bốn người sóng bước, vô cùng vinh hạnh vào cùng một phòng thi.
Trước khi bước vào phòng, Lục Chấp cất giọng trầm ngâm: “Các cậu hãy nâng niu quý trọng lần cuối cùng được ngồi cùng phòng thi với tớ, những đợt kiểm tra sau này sẽ không còn được nhìn thấy tớ nữa.”
“…” F*ck, nói hết lần này tới lần khác, vẻ tự tin quá xá.
Tiếu Phong thì thầm: “Ngồi chờ Chấp ca bị bẽ mặt.”
“+1.”
“+10086.”
(+1 là tán thành; +10086 là rất tán thành.)
Trần Đông Thụ mò cua mò ốc đoán hú họa hai ba phát đã làm xong toàn bộ, nhàm chán không biết làm gì đành dán mắt dòm Lục Chấp làm bài.
Thiếu niên cau mày, dáng vẻ làm bài hết đỗi tĩnh lặng, trông cứ y như thật. Hắn chậc chậc hai tiếng, viết tờ giấy nhỏ truyền cho Lâm Tử Xuyên và Tiếu Phong.
‘Chúng ta đánh cược, cá thứ hạng của Chấp ca, ai đoán cách gần nhất thì thắng, xa nhất là thua. Người thua phải đi tỏ tình với một người, đối tượng tỏ tình do người thắng chỉ định.’
Có thể nói nhàm chán quá đâm ra sa đọa.
Song chưa đầy một giây sau, ba tờ giấy đã tập hợp lại đầy đủ.
(50)
(45)
(38)
Người cuối cùng chính là anh em ruột mà, đây là tiếng lòng của con nhà Trần Đông Thụ lúc nhận được tờ giấy của Lâm Tử Xuyên, bụng nhủ thầm, Xuyên Tử sẵn sàng tư thế bị giày xéo rồi à?
Thời gian hai ngày loáng cái trôi qua, áp suất khí quyển xung quanh Lục Chấp hạ xuống u ám suốt từ khuya tới sớm.
Đám cá mè đi theo bên cạnh cũng vẻ thâm trầm lắm đỗi, nhưng trong bụng toe toét nở hoa.
Câu nói lúc trước của Lục thiếu gia, rõ là đã khiến cho lòng người oán hận.
Nhưng chưa kịp đợi đến khi kết quả được công bố, đã có một sự kiện lớn xảy ra.
Người đầu tiên phát hiện là Tiếu Phong, hắn lướt weibo, bất ngờ nhìn thấy chuyện động trời.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi mà, hắn khều vai Trần Đông Thụ: “Cậu xem thử coi, bà chị nhỏ này, có giống… giống…”
Trần Đông Thụ sáp lại, đầu lưỡi cũng muốn thắt nút: “Ninh Ninh Ninh…”
Ninh Trăn.
Đó là một video clip của tập đoàn Tấn Thị nhằm tuyên truyền quảng bá tính công ích của cuộc thi nhảy.
Đám phú nhị đại bọn họ, chơi bời thì chơi bời, nhưng không phải kẻ ngốc, chỗ nào cần chú ý cũng rất chịu khó đặt tâm tư vào, trước giờ luôn theo dõi weibo của Tấn Thị, không nghĩ tới trong lúc nhàm chán lại thấy được hình ảnh này.
Mấy năm trước, những cuộc thi nhảy do Tấn Thị đứng ra tổ chức thường diễn ra trong sóng yên biển lặng, nhưng năm nay có lẽ vì muốn quảng cáo cho các hoạt động kinh doanh khác của công ty nên mới mở rộng thêm: ‘Bước nhảy vì cộng đồng.’
Dạy nhảy miễn phí cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.
Một hoạt động dễ gây được thiện cảm, đồng thời mang lại danh tiếng tốt cho công ty.
Cái không may duy nhất là clip tuyên truyền kia sử dụng luôn video ghi hình trận chung kết tranh giải nhất nhì ba vừa rồi.
Trần Đông Thị nhìn thấy, trố mắt dòm trân trối, đầu óc choáng váng: “Ẹc, bà chị nhỏ kiều diễm, xinh đẹp rung động lòng người này…” Thật sự là bảo bối nhỏ hết mực ngoan ngoãn hiền lành của Chấp ca ư?
Lục Chấp từ cửa sau đi vào, đúng lúc nhìn thấy ba người bọn họ túm tụm lại một chỗ, mặt thộn ra.
Anh vừa nhìn lướt qua, lông mày cau lại, mặt sầm xuống.
Trần Đông Thụ thấy tình hình không ổn, cười khan: “Ha ha ha… bà chị nhỏ này, ha ha ha chắc là người giống người, mặt đụng mặt…”
Lục Chấp nhướn môi: “Đụng cái rắm.”
Nhưng đáy mắt vẫn sa sầm đen thui, anh hỏi: “Cái này đăng lên bao lâu rồi?”
Trần Đông Thụ đưa điện thoại qua cho anh xem.
Đăng lên weibo lúc 13:14, tới giờ hơn bốn giờ chiều đã có hai vạn lượt chia sẻ.
Trong lòng Lục Chấp trầm xuống.
Lượng người xem lớn như vậy, cho dù có liên lạc bảo Tấn Thị xóa bài cũng đã quá muộn.
Tuy trông anh có vẻ tùy hứng hàm hồ nhưng đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
Hậu quả của video tuyên truyền này quá nghiêm trọng, chưa kể chắc chắn sẽ dậy lên phong ba trong trường, chỉ nói tới chuyện Ninh Trăn để tâm nhất ——
Cô không muốn để mọi người trong nhà biết cô lén đi thi.
Nhưng bây giờ, sợ là không cách nào giấu diếm được nữa.