Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 74: “buồn Ngủ Chưa”


Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 74: “buồn Ngủ Chưa”


Tống Ngưỡng ngẩn người vài giây mới hiểu được dòng tin nhắn của anh.
Cậu biết rõ Lý Tầm rất cợt nhả, đẳng cấp trêu cậu cực cao là đằng khác, nhưng mà không ngờ lại cao tới mức này, chỉ dùng vài chữ ngắn gọn đã khiến cậu nghẹn đến cạn lời.
Thật sự câu trả lời của Lý Tầm đúng là nằm ngoài dự đoán của cậu, cực kỳ khác biệt luôn ấy.
Cậu đấu tranh tư tưởng chấm lên màn hình một cái cho sáng lên.
——Thi thoảng thay đổi khẩu vị có được không?
——Được chứ.
Câu này còn tạm được.
Tống Ngưỡng hớn hở trở mình lại, muốn nhờ Châu Tuấn Lâm chỉ bảo thêm chút nữa thì màn hình lại sáng.
——Trừ khi thành tích tuyển chọn thi đấu của em thắng được anh.
——Coi thường em đấy hả?
——Chờ mong sự biểu hiện của em mới đúng.
Đánh chén được vài bát mỳ thịt dê vào bụng rồi, mọi người cũng dần dần thích ứng được với môi trường cao nguyên.
Ba tuần lễ huấn luyện ngắn ngủi vội vã trôi qua, dấu hiệu mùa xuân đến ngày càng rõ rệt hơn.
Sáng sớm, những giọt sương trong veo lấp lánh trên lá cây, sương mù ẩm ướt bị ánh bình minh xua tan.

Không gian huấn luyện trống trải vang lên tiếng bước chân chạy chậm khởi động.
Vương Nam Phong dẫn theo hai trợ giảng ghim bia giấy mới tinh lên trên, sau đó lắp ghép kính viễn vọng, mở sổ ghi chép thành tích luyện tập ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng của vòng loại trực tiếp 9 lấy 3, sau khi kết thúc những ai được chọn sẽ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, những người còn lại ai đến từ đâu thì quay về nơi ấy.
Vòng cuối cùng không cần sát hạch thể lực, quy tắc cũng có sự thay đổi.

Đầu tiên dùng tổng điểm 36 mũi tên để đưa ra bảng xếp hạng, ba người cuối cùng bị loại trực tiếp.
Sáu người còn lại sẽ ghép thành ba cặp, hạng nhất đấu với hạng sáu, hạng hai đấu với hạng năm, hạng ba đấu với hạng tư, ai chiến thắng thì vào vòng tiếp.

Cuối cùng sẽ chọn ra một vận động viên dự bị trong ba người bị loại.
Thi đấu được sắp xếp vào hai giờ chiều, trên sân bãi hiếm khi nào thấy một đám đông tụ tập.
Trong đó có mấy vị lãnh đạo đích thân tới tận nơi, cũng có những người đã bị loại nhưng vẫn còn chưa về, ngay cả cô lao công phụ trách quét dọn vệ sinh căn cứ cũng bê ghế sang ngồi xem.
Bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có gió nhẹ lướt qua nhưng sẽ không ảnh hưởng tới phát huy, là thời tiết hoàn hảo mà vận động viên bắn cung thích nhất.
Trận đầu tiên là nhóm của Vu Thận Vi, cậu ta đấu với Lý Dương đội Phúc Kiến.
Thực lực hai người này tương đương nhau, sau bốn hiệp đấu thì tổng điểm hòa nhau, chỉ có điều lúc thi hiệp phụ thứ năm, Lý Dương đột nhiên bắn trúng vòng 8 điểm khiến Vu Thận Vi chiếm được lợi thế lớn, giành được vị trí đầu tiên trong đội hình thi đấu giải vô địch thế giới.
Trận thứ hai là Lý Tầm đấu với Vương Nghiêu.
Tống Ngưỡng chọn một chỗ ngồi thật đẹp để có thể quan sát tất cả các động tác và từng sự thay đổi biểu cảm nhỏ nhất của họ.
Ban đầu cậu có chút thấp thỏm, ngón trỏ vô thức xoắn vào nhau, khớp xương siết lại đến đau đớn vẫn không phát hiện ra, cùng khán giả bên cạnh gân cổ hô cố lên.
Tuy nhiên sau khi Lý Tầm giành được 58 điểm và được cộng thêm bốn điểm, trái tim đang lơ lửng của cậu gần như đã hạ xuống đất.
Vừa mới bắt đầu đã giành được thêm điểm có ảnh hưởng tâm lý rất tích cực tới sự điều chỉnh trạng thái của vận động viên.

Lý Tầm càng đấu càng thả lỏng, còn Vương Nghiêu ra sức muốn cứu vãn thế cuộc, cằm bạnh ra, ngón tay kéo dây cung khẽ run lên.
Tống Ngưỡng rất đồng cảm với tâm trạng hiện giờ của Vương Nghiêu, hồi cậu thi đấu công khai ở Macao cũng giống hệt vậy, mỗi mũi tên đều rất do dự, không dám tùy tiện thả tay ra.

Kết quả dẫn tới mũi tên nào cũng không giữ được phong độ.
Lúc mũi tên đè lên vạch 8 điểm, tâm lý Vương Nghiêu hoàn toàn suy sụp.

Bắn xong mũi tên cuối cùng, hai bả vai anh ta rũ xuống, thở dài, cười gượng với các đội viên ngồi ở khu vực khán giả.

Năm phút sau, đến lượt Trương Kiều và Tống Ngưỡng.
Vương Nam Phong ôm sổ thành tích, đứng phía sau kính viễn vọng tuyên bố: “Lượt đầu tiên Tống Ngưỡng bắn trước.”
Ông vừa mới nói xong, thiết bị đếm giờ ở phía đối diện sáng đèn, Tống Ngưỡng liền nhấc cung cài tên.
Vu Thận Vi vừa mới giành được một suất tham gia giải vô địch thế giới nên cả người rất nhẹ nhõm, bệ vệ ngồi trên ghế, hai chân gác chéo vểnh lên báo tin cho người nhà.
Lý Tầm ngồi bên cạnh nhìn lướt qua, Vu Thận Vi nhận được tín hiệu phải hơi hạ giọng xuống.
Lượt đầu tiên mỗi bên có ba mũi tên, Tống Ngưỡng 29 điểm, Trương Kiều 28 điểm, thành tích vẫn khá lý tưởng.
Mặc dù Tống Ngưỡng giành được thêm hai điểm nhưng tâm trạng cậu rất phức tạp.

Thắng là niềm vui được trời cao ban tặng, là niềm tự hào khiến cậu có thể khoác lác cả đời, thế nhưng thắng cũng đồng nghĩa với việc cậu phải vẽ dấu chấm hết cho sự nghiệp thể thao mười sáu năm của Trương Kiều.
Điều này quá tàn nhẫn, cậu không dám nhìn biểu cảm của hắn.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, ánh mắt Tống Ngưỡng và Lý Tầm giao nhau.

Cậu đọc được sự tín nhiệm và kiên định trong đôi mắt đen láy của anh.
Tống Ngưỡng tựa như có thể nghe thấy giọng của Lý Tầm: Làm hết khả năng của em, còn lại đừng suy nghĩ nhiều.
Tống Ngưỡng hơi gật nhẹ đầu đáp lại.
Rất nhiều lúc bọn họ duy trì được sự ăn ý như vậy, có lẽ do hoàn cảnh sống sớm chiều bên nhau, cũng có lẽ do sự học hỏi, suy nghĩ và mục tiêu họ cùng nhau hướng tới.

Cho dù không biểu hiện gì thì vẫn biết trong lòng đối phương đang nghĩ thế nào, muốn nói điều gì.
Vương Nam Phong ghi chép điểm số, ngẩng đầu đẩy kính râm nói: “Lượt thứ hai, Trương Kiều lên trước.”
Thiết bị đếm giờ sáng lên, đúng lúc Vu Thận Vi cúp điện thoại.

Cậu ta nhìn lướt qua điểm số trên sân, hỏi Lý Tầm: “Cược một lần không anh? Anh cược ai thắng?”
Lý Tầm không nhìn cậu ta, “Nhàm chán, không có hứng thú.”
“Chán thế.” Vu Thận Vi không gạ anh đánh cược được nên quay sang tìm những đội viên khác.
Tuy mắt Lý Tầm đang nhìn thẳng chăm chú xem thi đấu nhưng cái tai thì không, anh nghe thấy Vu Thận Vi cược Trương Kiều thắng, ấn đường nhăn lại, tầm mắt vô thức quay sang, “Vì sao chọn Trương Kiều?”
Vu Thận Vi: “Trụ được bao nhiêu năm như vậy mà không đánh nổi trận này sao? Chắc chắn anh ta đủ sức, thành tích mấy vòng trước của Tống Ngưỡng cũng không bằng anh ta.”
Lý Tầm không bình luận gì thêm, khoanh tay quan sát.

Nhưng suy nghĩ của anh hoàn toàn trái ngược với Vu Thận Vi, cho dù có loại bỏ quan hệ hẹn hò giữa anh và Tống Ngưỡng ở hiện tại thì anh vẫn sẽ đánh giá như bây giờ.
Xếp hạng của Trương Kiều và Tống Ngưỡng vốn đã gần nhau, hơn nữa từ động tác và giữa hàng lông mày của hai người, anh có thể cảm nhận được giờ phút này Trương Kiêu rất căng thẳng, ít nhất là căng thẳng hơn so với Tống Ngưỡng, động tác kéo cung không còn tự nhiên như bình thường nữa.
Cuộc tranh tài này, hắn không có đường lui.
Chính tư tưởng cố chấp dốc toàn lực ứng phó, được ăn cả ngã về không này, sơ sểnh một cái là có thể làm rối loạn tâm lý của vận động viên.
Lượt thứ hai kết thúc, Trương Kiều 28 điểm, Tống Ngưỡng 28 điểm, mỗi bên đều được cộng một điểm.
Tống Ngưỡng đang trong thế dẫn trước nên biểu cảm khá nhẹ nhõm, lúc nghỉ ngơi còn có thể trò chuyện vài câu với trợ giảng bên cạnh.
Mà ngược lại, cung tên trong tay Trương Kiều đang gánh lấy quá khứ và tương lai của hắn, gánh lấy giấc mơ của hắn, nặng tựa ngàn cân.
Ánh mặt trời buổi trưa rất gay gắt, hắn đè thấp vành mũ, đôi mắt đen thẫm không nhìn thấy rõ.
Trong mười sáu năm qua, hắn tự nhận mình đã ăn đủ đắng cay, chịu đựng đủ đau khổ.

Chỉ vì giấc mơ ấy, hắn cắn răng chống đỡ tới ngày hôm nay, dù sao trời cao cũng nên an bài cho hắn một kết cục tốt đẹp nhất.
Nhưng khi cánh tay trái giơ lên giương cung, khoảng vàng trong tầm mắt lại dần dần mở rộng, tinh thần của hắn vô cùng căng thẳng, trong đầu chợt nhảy ra hai chữ ngay tức khắc———Toang rồi.
Trương Kiều hít một hơi thật sâu, rời sự tập trung vào đầu ngắm, ngắm bia, thuận lợi hoàn thành động tác bắn tên.
Vương Nam Phong rời mắt khỏi kính viễn vọng, nói: “8 điểm.”
Ngay mũi tên đầu tiên đã mất phong độ, trạng thái tâm lý của Trương Kiều gặp chấn động rất lớn.


Hai mũi tên tiếp theo không thể phát huy được trình độ tốt nhất, tổng điểm ba mũi tên chỉ có 26 điểm, tạo cơ hội cho Tống Ngưỡng vượt mặt.
Chỉ cần ba mũi tên này thắng, Tống Ngưỡng có thể giành được một suất tham dự giải vô địch thế giới.
Tầng mây nặng nề chậm rãi đẩy mặt trời ló rạng, ánh sáng rọi chiếu khắp trời đất rộng lớn.

Khán giả trên sân đứng dậy cổ vũ, ánh mắt giấu sau kính râm của Lý Tầm dừng lại trên người Tống Ngưỡng, ấn đường anh vẫn luôn cau lại.
Trong trạng thái bình thường, tổng điểm của Tống Ngưỡng luôn ổn định từ 27 điểm trở lên, nhưng nếu bị căng thẳng thì chưa chắc.
Con đường càng gần với thành công thì càng là con đường khó đi.
Thiết bị đếm giờ sáng lên, Tống Ngưỡng gia tăng cường độ hít thở rồi chầm chậm thở ra.
Trên sân dần dần yên tĩnh lại, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch với tốc độ nhanh trong lồng ngực.

Kích động, lo lắng và căng thẳng cùng kết hợp lại nhưng cảm xúc không còn mãnh liệt như hồi ở Macao nữa.
Cậu còn rất trẻ, không cần lo sau này sẽ không còn cơ hội, cũng không sợ sệt bất cứ câu nào chế giễu của người khác.

Có thể chơi được đến trận này đã vượt qua dự tính ban đầu của cậu, cho dù kết cục thế nào đi chăng nữa, cậu đều có thể thản nhiên đón nhận.
Tống Ngưỡng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, vào giây phút đứng lên vạch bắn, trong đầu cậu không còn bất cứ một suy nghĩ nào khác, chỉ có một lời dạy dỗ mà Lý Tầm từng nói———-Bách phát bách trúng không phải dựa vào đôi mắt mà là cảm giác, vận động viên nhất định phải đạt được trình độ ‘trong mắt không có mục tiêu nhưng trong lòng phải có mục tiêu’.
Bây giờ cậu đã hiểu cả rồi.
Cậu giơ tay cầm cung, kéo căng dây nhìn chăm chú vào đầu ngắm, bia bắn phía đối diện dần dần trở nên mờ ảo, phối hợp với động tác lưu loát của cậu, mũi tên đầu tiên bắn trúng vòng 10.
Vương Nam Phong vỗ tay đầu tiên, “Đẹp.”
Lý Tầm cũng gọi: “Thả lỏng, đừng có gấp, cứ theo tiết tấu bình thường của em sẽ không có vấn đề gì.”
Ngay tại đây, mỗi câu tán dương, mỗi câu cổ vũ đều là liều thuốc kích thích hiệu quả nhất được tiêm vào cơ thể vận động viên.
Tống Ngưỡng đáp một tiếng, bình tĩnh móc ra mũi tên thứ hai.
Do đang dẫn trước đối thủ nên áp lực trong lòng cậu không lớn bằng Trương Kiều.
Mũi tên thứ hai vẫn là một vòng 9 điểm khá đẹp, rất gần với vạch vòng 10, có thể nhìn ra được trạng thái thi đấu hôm nay của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ còn lại mũi tên cuối cùng, cậu chỉ cần bắn trúng 8 điểm trở lên là có thể thắng.
Càng đến thời khắc mấu chốt, khán giả xem trực tiếp càng hồi hộp, nắm chặt hai tay, cũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ lo quấy nhiễu đến sự phát huy của Tống Ngưỡng.

Đôi mắt Vu Thận Vi gắt gao nhìn chằm chằm, cậu ta cũng hi vọng Tống Ngưỡng có thể bắn được một điểm số đẹp.
Đúng lúc này, Trương Kiều khẽ gọi một tiếng như sắp cạn hơi: “Tống Ngưỡng…” Giọng điệu mang theo sự run rẩy, giống như tín hiệu cầu cứu chui ra từ nơi sâu nhất trong cái xác hình người.
Tống Ngưỡng nghiêng đầu trước khi giương cung, sững sờ.

Cậu chưa từng thấy một Trương Kiều như vậy.
Bả vai rộng sụp xuống, sau lưng hơi cong, đồng tử đen kịt lập lòe ánh sáng nhạt, không biết đã bao lâu rồi không được ngủ mà đáy mắt chằng chịt tơ máu, dáng vẻ vừa bất lực vừa thấp kém.
Mặc dù hắn chỉ gọi tên cậu, không nói thêm một câu nào nữa nhưng Tống Ngưỡng hiểu rõ trong lòng.
Trương Kiều đang cầu xin cậu.
Cầu xin mũi tên này của cậu hãy xuống nước một chút thôi, như vậy bọn họ mới có thể đấu thêm hiệp phụ.
Thỉnh cầu thêm cơ hội khác nữa ư?
Nội tâm Tống Ngưỡng sinh ra một chút do dự.
“Còn mười sáu giây.”
Âm thanh này đến từ Lý Tầm, rất hùng hồn và kiên quyết.
Mặc dù bọn họ cách xa nhau nhưng Tống Ngưỡng có thể hiểu ngay trong nháy mắt.

Lời nhắc nhở đếm ngược thường xuất hiện trong vòng mười giây, cho nên quần chúng xem thi đấu trực tiếp đều cảm thấy ngạc nhiên.

Họ đưa mắt nhìn nhanh Lý Tầm rồi lại quay trở về trên người Tống Ngưỡng.
Bọn họ không biết, chỉ bốn chữ ngắn ngủi của Lý Tầm đã thành công thức tỉnh Tống Ngưỡng.
Sự lương thiện và sự cảm thông không thể dùng trên sân đấu.
Thắng thì thắng, thua thì thua.
Đối thủ ngoại quốc tuyệt đối sẽ không mềm lòng vì sự bền bỉ mười sáu năm của Trương Kiều, trái lại càng hung hãn diệt gọn hắn trong một mũi tên.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy xấu hổ vì lòng thương hại của chính mình.
Trương Kiều nhìn thấy tư thế giương cung cài tên của Tống Ngưỡng liền biết kết quả.

Ánh mắt hắn rời đến bia tên phía xa, thế nhưng trong đầu lại trắng toát một vùng, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, giống như bị tâm ma(*) khổng lồ nuốt chửng mất rồi.
(*) Chỉ góc khuất tâm hồn, nguồn gốc của tội lỗi.
Động tác kế tiếp của Tống Ngưỡng lưu loát dứt khoát, thậm chí có thể nói là không nể mặt mũi.
Cậu nhìn chăm chú vào đầu ngắm, tiếng clicker vừa vang lên, mũi tên xé gió bay ra ngoài, găm trúng vào khu vực màu vàng, thao tác liền mạch.
Trái tim không ngừng run rẩy của Trương Kiều như ngừng đập.
Vương Nam Phong hô một tiếng “Vòng 10” khiến khắp nơi bùng nổ tràng vỗ tay không dứt bên tai.
Nụ cười bên khóe miệng của Lý Tầm không tài nào ép xuống được.

Anh đứng dậy tiến lên, lờ đi ánh mắt của tất cả mọi người, mừng như điên lao vào ôm cậu, còn xoa lưng cậu mấy lần: “Quá tuyệt vời! Em thật sự quá tuyệt vời!”
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, sao có thể tin được tên nhóc lính mới tò te này có thể giành được phần vinh dự như vậy?
Ròng rã bốn tháng, bọn họ đi qua bốn thành phố, vượt qua trời đông giá rét, trải qua sự hành hạ song song giữa tâm lý và sinh lý, cuối cùng cũng đổi được một cơ hội.
Chóp mũi Tống Ngưỡng cay cay, lồng ngực nóng lên dưới ánh mặt trời.

Cậu ôm chặt lấy anh, vùi nửa gương mặt lên bả vai anh, nói: “Học trò theo thầy.”
Hai tay Lý Tầm nâng hai gò má Tống Ngưỡng lên, trong mắt tràn ra ý cười.

Gương mặt hai người đối diện nhau, mang theo một chút thân mật kiềm chế bên trong, ai cũng không lên tiếng nhưng cảm xúc đã lan sang trái tim của đối phương.
Ngay sau đó, ánh mắt Tống Ngưỡng dừng lại trên người Trương Kiều, sự vui sướng nhuốm lấy đuôi lông mày vừa mới nhướng lên không thể tránh khỏi phai nhạt vài phần, mà Trương Kiều lại mỉm cười với cậu.
Giống như một cước bước vào đầm lầy, sau khi giãy giụa vật lộn thì sẽ nản lòng rồi bình tĩnh lại.
Trương Kiều dang rộng hai tay, Tống Ngưỡng đón lấy cái ôm của hắn, nghe thấy giọng nghẹn ngào: “Đừng khó chịu, bị cậu đánh bại dù sao vẫn tốt hơn bị những đối thủ hiếu thắng khác đánh bại.”
Câu nói này có tác dụng an ủi Tống Ngưỡng rất tốt, cậu khẽ vuốt vai Trương Kiều, phản ứng đầu tiên là cảm giác khá nần nẫn, sờ khác hẳn với vai Lý Tầm.
Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như anh bằng lòng thì có thể để lại dây cung, em sẽ mang nó theo khi ra sân.”
Trương Kiều rưng rưng nước mắt nóng hổi, đáp: “Được.”
Ánh nắng sáng chói cả mắt, gió nhẹ thổi khoan thai, dường như nụ cười của hắn cũng không có gì khác biệt với chàng trai ngây ngô đang độ tuổi hai mươi trước mặt.
Chờ đến khi cuộc tuyển chọn bên nhóm nữ kết thúc, mặt trời đã sắp xuống núi.
Trong đội có một lãnh đạo đề nghị liên hoan buổi tối, coi như là tiệc chia tay của tất cả mọi người.
“Tôi chủ chi, địa điểm mấy đứa chọn đi!”
Phần lớn trong đội là những vận động viên còn rất trẻ, bọn họ nhanh chóng thoát khỏi bóng đen thất bại, ríu ra ríu rít thảo luận bữa tối nên ăn gì.
Thật ra trên mạng có rất nhiều nhà hàng buffet được đánh giá cao, nhưng xa căn cứ quá, đi đi lại lại cũng phải mất hai tiếng, không cần thiết phải vậy.
Vương Nam Phong vẫn dựa vào nguyên tắc phải tiết kiệm tiền cho lãnh đạo, đề nghị: “Hay là chuẩn bị đồ nướng đi, đỡ phải chạy tới chạy lui, quá phiền toái.”
Mọi người nhìn nhau một cái, không ai có ý kiến gì.
Ở căn cứ có căng tin, trước đó cũng có đội viên từng tự làm đồ nướng, tất cả dụng cụ đều sẵn có, chỉ cần đốt lửa than, cắt thái nguyên liệu nấu ăn rồi xiên vào que là xong.
Mọi người chia nhau công việc để làm, không quá một tiếng đồng hồ, nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ đồ nướng đã được chuẩn bị đâu ra đó.

Trợ lý xuống thị trấn mua đồ uống và rượu cũng đã quay về.
Ban đêm, gió trên núi thổi mạnh hơn, tầng tầng sóng mây bị gió thổi tản ra, ánh sao lấp lánh hé mình càng làm nổi bật cảnh đèn đuốc sáng rực trong căn cứ.

Từ xa nhìn lại giống như những viên kim cương rơi vãi đầy đất, lộn xộn nhưng xa hoa.
Trong sáu tháng qua, đây có thể coi là thời khắc cả đoàn thả lỏng nhất, cho dù là nam hay nữ, địa vị cao hay thấp đều rất không có hình tượng ngồi vây xung quanh vỉ nướng ăn uống thả ga, tay nhanh mắt lẹ tranh nhau đồ ăn vừa mới nướng kỹ.

Tống Ngưỡng phụ trách phết dầu lên thức ăn rồi lật mặt rắc bột thì là(*), vất vả lâu như thế mới chỉ chén được một xiên rưỡi nấm hương.
(*) Loại gia vị thường dùng khi nấu thịt bò và thịt cừu, có thể khử mùi tanh và giúp thịt mềm hơn.
Khói bốc lên sặc cả mũi, cậu mang gương mặt xám xịt than thở: “Dù gì mấy người cũng phải chừa cho em một xiên thịt chứ! Em còn chưa ăn cái gì đây này!”
Tống Ngưỡng nằm trong hàng ngũ nhỏ tuổi nhất trong đội, bình thường mọi người đều thích trêu cậu, thấy cậu thật sự nhíu mày không vui, có hai đàn chị đứng ra, “Em ra ăn đi, để bọn chị làm cho.”
Tống Ngưỡng không kịp quạt bị sặc khói một phát, vừa ho khù khụ vừa nói: “Cứ để em làm cho, hai người cứ ăn trước, lát nữa phần em một xiên là được.”
Vừa dứt lời, trước mặt có một xiên thịt cừu bóng nhẫy chìa ra, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm lấy que trúc, móng tay được cắt tròn trịa, dưới ngọn đèn ánh lên màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Thứ duy nhất không hoàn mỹ đó là rìa móng tay bị xước măng rô một chút xíu.
Cậu không cần ngẩng đầu lên cũng biết đây là ai, há mồm cắn một miếng nhỏ, bị choáng ngợp bởi hương vị thơm ngon này, lông mày vô thức nhướng lên.
“Ăn ngon không?” Lý Tầm hỏi.
“Ngon lắm.”
Thịt cừu vừa mới được giao tới sáng nay, tươi mới mềm mọng, béo ngậy mà không ngán, bởi vì đã được ngâm trong giấm gạo từ trước rồi nên ăn không thấy mùi hăng của thịt.
Tống Ngưỡng nhai vài lần rồi nuốt xuống, há cái miệng nhỏ ra hiệu còn muốn nữa, tay cậu vẫn đang phết dầu ăn lên nấm kim châm, hoàn toàn không ngước mắt lên.
Lý Tầm tìm một góc để xiên thịt không dễ chọc vào miệng cậu, chênh chếch chìa tới.
Cách Tống Ngưỡng ăn đồ nướng không giống những người khác cho lắm.

Cậu không ăn từ gốc rồi tuốt lên trên cùng mà mỗi lần chỉ cắn một chút, dùng răng xé thịt đến mấy lần.

Cách ăn như vậy khiến khóe miệng cậu dính bao nhiêu là vụn thì là.
Lý Tầm như nhìn thấy được chuyện gì đó thú vị lắm, nhìn chằm chằm vào môi cậu không rời nổi mắt, cưng chiều nở nụ cười, rút khăn tay ra lau mảnh vụn dính trên khóe miệng cậu.

Sau đó anh cũng tự lau vết dầu ớt còn sót lại trên miệng mình do vừa ăn ớt da hổ xong.
Hành động của Lý Tầm quá thành thạo, ánh mắt cũng hết sức chăm chú, thể hiện sự thân mật quá mức bình thường.
Xa xa dưới ánh đèn, tầm mắt mọi người đều không hẹn mà cùng khóa chặt trên hai người bọn họ, biểu cảm muôn màu muôn vẻ, không khí đọng lại trong giây phút ngắn ngủi.
Vương Nam Phong đứng đối diện Tống Ngưỡng, từ miếng thịt cừu đầu tiên Lý Tầm đút cho cậu ông đã quan sát theo, càng nhìn mày nhíu càng sâu.
Ông rất muốn nhắc nhở một câu, mặc dù trong nội quy chỉ viết giữa vận động viên nam nữ mới cần phải giữ khoảng cách phù hợp, nhưng nội quy được lập ra từ mấy chục năm trước rồi nên đã lạc hậu.

Bây giờ giữa các đồng chí nam với nhau cũng cần giữ khoảng cách! Trông hai người như vậy có khác gì mấy cặp đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không?!
Vương Nam Phong mím chặt môi, đắn đo muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn cắn một miếng thịt bò béo ngậy, giả vờ câm điếc kính rượu với lãnh đạo.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, cắt cái nào đi ông cũng không nỡ.
Mấy bình rượu lúa mì Thanh Khoa(*) vào bụng, trong căng tin càng thêm náo nhiệt, mấy cậu trai tửu lượng không tốt uống xong là ngất ngư vì rượu, vừa hát vừa nhảy nhót đi kính rượu khắp nơi.
(*) Loại rượu làm từ bột Thanh Khoa – lương thực chính của vùng cao nguyên Tây Tạng.
Tống Ngưỡng từ chối không nổi, vì vậy bị chuốc không ít, nóng đến nỗi phải cởi áo khoác ngoài và áo len ra, lộ ra một đoạn cổ thon dài.
Tai cậu đỏ hồng, ngay cả xương quai xanh cũng hiện lên vết đỏ say lòng người, trên tay còn đang cầm mấy xiên ớt da hổ đen sì sì lật qua lật lại nướng trên vỉ.
Vương Tang Nhi thấy thế, đi tới muốn đẩy cậu ra, “Cậu say rồi hả? Mau ra ngoài hóng gió chút đi.”
Tống Ngưỡng lắc đầu một cái, “Không nha, tôi rất tỉnh táo.”
Vương Tang Nhi: “Mặt cậu hệt như đít khỉ rồi đó!”
Tống Ngưỡng ợ một tiếng no nê, nói: “Tôi uống rượu dễ đỏ mặt lắm, uống một chai bia rưỡi cũng thế, nhưng thật ra tôi không có say.”
Cách cậu nói chuyện vẫn khá rành rọt, Vương Tang Nhi không chắc chắn lắm chỉ vào vật trong tay cậu, “Thế thứ cậu đang cầm là gì?”
Tống Ngưỡng cười hì hì: “Xiên thịt cừu á! Cậu còn cần không?”
“…” Vương Tang Nhi gân cổ gọi: “Ai qua đây đi, ở đây có người sắp gục rồi!”
Để chứng minh bản thân thật sự không say, Tống Ngưỡng bỏ lại ớt da hổ, hai tay chống nạnh, loạng choạng đứng thẳng lên.
Có lẽ do ngồi lâu quá, lại đứng dậy quá nhanh nên cậu vừa đi đã cảm thấy hoa mắt váng đầu, cả thế giới như đang xoay vòng trước mắt.
Thoắt một cái, thân hình Tống Ngưỡng mất khống chế lùi lại mấy bước, chợt bị vướng chiếc ghế nhỏ dưới chân, cậu duỗi tay muốn vịn lên cây cột trước mắt nhưng hóa ra nó lại là ảo ảnh sau khi say.

Cậu vồ vào khoảng không, trong khoảnh khắc sắp té ngã thì được một người kéo lại được.
Sau lưng có một sức mạnh to lớn kéo cậu lại về chỗ cũ.
Tống Ngưỡng vẫn rề rà chưa tỉnh táo hẳn, bên tai vang lên giọng nói trầm lắng quen thuộc: “Buồn ngủ chưa?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.