Bạn đang đọc Em vẫn chờ anh – Chương 27
Chương 29: Trái tim đơn côi của kẻ lang thang
Bình minh rực sáng xua tan cõi đêm tối tăm mơ màng, không khí tràn ngập vẻ tươi mới. Từng phân tử sức sống như chắt lọc sự tinh khiết trong trẻo nhất. Cuộc sống vui vẻ hoan ca cùng thiên nhiên mà sao Na thấy lòng mình cứ thắt lại không thôi.
Một góc trời màu xanh trong vắt, vài chạc cây đu đưa rì rào có lẽ còn đẫm hơi sương, những mái nhà nhọn xa xa… tất cả đóng vuông trong khung cửa sổ như một bức tranh sống động nhất.
Buồn bã nhìn cuộc sống chuyển mình ngoài kia, Na cũng ước sao có thể vươn mình dậy hứng trọn mọi niềm hân hoan tưng bừng của cuộc sống tuổi trẻ. Cô mong mình mạnh mẽ, tràn trề nhiệt huyết chứ không yếu đuối, thảm thương như thế này. Muốn được ôm ấp và chăm bẵm cho con trai yêu dấu. Tội nghiệp thằng bé đã phải chịu chia ly với cả cha lẫn mẹ.
Nhưng thân xác này không theo ý muốn khi mà cơn đau ngày một thấm nhuần và lan rộng, cô thấy sợ hãi, thấy mình như hụt hơi, thấy chơi vơi, thấy rã tan từng phút từng phút một. Chẳng biết phải làm sao đây.
Ông Thụy bước vào trong lúc Lệ Na đang miên man trong những dòng suy tưởng. Mỹ Hà cũng bước ra từ phòng vệ sinh. Cùng lúc Duy Khang ghé qua xem cô thế nào.
Khẽ chào ông Thụy rồi Na thở dài chán nản ngoảnh nhìn những vệt nắng sớm đương nhảy múa ngoài kia. Mọi người thật khéo rủ nhau, không biết là cô rất muốn yên tĩnh sao.
“Con đã khá hơn chút nào chưa?”
“Con thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ!” Thật ra cô nói để cho ông yên tâm, đêm rồi cô lại vật vã trong cơn ho dữ đến đứt hơi kiệt sức.
Ông Thụy nhìn quanh rồi hỏi: “Vĩnh Uy đâu?”
Cái tên vang lên từ miệng ông gây nên một cơn dư chấn ào ạt lan mạnh xung quanh. Trong đó có một con tim rúng động hơn cả. Như thể sóng xô, khuấy đảo, bóp nghẹt! Na quay nhìn ông Thụy bằng đôi mắt thất thần không hiểu.
Mỹ Hà nhanh miệng hỏi thay ý nghĩ trong lòng bạn: “Ủa là sao bác? Anh ấy về rồi á?” Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn ông Thụy.
“Sập tối qua bác về mới biết. Nghe bác nói Na bệnh nó vội đến đây ngay. Tại sao…?”
“Á thôi đúng rồi tối qua lúc cháu quay lại, ngang qua khu vườn hoa thấy một người hơi hơi giống Vĩnh Uy đi lối hành lang phía bên, không nhìn rõ nên cháu tưởng mình trông lầm. Anh ấy mặc sơ mi đen phải không bác?”
“Phải!”
Một ý thức lóe lên trong đầu kết hợp với thông tin trùng khớp vừa nhận được, Duy Khang hiểu. Anh liếc nhìn về phía Lệ Na, cô ấy đang run rẩy, màu môi bợt hơn, nắm tay túm chặt lớp ga trải giường.
Duy Khang rút điện thoai gọi cho bạn nhưng không có người thưa máy, hồi sau biết không thể liên lạc được anh quay sang Lệ Na nói giọng kiên quyết đầy chân thành: “Em đừng lo. Anh sẽ mang cậu ta về cho em!”
Nói rồi anh quay đi ngay, đi tìm bạn… ở bất cứ đâu mà anh có thể tìm được.
***
Một đêm trắng không ngủ ngồi canh giấc cho con trai bé bỏng. Nhưng tuyệt nhiên sẽ không để thằng bé thấy sự hiện diện của của anh nữa. Không, nó sẽ không thể xa anh mất. Cả Lệ Na cũng vậy, hai mẹ con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nếu anh không lại một lần nữa khuấy đảo cuộc đời họ.
Vậy nên giờ này Uy đành một mình lang thang cô đơn trên những cung đường ngập nắng, ôn lại những kỷ niệm xưa cũ. Mùi nắng tinh khôi quyện với vị lá cây còn hơi ấm cứ vương vấn khiến tâm tư hiu hiu, ngầy ngật. Chẳng rõ giấc ngủ gần nhất đưa anh chìm sâu vào quên lãng là từ khi nào nữa.
Sao đâu đâu cũng ngập tràn hình bóng em. Này đây phòng tập rạng nắng, nơi lần đầu tiên em nói muốn đi cùng anh đến hết con đường anh đi, khi ấy em vẫn còn là một cô bé con xốc nổi, chỉ biết sống hết mình với mê say.
Đây đầm nước yên bình nơi lần đầu tiên chúng ta thực sự thuộc về nhau, giờ không em sao buồn hiu buồn hắt.
Kia quán bánh nơi anh và em gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, em đã thực sự thay đổi, trở nên một cô gái đa sầu và lặng lẽ… cũng vì anh.
Vọng lâu nơi em trải lòng nỗi nhớ và chờ đợi với anh…
Những bước chân vô định cứ dẫn lối anh dạo khắp mọi chốn, mà nơi đâu cũng thấy hình bóng em dù ít dù nhiều.
Sáng. Trưa. Chiều. Tối. Mỗi nơi góp nhặt một chút ký ức nuôi sống trái tim đơn côi của kẻ lang thang. Phải, thấy mình giống như một kẻ lang thang vô gia cư không có nơi dừng chân.
Quay lưng lại những mảng sáng tưng bừng ngoài cửa sổ, Na chỉ chong mắt dõi nhìn bên ngoài phòng bệnh nơi cánh cửa đã được mở rộng hết cỡ. Khắc khoải, khắc khoải trong tích tắc một. Mỗi tiếng chân từ xa vọng lại khi có người qua lại hành lang cũng khiến tim loạn nhịp. Nỗi căng thẳng choán đầy khiến cô quên cả cơn mệt mỏi thường nhật. Tâm trí căng lên chờ đợi, chờ đợi. Nhưng, thời gian cứ lả lướt vội qua mà bóng ai kia vẫn chẳng hiện diện nơi con mắt đang mòn mỏi.
Cốc Brandy sóng sánh cứ vơi lại đầy, hết cốc này đến cốc khác. Vĩnh Uy thả trôi thứ hương vị chua chua, nồng nồng của trái cây mà lại ngấm rất nặng, rất sâu vào cơ thể, chảy qua cuống họng thấm vào thanh quản nóng bừng rồi lại đê mê lan tỏa khắp tim, phổi…
Cái vũ trường này hôm nay có vẻ vắng, chẳng thấy sự ồn ào chộn rộn như thường khi nữa. Đây cũng chính là nơi lần đầu tiên cô và anh nói lời đầu môi với nhau. Càng hoài niệm càng nhớ sâu thêm, càng thấy anh và cô có quá nhiều kỷ niệm.
Duy Khang bước xuống từ chiếc cầu thang uốn lượn cao ngất, anh nhìn quanh và thấy bạn mình kia rồi, cậu ta ngồi trước quầy bar cạn rượu một mình. Anh lao nhanh đến, chạm tay lên vai bạn kéo lại.
“Vĩnh Uy…”
Uy quay nhìn. “Là cậu à?”
“Cậu làm cái gì ở đây hả?” Duy Khang gằn giọng, khuôn mặt nóng bừng, cả ngày nay anh đã lao đi tìm kiếm cậu ta khắp nơi.
“Ngồi xuống đi! cậu. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.” Uy hất hàm sang chiếc ghế bên.
Duy Khang tức giận túm lấy ngực áo Vĩnh Uy, anh hét lên giận dữ: “Tôi hỏi cậu làm gì ở đây hả? Trong khi cô ấy đang bệnh nằm đó?”
“Tôi không thể gặp cô ấy được!” Uy đờ đẫn nói.
“Đồ điên! Nghe này cậu chỉ hiểu lầm thôi. Giờ tôi đối với cô ấy chỉ như đối với một người em gái.”
“Không phải vì vậy. Tôi thực sự muốn nhờ cậu chăm sóc cho cô ấy. Na sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở bên cậu. Nói cho tôi biết cậu vẫn yêu cô ấy đúng không? Cậu sẽ không ngại ngần gì mà yêu thương cô ấy suốt đời đúng không?”
Duy Khang nghiến răng lại, đôi tay vẫn túm chặt áo Uy, các khớp xương cứng lại kêu răng rắc. Rồi anh vung tay giáng thẳng một cú đấm thật lực vào quai hàm thằng bạn. Vĩnh Uy ngã chúi người xuống đất, máu rỉ ra từ khóe mép. Người người quay lại nhìn, bối rối, ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Duy Khang túm lấy cổ áo Vĩnh Uy lôi dậy: “Nhưng cô ấy… đang chết dần chết mòn vì mày đấy. Thằng khốn!”
**
Tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng mỗi lúc một dày nặng. Bức bối. Ngạt thở. Nghiến nát trái tim em rồi. Đôi mắt mở nhòa trống rỗng nhưng vẫn chong chong nhìn về phía cửa.
Mỹ Hà lo cho sức khỏe của bạn liền năn nỉ: “Nghỉ một tí đi mà, mình xin cậu đấy. Chớp mắt một tí thôi, nếu anh ấy đến mình sẽ đánh thức cậu dậy, được không? Ngồi suốt cả một ngày rồi. Muộn lắm rồi đấy… Đang bệnh thế này…” Mặc những lời ca thán của bạn, mặc cái thân hình còm cõi đang suy kiệt, Na vẫn muốn gắng gượng đợi anh. Đợi anh cho đến khi cô không thể đợi được nữa. Dù trong cô đã hoàn toàn chết khô rồi. Như một kẻ vô tri vô giác từ trong ra ngoài.
“Có phải là anh ấy không muốn gặp tớ nữa?”
Mỹ Hà thương cảm nhìn bạn, không biết nói sao. “Ưm… không phải thế đâu…”
Sau những đằng đẵng vô tận, cuối cùng anh cũng xuất hiện. Về bên cô. Hình dáng thân quen của anh đã hiện hữu nơi đây. Thật mà như ảo. Có thật là anh đứng kia không, người mà cô đã ngóng trông đến tan nát cõi lòng giờ đã thực sự trở về… Na chẳng dám tin nhưng đúng là anh với đôi mắt lạnh thăm thẳm, cằm lún phún râu nhọn hơn khi gương mặt sắc nét đã gầy đi và hơi tái. Mái tóc dày quyến rũ được hớt gọn gàng. Khóe môi còn ri rỉ máu.
Anh đứng lặng nhìn cô, găm chặt trong mình dáng hình ngày đêm mong nhớ giờ gầy nhỏ ốm yếu ngồi kia, cảm xúc hòa lẫn cùng không gian đặc quánh chao đảo.
Phải! Giống như ngày đó khi anh đi tìm cô. Họ tìm lại được nhau. Sự sống xung quanh dường như không tồn tại, chỉ anh và cô quay cuồng trong mênh mông vô tận.
Thế nhưng Lệ Na không thể nhìn anh thêm được nữa khi ánh mắt cô chạm phải đôi tay trống trơn của anh. Quay mình để che giấu nỗi đau đớn và sợ hãi đang hiển hiện.
Chưng hửng. Đôi tim cùng rơi rớt phân nửa. Vĩnh Uy khẽ hắng giọng rồi lấy lại vẻ trầm ngâm vốn có khi trông biểu hiện của cô, anh nhìn cô bình lặng rồi chậm rãi tiến lại.
Càng gần nhau hơi thở càng trở nên dồn dập hơn. Đôi tay run nhẹ muốn chạm đến cô, muốn vuốt ve yêu thương để vợi hết những khát khao mong nhớ bấy lâu. Nhưng một cơn dằm nhưng nhức nào đó ngăn giữ anh lại. Anh chờ cô mở rộng trái tim để giải thoát cho anh khỏi mọi sự kìm kẹp. Và cô run rẩy chờ đợi những xoa dịu tổn thương từ anh.
Nhưng rồi chẳng có gì cả. Không có ôm ấp vỗ về, cũng chẳng lời lẽ tha thiết. Một cuộc tái hợp thật lạ lùng. Hờ hững. Hững hờ. Anh ngồi bên giường cô lặng lẽ đếm những giọt dịch chảy tí tách. Na ủ ê cúi nhìn đôi tay gầy trơ xương đang xoắn xuýt vào nhau của mình và tiện che cả vệt sáng nhức mắt từ chiếc nhẫn kim cương nữa. Họ ngồi sát bên nhau, lắng nghe được cả hơi thở và nhịp tim của nhau. Vậy mà như thể có một bức tường ngăn cách.
Đêm đã khuya lắm mà Na vẫn ngồi như thế. Vĩnh Uy cố giữ cho giọng mình tự nhiên, anh nói:
“Muộn lắm rồi, ngủ đi em!”
Cô nghe giọng anh sao mà xa xôi, sao mà lạnh nhạt. Như thể anh chỉ là một ảo ảnh vọng về từ giấc mơ. Na ngoan ngoãn nằm xuống, cô tự kéo chăn và nằm quay lưng lại anh. Để nước mắt tha hồ rơi trong im lặng. Nhìn vệt máu trên khóe môi anh, cô hiểu. Cô hiểu anh bị ép buộc… ép buộc về bên cô. Với những ý nghĩ hoang mang tủi thân như vậy làm sao có thể yên giấc, tâm trí như lang thang mê mệt trong cơn vô vọng.
***
Ngày mới lại sang. Sự gượng gạo xa cách chẳng hề thuyên giảm mà vẻ như càng nới rộng. Nỗi căng thẳng cũng bị giãn đến mức tối đa. Nếu như khi bùng vỡ. Hoặc là sẽ hóa giải mọi trúc trắc hoặc sẽ vô tình làm tổn thương thêm lẫn nhau.
Như lúc này đây. Uy nhìn bát canh vẫn đầy nguyên đang dần nguội. Cô chẳng chịu động đến dù một chút. Anh bưng bát canh lên khuấy đều rồi xúc lên một thìa vơi. “Canh gà hầm thuốc bắc rất tốt cho người ốm. Mất bao nhiêu công vú Lan đấy. Em phải ăn mới có sức chứ!”
Na lắc đầu né thìa canh anh đưa lại gần, cô thực sự không muốn ăn gì cả, không thể nuốt nổi.
“Một chút thôi!” Anh cố nài, lông mày nhíu lại thấy hơi bực vì cái tính ương ngạnh của cô.
Na vẫn lắc đầu nguầy nguậy nhất định không chịu, môi mím chặt, mặt thì cúi gằm.
Vĩnh Uy tức giận gằn mạnh chiếc thìa xuống bát khiến nước sánh cả ra ngoài, anh quát lên: “Em làm sao thế hả? Em muốn thế nào đây?” Nỗi chua cay đắng nghét trong lòng khiến anh không ghìm được những lời nói làm tổn thương cô: “Hay anh gọi Duy Khang đến cho em!??”
Lệ Na ngỡ ngàng nhìn anh bằng cặp mắt long lanh ngập nước. Uy không thể chịu đựng thêm nữa, anh đặt mạnh bát canh xuống chiếc bàn đầu giường rồi bước ra ngoài với khuôn mặt hằn nét u ám, giận dữ.
Còn lại mình cô trong căn phòng bệnh chợt hoang lạnh như một nắm mồ, nước mắt thi nhau lã chã rơi hòa cùng tiếng nấc kìm giữ. Anh đi rồi, cô biết mà, anh đã đi rồi.
Na đau khổ tự nhủ. Vậy là hết thật rồi. Tất cả đã chấm hết. Anh đã rời bỏ cô thật rồi, chỉ để lại cho cô sự vụn vỡ hoàn toàn này thôi.
Không khí thoáng đãng bên ngoài khiến tâm trí anh dịu đi phần nào. Cánh tay chống trên lan can hành lang bệnh viện, Uy lướt mắt nhìn xuống khoảnh sân bệnh viện với những luống hoa trồng xen. Hơi thở lắng dịu dần dần. Anh tự thấy mình thật vô lý. Mày đúng là đồ điên, mày làm sao thế hả?
Tiếng chuông điện thoại vang rền giục giã, hồi lâu anh mới nhấc máy. Đầu bên cô thư ký hoảng hốt mong anh đến ngay, chuyện công việc rất cấp bách. Anh nói cô tự giải quyết lấy nhưng cô thư ký nói việc hệ trọng liên quan đến vận mệnh cả tập đoàn, Vĩnh Uy đành bảo chờ anh sẽ đến ngay.
Trở lại phòng bệnh, lại gần thân hình đang ôm chặt gối co ro ngồi rấm rứt khóc của Na, anh nhẹ giọng hơn nhưng vẫn đôi phần lạnh nhạt:
“Đừng khóc nữa! Em khiến anh mệt mỏi đấy. Bây giờ anh phải đi, việc gấp. Em ăn đi! Khi nào em khỏe lại chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cô sợ anh quá, sợ sự lạnh lùng đến vô cảm của anh, sợ cơn nóng giận mà anh đem đến. Chẳng dám đòi hỏi, chẳng dám dằn dỗi nữa đâu. Na gật gật đầu nén cơn đau lại, tay run run với bát canh tự ăn, cố tỏ ra vâng lời.
Thấy vậy anh cũng yên tâm hơn liền quay lưng rời đi.