Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 48: “vậy Em Muốn Ngủ Cùng Phòng Với Anh Có Được Không”


Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 48: “vậy Em Muốn Ngủ Cùng Phòng Với Anh Có Được Không”


Vì chuyện chuyển chỗ ở nên Tống Ngưỡng rất phấn khích, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cậu khó kìm nổi mà nghĩ, có phải lần này quan hệ giữa cậu và Lý Tầm ngày càng khăng khít hơn rồi đúng không.
Sao mà cậu có thể ngờ được, trước đây chỉ mong gặp được thần tượng bắt tay một cái, bây giờ còn được ở chung.
Làm tròn lên có khác gì kết hôn không!
Cậu hớn hở không chịu được, lấy ảnh chụp chung ở đầu giường, hung hăng hôn chụt một cái.
Hai giờ sáng, cậu độc thoại một mình trong nhóm chat phòng ký túc xá, không ai thèm quan tâm cậu.

Cậu lại đăng lên vòng bạn bè, đăng một bài Weibo, chỉ có một dòng “Ha ha ha ha, mình vui quá xá!”.
Vẫn không ai quan tâm tới cậu, chỉ có Lý Tầm lần đầu tiên phá lệ thả cho cậu một like.
Cho dù Tống Ngưỡng mất ngủ cả một đêm thì buổi sáng tinh thần vẫn phấn chấn vô cùng.

Lúc ăn sáng, cậu nói chuyện này với bố mẹ.
Tối hôm qua khó khăn lắm Lý Tuệ Anh mới tiêu hóa được chuyện con trai muốn theo đuổi sự nghiệp thể thao, bà đồng ý cho Tống Ngưỡng dọn ra khỏi ký túc xá nhưng không đồng ý cậu chuyển tới chỗ Lý Tầm.
Một mặt đối phương là huấn luyện viên, còn là giảng viên, nếu để bạn học biết được thì không hay lắm.

Mặt khác, chỗ ở mới của Lý Tầm chỉ có một phòng ngủ, Tống Ngưỡng chuyển sang thì Lý Tầm sẽ không còn không gian riêng tư, cũng không tiện hẹn hò với bạn gái.
Tống Ngưỡng nghe đến đây còn có chút đắc ý, “Anh ấy không có bạn gái đâu!”
“Biết đâu sau này người ta có thì sao?” Lý Tuệ Anh nói: “Người ta chỉ khách khí với con thôi, con không thể cứ làm phiền cậu ấy mãi như vậy.”
Tống Ngưỡng cảm thấy mẹ cậu cứ chuyện bé xé ra to.
“Nếu anh ấy khách khí với con thì còn mời con đến làm gì?”
Trong lúc nhất thời, Lý Tuệ Anh không nghĩ ra được câu nào để phản bác, giẫm một cước vào chân chồng dưới gầm bàn, “Anh thấy sao? Con trai chuyển sang ở cùng giảng viên, anh xem thế này có ổn không?”
“Đều là đàn ông với nhau, với cả nó cũng không phải trẻ con nữa…” Bắp đùi Tống Cảnh Sơn bị véo mạnh, “Nhưng mà bố cảm thấy, ở cùng với giáo viên đúng là không được hay cho lắm!”
“…” Tống Ngưỡng đã quá quen với hành vi đội nóc nhà lên đầu của bố, húp từng ngụm cháo lớn.
Bản tính của cậu luôn rất lạc quan, ít nhất thái độ của cậu rất kiên quyết với chuyện này, ai cũng đừng hòng ngăn cậu lại.
Sáng hôm sau cậu nộp đơn rút khỏi ký túc xá, cố vấn học tập và lãnh đạo đều đã phê chuẩn, chỉ có điều ngày dọn nhà vẫn quyết định vào cuối tuần.

Tống Ngưỡng dành ra một buổi sáng để thu dọn hành lý, bạn cùng phòng cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cậu.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu của bọn họ vẫn là muốn “hưởng ké” dầu gội đầu sữa tắm, một loạt quần áo và đồ ăn vặt mà cậu lười mang đi.

Đến cuối cùng, hành lý của cậu cũng chỉ còn lại hai cái vali và một chiếc balo.
Trước khi đi, Châu Tuấn Lâm kéo cậu vào phòng vệ sinh, vẻ mặt thần bí kín đáo đưa cho cậu một cái hộp chuyển phát nhanh vẫn còn chưa bóc ra.
Tống Ngưỡng xóc thử trọng lượng, cảm giác hơi nặng.
“Đồ chơi gì đấy?”
Châu Tuấn Lâm cản lại động tác mở hộp của cậu, nụ cười rất vô liêm sỉ, “Đồ tốt đấy.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, dây thần kinh nào đó của Tống Ngưỡng cũng bị ảnh hưởng bởi nụ cười không đứng đắn của Châu Tuấn Lâm, cậu hạ thấp giọng xuống: “Thì là cái gì?”
Châu Tuấn Lâm nói: “Mấy hôm trước tôi rút được phần thưởng trên Weibo, tôi đã có rất nhiều rồi, giờ tặng cho cậu, bí kíp nhỏ khiến đàn ông sung sướng.”
Tống Ngưỡng có thể đoán được thứ này là gì, nói tiếng cảm ơn rồi nhét đồ vào trong balo.
Sau khi xuống tầng, Tống Ngưỡng gọi xe, nhét hết hành lý vào cốp.

Để tránh bị nghi ngờ, cậu không nói cho bất kỳ một bạn học nào biết cậu dọn đến chỗ Lý Tầm, chỉ nói thuê chung với bạn hồi cấp ba, mọi người cũng không ai nghi ngờ gì cả.
Ban đầu Lý Tầm ở ký túc xá cho cán bộ nhân viên giảng dạy tại trường, nửa năm trước vì ký túc xá cần sửa chữa và mở rộng thêm nên rất nhiều giảng viên đều chuyển ra thuê nhà ở gần trường.
Tống Ngưỡng chỉ biết đại khái vị trí của khu chung cư chứ chưa đến bao giờ.

Thấy điểm định vị giữa hai người càng ngày càng gần nhau, suy nghĩ của cậu cứ cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, miệng không ngừng mỉm cười.
Mặc dù hành lý trong tay cồng kềnh nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn uyển chuyển.
Tầng lầu ở chỗ này không cao, mặt tường bên ngoài được sơn bảy sắc cầu vồng rất tươi sáng, mỗi khu cũng có nét riêng biệt, bề ngoài được trang trí họa tiết hoa cỏ xanh ngắt tươi mát, mang phong cách hơi hướng của một thị trấn nước Áo.
Hệ thống an ninh được thiết lập ngay chính giữa cổng, một bên là lối vào một bên là lối ra, phải quẹt thẻ xác minh mới có thể vào.

Đang định gọi điện thoại cho Lý Tầm thì một chiếc xe quen thuộc đã chậm rãi dừng lại bên cạnh cậu, cửa sổ xe ghế lái cũng được hạ thấp xuống hơn nửa.
“Sao đến sớm thế? Chẳng phải đã hẹn xế chiều anh qua đón em sao?”
Tống Ngưỡng gãy gáy, vẻ mặt ngượng ngùng, “Em không chờ được.”
“Thế à?” Lý Tầm đầy hứng thú nhìn cậu, “Sao lại không chờ được?”
“Em chỉ, chỉ…” Tống Ngưỡng ngổn ngang trăm mối, cứ “chỉ” mãi mà không nói tiếp đoạn sau, hai tai bị phơi nắng chuyển từ trắng sang hồng, bèn tổ lái sang chuyện khác, “Anh đi đâu đấy?”
“Mua thức ăn, tiện thể xem thử em có cần gì không.” Lý Tầm cười nói: “Em đến hơi sớm, trong nhà vẫn chưa dọn dẹp xong nên hơi bừa bộn.”
“Không sao! Em đến sớm vừa hay dọn dẹp giúp anh luôn!”

Khu chung cư này đã lâu năm, tầng cao nhất là tầng bốn, không có thang máy, trên hành lang chen chúc vài chiếc xe đạp bám bụi đổ nghiêng đổ ngả.

Lý Tầm mỗi tay đều xách một cái vali, Tống Ngưỡng hùng hục theo sau lưng.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, nhịp tim cậu cứ mãi không ổn định được, bây giờ còn đập nhanh dữ dội hơn cả hôm qua.
Lý Tầm ở tầng ba, ở giữa là một đoạn hành lang quanh co rất dài.

Tống Ngưỡng còn chưa kịp thấy rõ có bao nhiêu hộ gia đình thì anh đã mở cửa ra.
“Vào đi.”
Tống Ngưỡng nhìn thấy vài tấm ván gỗ dựa ở huyền quan(*), hỏi: “Cái này là gì vậy ạ?”
(*) Là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách.
“Giường đấy, vốn dĩ chỗ này chỉ có một chiếc giường đơn, hai ta chắc chắn ngủ không đủ chỗ nên anh mua thêm một cái nữa, còn chưa kịp lắp ráp.”
“Ồ…” Tống Ngưỡng lo lắng, “Chắc là đắt lắm, để em chuyển tiền cho anh!”
“Không cần.” Lý Tầm đẩy đồ đạc vào trong phòng khách, không để ý nói: “Ván giường rất rẻ, anh rảnh nên kiếm ở chợ bán đồ cũ, có hơn 300 tệ(*) thôi, với lại cũng ở cùng thành phố nên đối phương chịu chi phí vận chuyển.”
(*) Khoảng 1 triệu VND.
Tuy giá trị không đắt nhưng cũng không thể nhận không số tiền này của Lý Tầm được, Tống Ngưỡng nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy em sẽ chi tiền ăn tháng này của chúng ta.”
“Được.” Lý Tầm nghĩ đến gì đó, cười xấu xa, “Nhưng mà sức ăn của anh rất lớn, em có thể cho anh ăn no không đấy?”
Tống Ngưỡng cúi đầu xuống, giống như cô vợ nhỏ vừa lấy chồng đêm qua, gương mặt nhỏ đỏ rực, “Em sẽ cố gắng, cố gắng hết sức.”
Diện tích nơi ở còn rộng hơn một chút so với tưởng tượng của Tống Ngưỡng, bên phải huyền quan là phòng bếp kiểu mở, thoạt nhìn thường xuyên được sử dụng.

Mặt bàn được lau chùi không sót một hạt bụi nào, dầu muối tương giấm đầy đủ hết mọi thứ, trong rổ bảo quản cạnh thớt gỗ còn có gừng, tỏi, ớt, cà chua và nửa củ hành tây được bọc trong màng bọc thực phẩm.
Ngay phía trước phòng khách là ban công, rèm cửa sổ được kéo rộng ra, ánh mặt trời rọi vào trong phòng nhìn rõ được cả bụi bặm lơ lửng trong không khí, bên tay trái phòng khách có một cánh cửa đã khép lại.
Tống Ngưỡng đặt đồ xuống, gương mặt đầy chờ mong, “Em đi thăm quan nhá, có chỗ nào không được nhìn không anh?”
“Không, em cứ xem thoải mái.” Lý Tầm xoay người rửa tay, sau đó đeo tạp dề lên cổ, “Anh đi nấu cơm trước, em chưa ăn trưa đúng không?”
“Chưa ạ.” Tống Ngưỡng giống như chú chó nhỏ, không thể chờ được nữa phi ngay vào trong phòng.
Lý Tầm quay đầu, cất cao âm lượng: “Em muốn ăn gì? Mỳ Ý hay cơm?”

Trong phòng vọng ra âm thanh vui vẻ: “Gì cũng được, anh làm món gì em cũng thích ăn hết!”
Phòng ngủ rộng như phòng khách, rõ ràng xây thông hai phòng với nhau.

Một bên được sử dụng để làm việc, thay quần áo, cạnh cửa sổ là giường chiếu và các loại máy tập thể hình.
Tống Ngưỡng kéo rèm cửa sổ ra, khung cảnh nằm ngoài dự đoán của cậu.

Trên cửa sổ lồi bày rất nhiều bình thủy tinh, trồng rất nhiều loại cây thủy canh(*) xanh mướt đủ các kiểu dáng khác nhau.

Xuân vũ, lan điếu, trúc phát tài, cây dong, Như Ý hoàng hậu, còn có rất nhiều loài thực vật khác mà cậu không gọi tên được.

Rễ cây hút đầy nước cung cấp cho phiến lá, chúng được tắm mình trong ánh mặt trời, màu sắc tươi sáng khỏe mạnh.
(*) Kỹ thuật trồng cây không dùng đất mà trồng trực tiếp vào môi trường dinh dưỡng hoặc giá thể mà không phải là đất.
Không ngờ Lý Tầm vẫn còn một khía cạnh tao nhã thế này.
Thân bình dùng màu acrylic tô lên, chỉ có điều họa tiết ấn tượng một lời khó nói hết, màu sắc rực rỡ, vô cùng trừu tượng, hoàn toàn không nhìn ra được vẽ cái gì.

Nhưng chiếc bình này Tống Ngưỡng nhận ra, chính là cái chai thủy tinh đựng nước mơ trước đây.
Tống Ngưỡng cảm thấy chúng rất dễ thương, liền phân loại theo màu sắc rồi sắp xếp đội hình, cuối cùng chụp một bức ảnh toàn cảnh thật đẹp.
So với những nơi khác, bàn làm việc trông bừa bãi hơn hẳn, laptop còn chưa đóng lại, phía trên chất đầy sách chuyên ngành liên quan tới thi đấu và tâm lý, trên máy vẫn còn đang đánh một trang tài liệu, là luận văn về cách trau dồi kỹ thuật bắn cung và nâng cao tố chất tâm lý cho vận động viên.

Có một phần toàn là tiếng Anh, Tống Ngưỡng tò mò cầm lên đọc thử vài dòng rồi lại nhanh chóng đặt xuống.
Toàn từ chuyên ngành, cậu đọc hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể xác định một vài từ tiếng Anh cơ bản.

Đó là tài liệu liên quan đến việc tư vấn tâm lý cho vận động viên sau trận đấu.
Hóa ra Lý Tầm vẫn luôn âm thầm tốn công tốn sức ở một góc tối bọn họ không nhìn thấy, chính là vì muốn bọn họ có thể giữ được nhiệt huyết để tiến xa hơn trên con đường này.
Tiếng nồi niêu xoong chảo ngoài phòng bếp vọng vào căn phòng theo làn gió, Tống Ngưỡng rón rén đi ra ngoài, Lý Tầm đang cắt nửa củ hành tây.

Ngón tay anh thon dài, kỹ năng dùng dao cực nhanh, cũng không cần nhìn đã giơ tay thái xuống.

Hành tây được thái thành những lát mỏng, sau đó được cắt thành hạt lựu tiếp.
Tống Ngưỡng quan sát đến ngẩn người: “Oa, anh siêu thật, làm như vậy không sợ cắt vào tay sao?”
Lý Tầm giơ ngón tay vừa mới cầm củ hành tây tới trước mặt dọa Tống Ngưỡng, “Nó rất linh hoạt.”
Không ngờ Tống Ngưỡng không những không trốn mà còn giơ tay mình lên áp vào tay anh, kinh ngạc cảm thán: “Ngón tay anh dài thật đấy.”
Lý Tầm bật thốt lên: “Dáng người anh cũng đẹp.”

Tống Ngưỡng hỏi: “Dáng người đẹp có liên quan gì đến ngón tay dài sao?”
Lý Tầm nghẹn họng, cúi đầu xào rau tiếp.

Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm anh, ba giây sau mới kịp phản ứng, thẹn tới mức trán bốc khói xì xì.
Lưỡi dao lướt qua trên mặt thớt gỗ, gạt hết tất cả cà rốt, hành tây, nấm và tôm nõn vào cùng một cái nồi, lập tức hương thơm đậm đà ngon miệng tỏa ra.

Lý Tầm vốn không có ý định khoe khoang kỹ năng gì đâu, nhưng sau khi được cậu bạn nhỏ nào đó khen lấy khen để, tinh thần anh thấy vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt vui vẻ, còn biểu diễn một màn xóc chảo.

Đồ ăn hất lên không trung giống như pháo hoa nổ bung ra, sau đó lại vững vàng rơi xuống đáy nồi.
Tống Ngưỡng vỗ tay, “Kỹ thuật này của anh có thể đi quay quảng cáo mới của Đông Phương(*).”
(*) Một công ty quảng cáo ở Trung Quốc.
Sau khi nước sốt thịt sôi lên, Lý Tầm thả mỳ Ý vừa mới luộc vào trong nồi khuấy đều, đợi đến khi sợi mỳ ngấm nước sốt chuyển sang màu đỏ cam thì vớt từng phần ra.

Lượng mỳ cho khoảng năm người ăn, sau đó rán thêm hai miếng bò bít tết.
Tống Ngưỡng chụp ảnh lại rồi mới động dĩa, có lẽ vì dựa vào chế độ ăn theo nghề nghiệp nên thịt lợn trong nước sốt đã được thay bằng thịt bò.
Lý Tầm nhìn chằm chằm cái miệng phồng lên của cậu hồi lâu, hỏi: “Hương vị có ổn không?”
Tống Ngưỡng bật ngón cái lên: “Ngon hết sảy!”
Lý Tầm hài lòng, há to miệng ăn mỳ.
Bình thường Tống Ngưỡng hay ăn nhiều hơn một phần chút xíu, hôm nay lại ăn đến hai phần, cộng thêm một ít bò bít tết.

Bọn họ ăn xong nghỉ ngơi ở phòng khách một lát, sau đó bắt đầu vận chuyển cái giường kia.
“Em muốn ngủ ở phòng ngủ hay phòng khách?” Lý Tầm hỏi.
Sở dĩ anh hỏi như vậy là có nguyên nhân, bởi vì ghế sô pha lười trong phòng khách rất nhỏ, có thể di qua di lại bất cứ lúc nào, để lại không gian hết sức trống trải.

Hơn nữa anh nghĩ Tống Ngưỡng cũng cần màn giường giống như ở ký túc xá, có lẽ cậu muốn có không gian riêng tư, còn anh ngủ ở đâu cũng không sao hết.
Vẻ mặt Tống Ngưỡng tỏ ra nghi hoặc, “Chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?”
Lý Tầm sửng sốt, trong lòng có linh cảm không tệ lắm, nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì vẻ mặt thản nhiên: “Cũng không phải không được, em muốn ngủ chỗ nào cũng được.

Bắt đầu từ bây giờ, chỗ nào cũng là phòng ngủ của em.”
Trái tim Tống Ngưỡng ấm áp, cậu nhỏ giọng thăm dò: “Vậy em muốn ngủ cùng phòng với anh có được không? Bởi vì em hơi sợ bóng tối.”
Lý Tầm nín thở, tuổi tác và sự từng trải khiến anh bình tĩnh lại, anh gật đầu trả lời: “Được thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.