Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 57: “anh Cứ Làm Thẳng Luôn Đi”
Lý Sơ Chi được chú bảo vệ dắt đến một phòng học nhỏ cuối hành lang.
Lớp học cờ vây bắt đầu vào buổi chiều nên giờ chưa có học sinh đến, chỉ có một người đàn ông ngồi sau dãy bàn đầu tiên.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng phắt đầu lên, ánh sáng cũng lóe lên trong mắt.
Mặc dù trên đường tới, hắn đã nghĩ ra rất nhiều lời mở đầu nhưng tới khi được nhìn thấy người thật, cảm giác chấn động vẫn khiến hắn thất thần, mãi vẫn không thấy mở miệng.
Lý Sơ Chi không hiểu, đang muốn về lớp thì nghe thấy người đàn ông mở miệng gọi mình: “Con tên Sơ Chi đúng không?”
Lý Sơ Chi quay người lại không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thể hiện sự nghi hoặc: “Sao chú biết tên cháu?”
Người đàn ông đứng dậy tiến tới, tự giới thiệu bản thân: “Chú tên Trương Hàn, chú cất công tới đây để tìm con.”
Lý Sơ Chi chớp mắt, “Tìm cháu làm gì cơ?”
Chú bảo vệ quan sát hai người một lúc, nói: “Hai người trông giống nhau thật.”
Trương Hàn vừa tiến lên đã hỏi sinh nhật của Lý Sơ Chi, còn hỏi cả thông tin về các thành viên trong gia đình.
Ban đầu Lý Sơ Chi cũng không muốn trả lời, nhưng không ngờ Trương Hàn lại đoán ra được cả tên và tháng sinh cả nhà của cô bé, điều này khiến Sơ Chi rất sợ hãi, trái lại còn quan tâm tới thân phận của Trương Hàn hơn.
Sau đó Trương Hàn nói rất nhiều chuyện trái với nhận thức trước đó của Sơ Chi, hoàn toàn khiến cô bé bối rối.
Suốt quá trình, Trương Hàn nửa ngồi nửa quỳ, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, hết lần này tới lần khác thành khẩn hối lỗi: “Bố vô cùng có lỗi với con… Bố rất hối hận vì năm ấy đã xa mẹ con, sau đó bố có tới tìm cô ấy nhưng cô ấy nhất quyết không chịu gặp bố.”
Hắn ngập tràn vẻ sám hối cúi thấp đầu xuống: “Năm ấy bố từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, bố rất có lỗi với mẹ con.
Lúc bố và mẹ xa nhau, con vẫn còn chưa ra đời.”
Lý Sơ Chi nghe thấy thì vẻ mặt mờ mịt, nhưng ít nhất cô bé đã hiểu, người đàn ông đang không ngừng khẩn cầu sự tha thứ trước mặt mình bây giờ chính là người cha có quan hệ máu mủ ruột thịt với mình.
Trông hắn có vẻ trẻ trung anh tuấn, rất giống diễn viên nam trên phim truyền hình, diễn đến phân đoạn cảm động là đôi mắt đỏ hoe.
Dáng vẻ như thể một giây tiếp theo là có thể rơi nước mắt, rất khó không khiến người ta thay đổi sắc mặt.
Trực giác riêng biệt của trẻ con nói cho Sơ Chi biết, cậu có rất nhiều chuyện giấu giếm mình.
Trương Hàn nhìn cô bé, hỏi: “Từ trước tới nay cậu của con không nói cho con những chuyện này đúng không?”
Lý Sơ Chi lắc đầu một cái, cái miệng nhỏ dẩu lên: “Cậu nói hai người đi tới nơi khác kiếm tiền, đợi con lớn mới có thể trở về…”
“Đó là vì hắn ta lừa con.” Trương Hàn cau mày, “Đến bây giờ bố mới biết tới sự ra đời của con, nếu không bố sao có thể mặc kệ con ở đây được? Hắn vì muốn trả thù bố nên mới giấu con đi, vì vậy trước đây bố không thể tới tìm con được.”
Lý Sơ Chi tin tưởng thân phận của hắn, thế nhưng trong lòng lại nghi ngờ với những nội dung chỉ trích thế này, trong mắt cô bé, cậu không phải người như vậy.
“May mà bố nhìn thấy con trên tin tức…” Trương Hàn khẽ vuốt tóc mai của cô bé, vén ra sau tai, ôn hòa nhỏ nhẹ nói: “Con có bằng lòng tha thứ cho bố không?”
Chú bảo vệ đứng trong một góc hút thuốc, nghe đến đây thì quay mặt nhìn sang.
Với cái nhìn và sự từng trải của một người trưởng thành, ông đã có thể đoán được mục đích lần này người đàn ông kia đến đây, cũng có thể liên tưởng đến tất cả những gì mà đứa trẻ này và gia đình cô bé đã phải chịu đựng.
Vận mệnh lên xuống, cuộc sống bấp bênh, đều phụ thuộc vào suy nghĩ của con người.
Nhưng trong mắt một đứa trẻ con còn chưa hoàn toàn nhận thức hết về tình cảm, về xã hội, tha thứ cho người này là điều tốt nhất.
Sau đó cô bé có thể giống như những người bạn khác, có bố đưa đón, cuối tuần còn có thể đến công viên giải trí vui chơi, viết văn không cần tiếp tục bịa ra một người cha nữa.
Thêm một người nữa yêu thương nó, có gì không tốt?
Vì vậy, tình tiết gay cấn của những người xoay người rời đi vì oán hận bị cha ruột vứt bỏ thường hay xuất hiện trong kịch bản của những bộ phim truyền hình cũng không xảy ra đối với Sơ Chi.
Thậm chí cô bé còn mừng rỡ gật đầu, nói: “Không sao, vốn dĩ con cũng không giận bố đâu.”
Lời nói của cô bé vô cùng khích lệ Trương Hàn, sau đó hắn lợi dụng đủ các góc độ hỏi thăm tình trạng cuộc sống những năm qua của con gái.
Khi hắn biết được Lý Tầm đang làm giáo viên thể dục ở trường Đại học, chế độ lương bổng bình thường; Lý Quốc Đào trúng gió liệt nửa người, còn thường xuyên giao cô bé cho bạn bè chăm sóc thì càng kiên định với mục đích của chuyến đi này hơn.
Người bạn làm luật sư của hắn đã nói chuyện với hắn về phương án giải quyết.
Trước hết, hắn chắc chắn phải làm quen với đứa trẻ, sau đó phải tìm phụ huynh của nó để bàn bạc chuyện này.
Có thể giải quyết bằng tiền bạc là đơn giản nhất, còn nếu đối phương không có thiện chí thì sẽ phải ra tòa.
Luật sư đút cho hắn một liều thuốc an thần, “Tình huống của cậu tôi đã thấy rất nhiều.
Đứa trẻ còn nhỏ, không có hành vi năng lực, tòa vẫn sẽ xem xét nhiều hơn đến nhân tố gia đình của nó.
Một bên là bố ruột, một bên là cậu ruột, nếu thật sự phải kiện cáo, bọn họ không có phần thắng.”
Mà khoảng thời gian này, Lý Tầm dồn toàn bộ tinh lực tập trung hết vào Universiade(*), phải ở cùng với các thành viên dự thi, hôm nào cũng huấn luyện đến khuya mới nghỉ ngơi.
(*) Đại hội Thể thao Sinh viên Thế giới.
Một buổi chiều cuối tuần nào đó, sau khi lớp hội họa của Sơ Chi kết thúc, anh nhận được điện thoại của giáo viên ở cung thiếu nhi.
Giọng cô giáo có phần nôn nóng: “Bố Sơ Chi tới đón cô bé, nói không tiếp tục học nữa, anh có biết chuyện này không?”
Lý Tầm đang dẫn một nhóm người chạy vòng quanh sân thể dục, tiếng gió thổi rất lớn, anh như rơi vào màn sương mù: “Bố nào cơ? Bố ai? Vì sao không học nữa?”
Giáo viên vừa nhìn chằm chằm dòng người trên hành lang, vừa kể lại ngọn nguồn.
“Chỉ có duy nhất một người đàn ông cao cao gầy gầy, trên chóp mũi có nốt ruồi nhỏ, trước đó đã tới rất nhiều lần, đều là đưa đón cô bé đi ăn.
Tôi vẫn tưởng là người thân nào đó, hôm nay anh ta mới nói với tôi mình là bố của Sơ Chi, muốn đưa con về Bắc Kinh một thời gian ngắn.
Tôi không biết rõ tình huống thế nào.
Bây giờ anh có bận không? Tranh thủ thời gian qua đây một chuyến đi.”
Lời miêu tả của cô giáo khiến cả người Lý Tầm lạnh toát, anh dừng bước: “Tôi hoàn toàn không biết chuyện này, làm phiền cô trông Sơ Chi trước, bây giờ tôi qua ngay.”
Tống Ngưỡng ngay lập tức phát hiện ánh mắt Lý Tầm trở nên bất thường, hỏi: “Sao thế anh? Sơ Chi làm sao à?”
Lý Tầm không nói rõ lý do, chỉ nói: “Bây giờ anh có việc phải về, mấy đứa để ý ghi điểm cho nhau một buổi, tối nay anh quay lại.”
Tống Ngưỡng nói ngay: “Em cũng đi.”
Trên đường trở về, cứ mười phút trôi qua là Lý Tầm lại gọi một cú điện thoại, hỏi thăm Sơ Chi còn ở cung thiếu nhi không.
Giáo viên ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh đừng gấp, bây giờ đã tan lớp.
Sơ Chi vẫn ở cạnh tôi, chưa ai đi cả.
Tôi đang ở quán cà phê đối diện cung thiếu nhi, người đàn ông kia cũng ở đây.
Anh ta chờ anh tới.
Anh đi từ từ thôi, đừng vội.”
Lý Tầm nhất thời thở phào một hơi, chân ga vẫn không giảm: “Làm phiền cô rồi.”
Tống Ngưỡng cúp điện thoại, tò mò hỏi: “Người đàn ông kia là ai thế?”
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng chuyện đã đến nước này, Lý Tầm buộc phải thẳng thắn: “Anh đã từng kể với em, Sơ Chi có bố ruột, tên Trương Hàn.”
Tống Ngưỡng nhớ lại hồi mới quen Lý Tầm, anh có từng kể mẹ Sơ Chi mang thai khi chưa kết hôn, sau đó bị gã đàn ông kia một chân đạp hai thuyền nên hai người chia tay.
Khi ấy Sơ Chi đã được sáu tháng, Lý Phong không nỡ bỏ con nên cứ thế sinh ra.
Ấn tượng ban đầu củaTống Ngưỡng với cha đẻ của Sơ Chi chỉ có năm chữ———-Gã đàn ông cặn bã.
Cậu không hiểu nổi, hắn ta đã kết hôn rồi, cuộc sống không hề liên quan gì tới Sơ Chi nữa, tại sao lại đột nhiên chạy đến đây tìm người?
Tốc độ Lý Tầm lái xe cực nhanh, chưa đến hai tiếng đã tới cổng chính của cung thiếu nhi.
Ngoài cửa sổ gió nổi lên rồi, cuốn đầy lá rụng trên đất.
Ánh tà dương thiêu đốt đằng chân trời bị tầng mây đen quấn lấy, trong chớp mắt bầu trời tối sầm lại, có vẻ như sắp mưa xối xả.
Lý Tầm liếc mắt nhìn Trương Hàn ngồi bên cửa sổ, gương mặt và thân hình hắn ta không thay đổi gì so với hơn mười năm trước, chỉ có cách ăn mặc là ra dáng hơn mà thôi.
Cô giáo và Sơ Chi ngồi đối diện hắn, trên bàn gọi rất nhiều đồ, còn có đồ ăn vặt mua trong siêu thị.
Lý Sơ Chi đang chọc muỗng nhỏ vào miếng bánh kem socola trước mặt.
Cô bé nhìn thấy Lý Tầm liền vẫy tay, vẻ hạnh phúc tràn ra từ trong đôi mắt, “Cậu ơi, cậu qua đây nhìn này hì hì.”
Trong thế giới quan chưa hoàn thiện của cô bé, tất cả những người đối xử tốt với mình đều nên thân thiết quý mến nhau.
Ví dụ như Tống Ngưỡng, bố nuôi mẹ nuôi, còn có cô Tôn.
Nhưng Lý Tầm lại mặt lạnh, hỏi: “Cậu cho phép cháu ăn đồ người lạ đưa cho sao?”
Lời anh nói mang theo tính công kích sắc bén, ai cũng nghe ra được sự tức giận.
Lý Sơ Chi lập tức thả cái muỗng nhỏ xuống.
Cô bé sợ nhất là bị Lý Tầm quở trách, sợ sệt nhỏ giọng chống chế: “Không phải cháu chủ động muốn ăn đâu.”
Trương Hàn đứng dậy nhìn Lý Tầm, “Đã lâu không gặp… Anh Tầm.” Tiếng gọi “Anh” này của hắn kết hợp với khóe miệng đang nhếch lên ý cười, hoàn toàn không nghe ra được sự tôn trọng.
Lý Tầm cười nhạt, nói thẳng: “Hôm nay mày đến đây là muốn làm gì?”
Trương Hàn xoa nhẹ bím tóc nhỏ của Sơ Chi, nói: “Tôi chỉ muốn tới thăm Sơ Chi, tôi không biết con bé đã lớn thế này.
Đáng lẽ ra anh nên nói sớm cho tôi biết, dù sao tôi cũng là cha nó, nhưng mà không sao đâu, tôi không trách anh chuyện này.”
Câu này của hắn thành công chọc giận Lý Tầm, ngón tay anh tựa như báng súng chọc thẳng vào ngực hắn, hai mắt anh gần như trợn ra đốm lửa nhỏ: “Mẹ kiếp, mày có tư cách gì đến thăm con bé?”
Lực tay của vận động viên rất lớn, chỉ chọc vài lần thôi mà Trương Hàn đã giống như con rối bị đứt dây, ngã ngược về ghế sô pha, cúi đầu không nói một lời.
Không riêng gì Lý Tầm, Tống Ngưỡng cũng bị câu này của hắn chọc giận, thế nào gọi là——-Tôi không trách anh?
Cứ như Lý Tầm mới là người phạm phải sai lầm vậy.
Lý Tầm đột nhiên nổi trận lôi đình, giọng nói cao vút khiến khách khứa và nhân viên phục vụ trong quán hiếu kỳ nhìn sang.
Lý Sơ Chi cũng giật mình, cô bé nhào vào lòng anh, run rẩy vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng anh: “Cậu ơi, cậu đừng tức giận.”
Lý Tầm một tay túm lấy cổ tay cô bé, một tay đỡ sau lưng nó, đẩy sang phía Tống Ngưỡng, “Ngoan, cháu ra chơi với anh đi, bọn cậu còn việc phải bàn.”
Tống Ngưỡng biết điều tới dắt tay cô bé, nhưng Lý Sơ Chi giống như bị điểm huyệt, cứ đứng đực ra tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mặc dù trước đây Lý Tầm thường xuyên hung dữ mắng cô bé nhưng bất cứ chuyện gì cũng sẽ nhắc nhở tỉ mỉ lại cho mình, Sơ Chi chưa từng gặp tình huống cậu lảng tránh mình thế này.
Sắc mặt Lý Tầm sa sầm khiến cô bé sinh ra dự cảm không tốt, nửa bước cũng không dám rời đi.
Lý Tầm liếc mắt ra hiệu cho Tống Ngưỡng, Tống Ngưỡng bèn vác thẳng Sơ Chi lên vai như vác bao gạo, chạy vào trong xe của Lý Tầm.
Ba mặt của quán cà phê đều là cửa kính sát đất, mặc dù không nghe thấy nhưng vẫn có thể quan sát tình hình bên trong không sót một thứ gì.
Tống Ngưỡng vừa trấn an Sơ Chi, nói cho cô bé biết không sao đâu, vừa cẩn thận quan sát tình huống phía đối diện.
Bỗng nhiên xuất hiện một người bố ruột lấy lòng đứa trẻ mình nuôi gần mười năm, dù là ai cũng không thể bình tĩnh được.
Lý Tầm và Trương Hàn xảy ra xung đột lời nói là chuyện không thể tránh khỏi.
Giọng hai người đều không nhỏ, nhân viên phục vụ giống như bị ấn phím chuyển động chậm, cứ vểnh tai lên hóng hớt drama.
“Đó là vì anh vẫn luôn giấu nó ở bên người! Nếu anh muốn nói cho tôi biết, chẳng lẽ tôi sẽ không quan tâm tới nó sao?”
“Mày vẫn còn mặt mũi nói những lời này sao? Mày cảm thấy mày xứng làm cha con bé? Khi trước mày chia tay với chị tao, mày có quan tâm tới sự sống chết của hai mẹ con bọn họ không?”
“Xứng hay không xứng không do anh quyết định, về mặt pháp luật tôi là bố nó, tôi có quyền đưa nó tới sống bên mình, cũng có nghĩa vụ nuôi nó trưởng thành.
Còn anh, anh có tư cách gì độc chiếm con bé?”
Sau đó không biết Trương Hàn nói gì, Lý Tầm lôi người khỏi ghế đấm một cú.
Tống Ngưỡng hít một hơi khí lạnh, xông thẳng ra đường lớn.
Một tay Lý Tầm nắm chặt cổ áo Trương Hàn, chân móc một cước hất tung người ngã lăn xuống đất, ngay cả bàn ghế cũng đổ theo.
Cú đấm cứng như sắt vung thẳng về phía cằm Trương Hàn, ngay sau đó gương mặt hắn ta ăn trọn một đấm, nhân viên phục vụ trong cửa hàng sợ hãi không dám lại gần.
Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Trương Hàn không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cơ thể bỗng nhiên chết lặng.
Đợi đến khi tế bào thần kinh phản ứng kịp, cảm giác đau nhói lan nhanh đến não, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, lưỡi nếm được vị tanh của máu.
“Đệt mợ.” Trong cơn giận dữ, hắn dồn sức lực toàn thân vào một chỗ, vung nắm đấm tới huyệt thái dương của Lý Tầm.
Thế nhưng Lý Tầm phản ứng quá nhanh, anh giơ tay lên chặn được, lại cho hắn thêm một cú đấm.
Trương Hàn liên tục ăn quả đắng, biến sự phẫn nộ thành năng lượng, vung tay vung chân loạn xạ, vơ được chỗ nào thì đánh chỗ đó.
Kiểu đánh đấm liều mạng không theo bài bản nào của hắn ta khiến Lý Tầm đột nhiên mất cảnh giác, bụng dưới và cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Anh ghìm đầu gối đè hắn trên đất, tay phải bóp chặt cổ hắn: “Mày còn dám bịa chuyện lung tung thử xem.”
“Tôi nói đều là sự thật! Tôi vẫn còn ảnh chụp từ sáng nay, tay của gã ta thò vào trong quần áo của Sơ Chi.” Một tay Trương Hàn ôm miệng đã xuất huyết lợi, trợn mắt nói: “Tin tức đưa tin rất nhiều trẻ em bị hiếp dâm, đều do những người thân thuộc bên cạnh làm.
Nếu như nó bị ám ảnh tâm lý, anh có gánh chịu được trách nhiệm không?”
Lý Tầm chớp mắt chần chừ trong giây lát, Trương Hàn mặt mũi bầm dập nhân cơ hội bắt đầu tấn công.
Hai người giống như hai kẻ say rượu, lao vào nhau đánh đấm túi bụi.
Tống Ngưỡng chen vào đám đông đang bu kín ở cửa, khách hàng đang phân vân có nên báo cảnh sát không.
Cậu xông tới nắm cổ tay Lý Tầm, bất chấp kéo người ra.
Cậu chưa bao giờ thấy anh nổi cáu đến mức này, nhưng cậu biết rõ lực cánh tay của anh không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được, nhỡ anh ra tay quá đà, Trương Hàn bị đánh chết cũng chỉ cần thêm vài ba cú đấm nữa mà thôi.
Trong tình thế hỗn loạn, Tống Ngưỡng ôm chặt lấy thắt lưng anh kéo ra sau: “Anh đừng đánh nữa! Có chuyện gì ngồi xuống bàn bạc!”
Bây giờ Trương Hàn cứ đang liếm cái răng sắp long ra của mình, xồng xộc bốc máu nóng, hắn chửi ầm lên, ngay cả những từ ngữ bậy bạ nhất cũng bật ra khỏi miệng, không quan tâm tới gì khác.
Hắn nhấc chân đạp một phát, trúng ngay đầu gối của Tống Ngưỡng.
Cậu không đề phòng cắm đầu xuống phía trước, hai đầu gối khuỵu xuống đất, suýt chút nữa thì khiến Lý Tầm ngã đập đầu.
“Có đau không?” Lý Tầm vội vàng đỡ cậu lên.
Tống Ngưỡng cắn răng lắc đầu.
Lý Tầm có thể nhìn ra được cậu đang cố nhịn, nhịp tim vốn dĩ đã lắng xuống giờ lại bị hình ảnh Tống Ngưỡng ôm chân bên cạnh nên lại tăng vọt lên một tầm cao mới, sau đó anh tung một cú sút.
Trương Hàn ôm bụng co quắp đứng dậy, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn: “Tao quan tâm tới con gái tao là có lỗi sao?”
Lý Tầm đang định nhấc chân lên thì bị Tống Ngưỡng kéo lại.
“Sơ Chi vẫn còn ở đây! Anh thật sự muốn ầm ĩ đến hẳn đồn cảnh sát cùng gã sao?”
Tròng mắt Lý Tầm đỏ thẫm, anh chỉ vào Trương Hàn: “Đồ khốn kiếp nhà mày vẫn còn mặt mũi nhắc đến con bé?”
Dù sao Trương Hàn cũng là đàn ông, bị trúng nhiều đòn như vậy trước mặt bao nhiêu người, nào có nuốt trôi được cục tức này.
Hắn tiện tay quơ lấy bảng menu để trên bàn ném vào ngực Lý Tầm, nhưng giây phút nó bay ra ngoài là hắn biết mình toang đời rồi.
Chệch góc độ.
Lý Tầm cũng ý thức được điều này trong nháy mắt, anh với tay chặn lấy, nhưng bảng menu rất mỏng, cuối cùng lọt qua khe hở tay anh, thô bạo nện thẳng lên sống mũi Tống Ngưỡng.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Ư”, đôi tay đang vòng qua eo cản Lý Tầm lại thả lỏng ngay ra.
Tống Ngưỡng che miệng và mũi ngồi thụp xuống, đau tới mức hoàn toàn không mở nổi mắt, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra.
Lý Tầm không rảnh lo cái khác nữa, ngồi xổm xuống giữ lấy tay cậu quan sát, lưỡi cũng run cầm cập: “Em đừng đừng đừng, đừng nhúc nhích.
Chảy máu rồi, ngẩng đầu lên.”
Lần này tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Thời gian vết thương đau nhất kéo dài khoảng nửa phút, Tống Ngưỡng dần dần tỉnh táo lại, cái mũi vẫn còn đang chảy máu.
Lý Tầm không cho phép cậu lộn xộn, dùng khăn giấy bịt vào, sau đó đi lái xe qua dừng trước cửa quán cà phê rồi đỡ người vào trong xe.
Trước khi đi, Lý Tầm chỉ tay vào Trương Hàn ở hướng ngược lại, nói với nhân viên phục vụ: “Tính toán chi phí bàn ghế hỏng hóc đi, bao nhiêu tiền hắn ta đền.”
Trương Hàn nghển cổ: “Dựa vào cái gì?”
Lý Tầm không quan tâm tới hắn, cũng không quay đầu lại nữa.
Lý Sơ Chi nhìn thấy Tống Ngưỡng máu me đầy mặt, bị dọa phát khóc, khóc như thể thấy ngày tận thế đến rồi: “Anh ơi, anh sắp chết rồi sao?”
Tống Ngưỡng thành công bị cô bé chọc cười.
Lý Tầm nhìn thấy cậu vẫn còn có thể cười được, biết chắc không có chuyện gì lớn.
Ban đầu anh định đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, xử lý vết thương ngoài da, nhưng Tống Ngưỡng kiên quyết không đồng ý.
Mưa xối xả như trút nước, bầu trời đã hoàn toàn tối mịt.
“Phiền lắm, xếp hàng thì lâu, mua cồn sát trùng về bôi là ổn thôi.”
“Thật sự không sao à? Xương có đau không? Đau thì phải đi kiểm tra.”
“Không sao thật mà anh, em bị thương em phải rõ nhất chứ.” Tống Ngưỡng phải nhét giấy trong lỗ mũi, khi nói mang theo âm mũi dày đặc, “Gã kia phải làm sao bây giờ?”
Lý Tầm phiền muộn quay đầu, lái xe về nhà.
“Không cần quan tâm đến hắn.”
Tống Ngưỡng thay vài tờ giấy sạch vo lại nhét vào trong mũi, lại hỏi: “Vừa nãy hắn nói gì mà khiến anh động thủ vậy?”
Lý Tầm im lặng hồi lâu.
Lý do rất đơn giản, Trương Hàn nói nhìn thấy Tống Cảnh Sơn táy máy chân tay với Sơ Chi, có ý đồ không tốt, trách cứ anh và người khác không chăm sóc chu toàn cho con bé.
Lý Tầm giận quá nên mới ra tay, muốn khiến hắn câm miệng.
Chẳng qua bây giờ bình tĩnh lại, Lý Tầm nghĩ thông suốt rồi, Trương Hàn chỉ muốn tìm đủ lý do tranh đoạt quyền nuôi dưỡng thôi.
Có một phần liên quan tới Tống Cảnh Sơn, anh không tiện mở miệng, chỉ nói: “Câu nào hắn nói cũng khiến anh rất tức giận.”
“Cũng đúng.” Tống Ngưỡng nói: “Lần sau hắn mà hẹn anh, anh phải đưa em đi cùng đấy.”
“Vì sao?”
“Em sợ hai người nói chuyện không hợp lại đánh nhau.”
“Không đâu.”
“Không cái gì mà không!” Tống Ngưỡng chỉ vào mũi mình, “Chẳng lẽ cái này tự em ném vào mặt mình à?”
“Yên tâm, anh nói không là sẽ không…” Lý Tầm ngước mắt lên nhìn cậu qua gương chiếu hậu, “Anh đảm bảo với em, được không?”
Không hiểu sao giọng anh rất đỗi dịu dàng, điều này khiến Tống Ngưỡng nhớ tới lúc bố hứa hẹn với mẹ.
Cậu cũng mềm lòng lắm rồi nên chỉ nhỏ giọng lầu bầu: “Anh nói phải giữ lời đấy nhé!”
Lý Tầm hơi nhếch khóe miệng.
Vết thương trên mặt Tống Ngưỡng nói nặng cũng không nặng, nói nhẹ cũng chẳng nhẹ, sống mũi bị va quệt rách da, dưới mí mắt cũng bị xước, rớm ra không ít máu.
Lúc về đến nhà, mảng máu lớn đã khô, dính chặt vào da.
Ngoài cửa sổ sấm rền từng trận, hạt mưa gõ nhịp nhàng lên cửa sổ kính.
Lý Tầm dùng khăn ướt lau lên da Tống Ngưỡng, cho đến khi vết thương hiện ra.
Sơ Chi ngồi trên giường quan sát, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu, còn căng thẳng hơn cả lúc giải phẫu.
“Anh sẽ sát trùng, hơi xót, em nhịn một lúc nhé.”
Tống Ngưỡng khép hờ mắt, run rẩy nói: “Anh cứ làm thẳng luôn đi, không cần bảo em, nếu không em sẽ căng thẳng mất.”
Lý Tầm vặn nắp, thấm chút cồn sát trùng lên tăm bông, vừa bôi vừa nói: “Lúc đó em không nên chạy đến, em không cản anh cũng sẽ không thật sự làm gì hắn ta.”
“Sao mà em biết được… Ư…” Tống Ngưỡng cau mày nhìn anh, ấm ức không nhịn được, giọng rất bé: “Em chưa bao giờ thấy anh giận tới mức ấy, lúc đó em đã nghĩ, nếu như anh đấm chết hắn thì phải làm sao bây giờ.
Nhỡ sau này em phải đến nhà tù thăm anh thì sao?”
Lý Tầm bị mạch não của cậu làm cho dở khóc dở cười, “Anh ra tay vẫn có chừng mực, sau đó anh đá hắn là vì hắn đá em trước.
Nếu em không ra ngoài anh đã dừng lại rồi.”
“Ồ?” Tống Ngưỡng mở to mắt, “Anh đang trách em quản việc không đâu đúng không?”
“Sao anh có thể trách em nhiều chuyện được.
Ý anh là lần đầu tiên gặp chuyện thế này…”
Anh đang thuyết giáo được một nửa thì Tống Ngưỡng cúi đầu xuống không lên tiếng, nhưng cậu lại giơ tay che mắt, quệt một cái, miệng dẩu lên đủ treo được một thùng nước.
Trái tim Lý Tầm run lên.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp tình huống này nhưng anh vẫn rất luống cuống.
Mãi sau đó, anh mới đặt đồ trong tay xuống, tay duỗi ra kéo người vào trong lồng ngực.
Một tay vuốt nhẹ sau lưng cậu, một tay xoa tóc gáy hơi đâm tay của cậu, vẫn không ngừng xin lỗi: “Là anh sai, anh không nên ra tay đánh người.
Giọng điệu anh đúng là có vấn đề, nhưng anh thật sự không có ý trách em.”
Tống Ngưỡng không ngờ sẽ được anh ôm, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Lý Tầm nhớ Tống Ngưỡng còn bị Trương Hàn đạp một phát hai đầu gối khuỵu xuống đất, hỏi: “Em còn bị thương chỗ nào không?”
“Đầu gối hơi đau một chút.” Hôm nay Tống Ngưỡng mặc quần tây ống thụng, ống quần dài quá đầu gối nhưng vẫn có thể thấy chất vải đã bị sờn rách, trên rìa vết rách có vết máu đỏ sẫm.
Lý Tầm quay đầu gọi Sơ Chi tránh đi một lát, Tống Ngưỡng hơi ngượng ngùng: “Bây giờ phải cởi ạ?”
“Nếu không thì sao?”
“Em không mang quần thể thao, cởi rồi không tiện mặc lại lắm.”
“Anh có.” Lý Tầm nói xong, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái quần rộng rãi ném lên giường, “Em thử xem sao, đều mặc được.”
Tống Ngưỡng cầm lên xem xét mãi, xác nhận là quần ngủ, chất tơ tằm, không hợp với quần áo trên người cậu một chút nào cả.
“Anh để em mặc cái này ra ngoài sao?”
“Em cũng có thể lựa chọn không ra ngoài.” Lý Tầm nói xong, lại ném thêm cho cậu một cái áo ngủ và một cái quần lót..