Bạn đang đọc Em Về Cùng Ngày Nắng Full – Chương 16: Kẹo Sữa
Tiếu Phong nhướn mày, cười hềnh hệch dâm đãng: “Hày, bộ pháp võ công của Chấp ca ngày càng lẳng lơ ngả ngớn, gần đây không tài nào hiểu nổi cậu ấy đang tu luyện cái gì nữa.”
Trần Đông Thụ vẫn duy trì vẻ mặt táng phải gốc cây: “Tình huống này là sao chứ, Chấp ca không cần chúng ta nữa ư?”
Tiếu Phong ghét bỏ liếc hắn: “Đừng có phun giọng ẻo uột chim chuột ra đây, con mẹ nó cậu cũng không phải là phụ nữ của cậu ấy.”
Lâm Tử Xuyên quay xuống, có một câu hắn kìm nén trong lòng từ sáng giờ, không nhịn được cuối cùng cũng bật hỏi.
“Các cậu không cảm thấy kỳ thật Ninh Trăn và Quý Phỉ cùng một dạng người sao?” Đều là mẫu con gái thông minh ngoan ngoãn, nhưng Lục Chấp đối với Quý Phỉ thờ ơ lãnh đạm quá mức.
Tiếu Phong cười nhún vai.
Trần Đông Thụ thì huỵch toẹt hơn, nói như liệng đá: “Giống chỗ nào mà giống, mấy lời này của cậu mà để cho Chấp ca nghe được, cậu ấy không đập chết cậu mới lạ. Quý Phỉ sao có thể so với bảo bối nhỏ của Chấp ca chứ.”
Một bên là cừu non trong sáng, một bên thì đội lốt ngây thơ.
Chỉ có Xuyên Tử mê muội mụ mị trong ái tình nên nhìn không thấu.
Trần Đông Thụ bị Lâm Tử Xuyên xáng một cái, ánh mắt Lâm Tử Xuyên lạnh lùng: “Quý Phỉ rất tốt, đừng có nói như thế.”
Trần Đông Thụ thấy hắn nghiêm trọng hóa vấn đề, chợt cảm thấy vô vị.
Xoay qua hỏi Tiếu Phong: “Hay là chúng ta ngồi bàn thứ tư đi.” Bọn họ chính là tồn tại ngoài nguyên tắc, sống ngoài vòng pháp luật, dựa theo thành tích chọn chỗ ngồi, ha ha, không nghe không thấy không hay không biết.
Tiếu Phong gạt phắt: “Không đi, coi chừng bị đạp chết.”
Lục Chấp mà tức giận thật sự rất đáng sợ, Trần Đông Thụ hồi tưởng một phen, đánh cái rùng mình, cúi đầu hí hoáy chơi điện thoại.
Mọi người vẫn còn đang tiếp tục chọn chỗ.
Hộp thuốc lá kia nằm lù lù một đống, Lục Chấp không hé môi lấy nửa câu nhưng tất cả mọi người đều hết sức ngầm hiểu mà tránh xa hai vị trí đó ra.
Nơi lão đại đã nhìn trúng không ai dám tranh giành, làm bạn cùng bàn với lão đại càng không dám.
Sắc mặt Lục Chấp không mảy may thay đổi, đứng dựa người một bên nhai kẹo cao su.
Hạ Tiểu Thi thuỗn mặt ngó nghiêng một lúc, não bộ bất thần được khai sáng, lia mắt nhìn bảng điểm bên cạnh.
Quả nhiên, Ninh Trăn xếp ở vị trí áp chót.
Để đảm bảo sự công bằng cho tất cả học sinh, Tam trung có quy định những trường hợp vi phạm quy chế mang tài liệu vào phòng thi sẽ bị đánh điểm không môn thi đó, đồng thời tất cả các hành vi gian lận thi cử đều không được tham gia xếp hạng.
Cho dù điểm số của Ninh Trăn có thể đứng vị trí giữa lớp, nhưng vì chuyện gian lận, Ninh Trăn chỉ có điểm số chứ không được xếp hạng thành tích.
Vì vậy… đến lượt Ninh Trăn chọn, chỉ còn lại một bàn cuối cùng.
Cô đích xác phải ngồi cùng bàn với Lục Chấp.
“Hạ Tiểu Thi.” Giọng Ngụy Nghị Kiệt vang lên.
“Có có.” Hạ Tiểu Thi nhanh nhảu đáp một tiếng, nhìn thoáng qua Ninh Trăn thấy cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Hạ Tiểu Thi hạ quyết tâm, Trăn Trăn xinh đẹp đáng yêu như thế, cô ấy nhất định phải bảo vệ thật tốt!
Cắn răng một cái, Hạ Tiểu Thi dứt khoát chọn bàn bốn tổ một, ánh mắt cô bạn nhỏ dán chặt vào hộp thuốc lá nằm phía trước, không dám ngó nghiêng dòm Lục Chấp cách đó không xa.
Lục Chấp uể oải liếc nhìn cô nàng, đáy mắt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, loáng cái quay đi.
Còn lại hai ba phút cuối trước giờ vào học, hầu như tất cả mọi người đều đã lục tục ổn định xong chỗ ngồi.
Ngụy Nghị Kiệt nhìn lướt qua Ninh Trăn, mặt ửng lên, giọng nói cũng bất giác hạ thấp: “Ninh Trăn.”
Lớp học ồn ào như cái chợ vỡ, mọi người đang ríu rít thích ứng với bạn cùng bàn mới.
Trong lớp chỉ còn lại hai vị trí, cùng một bàn.
Chỉ là vấn đề ngồi trong hay ngoài mà thôi.
Ninh Trăn ôm sách vở của mình đi tới đặt người ngồi sát trong góc bàn ba.
Mắt mũi cụp xuống ủ rũ như con mèo bị sứt tai, người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng Lục Chấp làm chuyện xấu.
Ngụy Nghị Kiệt đọc cái tên cuối cùng: “Lục Chấp.”
Lục Chấp nhẹ nhàng cong khóe môi, đi tới ngồi phịch xuống chỗ trống duy nhất còn lại, duỗi tay cầm hộp thuốc lá nhét vào hộc bàn, không ngó nghiêng gì Ninh Trăn.
“Xong rồi, còn lại hơn một phút, các bạn xem có để quên sách vở gì ở chỗ cũ thì mau thu dọn!”
Lại một tràng tiếng băng ghế rột rột ma sát mặt đất.
Ninh Trăn nhét cặp vào hộc bàn, đặt hộp bút lên trên. Nghĩ ngợi một lúc, cô dời quyển sách vốn đang đặt ở góc trái sát tường sang bên phải, canh cẩn thận vừa khít ngay đường ranh giới giữa bàn không để vượt qua bên Lục Chấp một tí ti nào.
Cuối cùng cảm giác áp lực cũng giảm đi đáng kể.
Thấy Lục Chấp không nhìn ngó gì tới mình, Ninh Trăn lẳng lặng lấy thêm mấy quyển sách xếp chồng lên, xếp xếp xếp, chất cao ngất.
Lục Chấp ngồi bên cạnh cố gắng kìm nén hết mức mới có thể bắt khóe môi mình nằm yên không phá lên cười.
Thật đáng yêu.
Lúc này là giờ ngữ văn. Giáo viên giảng bài mới ‘Trần tình biểu’.
Cô giáo viết những dòng chữ khải nắn nót lên bảng: “Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về tác phẩm ‘Trần tình biểu’, buổi học trước cô đã dặn các em chuẩn bị, đây là một trong những bài trọng tâm cần phải đặc biệt chú ý.”
(*‘Trần tình biểu’ là tấu chương Lý Mật viết dâng cho Tấn Vũ Đế thời Tam Quốc Lưỡng Tấn xin không đi nhậm chức để ở nhà chăm sóc bà nội trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời bà. Lý Mật sinh năm 224 mất năm 287, nổi tiếng là hiếu thảo.
**Chữ khải là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán, kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa.)
Cô giáo dạy văn bước xuống bục giảng: “Bây giờ cô sẽ dành ra thời gian mười phút cho cả lớp xem lại bài, đọc thầm dịch hiểu qua một lần. Lát nữa cô sẽ mời một số em đứng lên đọc từng câu và giải thích ý nghĩa.”
Ninh Trăn mở sách giáo khoa ra, ngày nghỉ cuối tuần cô đã chuẩn bị bài trước, những từ ít gặp cô đã chú âm lại, kiếp trước cũng đã từng học qua nên cũng không có gì khó.
(*Chú âm là một loại chữ viết dùng để ký hiệu cách phát âm các chữ Hán trong tiếng Quan Thoại Trung Quốc.)
Đề thi đại học năm đó đến giờ cô vẫn còn nhớ.
Chỉ không biết hiệu ứng cánh bướm có dẫn tới việc đề thi sẽ thay đổi hay không.
Cô đọc chăm chú, thanh âm truyền cảm nhẹ nhàng: “Thần Mật ngôn: thần dĩ hiểm hấn, túc tao mẫn hung. Sanh hài lục nguyệt, từ phụ kiến bối; hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí…”*
(*Thần Lý Mật xin tâu: Thần số kiếp gian nan sớm gặp điều tang điều dữ. Chào đời sáu tháng, cha hiền lìa trần; tuổi lên bốn, cậu bắt mẹ đi lấy chồng không cho giữ chí thờ cha…)
Giọng của cô đã trở lại bình thường, Lục Chấp yên lặng lắng nghe cô đọc.
Anh nghèo từ, nói theo cách của Trần Đông Thụ chính là mù chữ, cộng thêm đây là thể văn ngôn, Lục Chấp căn bản không hiểu cô đọc gì nhưng anh thấy sao mà thánh thót nỉ non, êm ái hơn cả nghe người ta hát.
Lục Chấp đợi cô đọc xong một lượt, duỗi tay chuyển chồng sách cao ngất kia của cô sang góc phải trên cùng phía bên mình.
Ninh Trăn giương mắt nhìn anh, mày nhíu lại thắc mắc: “Lục Chấp, anh làm gì vậy?”
“Ninh Trăn.” Anh nhìn cô: “Chỗ này, là tự em chọn ngồi ở đây đấy nhé.”
“…” Chỉ còn lại hai vị trí này, cô cũng không thể đi lên ngồi trên bục giảng.
“Cho nên, bạn cùng bàn em không có sách, có phải em nên thân thiện một chút không?”
“Anh có sách mà.”
“Ừ, nhưng anh không có chuyển qua.”
“Sao anh không chuyển qua?”
Anh cười tỉnh rụi: “Anh quên. Nhờ em đó được không, chia sẻ nửa bên sách khó khăn như vậy sao? Tinh thần Lôi Phong đó, em hiểu không?”
(*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được miêu tả như một công dân kiểu mẫu vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng.)
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen lay láy lộ ra vẻ tức giận, hàng tóc mái nằm ngay ngắn, nhìn sao cũng thấy ngoan ngoãn đáng yêu.
Ninh Trăn nén giận, dịch quyển sách sang giữa cho anh xem.
Hai người bất giác kề sát hơn.
Giữa ngày hè tháng sáu, chiếc quạt trần trên đầu bọn họ cọt kẹt quay, dòng tóc cô nhẹ nhàng bay bay. Ninh Trăn cầm bút nước, thỉnh thoảng ghi chú vào trong sách.
Chữ viết của cô không quá xuất sắc nhưng vô cùng thanh thoát vì được viết rất nghiêm túc cẩn thận.
Lục Chấp đột nhiên nhớ lại lễ chào cờ tuần trước, Lâm Tử Xuyên nói, ‘người ta không cùng thế giới với chúng ta.’
Không cùng thế giới, thế nên cô không thích anh? Cảm thấy anh hư hỏng? Sợ anh?
“Ninh Trăn, bài biểu này nói về cái gì vậy?”
Ninh Trăn kinh ngạc dòm anh, anh nhíu mày nhìn vào sách, tròng mắt đen sâu thẳm nghiêm túc vô cùng.
“À, bài biểu này là Lý Mật viết để từ quan, đại khái nói ông số kiếp gian nan, không nơi nương tựa, sinh ra được sáu tháng thì cha mất, lên bốn tuổi thì mẹ ông đi lấy chồng khác, còn nhỏ đã phải bơ vơ trơ trọi một mình. Ông được bà nội họ Lưu đem về nuôi. Lúc trẻ làm chức Lang cho nước Thục. Nhà Thục mất, Tấn Vũ Đế trưng tập ông làm chức Lang trung, sau đó được cử làm chức Tẩy mã để dạy dỗ cho thái tử. Nhà vua đã nhiều lần xuống chiếu chỉ, các quan ở quận huyện thôi thúc, nhưng vì lòng hiếu thảo đối với bà nội ông dâng bài Biểu trần tình, trình bày nguyện vọng của mình được ở nhà nuôi bà và không đi nhậm chức. Bên cạnh đó ông nhớ về cố quốc, không muốn ra làm quan cho nước mới, anh hiểu chưa?”
“Còn nhỏ đã bơ vơ?” Lục Chấp cười khẩy một tiếng lạnh lùng.
Cây bút trên tay Ninh Trăn khựng lại.
Lục Chấp anh…
Cô đột nhiên nhớ ra một số chuyện ở kiếp trước, mặc dù cô không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Lục Chấp, chỉ biết được một ít điều vụn vặt, nhưng cô biết tuổi thơ của anh trôi qua không vui vẻ.
Hoặc là nói, trong lòng anh vẫn luôn rất cô độc.
Cô bất giác hối hận vì đã giải thích cho anh nghe bài biểu này, nếu cô không nói, có lẽ dù nhìn thấy trên sách anh cũng sẽ không để ý tới.
Ninh Trăn lẳng lặng nhìn anh, Lục Chấp buông rủ mi mắt, bên môi không có lấy một nét cười.
Cô bỗng dưng không biết phải làm sao.
Ninh Trăn lấy cặp ra, kéo mở khóa.
“Lục Chấp.” Cô khẽ gọi anh.
Lục Chấp nghiêng đầu sang: “Ừm?”
“Có phải tâm trạng anh không vui không? Cho anh kẹo nè.” Cô mở lòng bàn tay ra, bên trong có hai viên kẹo sữa.
Tiếng đọc sách vang đều đều trong lớp, ánh mắt cô mang theo tia thấp thỏm lo lắng dè dặt nhìn anh. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng ngần, ở dưới hộc bàn, dấm dứ đưa kẹo cho anh.
Anh cầm lấy một viên trong lòng bàn tay cô, chưa ăn, mà ngọt ngào đến tan chảy trái tim.
“Ninh Trăn, sao em…” biết quan tâm người khác đến vậy…
“Sao cơ?” Ninh Trăn nghe không rõ.
Anh khẽ cười: “Anh nói, cô giáo dạy văn đang nhìn sang.”
“…!” Ninh Trăn quýnh quýu cắm mặt vào sách, không dám ngẩng đầu dòm ánh mắt của cô giáo. Thôi xong rồi, cô ấy đã nhìn thấy gì?
Lục Chấp cười đến run bờ vai.
“Được rồi, đã qua hết mười phút, bây giờ cô sẽ mời một em đứng dậy đọc và giải thích nghĩa của bài.”
Ngọn gió lướt qua lật giở những trang sách vang tiếng khua sột soạt. Lục Chấp đột nhiên thì thầm gọi: “Bạn nhỏ đáng yêu.”
“Hở?”
Một viên kẹo đút vào miệng cô, mùi sữa lan tỏa, vị ngọt cũng theo đó mà đến tràn ngập khắp khoang miệng. Lục Chấp mỉm cười nhìn cô: “Ngoan, em ăn cái này mới thích hợp.”
Nhưng mà! Cô dùng đầu lưỡi đè viên kẹo xuống.
A a a Lục Chấp, cái đồ xấu xa này, đang trong giờ học mà!
Hạ Tiểu Thi ngồi sau trợn tròn hai mắt, thánh thần thiên địa ơi, cô ấy cô ấy vừa nhìn thấy cái gì… Lục Chấp đút Trăn Trăn ăn kẹo…
~
Sau giờ học, Lâm Tử Xuyên đi ngược lên đầu lớp, Tạ Vũ đang thu dọn sách vở.
Hắn rút một viên phấn trên bàn giáo viên cầm trên tay ngắm nghía.
Nhịp nhịp xuống bàn Tạ Vũ.
Tạ Vũ ngẩng đầu lên, trên mặt bàn lốm đốm dấu phấn.
“Bạn học Tạ Vũ.” Lâm Tử Xuyên cười đến ấm áp dịu dàng: “Có lẽ phải làm phiền mời bạn ra ngoài uống với bọn tớ một ly trà.”
Sắc mặt Tạ Vũ loáng cái trắng bệch.
Cô ta cố gắng trấn tĩnh: “Các cậu muốn gì, tớ không có đắc tội gì với các cậu.”
Lâm Tử Xuyên bóp gãy viên phấn: “Giải thích với A Chấp đi.” Hắn nhẹ nhàng bổ sung: “Dùng vũ lực mời hợp tác hay là tự giác phối hợp, bạn học thử cân nhắc xem thế nào. Chúng ta sẽ gặp nhau trước cổng trường nhé.”