Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 5
“Kiểu một ngày làm thầy cả đời làm cha à?”
Trong tay hai người có cả đống mũi tên, Lý Tầm mở lòng bàn tay tạo thành mặt bàn, để cho Tống Ngưỡng phân loại màu sắc.
Đầu ngón tay Tống Ngưỡng thi thoảng sượt qua lòng bàn tay anh, có hơi ngưa ngứa.
Lúc về, tên mặc áo phông đen nhìn Lý Tầm, rất tức giận hừ một tiếng: “Anh là huấn luyện viên chỗ này à?”
“Ờ.” Lý Tầm khôi phục vẻ lạnh lùng nhất quán, “Đơn khiếu nại viết xong nhét vào hòm ý kiến là được, tôi họ Lý.”
Áo phông đen duỗi tay cản anh lại, “Chúng ta đánh cược một lần thế nào? Mỗi người ba mũi tên, nếu anh thua thì chủ động xin nghỉ việc.”
Tống Ngưỡng giật mình vì trình độ không biết xấu hổ của người này, “Dựa vào cái gì chứ? Anh ấy đâu có làm gì sai,”
Lý Tầm quay đầu mới phát hiện ra một loạt học viên đang nằm nhoài ra tường kính, tất cả đều đang giương mắt nhìn sang bên này, anh kéo khóa áo khoác xuống rồi hỏi: “Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
Áo phông đen nhún vai, “Cùng lắm thì tôi không tới đây nữa.”
Lý Tầm hơi nhíu mày, “Thế thì không công bằng.”
Áo phông đen mỉm cười, “Sao thế, anh không dám à? Bản thân huấn luyện viên không chuẩn thì có tư cách dạy học viên sao?” Nửa câu sau hắn cất cao giọng, rõ ràng đang nói cho đám học viên ở phía đối diện nghe.
Mấy gã bạn bên cạnh cũng phụ họa theo.
Sao Tống Ngưỡng có thể khiến cho bọn họ lên mặt được, cậu ưỡn ngực, dựa vào ưu thế chiều cao hạ thấp bọn họ, “Mấy người biết cái khỉ gì? Tôi nhìn thấy anh ấy tỏa sáng rồi, lúc anh ấy nhận giải thưởng trong giải đấu quốc tế…”
Lý Tầm trùm áo khoác lên đầu Tống Ngưỡng, nhìn tên áo phông đen, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi nói là, cậu như thế rất không công bằng.”
Gương mặt áo phông đen dài thườn thượt như mặt ngựa.
Mấy câu quá đáng cũng nói rồi, không tỉ thí thì kỳ cục quá.
Tên áo phông đen đổi cung, điều chỉnh ống ngắm, tư thế chuẩn bị rất thích hợp.
Ngược lại Lý Tầm chỉ tiện tay lấy một cây cung truyền thống treo trên tường.
Loại cung này thường được nhà binh thời cổ dùng khi cưỡi ngựa, cánh cung mảnh nhưng có tính đàn hồi nhất định, kiểu dáng đơn giản, vô cùng nhẹ.
Tống Ngưỡng chưa bao giờ dùng món đồ này cả.
Bởi vì thoạt nhìn trông nó không ngầu chút nào, đừng nói thiết bị cân bằng, đến ngay cả ống ngắm cũng không có, ngoại trừ cánh cung ra thì chỉ có một dây cung mảnh, lính mới chắc phải bắn bằng cảm giác.
Đặc biệt là cái mà Lý Tầm đang dùng, phủ đầy bụi, vừa nhìn đã biết lâu lắm rồi không được dùng, phần chuôi cầm vẫn quấn dây cỏ, nhìn qua khá là cổ kính, vứt ở lối đi bộ cũng chưa chắc đã có ai nhặt.
“Anh dùng cái này ư?” Áo phông đen trưng ra ánh mắt không thể tin nổi, “Nếu anh không có cung tôi có thể cho anh mượn một cái.”
Lý Tầm không đáp trả, hất cằm về phía xa, “Cậu trước đi.”
Áo phông đen vẫn có chút trình độ, hai mũi tên trước của hắn đều nằm trong vòng 10, lúc cầm lấy mũi tên thứ ba, hắn nở một nụ cười đắc thắng.
Tống Ngưỡng nhìn Lý Tầm, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, rất chuyên tâm nhìn chằm chằm vào bia bắn, dường như không hề bị quấy nhiễu bởi sự khiêu khích của đối phương.
Suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng, một vận động viên bắn cung đẳng cấp quốc tế đã từng trải qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng rồi, chắc chắn trạng thái rất thả lỏng.
Huống hồ đây chỉ là tầm bắn 20m, cậu mong chờ cảnh tượng Lý Tầm đánh cho đối phương chim muông tan tác, còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay video.
Mũi tên thứ ba của áo phông đen vẫn nằm tròng vòng 10 như trước, bè lũ của hắn vỗ tay hoan hô, tiện thể khiêu khích Lý Tầm một phen.
Tống Ngưỡng vô thức siết chặt tay, nắm chặt lấy áo khoác của Lý Tầm: “Cố lên!”
Những học viên gần đấy cũng chạy sang hết bên này ủng hộ cổ vũ cho anh.
Lý Tầm đeo bảo vệ ngón tay, rút mũi tên từ trong túi đựng sau hông, ngón trỏ và ngón giữa giữ tên, cong thành một cái móc nhỏ.
Tống Ngưỡng nhìn chăm chú gương mặt lạnh nhạt kia, trái tim như bị treo lên cuống họng.
Tuy nói thoạt nhìn Lý Tầm trông rất tự tin nhưng cung Recurve và cung truyền thống hoàn toàn không giống nhau.
Trong các giải đấu lớn như Thế vận hội Olympic, quy định chỉ có thể dùng cung Recurve, bình thường vận động viên cũng chỉ dùng cung Recurve để luyện tập.
Dù Lý Tầm có giỏi đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể có khả năng luyện cung truyền thống đến trình độ xuất sắc chứ?
Để cho mọi việc ổn thỏa hơn, Tống Ngưỡng cản anh lại, nói: “Hay là đổi cái cung nào tốt hơn đi, em xuống tầng lấy cho anh!”
“Không cần.”
Tống Ngưỡng không thể làm gì khác đành đứng tránh sang một bên.
Động tác của Lý Tầm nhìn thoáng qua có vẻ khá thoải mái, anh nhanh chóng nâng cung, kéo dây cung, giống như cả bước ngắm bắn cũng không làm đến nơi đến chốn, mũi tên đã vọt ra.
“Phập” một tiếng.
Trúng vòng 3 điểm ở góc dưới bên trái.
Tống Ngưỡng ngẩn người, trình độ này cậu nhắm hai mắt cũng có thể bắn trúng.
Các học viên cũng đồng loạt thở dài thất vọng.
Áo phông đen “xì” một tiếng bật cười: “3 điểm!” Hắn chỉ vào bia ngắm, quay đầu nhìn về phía nhóm học viên, “Huấn luyện viên của mấy đứa giỏi thật đấy, bắn được hẳn 3 điểm!”
Tống Ngưỡng nghiến răng, cậu đang xấu hổ lúng túng thay Lý Tầm đến nỗi ngón chân cuộn hết lại.
Cậu biết mà! Cậu biết cung truyền thống hoàn toàn không dùng được!
“Ôi chao!” Áo phông đen nhìn sang Tống Ngưỡng, chế giễu mỉa mai nói: “Vừa rồi mày nói anh ta tham gia giải đấu gì cơ? Giải đấu khoác lác à?”
Tống Ngưỡng tức giận đến mức mặt đỏ rần, “Chuyện này không công bằng! Cung của anh là cung gì, cung của anh ấy thế nào hả?”
Cậu đang tìm lối thoát cho Lý Tầm, không ngờ Lý Tầm liếc mắt ra hiệu cho cậu, nói, “Qua bên kia lấy bóng bay sang đây.”
“Lấy bóng bay làm gì ạ?” Giọng điệu của Tống Ngưỡng có phần hung hăng, bởi vì cậu cũng có chút thất vọng với lần bắn vừa xong của anh.
Cho dù ký ức tuổi thơ dày cộp nhưng thất bại vẫn là thất bại, hơn nữa còn thua trong sự gượng ép, cậu cảm thấy rất không đáng, biết đâu đổi sang cung khác đã không xảy ra cục diện thế này.
“Bảo cậu lấy thì cứ lấy đi.” Lý Tầm nói, “Cậu chọn bừa một quả, sau đó ném về phía bia bắn của tôi.”
Mặc dù Tống Ngưỡng chưa hiểu nhưng vẫn làm theo, cậu chạy sang bên cạnh bia của Lý Tầm, giơ tay lên giữa không trung, “Cứ ném như vậy sao ạ?”
Lý Tầm nói: “Cậu quăng mạnh lên trên, chú ý ném sao cho thẳng, đừng ném lệch, ném xong thì chạy, chạy càng xa càng tốt.”
Tống Ngưỡng đã hiểu đại khái ý của anh.
Bóng bay lấy tâm bia làm điểm bắt đầu, được Tống Ngưỡng quăng lên cao, đụng vào trần nhà, chưa kịp hạ xuống điểm ban đầu thì người đã chạy vào trong phạm vi an toàn.
“Wow———-!”
Phía sau vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc của mọi người, Tống Ngưỡng quay đầu lại, ngạc nhiên mở to cặp mắt.
Mũi tên thứ hai của Lý Tầm nằm ở góc dưới bên phải của vòng 3 điểm, hoàn toàn đối xứng với vị trí của mũi tên đầu tiên, không nghiêng không lệch đỡ được quả bóng bay!
“Mẹ nó!” Gã xăm mình cũng không chịu được cảm thán một câu, không thể tin nổi nhìn Lý Tầm, “Cũng có tí trình độ đấy.”
Nào chỉ là có tí.
Đây không phải trình độ có thể đạt được nếu chỉ dựa vào may mắn, đây là độ chính xác không lệch một li!
Tống Ngưỡng giống như cá được vứt về biển cả rộng lớn, trong nháy mắt sống lại, mặt mày hớn hở bình luận, “Nhìn cái góc độ này, trang bị thế này xem, vẫn cứ là đối xứng!”
“Tránh ra.” Lý Tầm quát lên từ xa.
Tống Ngưỡng bật nhảy sang bên cạnh, chỉ thấy anh giống như lần đầu tiên, rất thoải mái nâng cung lên, kéo dây cung ra, bắn tên trông có vẻ không được chuẩn xác cho lắm———-Bởi vì quả bóng bay có màu, cho dù có muốn ngắm cũng không thể nhìn thấy hồng tâm được.
“Bụp——-”
Quả bóng bay đỏ sậm nổ thành từng mảnh vụn trước mặt Tống Ngưỡng, mũi tên thứ ba vững vàng đâm trúng hồng tâm.
Tống Ngưỡng ngửa cổ ra phía sau, mắt trợn trừng há hốc mồm, duy trì tư thế giật mình kinh hãi.
Đầu tiên mọi người thăm dò xác nhận xem là vòng số mấy, sau đó lập tức bùng nổ tiếng hoan hô giống như gió giông, kéo dài mãi không thôi, đến ngay cả dì tạp vụ cũng hiếu kỳ đi sang xem sao.
Gương mặt áo phông đen tái mét, nhìn chằm chằm Lý Tầm không nói một lời.
Gã lùn dò hỏi rốt cuộc lai lịch thật sự của Lý Tầm thế nào, ngay cả ánh mắt dư thừa Lý Tầm cũng lười liếc đối phương lấy một cái.
Anh treo lại cung truyền thống cục mịch quê mùa lên tường, sau đó nói với Tống Ngưỡng: “Mũi tên có chuẩn hay không phải dựa vào con người chứ không phải cung tên.”
“Anh còn, còn thu nhận học trò không ạ?” Tống Ngưỡng cởi giúp anh túi đựng tên sau lưng xuống, tròng mắt lấp lánh tràn ngập sự mong chờ.
“Học trò kiểu nào?” Lý Tầm cong khóe môi, nói đùa: “Kiểu một ngày làm thầy cả đời làm cha à?”.