Bạn đang đọc Em vẫn chờ anh – Chương 8
Chương 9: Từng chút bâng khuâng
Mọi sự chuẩn bị gần như đã xong, chỉ còn chờ ngày khai trương là tiệm bánh An An sẽ chính thức đi vào hoạt động. Lệ Na đặt tên An An vì cô cảm thấy bất cứ ai bước vào nơi đây sẽ luôn cảm thấy bình an và thanh thản. Gian chính không quá rộng, được kết hợp hài hòa giữa màu xanh lá và màu kem sữa tạo nên cảm giác vừa mát lành, không bức bối mà vẫn ấm cúng cho khách hàng. Quầy bar là nơi pha chế các loại đồ uống, ngay sau nó là căn bếp nhỏ với lò nướng bánh và khu chế biến.
Chếch ngay bên gian chính là khu riêng biệt ngoài trời được ngăn bằng kính, một số chiếc bàn được kê kế ngay sát bên hồ chỉ dành cho những khách hàng muốn được yên tĩnh.
Gian nhà sau có khá nhiều căn phòng nhỏ tách riêng có thể dùng làm phòng ngủ, ba người nhà Lệ Na chuyển hẳn đến đây sống vừa tiện việc lại có thể tiết kiệm chi phí.
Lệ Na đang lau dọn thì một bóng người lịch kịch bước vào che cả một khoảng lớn ánh sáng từ ngoài cửa. Ngạc nhiên khi nhận ra đó là nàng bạn thân Mỹ Hà cô vội buông khăn lau chạy lại.
Na tươi cười, cô rất vui khi lại nhìn thấy bạn. “Cậu đến thăm mình hả?”
“Cũng không khó tìm lắm nhỉ? Cầm lấy!” Mỹ Hà ném cho bạn chiếc túi du lịch căng phồng đồ, rồi nghênh ngang đi xem xét mọi thứ.
Na nhìn xuống chiếc túi trên tay. “Thế này là sao…?” Mỹ Hà quay lại nhìn bạn, nhe hàm răng trắng bóng cười toe toét: “Tớ đã xin nghỉ việc chỗ đó rồi, từ giờ cậu phải có trách nhiệm với tớ. Hiểu không hả? Không những lương bổng kha khá, ngày ba bữa mà ngày lễ tết cũng phải cho tớ nghỉ và bồi dưỡng thêm nữa.”
Đôi mắt đỏ rơm rớm, Na lao đến ôm chầm lấy bạn: “Mỹ Hà, cậu thật tốt, tớ biết cậu không bỏ tớ mà. Cảm ơn cậu!”
Cô bạn hắng giọng: “E… hèm!”
Na ngước nhìn lên. “Sao vậy?”
“Tớ đang nghĩ xem có nên bắt cậu đóng bảo hiểm cho tớ nữa không. Ha ha!”
“Thật là…” Na đấm thùm thụp vào người bạn, đối với Mỹ Hà thì chỉ như có người đang phủi quần áo cho cô. Cả hai cùng cười đùa sảng khoái, không e dè. Họ đã tự do và vẫn bên nhau, tình bạn thật tuyệt vời.
***
Tiệm bánh được trang trí lộng lẫy trong ngày khai trương, khung cảnh sáng bừng chào đón những ngày tươi đẹp sắp tới. Không khí thoáng đãng với lượng khách vừa đủ, mặc dù trong ngày khai trương đồ uống đa phần đều miễn phí nhưng quan trọng là tạo được uy tín với sản phẩm có chất lượng và cung cách phục vụ chuyên nghiệp.
Duy Khang đến vào giữa buổi sáng, anh mang đến một lẵng hoa khá to.
“Chúc mừng em!”
“Anh khách khí quá, chỉ cần đến thử tay nghề của em là em vui rồi.”
Mỹ Hà khi nhìn thấy anh thì đã trở nên bất động hoàn toàn, cô không hiểu nổi, chơi với bạn lâu nay mà giờ cô mới biết nó quen biết với nhiều nhân vật “nguy hiểm” như vậy. Na dẫn anh đến chỗ ngồi tại chiếc bàn sát bên hồ. “Em pha cho anh ly cocktail nhé? Ưm… tay nghề làm bánh của em thì chưa ổn nhưng pha chế đồ uống thì rất ok đấy!!”
Anh nháy mắt. “Được! Cho anh thử tay nghề của cô bé xem sao.”
**
Sâm sẩm tối, Uy lái xe qua cửa tiệm của Lệ Na. Vậy là đã khai trương. An An? Tên gì mà kì cục. Hàng ngày anh đều qua đây nhưng cũng không rõ khi nào thì chính thức mở cửa. Là chủ nhân của cửa tiệm cho thuê này không lý gì anh không thể vào uống một cốc café để thư giãn sau cuộc họp cổ đông căng thẳng vừa rồi. Nghĩ vậy nên anh quyết định vào đó, không hiểu khi gặp lại mình cô ta sẽ thế nào nhỉ? Anh thấy nực cười với ý nghĩ cô ta sẽ lại khùng khùng lên, hừ, cứ như mình sẽ ăn thịt cô ta không bằng.
Mỹ Hà đang cắn dở hạt dưa vội đứng bật dậy cúi đầu: “Xin kính chào quý khách!” Khi nhìn rõ vị khách cô nàng lại đông cứng thêm một lần nữa.
Lệ Na đang đứng ở quầy bar thì sém rơi chiếc ly trên tay, sao anh ta bám theo mình đến tận đây, không hiểu anh ta muốn gì? Sự lúng túng cứ cuốn chặt khiến cô không thể mở lời.
“Ở đây không chào đón khách?”
Mỹ Hà bừng tỉnh, cô lập cập: “Đâu… đâu có, mời anh ngồi… ngồi!”
Chỉ không chào đón anh thôi, Lệ Na chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Thằng bé con nghe tiếng khách liền ló đầu ra từ vách tường ngăn bếp với sảnh ngoài. Nhìn thấy anh nó hét lên vui mừng: “Aaaaaaa chú ơi!” Rồi lao người đến.
Vĩnh Uy cũng dang rộng vòng tay ôm lấy thằng bé nhấc lên. “Chà! Nhóc con, cháu có khỏe không?”
Nhóc Bin ôm chặt lấy cổ anh. “Cháu nhớ chú lắm!”
Anh mỉm cười xoa đầu thằng nhóc. “Chú cũng vậy.”
Vú Lan bước từ bếp ra xem có chuyện gì mà thằng nhóc lại kêu toáng lên. Bà nhìn thấy chàng trai cao lớn, anh tuấn đứng đó ôm thằng bé trên tay, còn con bé Na thì cứ đơ ra như người mất hồn. Vậy là bà hiểu chính là thằng đó chứ ai, cái thằng khiến cho cuộc đời con bé phải khốn khổ.
Môi mím chặt, bà chậm rãi tiến lại trong những bước chân giậm mạnh. “Chắc cậu đây là người mà thằng bé hay nhắc đến?”
Vĩnh Uy nhìn sang vú Lan, khuôn mặt căng tròn của bà toát lên vẻ thách thức, anh gật nhẹ đầu ra ý chào.
“Chẳng hiểu sao nó suốt ngày nhắc đến cậu, thằng bé này đến thật lạ!”
“Có lẽ là thích. Vậy thôi.”
“Tôi được biết cậu và con bé Na nhà tôi trước cũng có chút quen biết, haizz, chắc cậu cũng nhớ tính cách con bé nhà tôi thật lạ lùng, cứ say mê thứ gì là dứt không ra được, mặc thứ ấy nó có tồi đến thế nào.” Bà cạnh khóe.
Lệ Na sợ hãi chạy lại bên cạnh, kéo mạnh vạt áo sau lưng bà, trán lấm tấm mồ hôi. Cô sợ vú sẽ nói toạc ra hết, nếu mọi chuyện vỡ lở, ngay lúc này cô chưa biết phải đối mặt thế nào.
“Không! Tôi đâu có hiểu tính cách cô Lệ Na ra sao, bởi vì tôi chưa thấy có lý do gì để tìm hiểu điều đó.” Vĩnh Uy cũng đáp trả đầy thách thức. “Có phải vậy không cô Lệ Na?”
Vú Lan tái mặt giận dữ, bà gạt tay Lệ Na ra rồi cười miệng nhìn anh. “Ừm. A cậu biết tên cháu tôi chưa nhỉ?”
“Kìa vú!” Na thì thầm, không hiểu vú còn muốn làm gì nữa, mỗi lời anh nói cũng đủ xát muối lên trái tim cô rồi.
Uy nói: “Bin?”
“Tôi hỏi tên khai sinh cơ? Thằng bé tên Vĩnh Tài.”
Im lặng bao trùm, Lệ Na ngộp thở trong sự căng thẳng, anh ta có nhận ra không, cô không dám nhìn.
Rồi… Vĩnh Uy quay sang nhìn thằng bé, nó cũng tròn xoe mắt ngó anh, bốn mắt chớp chớp liếc nhau không rời. “Hầy, nhóc! Sao cháu dám bắt chước tên đệm của chú?” Uy thừa hiểu câu này nên hỏi mẹ thằng bé mới đúng nhưng anh muốn đùa vui với nhóc con một chút, cũng là để không khí bớt căng thẳng.
Vú Lan suy sụp, bà thấy thân mình trở nên khó đứng vững, lấy chiếc khăn thấm nhẹ mồ hôi trên trán, bà ra chiêu cuối cùng: “Cậu nhìn kỹ xem, trông thằng bé có giống… mẹ nó không?”
Anh ngắm bé Bin kỹ hơn, đôi mắt thằng bé lấp lánh niềm vui, miệng cười toe toét khoe hàm răng sữa. Rồi lại liếc nhanh về phía Na. “Cũng giống một chút!”
Đúng khi đó, Duy Khang mở cửa bước vào, anh đến vì muốn hỏi thăm xem ngày hôm nay quán khai trương thế nào. Nhưng thực sự là do anh cảm thấy nhớ, muốn nhìn lại nụ cười hồn nhiên, nhìn lại khuôn mặt rạng ngời của cô.
Lệ Na như nhìn thấy vị cứu tinh. “A, Duy Khang. Anh lại đến đấy ạ?”
Cả Duy Khang và Vĩnh Uy đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau. “Uy, sao cậu cũng ở đây?”
Na nói: “Hai người quen biết nhau sao?”
Duy Khang trả lời: “Bọn anh là bạn thân đó. Nhưng em và cậu ta cũng biết nhau?”
Na chưa biết nói sao thì bà vú đột ngột xen ngang: “Ồ! Là cậu Duy Khang đó sao? Nghe tên cậu đã lâu mà giờ mới gặp mặt. Lúc sáng tôi bận quá không ra chào hỏi và nói lời cảm ơn với cậu được. Trên đời này vẫn còn những người tốt như cậu thật đáng quý!”
Khang đưa tay gãi tai cười ngượng. “Chào bác! Kìa bác đừng khách sáo thế. Bác cứ coi cháu như người trong gia đình nhé!” Anh nhìn thằng bé trên tay Vĩnh Uy. “Thằng cu này là con trai em phải không Na?”
“Dạ! Con chào chú đi!”
Thằng bé lí nhí chào rồi lại úp mặt vào ngực người đang bế nó trên tay.
Mỹ Hà kêu lên: “Ôi ngày gì thế không biết. Sao các anh còn đứng đó, mau ngồi xuống đi ạ!”
Mọi người chợt nhớ ra tình thế đáng buồn cười này, không thể đứng mãi nói chuyện được. Na tranh thủ thời điểm, cô muốn lánh mặt. “Bin. Chúng ta đi tắm thôi con!”
Thằng bé nhất định không chịu nên Uy đành nhỏ nhẹ: “Nhóc ngoan, chú sẽ còn đến nữa. Giờ nghe lời mẹ, đi tắm rồi ngủ ngoan. Mai chú sẽ có quà.”
Nhóc Bin vâng lời, nó muốn được chú công nhận là một đứa trẻ ngoan. Na ôm con đi, cô giao công việc tiếp khách, trông cửa hàng lại cho vú Lan và Mỹ Hà. Mặc kệ họ muốn làm sao thì làm, cô không đủ sức để đối mặt với chuyện gì thêm nữa.
Còn lại Vĩnh Uy và Duy Khang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ngay chính giữa quán, hai con người đẹp trai, phong độ và sang trọng, ở họ như tỏa ra hào quang làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Mỹ Hà thì lăng xăng hết bên nọ lại bên kia. Vú Lan vào trong bếp làm cho hai anh chàng chút đồ ăn nhẹ, vì cũng đã đến giờ dùng bữa tối.
Vẫn là Duy Khang lên tiếng trước: “Tôi không ngờ cậu cũng biết Lệ Na!”
“Chẳng phải cậu cũng quen cô ta, lý gì tôi lại không biết.”
“À hà, ừ! Quả là một cô gái dễ thương đúng không?”
Đôi mắt Vĩnh Uy chợt lạnh tanh, anh nghĩ trong lòng, cô ta tỏ ra dễ thương với ai chứ không phải với tôi. Anh cảm thấy một nỗi khó chịu nhen nhúm với cung cách nói chuyện của hai người Lệ Na và Duy Khang.
Vú Lan đặt hai đĩa bánh kèm một chút salad trước mặt hai người, niềm nở với Duy Khang: “Cậu ăn nhiều vào nhé! Vẫn còn nhiều lắm đấy. Thích ăn gì cứ nói tôi sẽ làm cho cậu, đừng có khách sáo, cậu không phải khách mà như người trong gia đình, cậu nhớ câu đó chứ?”
“Vâng ạ! Cháu cảm ơn bác. Cháu đoán Lệ Na sẽ không ra nữa phải không ạ? Chắc cô ấy bận chăm bé con.”
Bà lại được thể ngậm ngùi: “Vâng, số con bé vất vả lắm cậu ạ! Chỉ vì nó ngây thơ nên trót dại cả một đời.”
Vĩnh Uy bật lên tiếng cười mỉa mai. “Ngây thơ…” Anh lặng im một hồi rồi hắng giọng: “Chắc cậu chưa biết, cô Lệ Na ngày trước cũng được rất nhiều người biết đến.” Uy cầm lên chiếc thìa xúc một ít salad, môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Đến lượt Duy Khang lặng đi trong sự khó chịu, anh không thích câu nói đầy ý tứ đó của bạn. Theo những gì anh biết về Vĩnh Uy thì dường như anh đã mơ hồ thoáng hiểu. Nhưng anh không hề muốn biết thêm.
Vú Lan thấy không khí có vẻ chùng xuống, bà cứ đứng đây cũng không tiện bèn rời đi.
Vĩnh Uy nói tiếp: “Cậu có muốn nghe chuyện gặp gỡ và quen biết giữa tôi và cô ta?”
“Không cần, tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện đó.”
Uy vẫn tiếp tục: “Cô ta tuy hơi kì nhưng bù lại có những thứ khiến người ta tìm được chút hứng thú.”
Duy Khang gằn mạnh: “Đối với cậu cô ấy có như thế nào tôi cũng không quan tâm, vì đó là chuyện của cậu và chuyện của quá khứ rồi. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại. Và theo tôi để ý thì hiện tại cậu và cô ấy chẳng có bất cứ liên quan gì.”
Vĩnh Uy lặng ngắt, máu nóng từ tim anh lan tỏa, rất nhẹ mà vấn vít rất sâu. Cả hai cứ trừng trừng nhìn nhau trong thinh lặng, theo đuổi những ý nghĩ riêng nhưng đều chung một nguồn cơn. Sức mạnh đối đầu bùng lên trong khoảnh khắc. Mặc dù họ cũng khá thân nhau đấy, có rất nhiều sẻ chia và kỷ niệm nhưng có hề gì đâu một khi lòng tự tin và sức mạnh đàn ông trong họ bị đe dọa. Có một điều chắc chắn rằng sẽ không ai phải chịu tổn thương hết, mọi cuộc đối đầu dù lớn hay nhỏ trong thời niên thiếu đã chứng minh điều đó.
***
Ngày cứ tiếp nối với những nhịp sống hối hả dồn dập. Tiệm bánh café An An ngày một thu hút khách. Phong cách trang nhã và một không gian cởi mở hòa nhã khiến khách đến đây đều cảm thấy hài lòng.
Vĩnh Uy vẫn thường ghé lại hàng ngày mỗi lúc anh rảnh, mặc kệ ai không thích, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái trong khung cảnh yên bình, thư thái bên hồ. Nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng đối lập với những ồn ã sôi nổi ngoài sảnh chính.
Uy đương nhiên cho rằng việc đến đây thường xuyên là cần thiết, bởi thằng bé cần anh và anh không muốn thấy nó buồn. Hai chú cháu thường dạo quanh hồ hay chơi đùa ngay tại bàn. Những khi không có thằng nhóc ở bên anh chỉ lặng ngắm mặt nước khẽ lay động theo mỗi nhịp sóng, hay liếc qua tấm kính trong suốt nhìn về phía quầy bar. Nơi người con gái ấy luôn tay bận rộn những khi khách đông hoặc vẩn vơ lang thang với những suy tư nào đó mà anh không hiểu những khi quán vắng.
Tâm trạng anh vẩn đục mỗi khi có sự xuất hiện của thằng bạn Duy Khang. Là bác sĩ ngoại khoa nên cậu ta cũng chẳng rỗi hơn anh là bao nhiêu nhưng dường như cậu ta càng lúc càng thể hiện sự quan tâm sâu nặng hơn. Vĩnh Uy đã tự nhủ rằng lý gì mà anh phải khó chịu, anh đâu cần những thứ cậu ta muốn. Nhưng không hiểu sao tim anh vẫn nhưng nhức mỗi khi nhìn thấy hai bọn họ thân mật.
Lệ Na đã dần quen với sự xuất hiện thường xuyên hơn của Vĩnh Uy trong cuộc sống của cô. Không phải là thôi bối rối, thôi tái tê. Mà chỉ là những bận rộn thường nhật giúp cô được phân tâm. Những lúc rảnh rỗi cô lại chú ý nhìn qua tấm kính về phía bên hồ, nơi con trai cô và anh ta đang vui vẻ, tình cảm giữa họ ngày càng khăng khít. Những hôm cô và mọi người bận khách không kịp đi đón thằng bé ở lớp mẫu giáo đã thấy anh ta đưa nó về. Phải rồi, họ là cha con, cứ tự nhiên yêu mến nhau cũng là lẽ thường tình. Cô không thể ngăn cấm điều đó.
Chỉ có điều Na thấy chút chơi vơi, hụt hẫng, xót xa… mọi cảm xúc hóa lại thành một nỗi buồn như lịm đi ngấm sâu vào tâm hồn. Anh ta cần con chứ không bao giờ cần cô.