Em vẫn chờ anh

Chương 21


Bạn đang đọc Em vẫn chờ anh – Chương 21

Chương 23: Phản bội
Vừa rì rầm hát một bài hát vui nhộn, Lệ Na vừa nhanh tay xếp ngay ngắn những cuộn cơm đủ màu sắc và mùi vị vào hộp. Từ sớm tinh mơ cô đã thức dậy chuẩn bị những thứ này, đã bỏ bao nhiêu công sức và tâm huyết. Nhất định anh sẽ rất thích, cô chỉ lựa chọn những nguyên liệu hợp với khẩu vị của anh.
Xếp những hộp cơm chồng lên nhau Lệ Na bê từ gian bếp đặt lên quầy bar, cô chẳng chịu rời mắt khỏi nó. Đã gần 10h sáng, Na chỉ muốn đứng chờ cho đến giờ đã hẹn mà thôi.
Mải đắm chìm trong những ý nghĩ tươi đẹp cô không để ý có người mới bước vào quán cho đến khi người ấy gõ gõ đầu móng tay xuống mặt quầy bar. Na giật mình ngẩng nhìn, cô ơ một tiếng ngạc nhiên. Là Kiều Diễm. Người phụ nữ này luôn mang lại cho cô cảm giác run sợ và không an lòng. Na lúng túng chưa biết nói sao chị ta đã mở lời trước:
“Xin chào!”Cô ta nhìn quanh bằng cặp mắt kẻ cả.
“A… ơ chào chị… mời chị ngồi!” Na đưa tay về phía hàng ghế.
Kiều Diễm phẩy tay. “Thôi khỏi. Tôi tiện đường ghé qua đây…” cô ta bật chiếc bóp tay, rút ra chiếc nhẫn nam sáng lóa, thả đánh cách xuống mặt quầy bar. “Tôi không liên lạc được với Vĩnh Uy, nhờ cô đem trả anh ấy hộ tôi.”
Lệ Na nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, là nhẫn của anh đây mà. Nhưng cô vẫn không hiểu gì cả.
Diễm bật cười giả lả, tiếng cười lanh lảnh coi thường đối phương: “À đêm hôm trước anh ấy để quên ở chỗ tôi.”
Câu nói như một mũi kim, nhỏ bé, lạnh lẽo mà cắm vào tim thật sâu, thật đau, thật nhói khiến toàn thân Na bủn rủn và mất lí trí. Nhưng Na nghĩ cô phải bình tĩnh.“Tôi không hiểu chị muốn ám chỉ điều gì.Nhưng tôi tin anh ấy.”
A, động não cũng nhanh đấy, vậy tao đây cũng chẳng khách khí nữa, Diễm nghĩ thầm. “Rất tốt, phụ nữ như cô mới đáng mặt phụ nữ. Biết nhẫn nhịn. Có những cô gái cứ phải nổi đóa lên vì những việc không đâu, thật chẳng đáng. Đàn ông bản tính vốn phong lưu, đến cuối cùng họ vẫn là người của mình. Chỉ là vui vẻ một chút thôi. Vậy nên đừng chấp nhặt. Có đúng vậy không?”
Lệ Na càng lúc càng thấy khó chịu, cô cao giọng: “Chị lải nhải gì vậy. Tôi đã nói là tôi tin anh ấy. Hừ, tưởng dùng cách này mà chia rẽ được chúng tôi ư? Chị nhầm rồi.”
Kiều Diễm bật cười lớn: “Ha ha! Cô thật ngây thơ. Thảo nào anh ấy nói cô thích hợp làm vợ hơn tôi, tôi không bao dung, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ như cô được. Chậc, là phụ nữ với nhau tôi chỉ khuyên cô một câu thôi. Vĩnh Uy quả là một người tuyệt vời nhưng đàn ông ấy mà, họ rất dễ xiêu lòng, dù sau này lấy cô rồi nếu gặp một giai nhân diễm lệ chắc chắn sẽ không kìm chế bản thân được. Nhưng dẫu sao thì chỉ cần cô độ lượng như thế này tình cảm vợ chồng vẫn sẽ êm đẹp.”
“Thôi, tôi nói vậy thôi. Tạm biệt!” Cô ta thả lại cái nhếch mép chế giễu rồi quay mình đi thẳng.
Còn lại mình Na trong cơn buốt giá vô cùng, cô thấy sợ, thấy bất an. Cô sẽ không tin những lời giả trá đó đâu. Anh sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy… Nhưng chiếc nhẫn như một thứ ương bướng, ngang tàng cứ phản bác lại niềm tin nơi cô.
Lâu thật lâu sau đó, cô mới có thể gượng thân xác cử động, một tay cầm chiếc nhẫn – minh chứng cho tình yêu của anh và cô, một tay xách hộp đựng cơm cuộn – một minh chứng nữa cho tình yêu của cô dành cho anh.
Công viên tầm trưa ít người qua lại, bãi cỏ mênh mông được gió vờn nhẹ mướt mát. Anh ngồi đó, ánh nhìn mông lung diệu vợi lướt trên mặt hồ phẳng lặng, sống lưng thuôn dài trông thật cô liêu lại cũng thật cuốn hút, chân duỗi dài ép ngả nghiêng những cọng cỏ mơn mởn.

Lệ Na buông mình xuống cạnh anh, Vĩnh Uy ngoảnh nhìn cô, đôi mắt bừng lên tia sáng lay động. “Em cũng lề mề gớm.” Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn xuống hộp cơm màu vàng bằng nhựa dẻo.
Nhấc nắp mở ra, bên trong tỏa ra mùi thơm ngầy ngậy của gạo dẻo kết hợp với hương vị đậm đà của các món thịt nhiều dinh dưỡng và củ quả thanh mát. “Xem tài nghệ của em nào.” Anh cắn một miếng cơm cuộn hình tròn có màu trắng bao quanh màu xanh vàng. Ngẫm ngợi một hồi rồi gật gù khen được. Cô cứ mặc anh ăn hết miếng này đến miếng khác. Cho đến khi Vĩnh Uy thấy hơi lạ, Na vẫn im lặng nãy giờ.
“Sao em không ăn?”
“Em không đói.” Cô lặp lại câu nói hôm trước của anh.
Anh bỏ dở cuộn cơm trứng xuống, nhìn cô thắc mắc: “Em sao vậy?”
Lệ Na đưa ánh mắt buồn thảm xuống ngón áp út đã từng đeo nhẫn của anh, ở đó giờ chỉ có ngón tay dài trống huơ. “Nhẫn của anh đâu?”
Bàn tay phải của anh chợt tê cứng lại, mạch máu và gân xanh nổi phập phồng, đến giờ Uy mới biết chiếc nhẫn đã không cánh mà bay. Bất ngờ, lúng túng, anh ậm ờ trả lời: “À… chắc lúc tắm anh tháo ra, quên không đeo lại.”
Cô chẳng nói gì, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn giờ buông ra, thả nó rơi trước mặt anh, mép nhẫn đã in hằn thành một đường vòng đỏ lừ trong lòng bàn tay cô.
Nỗi kinh sợ bủa vây lấy anh, mồ hôi bắt đầu rịn lấm tấm. “Em…”
Na buông tiếng lạnh lùng: “Tôi chỉ hỏi một câu nữa thôi, đêm hôm trước nữa anh ở đâu?” Sững người, lặng ngắt, im lìm. Điều anh lo sợ cuối cùng đã tới, toàn thân như có một lớp giá băng bao phủ. Chỉ có thể gắng gượng vớt vát: “Không như em nghĩ đâu!”
Lệ Na hét váng lên: “Thế thì là sao hả?” Cô những muốn phủ nhận tất cả, những muốn tin anh, những muốn hy vọng mọi chuyện không như cô nghĩ. Nhưng thái độ của anh khiến cô càng lúc càng thấy phẫn uất, tổn thương. Càng lúc càng thấy tuyệt vọng.
“Em bình tĩnh nghe anh nói đã!” Vĩnh Uy nắm chặt tay cô nhưng Lệ Na giật mạnh ra.
Cô vùng đứng dậy. Anh cũng đứng lên theo.
Na như muốn điên lên, cô muốn gào thét cho vơi bớt nỗi tức giận: “Có không hả? Tôi hỏi anh, anh và cô ta có chuyện đó không hả?” Tiếng hét cứ vang vọng, vang vọng xáo động cả mặt hồ yên tĩnh.
Vĩnh Uy thẫn thờ một hồi rồi đáp: “Anh… cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Em tin anh được không, anh không hề muốn thế. Thực sự, anh không hiểu nổi…”
Lời nói của anh thực sự đã nhấn chìm cô rồi, hết rồi, thực sự hết thật rồi, chỉ còn lại nỗi chua xót đắng nghẹn cả lòng này. Lệ Na thấy mình vừa ngu ngốc, vừa đáng thương hại. Dường như có một cơn sóng dữ đã cuốn phăng tất cả đi mất. Lẽ sống, hy vọng, tình cảm đã vỡ tan như bong bóng mưa…p>
Anh sợ khi thấy biểu hiện của cô lúc này, khuôn mặt nhợt nhạt lạnh căm như hóa đá, nét bi ai hằn sâu trên đôi môi tím tái. Thà rằng cô gào thét, rủa xả và bứt tung mọi cảm xúc của mình thì anh còn thấy dễ chịu hơn.

Vĩnh Uy giữ chặt hai vai cô. “Em biết rõ là anh chỉ yêu em mà, đúng không? Cô ta chẳng là gì cả!”
Lệ Na nhướng đôi mắt trống rỗng nhìn anh. “Vì sao hả?”
Anh se sắt nhìn cô, lồng ngực đập mạnh.
Na nói tiếp: “Vì sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy, vì sao hả? Tôi là cái gì đây? Sắp cưới tôi rồi mà… anh có thể lên giường với người đàn bà khác được…” giọng nghẹn lại khi nói đến câu ấy, cô gạt mạnh tay anh ra. Lùi xa, lùi xa dần. Rút mạnh chiếc nhẫn kim cương khỏi ngón áp út, ném trả về phía anh. “Đồ tồi!” Rồi lao mình đi trong nỗi uất hận cùng cực.
 “Đừng! Em…” anh muốn với lấy, muốn giữ chặt cô lại để xoa dịu nhưng bóng dáng Lệ Na mỗi lúc một vuột xa, cứ heo hút khuất dần khiến tim anh tan nát.
**
Khi bão tố đã vùi dập tơi tả không một chút xót thương xong, lắng cặn lại chỉ còn là nỗi hoang tàn, trống hoác cho tâm hồn. Na cứ thả bước chân vô định trên mặt đá vỉa hè, hai tay xoa nhẹ bờ vai hơi run nhẹ vì cơn gió đêm. Cô muốn tận hưởng một chút khí trời để làm dịu đi nỗi đau cứ âm ỉ, âm ỉ mãi. Không muốn nghĩ gì nữa, càng nghĩ chỉ càng thấy bản thân thê thảm hơn.
Thấy cô tản bộ đằng kia, cách quán một đoạn, anh liền dừng xe lại. Rảo bước theo những bước chân của Na, anh cứ chầm chậm giữ một khoảng cách nhất định, vừa không muốn làm cô kinh động lại những muốn sát gần hơn.
Na đi trước, anh theo sau, họ cứ vòng quanh như vậy cho đến khi cô nhận ra tiếng bước chân và sải đi nhanh hơn. Anh cũng gấp gáp vội theo.
Ngay trước cửa quán, anh giữ chặt lấy cánh tay cô.
Lệ Na kêu lên: “Buông ra!” Cô dùng sức giằng ra nhưng không thể thoát nổi cánh tay như gọng kìm của anh.
“Anh xin lỗi!” Lời nói của anh chất đầy tha thiết.
“Tôi không cần. Anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”
“Anh sai rồi. Anh biết có nói gì em cũng không tin, chỉ xin em bỏ qua cho anh… Một lần này thôi.” Vĩnh Uy hạ mình cầu khẩn sự dung thứ từ cô, anh biết mình đã mang lại tổn thương quá lớn cho cô rồi.
“Anh đã hứa sẽ không để tôi phải khóc nữa!” Lệ Na nói trong cơn tủi hờn nghẹn lời.

“Tha thứ cho anh!” Anh chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết xin cô tha thứ. Nhưng Lệ Na vẫn không lay chuyển: “Không. Tôi không thể tha thứ cho sự phản bội này được. Chúng ta chấm hết thôi. Những gì anh mang đến cho tôi, tình cảm hay vật chất tôi đều trả lại hết cho anh. Con vẫn là con chung, anh có thể đến thăm nó nếu muốn. Nhưng chúng ta thì… không.” Con gái khi yêu có thể đam mê cuồng say, dốc hết mọi tâm can nhưng một khi đã từ bỏ thì cũng quyết liệt không kém.
Sự ghét bỏ của cô khiến anh như muốn phát điên. “Chúng ta yêu nhau, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được. Đừng đối xử với anh như vậy!”
“Tôi không thể tha thứ được!” Lệ Na vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay anh, lao vào trong đóng sập cửa lại. Dựa mình lên cánh cửa, Na bật lên tiếng thổn thức, anh có biết là cô cũng đang đau đớn đến thế nào không.
Anh cũng cúi đầu u uất dựa trên cánh cửa, tay khua đập ngắt quãng. Giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Mở cửa ra đi em! Đừng như vậy mà, làm ơn… cho anh thêm một cơ hội nữa…”
Chỉ cách nhau một bức ngăn mà tưởng như mênh mông muôn nẻo, hai trái tim cùng quặn thắt sôi sục. Lệ Na bưng kín hai tai, cô không muốn nghe gì hết, không muốn nghe gì hết. Làm ơn hãy để cô yên!
“Anh sẽ không đi đâu hết, cho đến khi em tha thứ cho anh…” Vĩnh Uy thể hiện sự quyết tâm cao độ qua tiếng nói trầm khàn, anh đã xác định rồi, đã gây ra lỗi lầm quá lớn thì phải đền bù bằng sự chân thành xứng đáng để xin lấy sự bao dung từ cô, dù có phải làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.
Đêm đã khuya, tiếng côn trùng rả rích từ hàng cây phía xa vọng lại, đèn bên trong đã tắt, có lẽ cô đã không còn đó nữa. Nhưng anh vẫn thì thầm tiếng được tiếng mất.
Và trong cảnh u tịch ấy, anh khuỵu gối quỳ xuống. Thể diện ư, có là gì đâu nếu như sẽ phải mất em. Sự cao ngạo, tôn nghiêm được tạo dựng dày công bấy lâu nay còn đâu. Tất cả đều được đem ra đánh đổi ngay lúc này để cứu vớt lấy hạnh phúc đang tuột khỏi tầm với.
Tự nhạo báng bản thân, sống từng này tuổi đầu tưởng rằng đã tu đủ độ chín, không ngờ vẫn tự chuốc lấy bẽ bàng.
Anh quỳ đó, trong màn đêm im ắng trước cửa quán, sống lưng thẳng đuỗn cứng đờ, chân tê rần mất cảm giác. Thời gian ảo não trôi từng khắc, từng khắc một. Chỉ mình anh tại đây, với sự cô quạnh hiu hắt, từng hạt phân tử không khí như cô lại và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Lại lâu thật lâu trôi qua, chẳng biết là giữa đêm, hay gần sáng nữa. Anh đã mất hết khái niệm về thời gian rồi.
Và cơn mưa ào xuống như trêu ngươi thêm vào nỗi sầu ai của lòng người. Mưa như trút, mưa xối xả liên miên, mưa dai dẳng bất tận. Mưa như chưa từng được mưa. Mưa cho bõ những ngày nắng ráo.
Mưa vùi dập ướt sũng thân hình anh, nước ngấm qua làn áo thấm vào da thịt buốt lạnh. Nhưng cơn lạnh ngoài da chẳng thấm thía, bõ bèn gì…
Tảng sáng, trời đông vẫn nhập nhằng mù mịt bởi cơn mưa rả rích chưa dứt. Những người trong quán đã thức dậy để bắt đầu một ngày mới. Nhưng họ ngỡ ngàng và không biết phải làm sao với con người kiêu hãnh đang quỳ ngoài kia. Đã mấy lần Mỹ Hà dang ô che cho anh và mở lời khuyên hãy đứng dậy đi nhưng Vĩnh Uy đều gạt ra. Anh nhất quyết sẽ không đứng lên cho đến khi cô ấy rộng lòng thứ tha .
Mọi người lại quay qua khuyên nhủ Lệ Na nhưng cô vẫn không nói không rằng, nằm quay mặt nhìn vò võ bức tường.
“Con xem, ai đời một người đàn ông đường hoàng, thanh cao như cậu ta mà lại quỳ dầm dưới mưa thế kia không hả? Con không mảy may xúc động chút nào sao?”
“Vú đừng nói hộ người ta nữa. Chẳng phải con cũng từng quỳ xuống van xin nhưng anh ta cũng không một chút mảy may xúc động hay sao?”
Nói rồi cô lại úp mặt chìm sâu vào tâm tư hỗn mang, bế tắc. Tại sao lại cứ ép buộc cô, vì sao họ không hiểu cô cũng đang khổ sở thế nào. Sao không để cho cô khoảng lặng để có thể suy nghĩ thấu đáo và trôi đi hết buồn giận.
Quá trưa, mưa đã ngớt, quán cũng đành tạm đóng cửa vì cái đôi uyên ương ngang ngạnh kia. Mọi người quanh ra quẩn vào sốt cả lòng.

Nắng trưa đã hong khô dần áo quần của anh. Vĩnh Uy vẫn quỳ như vậy, thân hình bất động như hóa tượng, sắc diện tái xanh còn ẩn hiện những vệt nước mờ mờ. Mái tóc dày hơi hớt thường ngày, nay ép rủ nhèm nhẹp.
Lệ Na vẫn lạc lối trong muôn nẻo ý nghĩ. Cô chẳng biết phải sao nữa. Phân vân. Rối loạn. Thực không thể quên sự phản bội mà anh đã mang đến cô, nó như một thứ thuốc độc ngấm sâu, lan rộng hủy hoại hoàn toàn bản ngã. Bởi đã quá yêu, quá tin, quá ngưỡng vọng…
Mỹ Hà cứ chốc chốc lại liếc cô, miệng lầm bầm những lời như: “Ngốc nghếch. Sao có thể để con hồ ly tinh đó đạt được mục đích. Mình càng khổ nó lại càng cười đắc ý.”
Lệ Na cũng chẳng động tâm, cô càng chìm sâu hơn vào tâm tư mênh manh.
Và anh vẫn quỳ đó, thời gian cứ lặng lẽ, lặng lẽ vụt qua. Hoàng hôn xám xịt bước mau, đêm lại đến ấp ủ trong mình sự cô mịch não nề. Uy chẳng có cảm giác gì ngoài sự u mê tê dại. Mặc dù bữa ăn gần nhất là từ trưa hôm qua, những cuộn cơm ngon ngọt nặng bao nhiêu ân tình của em.
Thêm một đêm dài nữa mà Lệ Na chẳng thể chợp mắt. Vòng xoáy khổ đau vẫn cuồn cuộn hun hút. Cả anh và cô. Đêm mải miết băng mình.
Chỉ cho đến khi bé Bin lao vù ra ngó ra ngoài cửa xem ba nó còn đó không trong buổi sớm tinh mơ còn mờ sương. Với trí óc non nớt của thằng bé sắp 5 tuổi thì nó không thể hiểu được chuyện của người lớn. Nhưng nhìn thấy ba nó phải khổ sở thế kia nó không chịu đựng nổi, nó cũng muốn dầm mình cùng ba nó. Nhưng sức con trẻ không thể đọ lại mấy bà cô lớn tuổi kia. Giờ đây nó chỉ biết tức giận mẹ nó mà thôi.
“Con ghét mẹ!!!!” Bé Bin gào toáng lên, rồi lao vào phá phách mọi thứ. Nó gạt tung đập vỡ đồ đạc. Đạp, cắn, xé… kêu gào, la hét, mọi sự cứ nhốn nháo, ầm ĩ cả lên.
Lệ Na thấy rối tung hết cả, cô cũng thét lên, quát tháo giận dữ. Thằng nhóc con, mẹ đã thế còn hành hạ mẹ nữa sao. Na còn chưa kịp đánh đòn nó thì nó đã xông lại đánh cô, quả đấm be bé mà như một nắm sắt thụi vào người đau điếng, hai mẹ con giằng qua giằng lại cho đến khi mọi người tách được ra. Bà Dung ôm, cố gắng giữ chặt thân hình đang vùng vẫy của thằng nhóc.
Cô lao nhanh ra ngoài trong cơn điên cuồng tức giận, mái tóc rối tung xơ xác. Mắt trợn to đầy đe dọa. Nhưng đến khi chạm phải thân hình tiều tụy bơ phờ của anh thì mọi lời lẽ cay nghiệt, mọi oán hờn trách móc bay biến đâu mất. Lồng ngực như bị ép lại. Chỉ còn lại sự chán chường đến vô vọng. Na cứ đứng như vậy trước khung cửa, mắt nhìn xa xăm vời vợi.
Anh cũng lắng trái tim mình lại, giữ cho nhịp đập đừng quá vội. Anh thấy sợ, sợ cô sẽ tuyệt tình hơn với anh, hơi thở ngắt quãng đếm từng tích tắc một. Cơ thể căng cứng đón đợi sự phán quyết từ người anh yêu.
Cuối cùng Na cũng mở lời, giọng cô vẫn lạnh lùng u ám: “Còn không chịu thôi đi! Muốn giết tôi chết phải không?”
Anh ngước nhìn cô, thanh âm gần như vỡ òa: “Anh… phải chuộc lỗi với em… cho đến khi…”
“Còn như vậy tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa!”
Vĩnh Uy tưởng như mình nghe nhầm, hoặc giả anh hiểu sai ý cô chăng? Có phải vậy không, có phải là cô đã tha thứ cho anh rồi không? Trái tim bùng lên rạo rực. Vậy là sự gắng gượng sửa sai, níu giữ của anh cũng được đền đáp xứng đáng phải không?
Đôi chân cứng đờ như một khúc gỗ bắt đầu nhích từng chút một, từng chút một nhấc mình lên. Dòng máu chầm chậm tuôn chảy theo đúng lộ trình sinh học, tuôn đến đâu cảm giác rần rật buồn bực đến đó. Bước thấp, bước cao anh tiến lại gần cô, tay vịn lên khung cửa để giữ thăng bằng.
“Em tha thứ cho anh rồi sao?”
Lệ Na không nhìn anh mà ngoảnh mặt sang bên.
Anh thều thào bằng hơi thở nhè nhẹ: “Cảm ơn em! Cảm ơn em!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.