Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 59: Vì Sao Anh Lại Hỏi Em


Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 59: Vì Sao Anh Lại Hỏi Em


Rõ ràng người vùi đầu trong lồng ngực là Lý Tầm nhưng chính Tống Ngưỡng lại cảm giác mình mới là người thiếu dưỡng khí, tựa như có dòng điện nhỏ lẩn trốn trong từng dây thần kinh, khiến nhịp tim cậu trở nên bất ổn.
Cậu không biết Lý Tầm có nghe thấy không nữa.
Trong bóng tối, đôi mắt cậu giống như đèn pha láo liên đảo quanh căn phòng, không dám nhìn xuống ngực mình.
Cậu có thể cảm nhận được trạng thái tâm lý của Lý Tầm có phần sa sút, cũng không biết nên an ủi anh ra sao.

Trước đây đều là Lý Tầm an ủi cậu, giúp cậu giải quyết các phiền muộn, còn anh thì rất ít khi bộc lộ những mong muốn trong nội tâm của mình.
Sống cùng một người điềm đạm như vậy, thậm chí còn khiến cậu sinh ra ảo giác một người đàn ông đến tuổi 30 vững vàng chín chắn rồi, muốn gì cũng có thể được toại nguyện, sẽ không có bất kỳ một khó khăn nào cản trở được anh.
Tống Ngưỡng chỉ có thể dỗ anh giống như dỗ trẻ con, vỗ lên lưng Lý Tầm.
“Sẽ ổn hơn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
“Chỉ mong là vậy.”
Hơi thở của Lý Tầm khiến lồng ngực cậu tỏa nhiệt, làm chuyển rời sự chú ý của Tống Ngưỡng.

Đầu gối vốn dĩ đau muốn chết, tê nhức như bị kim châm chợt không còn tri giác nữa.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng ngày càng nhỏ đi, tiếng hít thở của Lý Tầm cũng ngày một nặng nề, cứ như thế anh ngủ thiếp đi.
Tống Ngưỡng vốn định duy trì tư thế vừa thân mật vừa thoải mái này lâu hơn chút nữa, nhưng cậu không tài nào chống cự được phản ứng nổi lên của sinh lý, ngượng ngùng uốn éo thân thể, nằm ngửa nhìn lên trần nhà, đặt bàn tay của Lý Tầm về bụng anh.
Mẹ nó, thế này thì người ta ngủ làm sao được…
Liên tục trong trạng thái cương cứng nhiều lần, một vị chính nhân quân tử nào đó cứ phải nhẫn nhịn đến hừng đông, cuối cùng mắt biến thành gấu trúc.
Hai tuần lễ nữa là đến Đại hội thể thao Sinh viên, Tống Ngưỡng phải về trường huấn luyện, Lý Tầm cũng phải về.
Thế nhưng Sơ Chi như có linh cảm nào đó, cứ quấn lấy anh không chịu cho anh đi.

Lý Tầm hết cách, suy nghĩ rồi quyết định đưa cô bé đến trường học.
Ban ngày Sơ Chi đọc sách làm bài tập ở văn phòng, học chán rồi thì chạy đến sân thể dục xem mọi người huấn luyện.

Trong tình trạng không có ai nói chuyện cùng, cô bé chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh cả buổi trưa.
Điểm này khiến Lý Tầm cảm thấy rất vui.
Bởi vì cô nhóc vừa xinh xắn vừa dẻo miệng, mấy huấn luyện viên tổ Thể dục đều rất thích Sơ Chi, không chỉ mời đồ ăn vặt mà còn cố ý đến trường trung học chuyên Đại học T mượn sách thiếu nhi cho cô bé đọc.
Đến tối, một mình Sơ Chi chiếm nguyên cả căn phòng ngủ.

Tống Ngưỡng và Lý Tầm chỉ có thể chuyển ra ngủ nghỉ ngoài phòng khách.
Cỏ đồng tiền trên bậu cửa sổ tự do phơi mình trong cái nắng như thiêu đốt, Lý Sơ Chi trải qua cuộc sống sinh hoạt vừa tự do vừa thoải mái.
Mấy ngày trước khi xuất phát đến Thâm Quyến, huấn luyện viên trưởng phải đặt trước vé máy bay cho mọi người, tiện thể hỏi Lý Tầm: “Cậu đi Thâm Quyến thì Sơ Chi phải làm sao? Đưa nó về nhà à?”
Sau khi kết thúc Đại hội thể thao Sinh viên thì sẽ được nghỉ ngơi, kế hoạch của Lý Tầm là muốn đưa cô bé đi chơi vài ngày, anh nói: “Anh giúp tôi đặt vé máy bay cho nó luôn, tôi sẽ gửi anh thêm tiền.”
“Được, không thành vấn đề.”
Sau khi Tống Ngưỡng biết chuyện này, cậu năn nỉ Lý Tầm đưa mình đi cùng.
Lý Tầm ra sức bĩu môi, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng, “Vì sao? Em nói lý do đi.”
“Anh nghĩ thử mà xem, hai người đi cùng nhau chắc chắn sẽ có rất nhiều hành lý, em có thể kéo vác vali cho hai người.

Khi nào mệt anh còn có thể được tận hưởng dịch vụ tẩm quất ở khách sạn.

Em xoa bóp hơi bị có nghề đấy, ở nhà bố em toàn mời em xoa bóp giúp cho thôi.”
Lý Tầm bị cậu chọc cười.
“Nhà em có mỗi mình em là kỹ thuật viên thôi đúng không?”
Tống Ngưỡng cười ha ha.
Sau khi Lý Tầm đồng ý, Tống Ngưỡng hưng phấn vô cùng, quyết định dành ra cả một tối để lên kế hoạch, còn quyết định đặt mua gói vé đi công viên nước dành cho cha mẹ và con, chơi tới bến luôn.

Chỉ tiếc không được như mong muốn.

Trước đêm xuất phát, Lý Quốc Đào gọi điện cho Lý Tầm, nói Trương Hàn không thấy Sơ Chi ở cung thiếu nhi liền chạy tới cửa nhà chặn người.
Lý Quốc Đào từ chối không cho hắn vào, vậy mà Trương Hàn dám trèo tường vào.
Dọa cô Tôn phải gọi 110.
Lý Quốc Đào nói trong điện thoại: “Bây giờ cảnh sát áp giải người về đồn rồi, cũng biết rõ tình huống.

Cảnh sát gọi điện tới nói bên kia muốn hòa giải, Sơ Chi còn chưa ngủ chứ? Hay con đưa nó về một chuyến đi.”
Lý Tầm nhìn lướt qua phòng ngủ, Tống Ngưỡng đang vừa cười vừa hướng dẫn Sơ Chi cách gấp quần áo, cảnh tượng hài hòa tới mức anh thật sự không đành lòng quấy rầy.
“Để mấy ngày nữa đi, đợi khi nào thi đấu xong xuôi con sẽ về.”
“Chuyện này sao có thể chờ lâu được.” Giọng điệu Lý Quốc Đào nôn nóng, “Cảnh sát cũng đã nói, nếu để họ chờ thì sẽ trực tiếp khởi tố lên tòa án luôn.”
Một câu nói của ông khiến Lý Tầm cứng họng không trả lời được, anh trầm giọng hỏi: “Đồn cảnh sát nào? Bây giờ con về luôn.”
Tai Tống Ngưỡng rất thính, nghe anh nói vậy thì đứng dậy ra ngoài, đợi anh cúp điện thoại thì hỏi ngay: “Giờ này anh đến đồn cảnh sát làm gì?”
Lý Tầm chỉ thuật lại ngắn gọn sự việc, nói: “Chắc chắn bố anh không xử lý một mình được, anh phải về nói chuyện với bọn họ.”
Tống Ngưỡng choáng váng vì tin tức đột ngột này, mãi đến khi Lý Tầm dẫn Sơ Chi ra cửa, cậu mới đuổi theo nói: “Em cũng đi cùng anh.”
Lý Tầm vốn đã đau đầu vì chuyện của Trương Hàn, vội vàng nói một câu: “Em đi làm gì?” Chỉ có điều anh nhanh chóng nhận ra được mình lại dùng sai thái độ, bổ sung thêm: “Em ngoan ngoãn ở nhà đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
Cho dù như vậy, gương mặt Tống Ngưỡng vẫn khó nén được biểu cảm mất mát: “Vậy mai anh tự đến sân bay à?”
“Ừ.” Trước khi đi, Tống Ngưỡng xoa nhẹ gáy cậu một cái, “Tối nay em nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”
Tống Ngưỡng giống như chú chó lớn cô độc, nằm nhoài lên lan can hành lang dõi mắt theo bọn họ rời đi.
Lý Tầm về đến đồn cảnh sát phân khu Nam Thành thì đã hơn 9 giờ tối, sau khi báo họ tên, một cảnh sát trẻ dẫn anh và Sơ Chi vào phòng hòa giải.
Lý Sơ Chi sợ hãi ngó nghiêng xung quanh, kéo tay Lý Tầm, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ơi, sao chúng ta lại phải tới đây? Có ai phạm lỗi sao ạ?”
Lý Tầm cúi đầu cười, “Đừng sợ, không có ai phạm lỗi hết.

Chú cảnh sát cần chúng ta tới giúp một việc, lát nữa họ hỏi vài câu, chúng ta phối hợp trả lời xong là có thể về nhà.”
Lúc này Lý Sơ Chi mới thả lỏng ra.
Phòng hòa giải vắng ngắt, chỉ có một cái bàn.

Trương Hàn ngồi cuối chiếc bàn dài hình chữ nhật, ngẩng đầu lên nhìn thấy Sơ Chi thì hai mắt sáng rực lên.
Hắn chỉ vào Sơ Chi, nói: “Chú cảnh sát, đây chính là con gái tôi.”
Rất rõ ràng, vị cảnh sát trung niên ngồi bên cạnh hắn rất không vừa ý với cách gọi này, không đáp lại, đồng thời còn lạnh lùng lườm hắn một cái.
Nhưng đến khi nhìn thấy Lý Tầm, gương mặt ông trở nên tươi cười, còn đứng dậy di chuyển cái ghế.
“Ngồi bên này.”
Lý Tầm nói cảm ơn.
Vị cảnh sát vào chỗ, vừa rót nước vừa nói: “Trước khi cậu đến, Trương Hàn đã khai rõ sự tình của hắn cho chúng tôi.

Tôi mời cậu qua đây là vì muốn hiểu rõ tình hình hơn, nghĩ biện pháp giúp hai người giải quyết vấn đề.”
“Ngại quá.” Lý Tầm ăn ngay nói thật: “Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm tình hình của đối phương.

Ấn tượng của tôi với hắn chỉ dừng lại ở mười năm trước, khi ấy chị tôi đang mang thai sáu tháng, hắn ta lừa chị ấy rồi kết hôn với một người phụ nữ khác.”
“Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lý Tầm lạnh lùng nhìn hắn, giao Sơ Chi cho một cảnh sát khác trông nom.
Vẫn có cảnh sát ở đây nên thái độ của Trương Hàn đã hòa hoãn hơn trước rất nhiều, thậm chí có thể coi là ăn nói khép nép.
Hắn vùi trán vào hai lòng bàn tay, giọng gần như sắp bật khóc: “Thật sự không phải chủ ý của tôi mà…”
Hơn mười năm trước, Trương Hàn vẫn kinh doanh bán buôn hàng hóa ở chợ, sau khi được bạn bè giới thiệu thông tin thì quen biết Lý Phong.


Hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, nhanh chóng rơi vào bể tình.
Cả hai đã lên kế hoạch tương lai cùng nhau.

Lúc đó Lý Phong đã bỏ công việc nhiếp ảnh gia và đến cửa hàng của Trương Hàn để giúp đỡ.

Cô vận dụng kiến ​​thức học được để mở một cửa hàng online nhằm mở rộng kinh doanh.
Vào thời điểm đó, ngành thương mại điện tử vẫn chưa hoàn toàn phát triển.

Trương Hàn phụ trách các hoạt động của cửa hàng thật, Lý Phong thì chịu trách nhiệm các giao dịch trực tuyến.
Chuyên môn của cô không phải ngành này, tất cả đều phải học lại từ đầu.
Chọn hàng, là ủi, quay chụp, chỉnh sửa hình ảnh, xếp chúng lên kệ, bận rộn không ngừng nghỉ cả một ngày cũng chỉ bán được bốn đến năm đơn hàng một ngày.

Sau khi khấu trừ chi phí vận chuyển đắt đỏ vào thời điểm đó, lợi nhuận không thể kiếm được bao nhiêu, thậm chí còn phải bù thêm tiền mua đạo cụ quay phim.
Cha mẹ của Trương Hàn nhìn thấy tất cả những điều này, đôi vợ chồng già có ít nhiều thành kiến ​​với nghệ thuật.

Họ cho rằng cô không đủ bản lĩnh làm đến nơi đến chốn nên đã thuyết phục con trai chia tay với Lý Phong và giới thiệu một cô gái khác cho hắn.
Cô gái kia tốt nghiệp bằng cao học, làm giáo viên cấp ba, công việc ổn định và danh giá.

Trong mắt người lớn, điều kiện của hai người kia không ai có thể sánh được với cô gái này.
Khi Trương Hàn đề nghị muốn được kết hôn với Lý Phong, hắn nhận được sự phản đối gay gắt của cha mẹ.

Mẹ Trương Hàn phát bệnh tim vì chuyện này, phải nhập viện.
Lý Phong cũng không biết chuyện này.
Sau đó, trong tình huống Trương Hàn không hề hay biết, người nhà mời cô giáo kia đến làm khách, giới thiệu cho họ quen nhau.

Trương Hàn ăn bữa cơm cùng cô, sau đó đưa cô về nhà.
Ngoài ý muốn là, tối hôm đó cô giáo ấy có ấn tượng rất tốt với sự thể hiện của Trương Hàn, hôm sau lại hẹn hắn đi ăn cơm cùng nhau.
Trương Hàn không từ chối, mọi chuyện phát triển theo chiều hướng không thể đoán trước được.
Còn bên kia, Lý Phong vẫn trông coi công việc bán hàng qua mạng không thấy khởi sắc của nhà họ, học hỏi kiến thức để vận hành kinh doanh.

Do kỳ kinh nguyệt đến không chuẩn, cái thai cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi quần chật đi không mặc nổi nữa, cô mới phát hiện mình đang mang thai, khi ấy Sơ Chi đã gần bốn tháng rồi.
Lúc cô báo tin này cho Trương Hàn, hắn vừa kích động vừa mâu thuẫn.

Xuất phát từ sự áy náy, hắn đề nghị chia tay với cô giáo kia, hi vọng cả hai chấm dứt quan hệ.

Nhưng vị này cũng không phải người hiền lành gì, sau khi nhận ra mình bị đùa giỡn thì đến tận nhà bóc phốt.
Cũng chính lúc ấy là thời điểm Lý Phong phát hiện ra bạn trai bắt cá hai tay.
“Tôi thừa nhận, lúc đó tôi ngu xuẩn, ích kỷ, lòng tham không đáy, phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Không được gặp mặt Sơ Chi nhiều năm, tôi đáng bị như vậy.”
Lý Tầm khoanh tay, mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Mày cũng nói đây là sai lầm không thể tha thứ, bây giờ còn muốn diễn cái gì nữa?”
Hình như Trương Hàn không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, ngẩn người cụp mắt không nói gì nữa.

Cảnh sát thấp giọng nói: “Thật ra hắn cũng nhận được sự trừng phạt rồi.”
Hình phạt này đối với đàn ông mà nói thật sự rất khó mở miệng.

Trương Hàn không nói được, cuối cùng vẫn là cảnh sát khéo léo truyền đạt lại sự thật cho Lý Tầm nghe.
Trương Hàn uống thuốc lâu dài dẫn đến chức năng cơ thể suy giảm, về phương diện nào đó trên người đã không còn tác dụng nữa.
Suýt chút nữa Lý Tầm bật cười.
Mười năm gần đây, ngành công nghiệp thương mại điện tử ngày càng bùng nổ.

Sau khi Trương Hàn hoàn thiện chuỗi cung ứng, công việc kinh doanh online của hắn trở nên phát đạt, giá trị tài sản của hắn đã trở mình tăng gấp trăm lần.

Điều hối tiếc duy nhất của hắn là không thể có con, sau khi phát hiện vợ ngoại tình cách đây mấy năm thì cũng chia tay mỗi người một ngả.

Cảnh sát đẩy trang giấy đè dưới tay về phía Lý Tầm, “Chúng tôi đã giáo dục hắn một trận rồi, bây giờ hắn cũng đã ý thức được sai lầm của bản thân.

Hắn đề nghị cung cấp phí bồi thường cho nhà cậu, đều viết hết trong tờ giấy này đây.

Cậu có thể đọc qua, nếu như có vấn đề gì thì tiến hành thương lượng thêm bước nữa.”
Lý Tầm cầm một góc trang giấy, nhanh chóng đọc lướt qua.
Nguyện vọng không có gì ngoài một thứ, quyền nuôi dưỡng Sơ Chi.
Phía dưới lít nhít toàn chữ, nội dung đều là bồi thường cho hai người Lý Tầm và Lý Quốc Đào.
Trương Hàn thấy anh nhanh chóng đọc xong, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Với tình trạng việc làm của bố anh chắc chắn cũng không tiện, tôi có thể cung cấp nơi ở và công việc cho ông ấy ở Bắc Kinh, vừa dài lâu vừa ổn định.”
“Mày muốn bố tao làm việc cho mày sao?” Lý Tầm cười lạnh, đầu ngón tay búng một cái, trang giấy bay khỏi tay anh xuống phía đối diện.

Trương Hàn chưa kịp giữ lại thì đã thấy nó bay xuống đất như lông chim rụng.
“Chỉ 300.000 tệ(*) thôi mà mày cũng không biết ngại mang ra sao?”
(*) Khoảng hơn 1 tỉ VND.
Trương Hàn khom lưng nhặt lên, giữa hai hàng lông mày cũng không tỏ ra thái độ không vui, “Vậy anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền? Yêu cầu không quá đáng tôi đều có thể thỏa mãn.”
“Mày thật sự tưởng mình đang diễn phim truyền hình sao?”
Lý Tầm đứng dậy muốn đi, Trương Hàn kích động vỗ bàn một cái, gần như sắp nhảy dựng lên.
“Nó là con gái tôi! Bây giờ tôi có thể đem tất cả những gì mình có cho con bé! Còn anh thì sao? Anh có thể làm gì được cho nó? Tương lai anh không định lập gia đình sao?”
Trước mắt Lý Tầm xuất hiện một gương mặt khiến tâm trí anh rung động.
Trương Hàn nói tiếp: “Nói trắng ra, cho dù bây giờ hay trong tương lai, anh chỉ có thể dồn một phần tinh lực và tình cảm tập trung vào con bé.

Đến khi nó lớn rồi, muốn ra nước ngoài học tập thì sao? Anh có cam lòng đập hết số tiền gần nửa đời kiếm được lên người con bé không?”
“Cho dù anh không tiếc, Sơ Chi sẽ đồng ý sao? Nó có muốn thì vẫn không dám mở miệng vì áy náy.

Nhưng tôi biết, nó sẽ không lạnh nhạt với tôi, bởi vì con bé biết rõ tôi là bố nó, chăm sóc nó là nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi, tất cả mọi thứ tôi dành cho nó đều là chính đáng.

Tôi không phủ nhận anh dành cho Sơ Chi rất nhiều tình cảm, chăm sóc nó rất tốt, nhưng tôi có thể cho nó nhiều hơn.”
Nhưng tôi có thể cho nó nhiều hơn.
Chỉ một câu nói của hắn khiến Lý Tầm không còn lời nào để phản bác được.
Ngoài cửa sổ gió nổi lên rồi, Lý Tầm mơ màng nắm tay Sơ Chi dẫn cô bé ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó hoàn toàn dựa vào bản năng, lái xe trở về khu chung cư.
Dưới ánh trăng mông lung, dưới ánh đèn đường vàng vọt, Lý Sơ Chi giẫm lên cái bóng của Lý Tầm.
“Cậu ơi, bố nói muốn đưa cháu đến Bắc Kinh học, cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý chứ.”
Lý Sơ Chi vui vẻ cười rộ lên.
Cô bé không biết hai nơi này cách nhau bao xa, cũng không rõ mâu thuẫn và khúc mắc giữa hai gia đình, càng không hiểu trong lòng Lý Tầm đang ngổn ngang trăm mối.

Vì thế còn được voi đòi tiên hỏi: “Cậu và ông nội có đi cùng cháu không?”
Lý Tầm không có cách nào trả lời thẳng thắn được, cúi đầu xuống, dịu dàng nói: “Cậu tiễn cháu đi được không? Đợi khi nào nghỉ cậu sẽ qua đón cháu.”
Lý Sơ Chi hiểu rõ trong lòng, ra sức bĩu môi: “Cậu không đi với cháu đúng không? Nếu cậu không đến Bắc Kinh, vậy cháu cũng không đi đâu, cháu sẽ đi nói với bố.”
Đến Bắc Kinh…

Bắc Kinh.
Thật ra Lý Tầm vừa nghe thấy hai chữ này, suy nghĩ đầu tiên chợt lóe lên trong đầu anh không phải sự chia tay mà là trụ sở huấn luyện của Tổng cục Thể dục Thể thao.
Nơi mà anh đã từng đổ mồ hôi và nước mắt.
Trước mắt là mặt cỏ mênh mông, xanh rì vô tận, cung tên và bia bắn đếm không hết.
Việc tập luyện quá tải sẽ khiến bạn cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng.
Khi ấy anh luôn nằm trên bãi cỏ, vô cùng phiền muộn suy nghĩ, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi.

Đợi khi nào đấu xong trận này, cho dù có giành được chức vô địch hay không thì cũng kết thúc cả đi.
Thế nhưng trên thực tế, sự thành thực của cơ thể lại hoàn thành hết cuộc thi này đến cuộc thi khác.
Rời khỏi đội là vì chuyện ngoài ý muốn của bố.
Ngày ấy anh đi gấp, không mang theo gì cả, hành lý và trang bị đều do huấn luyện viên và đồng đội thu xếp rồi đóng gói gửi về.
Sau thời gian trị liệu dài lâu, trạng thái tâm lý của anh đã thay đổi.

Anh bắt đầu thấy sợ hãi khi quay về nơi ấy, đó là nơi mang đến cho anh quá nhiều sự thất vọng và dằn vặt, anh sợ giẫm lên vết xe đổ.
Không thể phủ nhận, thời gian thực sự là một liều thuốc chữa lành kỳ diệu.

Trải qua hai năm lắng đọng, nội tâm anh đã trưởng thành thêm một lần nữa.
Anh đã từng thề thốt khi luyện tập đến gục ngã; gặp phải sự đối xử bất công trong cuộc thi; chứng kiến ​​đồng đội của mình ra đi trong sự bất đắc dĩ; không muốn bị thay thế bởi người mới và cả nỗi sợ hãi về tương lai, tất cả dần dần được tiêu hóa trong những ngày anh thả sức chơi đùa cùng Tống Ngưỡng.
Anh đã tìm kiếm một vòng, để rồi nhận ra rằng mình không thể tìm thấy bất cứ điều gì có giá trị hơn khi bản thân được làm việc đó.
Anh nhớ nhung điên cuồng hương vị của bãi cỏ ấy, lưu luyến chính mình khi được đứng trên sân thi đấu.
Tống Ngưỡng vẫn tiếp tục kiên trì, vì sao anh lại không làm được?
Trong cơ thể mỗi vận động viên đều giam hãm một con mãnh thú, khi suy nghĩ đã được thống nhất thì cuối cùng không thể khống chế được nó nữa.
Trái tim anh run rẩy kịch liệt vì điều này.
Thua rồi thì làm lại lần nữa, có gì mà không được?
Lý Tầm ôm theo bầu trời nhiệt huyết và sự tự tin vững vàng vào nhà, đến khi nhìn thấy khung tranh đèn led mà Tống Ngưỡng tặng cho mình, anh mới nhận ra một điều đáng sợ.
Mọi chuyện đều ổn, nhưng mà đến Bắc Kinh sẽ không được gặp nhóc con nữa…
Chẳng lẽ phần tình cảm này cứ như thế bị bóp chết từ trong trứng nước sao?
Bầu trời ngoài cửa sổ tối mịt, anh vội vàng lao vào phòng tắm, sau đó ngã chổng vó nằm phịch lên giường, ngóng nhìn nhưng ngôi sao thưa thớt ở phương xa.
Giá mà anh trẻ đi vài tuổi thì tốt quá!
Cứ chờ đợi một thời gian, biết đâu Tống Ngưỡng cũng có thể gia nhập vào đội tuyển quốc gia.
Anh chợt nhớ ra Tống Ngưỡng cũng từng phiền muộn vì vấn đề tương tự.
“Nếu như em sinh ra sớm mấy năm thì hay quá…”
“Em có thể được đến xem anh thi đấu trực tiếp.”
“Nếu biết Đại hội Thể thao châu Á là lần cuối cùng anh dự thi, em chắc chắn sẽ lấy tất cả tiền tiêu vặt mình có bay một chuyến đến Incheon.”
Trái tim Lý Tầm tê tê, anh cấp tốc lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
——Em còn muốn thấy anh thi đấu nữa không?
Gần như lần nào Tống Ngưỡng cũng trả lời ngay tức khắc.
——Đương nhiên rồi!
——Sao vậy anh?
Ngón tay Lý Tầm khẽ run, nhanh chóng nhập tin, kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở đồn cảnh sát và cả kế hoạch Sơ Chi muốn đến Bắc Kinh cho cậu.
——Nếu như, anh nói là nếu như thôi, nếu như có cơ hội được quay về đội tuyển quốc gia, em cảm thấy anh nên lựa chọn thế nào?
Câu hỏi này khiến Tống Ngưỡng cũng rối rắm rất lâu, hết nhập lại xóa, trạng thái đang nhập đổi tới đổi lui.

Mười phút sau, cậu mới trả lời tin nhắn.
——Chuyện quan trọng thế này….

Vì sao anh lại hỏi em?
Đêm khuya tĩnh lặng, trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên, rọi sáng đôi mắt của Lý Tầm.
Anh cẩn thận từng chút một, trịnh trọng nhập từng chữ.
——Bởi vì đây không phải một sự thông báo, anh rất muốn nghe ý kiến của em..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.