Bạn đang đọc Em Và Đầu Heo – Chương 15
Nàng ngủ li bì trong cả chuyến bay kéo dài hai giờ đồng hồ. Máy bay hạ cánh, Vương Khả Tâm nói với nàng: “Cảm ơn em.” Phương Hữu Lân lắc lắc mái tóc dài: “Không có gì đâu chị, miễn sao anh ấy bình an vô sự là tốt rồi.”
Người đến đón chở họ vào thẳng bệnh viện. Tới nơi, nàng và Vương Khả Tâm chỉ có thể nhìn Lý Minh qua lớp cửa kính phòng ICU. Anh đang nửa nằm nửa ngồi, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, trên người cắm các loại ống dẫn và máy đo cảm ứng, đùi băng thạch cao trắng toát.
Y tá trưởng giải thích với họ, anh bị gãy xương đùi phải và ba xương sườn tại vị trí lồng ngực. Việc gãy xương sườn đã dẫn đến chấn thương màng phổi, đồng thời khiến cho khả năng hoạt động của hệ hô hấp bị suy yếu. Song nguy hiểm nhất chính là, bệnh viện không thể xử lý chất bài tiết ứ đọng trong khí quản do anh vẫn còn hôn mê sâu. Rất nhiều phương thức kiểm tra khác nhau đã được tiến hành, nhưng vẫn không tìm ra dấu hiệu chứng tỏ vùng não bị tổn thương. Hiện tại các bác sĩ đã hết cách và cũng không dự đoán được bao giờ anh sẽ hồi tỉnh.
Y tá cũng nói thêm, sau này khi tỉnh lại anh sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn và suy kiệt vì không thể cử động bình thường. Nhưng để xương mau liền, cho dù đau cách mấy anh vẫn bắt buộc phải trải qua quá trình vận động bị động*. Toàn bộ thời gian phục hồi sức khỏe sau khi tiếp nhận điều trị hậu chấn thương dự tính từ bảy đến mười tuần – nếu như không xảy ra việc gì ngoài dự liệu, não không xuất hiện vấn đề bất thường và cơ thể không phát sinh biến chứng.
(*) Vận động bị động là khi ai đó giúp bạn di chuyển các khớp, nắn chân tay, mát-xa…
Không rơi nước mắt ngắn dài như Vương Khả Tâm, Phương Hữu Lân nín lặng từ đầu chí cuối. Bác sĩ dặn dò xong, nàng quay đầu bước đi. Ra đến hành lang, nàng đứng lại rút điếu thuốc, châm lửa ba lần mà thuốc vẫn không cháy. Phó tổng Lưu đi bên cạnh giúp nàng châm thuốc, nàng rít mạnh vào ba hơi liên tiếp, rồi đột nhiên húng hắng ho khan, ho đến mức gương mặt ướt đẫm nước mắt, cuối cùng nàng bất chấp tất thảy, ngồi bệt xuống đất òa lên khóc nức nở. Trước kia từng có thời gian làm việc chung nên phó tổng Lưu cũng biết loáng thoáng chuyện giữa nàng và Lý Minh. Anh ta thấy nàng khóc lóc thảm thương như vậy bèn đưa cho nàng khăn giấy và cả sợi dây đeo tay kia – thứ mà bây giờ trong mắt nàng đã trở thành kẻ đầu sỏ gây nên mọi tai họa. Nàng gồng lên, siết chặt nó trong tay, lầu bầu giữa tiếng nấc: “Mẹ nó, đợi anh tỉnh lại, em sẽ cắt đứt cái thứ tai vạ này trước mặt anh. Nói anh là đầu heo đúng quá mà, ai đời chỉ vì một sợi dây tầm thường mà hại mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, hại bao nhiêu người sống không yên. Lý Minh, đồ khốn, anh không phải là người. Anh ra nông nỗi này là đáng kiếp lắm!”
Khi Vương Khả Tâm tìm được Phương Hữu Lân, thấy nàng như vậy, cô càng thêm đau lòng, song vẫn bình tĩnh lựa lời an ủi nàng: “Chúng ta phải vững tâm em à, chú ấy nhất định sẽ không có việc gì. Mà cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em mà thế này chú ấy cũng không thể yên lòng được.”
Trái với dự đoán của Vương Khả Tâm, nàng từ từ đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó bàn bạc với cô, hai người họ sẽ thay phiên nhau trông chừng Lý Minh, mỗi người trông sáu tiếng.
Nàng vào trước, Vương Khả Tâm đi lo liệu chuyện tiền viện phí, tiền phòng và chuẩn bị đồ ăn.
Anh nằm im lìm trên giường, cái mặt nạ dưỡng khí choáng hết nửa khuôn mặt xám ngắt như tro tàn, lồng ngực quấn băng vải chi chít và sưng phồng. Nàng nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lướt qua gò má khô héo của anh, sau đó từ từ ngồi xuống rồi ghé vào tai anh nhỏ giọng thì thầm, chẳng quan tâm liệu anh có nghe thấy hay không.
“Không phải anh gọi tên em hay sao? Em tới rồi đây này. Tốt nhất anh nên nhân lúc em chưa mất hết kiên nhẫn mà mau mau tỉnh lại đi. Nếu không phải anh xảy ra chuyện, nói không chừng em và Long Chiếu Vũ đã vượt qua mức bạn bè thông thường rồi.” Nàng tạm dừng chốc lát, rồi nhoẻn môi cười nói tiếp: “Thật ra là em dọa anh đấy, trái tim em đã chết rồi, làm sao nhanh như vậy được, tệ hại như Carlos mà em còn không quên ngay được nữa là. Đầu heo kia, lúc trước anh nói anh không tin vào bản thân mình, vậy thì còn xem trọng cái sợi dây chết tiệt em tặng anh làm quái gì? Anh nghe đây, nếu anh muốn có được em, anh phải tự đi tìm em đấy nhé. Chờ đến lúc anh chuyển vào phòng bệnh thường, em sẽ bỏ đi để anh phải mang cái thân xác ướp lang thang khắp chân trời góc bể tìm em. Còn em ấy hả, em sẽ chống mắt lên mà coi anh kiên trì được bao lâu.”
Trong một lần chớp mắt, nàng dường như nhìn thấy nơi nào đó trên cơ thể Lý Minh co giật, tưởng rằng anh tỉnh lại, nhưng chỉ trong khoảng khắc mọi thứ lại lui về tĩnh lặng.
Nàng lại tỉ tê kể lể những mẩu chuyện rời rạc, bắt đầu từ những kỉ niệm cỏn con giữa họ và kết thúc ở quãng thời gian sau khi chia tay. Nàng cảm thấy anh nhất định có thể nghe thấy lời nàng, nhất định có ý chí muốn tỉnh lại. Trong lòng nàng cũng không đến nỗi quá sợ hãi, vì nàng biết, anh chắc chắn sẽ bình an. Bởi vì, anh còn nợ nàng rất nhiều rất nhiều yêu thương, nhiều đến độ có dùng cả đời này để trả cũng trả không hết.
Đến lượt Vương Khả Tâm vào trông Lý Minh, nàng trở về phòng bệnh đơn của mình, vùi đầu nằm ngủ, không day dứt không mộng mị. Vương Khả Tâm phải gọi lớn mới đánh thức được nàng, cô tỏ ra trấn tĩnh, nhìn Phương Hữu Lân nói: “Chú ấy đột ngột không thở được, bác sĩ đang cấp cứu.”
Vốn vẫn mặc nguyên quần áo trong khi ngủ, vừa nghe xong, nàng liền lật đật nhảy xuống giường choàng vội áo khoác rồi chạy đi. Bốn mươi phút sau, anh mới qua cơn nguy kịch. Nguyên nhân không thở được là do lượng đàm tiết ra bị tắc nghẽn trong cuống họng. Bác sĩ nói: “Nếu cậu ấy vẫn hôn mê liên tục, tình trạng này sẽ còn tái diễn thường xuyên.”
Trở về phòng, nàng nằm xuống giường cuộn tròn người lại. Lần đầu tiên nỗi sợ hãi cồn cào trong nàng, nàng sợ mất người mình yêu. Nàng còn rất nhiều điều vẫn chưa kịp nói cùng anh, mà đâu chỉ có vậy, nàng còn muốn tiếp tục mè nheo với anh, còn muốn anh đau đầu nhức óc vì những rắc rối phiền hà nàng gây ra.
Hai ngày tiếp theo, ngoài những lúc ráng ăn và ngủ, thời gian còn lại nàng đều nói chuyện với anh, nói tất cả những gì có thể nói, nói cả chuyện vặt vãnh của nàng từ tấm bé.
Sang ngày thứ ba, ba mẹ Lý Minh đến. Nghe nói họ đều là giáo sư đại học, Lý Minh có phần giống mẹ nhiều hơn. Hai ông bà thấy Phương Hữu Lân, lặng thinh không nói một lời, thậm chí không có cả một lời xã giao khách sáo.
Buổi sáng ngày thứ tư, Phương Hữu Lân kể với anh, nàng đọc truyện ‘Một nửa Ranma’, truyện nói về cậu con trai bị biến thành con gái, đang say sưa kể đến đoạn món ăn ngon thì bỗng tay Lý Minh giật giật. Nàng giật bắn người, nhìn lại thấy anh đang cố sức mở mắt, nàng kịp thời tỉnh trí, mạnh tay ấn chuông báo khẩn rồi nhẹ nhàng gỡ mặt nạ dưỡng khí của anh ra, hỏi: “Anh thấy sao rồi?”
Nàng cúi xuống ghé tai vào miệng anh, nghe tiếng anh thều thào: “Anh yêu em.” Trái tim nàng trong khoảnh khắc ấy như bị một cái bàn ủi nóng rực ủi qua, mãi lâu sau vẫn nằm bẹp dí trong lồng ngực, không thể đập lại bình thường. Nàng làm ra vẻ thản nhiên nói: “Em đi báo cho ba mẹ anh.”, sau đó mơ mơ hồ hồ bước ra ngoài.
Bác sĩ vào kiểm tra, tất cả mọi người nghe tin đều mừng rớt nước mắt. Phương Hữu Lân quay về phòng gọi điện cho Long Chiếu Vũ. Anh ta nghe vậy cũng thấy an lòng, sự quan tâm lo lắng cho cậu bạn mấy ngày nay tuyệt đối không phải là giả dối. Lát sau anh ta nhẹ nhàng nói: “Vậy thì em đừng khóc nữa, anh đang đau lòng lắm đây.”
“Anh lại không đứng đắn nữa rồi.”
“Anh nói thật mà không ai chịu tin.”
Nói chuyện với Long Chiếu Vũ xong, Phương Hữu Lân đi ra ngoài. Sau khi được bác sĩ cho phép vào thăm một chút, lúc này người nhà Lý Minh đều tập trung bên ngoài phòng bệnh. Mẹ anh vừa thấy Phương Hữu Lân liền nắm tay nàng nói: “Cám ơn con. Tiểu Minh nói đợi nó khỏe lại sẽ kết hôn với con, cả bác và ba nói đều không có ý kiến. Bác sĩ nói, sau này nó bình phục, mọi sinh hoạt đều bình thường, không gặp trở ngại gì cả.”
Vương Khả Tâm đứng bên ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng. Hai ông bà cho rằng nàng im lặng nghĩa là đồng ý, thế nên chỉ giục nàng mau vào với Lý Minh.
Phương Hữu Lân hơi hoài nghi không biết có phải Lý Minh bị mất trí nhớ hay không. Nàng nghĩ, không người bình thường nào vừa tỉnh lại đã muốn kết hôn với bạn gái cũ, cứ như là giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì nghiêm trọng vậy.
Anh đau đớn vô cùng, mỗi một lời nói, mỗi một hơi thở cho dù là ít ỏi vẫn làm cho lồng ngực anh đau điếng. Y tá tiêm liều thuốc giảm đau để anh ngủ yên giấc. Phương Hữu Lân vào phòng bệnh ngồi im như tờ, chỉ là tay nàng luôn bị anh nắm chặt, nàng không ngờ giờ phút này anh còn có sức như vậy. Thấy anh đau đến mức mồ hôi lạnh vã ra không ngừng, nàng mau lẹ lấy khăn lông lau cho anh. Trước khi ngủ, anh còn nói rất rành mạch: “Nha đầu ngốc à, đừng sợ.”
Nếu không phải trong hoàn cảnh này, đảm bảo nàng sẽ tát một cái vào mặt anh. Quân tủ báo thù, mười năm chưa muộn. Nàng căm hận nghĩ, cứ chờ đi, anh sẽ bị em hành hạ suốt đời!
Sáng hôm sau ba mẹ Lý Minh mang điểm tâm thơm ngon vào cho Phương Hữu Lân. Hai ông bà thuê một căn nhà bên ngoài nên có thể nấu nướng.
Phương Hữu Lân mới ăn được một nửa thì Vương Khả Tâm chạy đến tìm nàng, án náy nói: “Em qua đó một lát được không? Lý Minh mới nói chuyện với mẹ được hai câu thì tự nhiên nổi nóng.”
Nàng chạy sang phòng Lý Minh, thấy anh đang toát mồ hôi lạnh đầm đìa, nhăn mặt nhíu mày, phập phồng thở đốc. Mẹ anh cũng không biết phải làm sao, chỉ muốn gọi bác sĩ ngay tức thì. Nàng mặc dù rất lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh đi qua, một tay đặt nhẹ lên ngực anh, tay kia cầm khăn giúp anh lau mồ hôi. Anh vừa trông thấy nàng, ánh mắt và thái độ mềm dịu hẳn. Anh nói: “Trừ em ra, không ai được đụng vào anh.” Nàng nghe xong chau mày nghĩ, nghe sao mà “vinh hạnh” thế.
Mẹ anh ôn tồn giải thích, vừa rồi bà bảo với anh muốn mời chuyên gia hồi phục chức năng, mỗi ngày người ta sẽ đến đây giúp anh vận động cơ bắp để thúc đẩy tuần hoàn máu và giúp xương mau liền, chính bác sĩ cũng nói vậy. Kết quả anh vừa nghe xong liền nổi giận. Mẹ anh lần đầu thấy anh mất kiềm chế thế này, anh vốn là người dù vui buồn hay giận dữ cũng không để lộ ra ngoài. Thật ra cái con người này lúc nào cũng tẩm ngẩm tầm ngầm, chuyện nhỏ như hạt cát cũng để bụng thì đúng hơn, nói như mẹ anh là vẫn còn dễ nghe lắm – Phương Hữu Lân thầm nhủ.
Bụng thì nghĩ vậy nhưng nàng vẫn trấn an bà cụ: “Không sao đâu, con sẽ giúp anh ấy, chỉ cần nhờ bác sĩ dạy con cách làm là ổn cả. Nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài, bác ạ.”
Bà Lý không thể không đồng ý, đành lắc đầu nói: “Bác cũng không muốn con phải vất vả.”
Nàng thấy trên bàn còn bát cháo đang ăn dở, liền bưng đến đút cho anh. Anh ngoan ngoãn ăn từ từ từng muỗng một. Mỗi lần nuốt vào với anh đều rất khó khăn, nhưng cho dù mồ hôi ướt tóc và tay nắm chặt ga giường, anh vẫn không kêu rên một tiếng, mà chỉ mải mê nhìn nàng không biết chán. Trước cái nhìn dịu dàng tới mức khiến người ta tan chảy ấy, nàng cũng không biết mình đã đau lòng vì anh chưa, hay là vẫn còn đang hả hê khi thấy anh khốn đốn.