Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 41: “vẫn Là Thôi Vậy”
Việc Tống Ngưỡng tham dự cuộc thi biện luận thật sự không phải cậu tự nguyện.
Thời gian nghỉ ngơi của cậu vốn đã không đủ, mà bản thân cậu cũng không hào hứng lắm với cuộc thi này.
Một mặt cậu cảm thấy quá trình tìm tư liệu quá rườm rà, sợ phiền toái.
Mặc khác, cậu cảm thấy dáng vẻ hai phe thi biện luận với nhau trên sân khấu giống hệt như cãi cọ, cậu là người cực dễ căng thẳng đỏ mặt, vừa lên sân khấu mà nhìn xuống thấy bao nhiêu người như thế, nhất định tư duy sẽ chập mạch.
Nhưng Châu Du năn nỉ nhờ cậu rất nhiều lần, lại nghĩ đến những lần mượn vở ghi của cô, Tống Ngưỡng thật sự không tiện từ chối, không thể làm gì khác đành nhắm mắt tham gia.
Đội thi biện luận giành được quán quân sẽ được nhà trường trao thêm phần thưởng là học bổng, bởi vậy Châu Du rất xem trọng hoạt động này, cứ ba ngày thì có hai ngày kéo Tống Ngưỡng đi thảo luận câu hỏi.
Một hôm nào đó, sau khi kết thúc chương trình học buổi tối, bọn họ hẹn nhau ở đình nhỏ bên ngoài thư viện, bởi vì giờ này trong thư viện hoàn toàn không giành được chỗ nào nữa.
Tống Ngưỡng ngồi xuống chưa được vài phút, app trên điện thoại nhảy ra thông báo nhắc nhở———Huấn luyện thể chất một tiếng.
Đó là kế hoạch mà Lý Tầm đã thiết lập sẵn, tầm này mỗi tối, các thành viên phải đốc thúc nhau tập luyện, tối nay cậu không có ở đấy, không biết Tôn Mập tập với ai.
Châu Du chọc cánh tay cậu: “Sao cậu thất thần thế?”
Tống Ngưỡng tắt vài nhắc nhở còn lại trong app đi, cất điện thoại rồi nói: “Ngại quá, cậu nói tiếp đi, tớ vẫn đang nghe.”
Châu Du thận trọng quan tâm hỏi: “Có phải cậu còn bận việc khác không?”
Tống Ngưỡng thẳng thắn, “Ừ, bình thường giờ này tớ toàn ở phòng tập bắn cung, đã hình thành thói quen rồi.
Không luyện là cứ có cảm giác phạm tội ác, nhưng mà không sao đâu, thi đấu cũng rất quan trọng.”
Nhờ có ánh sáng đèn đường, Châu Du đảo mắt qua lồng ngực và cánh tay cậu, thời tiết dần trở nên ấm áp, Tống Ngưỡng chỉ mặc áo sơ mi cơ bản cùng áo len cashmere bên ngoài.
Cách lớp vải mỏng tang, có thể cảm giác được đường cong bắp thịt của cậu nhô lên, phổng phao khác hẳn những chàng trai khác trong lớp, rất có sức hấp dẫn với con gái.
“Khó trách cảm giác sau một học kỳ cậu cường tráng hẳn lên.”
Tống Ngưỡng cúi đầu cười.
Châu Du hỏi: “Sau này cậu tính thế nào?”
“Hả?” Tống Ngưỡng ngước mắt, hơi khó hiểu: “Tính gì? Cậu đang nói cuộc thi biện luận sao?”
“Không phải… Sau khi tốt nghiệp ý, cậu dự định tiếp tục nghiên cứu hay ra ngoài tìm việc làm?”
Tống Ngưỡng chần chừ trong vài phút ngắn ngủi.
Từ khi khai giảng đến bây giờ, cậu chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, giờ được Châu Du hỏi mới hoảng hốt nhớ đến.
Kết thúc học kỳ này là bọn họ sẽ chào đón lứa sinh viên mới, còn cậu vẫn chưa có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Tìm việc làm sao?
Có nghĩa là bắn cung thật sự chỉ là một thú vui tiêu khiển trong cuộc sống của cậu mà thôi.
Không thể huấn luyện, cũng không có cơ hội tham gia thi đấu, cậu nghĩ tới đây mà thấy sợ, tự dưng cảm giác hoảng hốt khiến cậu bỗng nhiên ý thức được, hóa ra dã tâm của mình to lớn thế nào.
Chỉ dừng bước ở đây thì cậu không hài lòng, tương lai nhất định sẽ hối hận.
“Tớ muốn tiếp tục tập bắn cung, giống như thầy của tớ, được ra ngoài thi đấu.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Châu Du, cô không nghĩ ngợi gì mà hỏi: “Thi đấu được rất nhiều tiền thưởng à?”
“Có chứ, nhưng mà không nhiều, có giải đấu nhỏ còn không cho tiền, nhưng nếu cỡ như ASIAD, World Cup, Giải vô địch thế giới và Thế vận hội Olympic thì mức tiền thưởng rất khả quan.” Khi Tống Ngưỡng nói đến đây, ánh mắt cậu linh hoạt hẳn lên, “Chỉ có điều ý nghĩa hơn cả là giành được vinh quang cho quốc gia, nếu như có thể giành được huy chương đẳng cấp thế giới, cho dù không được một phân tiền nào thì tớ có chết cũng không thấy tiếc.”
Châu Du chỉ biết một chút về thi đấu thể thao từ các hotsearch trên Weibo, cô chưa từng xem một trận đấu nguyên vẹn, cũng nghe không hiểu bốn giải đấu lớn mà cậu kể có gì khác nhau.
Trong thế giới quan của cô, thi đấu thể thao chỉ có Thế vận hội Olympic, chắc là chia ra các môn chạy, bơi với các môn thể thao dùng bóng.
Số huy chương đội Trung Quốc giành được thua kém nước Mỹ khá nhiều.
Thậm chí đến bây giờ cô cũng vừa mới biết, hóa ra bắn cung là bộ môn có xuất hiện trong Thế vận hội Olympic, dẫn đến việc cuối cùng cô có hỏi một câu mà khiến cho người trong nghề dở khóc dở cười———–Làm thế nào để đăng ký tham gia Olympic?
Nhưng mà tất cả những gì liên quan đến bắn cung, Tống Ngưỡng đều sẵn lòng phổ cập kiến thức.
Cậu mở laptop, nhẫn nại giải thích: “Phải thi đấu, đợi cậu giành được quán quân đương nhiên sẽ có người đến tìm cậu, chỉ có điều cái này cần có quá trình dần dần, ví dụ như trước tiên phải vào được đội trường, thi được lên đội tỉnh, từ đội tỉnh thì đến đội tuyển quốc gia, đến đội tuyển quốc gia rồi thì sẽ là vận động viên mũi nhọn, có thể tham gia các giải đấu cấp thế giới, đấu với các vận động viên nước ngoài.
Thực lực của đội bắn cung Hàn Quốc tương đương với đội bóng bàn Trung Quốc, hàng năm luôn giữ thế độc tôn giành được chức vô địch.”
Châu Du nghe hiểu rõ hơn, cười nói: “Nghe giống như thăng cấp đánh quái thú vậy, vào được đội tuyển quốc gia có phải khó lắm không?”
“Khó chứ…” Tống Ngưỡng dựa lên lan can gỗ bao xung quanh, thở dài: “Đương nhiên khó rồi, toàn quốc chỉ chọn ra khoảng hai mươi người vào đội bắn cung quốc gia, hơn nữa không phải ai cũng có cơ hội được thi đấu.
Phải đấu hết trận này tới trận khác, giành được chức vô địch giải bắn cung toàn quốc mới có thể tham gia giải vô địch thế giới, nếu giải vô địch thế giới có thành tích tốt thì mới có cơ hội được chọn tham gia đấu tại Thế vận hội Olympic.
Giống như nhà trường sẽ đề cử sinh viên ấy, thành tích của cậu tốt, đương nhiên quốc gia sẽ đưa cậu đi thi đấu.
Còn có một kiểu tham gia khác là dựa vào cách tích điểm.
Thi đấu tại ASIAD và World Cup đều có điểm, vận động viên giành được càng nhiều điểm thì sẽ càng được hạng cao trên bảng xếp hạng thế giới, cuối cùng được chọn ra một nhóm tham gia Olympic.
Cái này cũng giống thi Đại học bình thường của chúng ta vậy.”
Càng nghĩ cậu càng thấy năm ấy Lý Tầm rất không dễ gì mới có thể được xuất đầu lộ diện giữa hàng ngàn người, thắp sáng thành tích của Á vận hội.
Cảm giác tự hào về crush cứ thế hiện hết trên gương mặt, cậu hơi nhếch môi lên cười.
“Ồ…” Châu Du gật đầu, “Cái sau nghe có vẻ đơn giản hơn chút, chỉ cần thi đấu nhiều hơn là được rồi.”
Tống Ngưỡng nở nụ cười bất đắc dĩ, “Đương nhiên sẽ không đơn giản thế, nếu như tham gia thi đấu không vào được top 3 thì điểm sẽ bị trừ ngược, càng thứ hạng về sau thì càng bị trừ nhiều điểm.”
Cậu nhớ rõ một năm trước khi Lý Tầm giải nghệ, cũng bởi vì bị liên lụy do sự phát huy thất thường của đồng đội nên tất cả bị trừ ngược ba điểm, cuối cùng anh mất suất tham gia Giải vô địch thế giới.
Đây cũng chính là lý do cậu cảm thấy Lý Tầm thiếu sự may mắn chứ không phải thực lực.
Nếu như lần thi đấu năm ấy, đồng đội của anh phát huy vượt xa bình thường thì cục diện sẽ không như bây giờ.
Đáng tiếc không có chữ nếu như.
Buổi tối gió hơi lạnh, Châu Du xoa cánh tay, nhỏ giọng cảm khái: “Thi đấu thể thao nghe rất khốc liệt.”
“Đương nhiên rồi.” Tống Ngưỡng để ý cánh tay cô nổi da gà, cởi áo khoác ra đưa cho cô.
Châu Du cầm áo của cậu khoác lên người, nói cảm ơn, chân thành khuyên nhủ: “Tớ cảm thấy cậu dành được một suất học thẳng lên thạc sĩ vẫn thực tế hơn là tham gia Thế vận hội Olympic.”
Tống Ngưỡng khoa tay múa chân làm động tác tự sát: “Cậu tàn nhẫn quá vậy.”
Châu Du nói: “Tớ nói nghiêm túc đấy, so với việc tốn thời gian vào thứ xa vời không thể với tới còn không bằng nhìn thẳng vào nhiệm vụ khả thi trước mắt, cậu không muốn phải thi lại chứ?”
Mặc dù câu nói nghe không xuôi tai lắm nhưng vẫn không có cách nào phản bác, tất cả đều là sự thật.
Tống Ngưỡng “Ừm” một tiếng, che giấu ý cười nơi khóe miệng: “Tớ biết, cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Trong khoảng thời gian Tống Ngưỡng chuẩn bị thi biện luận, cậu đã bỏ lỡ hai chuyện quan trọng trong đội.
Một chuyện có liên quan đến Vu Thận Vi, thành tích nổi bật trong giải đấu giao hữu của cậu ta đã được huấn luyện viên đội tỉnh vừa ý, hỏi có bằng lòng đến căn cứ tập huấn của đội tỉnh không.
Như vậy có thể coi đã bước được một chân vào đội tỉnh rồi, suất tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh cũng đã được xác định.
Một chuyện khác có liên quan đến Tôn Mập, anh ta quyết định rút khỏi đội trường.
Tống Ngưỡng biết được chuyện này từ miệng Ngô Gia Niên, chuyện trước khiến cậu thấy ghen tị kinh khủng, chuyện sau khiến cậu không bình tĩnh được.
“Sao anh béo lại muốn ra chứ?” Tống Ngưỡng hỏi.
Ngô Gia Niên nhún vai, “Thành tích không lý tưởng chứ sao, gia đình cũng không cho luyện, còn bảo chuẩn bị thi công chức kia kìa.”
“…” Khó tin quá.
Trước khi đi, Tôn Mập tổ chức một buổi liên hoan, địa điểm tụ họp là nhà hàng ngay gần trường.
Anh ta cố ý chọn ngày thứ bảy tuần này mời toàn bộ thành viên trong đội nhưng không may là, trước đó Tống Ngưỡng cũng đã đồng ý lời mời của bạn cùng phòng———Thứ bảy này là sinh nhật Châu Tuấn Lâm.
Sau một hồi cân nhắc, Tống Ngưỡng vẫn quyết định tham dự sinh nhật của bạn cùng phòng, bởi vì chuyện này có tính ép buộc cao hơn, nếu như không nể mặt thì cậu ta sẽ trở mặt vài ngày luôn.
Tôn Mập thông cảm cho sự khó xử của cậu, nhưng về sau vẫn gửi số phòng riêng ở nhà hàng cho cậu, nói đùa là, nếu mà đến kịp thì vẫn có thể uống được một ly với anh ta.
Tối thứ bảy, Lý Tầm dẫn một nhóm người đến nhà hàng tụ tập.
Chỗ này có thể coi là nằm trong top 3 những nhà hàng sang trọng nhất trong phạm vi các trường Đại học.
Cách bài trí thiên về phong cách phục cổ Trung Hoa, nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám thêu hoa đỏ chót, làm tôn lên dáng hình thướt tha, mỗi người đều trang điểm nhẹ nhàng tinh tế.
Trong đội có vài thanh niên loi choi chưa từng va chạm xã hội, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đường cong của các cô gái.
Vu Thận Vi quay đầu, đến gần Ngô Gia Niên thì thầm vào tai anh ta: “Đù má, cô gái kia ngực to phết.”
“Em lịch sự chút đi.”
Lý Tầm nhấc chân sút vào mông cậu ta, Vu Thận Vi lảo đảo một cái, quỳ gối xuống bậc thang rồi lại chật vật đứng dậy, phủi phủi ống quần, đổi giọng: “Chỗ ấy của con gái thật là lớn.”
Lý Tầm: “…”
Món ăn đều đã được đặt trước, người đến đông đủ là phục vụ có thể bưng đồ lên luôn.
Lý Tầm nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn mà bình thường Tống Ngưỡng rất thích, bèn chụp ảnh gửi cho người bạn nhỏ.
Lý Tầm: [Thật sự không tới hả? Cậu béo cố ý gọi món em thích đây này.]
Tống Ngưỡng cũng nhắn lại hình ảnh đang ăn, trong ảnh là một chiếc bánh gato hoa quả.
Tống Ngưỡng: [Em cũng đang ăn rồi nè, anh giúp em nói một tiếng với anh béo nhé.]
Lý Tầm cười nhẹ, cất di động đi.
Sáng mai được nghỉ, mọi người đều ăn uống xả láng, trên bàn có mấy người đến từ phương Bắc, tửu lượng tốt.
Tôn Mập gọi ba chai rượu vang đỏ cũng không đủ, lại gọi nhân viên phục lấy thêm một chai nữa.
Lý Tầm uống cạn hai ly, Tôn Mập lập tức rót thêm cho anh: “Huấn luyện viên, khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc em.
Em mời anh một ly, chúc anh sau này sự nghiệp thuận lợi, cuộc sống viên mãn.”
“Cậu cũng thế.” Lý Tầm cạn ly với anh ta, “Chúc cậu thi công chức thuận lợi đỗ đạt.”
Tôn Mập mở miệng định nói gì đó nhưng vẫn không nói, chỉ ngẩng cổ uống cạn sạch một ly rượu vang đỏ.
Lý Tầm để ý vành mắt anh ta đã đỏ, giơ tay lên xoa bóp bả vai giúp, nhỏ giọng nói: “Không sao, sau này muốn tập bắn cung có thể quay về bất cứ lúc nào.”
Tôn Mập gật đầu, lại rót đầy cho mình một ly nữa.
Lý Tầm lặng lẽ thở dài.
Thi đấu thể thao có khác biệt rất lớn với nhiều lĩnh vực khác.
Nó cần dựa vào quá nhiều nhân tố, sức khỏe, năng lực, may mắn, thậm chí là gia đình.
Những yếu tố này đều sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng và trạng thái của vận động viên, không phải chỉ dựa vào một từ “chăm chỉ” là có thể thay đổi tất cả.
Năm ấy anh cũng chứng kiến đồng đội của mình lần lượt rời đi như vậy.
Điều này thật sự phũ phàng, cũng rất thực tế, suy cho cùng thì cuộc sống vẫn vậy, chia tay luôn là chuyện bình thường.
Qua ba lần rượu, mọi người có vẻ bắt đầu say, đồ ăn trên bàn được tiêu diệt không nhiều lắm.
“À đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Tôn Mập lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn vào mục Bài đăng của tôi lật qua lật lại, đưa cho Lý Tầm xem, “Đây là đàn em của em, anh cảm thấy thế nào?”
Lý Tầm thường xuyên nhìn thấy cô gái này ở sân vận động, phản ứng đầu tiên của anh là: “Cô ấy định gia nhập đội trường hả? Trước đây đã luyện tập bao giờ chưa? Trông gầy quá.”
Tôn Mập suýt chút nữa hộc máu: “Mạch não anh bị làm sao vậy? Em hỏi anh là tướng mạo cô ấy thế nào?”
Lý Tầm đánh giá chân thực: “Cũng không tệ lắm, trông có vẻ rất nhã nhặn, rất dịu dàng.
Sao thế, bạn gái cậu hả?”
“…”
Tôn Mập cạn lời, Ngô Gia Niên ngồi bên cạnh hớn hở cười tít cả mắt lại, “Thấy chưa, tôi đã bảo rồi.
Đẹp trai nhưng đầu óc không bình thường, đây chính là nguyên nhân trí mạng khiến anh ấy không có bạn gái.”
Cả nhóm ngồi trên bàn ăn cũng cười ngả nghiêng, Lý Tầm cau mày, nghĩ ngợi mãi vẫn không đoán ra nguyên nhân.
Mãi đến khi Tôn Mập gửi sang WeChat của anh một cái danh thiếp, nói: “Cô ấy hay đến xem chúng ta huấn luyện, thật ra không phải đến xem bọn em tập đâu mà là có ý với anh đó.
Nếu như anh cảm thấy ổn thì thêm người ta vào trò chuyện một lúc đi.”
Lý Tầm ngay cả WeChat cũng không nhấn mở ra xem, “Vẫn là thôi vậy.”
Tôn Mập nghi ngờ hỏi: “Vì sao? Chẳng phải anh vừa mới nói cô ấy đẹp sao?”
Lý Tầm nhấp ngụm rượu, nói thẳng: “Ngoại hình thì đúng là như vậy, nhưng vấn đề là tuổi cô ấy quá nhỏ.
Về vai vế có lẽ cô ấy kém tôi một bậc chứ? Dáng người cũng nhỏ, trông giống bố và con gái hơn, có cảm giác như loạn luân, tôi không thích.”
Nếu như lúc đó anh mà biết có một cậu bạn nhỏ vai vế cũng kém anh một bậc đang đứng bên ngoài cửa phòng bao, thà cắn đứt lưỡi anh cũng sẽ không tìm cái lý do tệ hại như thế để từ chối dứt điểm.