Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 3
Trên đường đến gara, Lý Sơ Chi nhìn thấy có cô gái đang ăn kem, bèn kéo góc áo Lý Tầm gọi một tiếng “Cậu ơi”, sau đó ra sức bĩu môi, ra hiệu bằng ánh mắt.
Lý Tầm nhếch khóe miệng cười nhẹ, “Chẳng phải cậu từng bảo cháu mặc áo khoác rồi thì không thể ăn kem nữa sao?”
Lý Sơ Chi: “Nhưng mà cháu không lạnh.”
“Cháu quên năm ngoái cháu ăn kem xong rồi nằm viện luôn sao? Vết sẹo cũ lành rồi thì quên đau à?”
“Cháu nghe chẳng hiểu cậu nói gì cả.” Lý Sơ Chi chép cái miệng nhỏ, ngây ngốc quay đầu lại nhìn theo bóng lưng cô gái kia.
Lý Tầm kéo cửa xe ghế phụ: “Lên đi.”
Lý Sơ Chi quay mặt đi: “Cháu không lên đâu.”
“Lý Sơ Chi, cậu đếm đến ba, nếu cháu không lên thì đợi đến sinh nhật cháu đừng hòng có bánh kem để ăn.”
Lý Tầm còn chưa kịp đếm, Lý Sơ Chi đã nhảy phắt lên xe, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Lý Tầm xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô bé một phen rồi đóng cửa xe lại.
Đường về hơi tắc, Lý Tầm nhấn mở nhạc, nhóc con đã nhanh tay chọn bài nhạc kết thúc của một bộ phim hoạt hình.
Một lát sau, cô nhóc cúi đầu xuống, ngọ nguậy mấy ngón tay.
Lý Tầm nhanh chóng chú ý tới tâm trạng không vui lắm của cô bé, hỏi: “Tối nay cháu muốn ăn gì? Bò phi lê được không?”
Lý Sơ Chi lờ đi câu hỏi của anh, “Năm nay mẹ cháu có về đón sinh nhật với cháu không cậu?”
Lý Tầm suýt chút nữa đâm vào cột đèn đỏ.
Anh giẫm một cước phanh gấp, im lặng hồi lâu mới nói: “Mẹ cháu khá bận, cậu và ông nội đón sinh nhật cùng cháu không được sao? Cháu có thể mời cả bạn cùng lớp nữa, chẳng phải cháu và Tiêu Tiêu là bạn thân nhất à? Hay là cháu hỏi thử xem Tiêu Tiêu có rảnh không đi.”
“Nhưng mà lâu lắm rồi cháu không được gặp mẹ, cháu nhớ mẹ lắm.” Lý Sơ Chi nói đến đây bèn cúi đầu xuống, tựa như phải chịu sự ấm ức to lớn, trong chốc lát nước mắt rơi xuống.
Lý Tầm không thể làm gì khác ngoài tìm một chỗ bên đường đỗ xe lại, an ủi người bạn nhỏ đang khóc nức nở.
Mẹ Lý Sơ Chi cũng chính là chị ruột của Lý Tầm, Lý Phong.
Cô được một đồng nghiệp giới thiệu, làm quen với một người đàn ông có vẻ ngoài không tệ lắm, nhưng bối cảnh gia đình nhà trai không tốt, cha mẹ đều nghiện bài bạc, đương nhiên bố Lý Tầm không đồng ý cho bọn họ yêu đương.
Lúc đó có lẽ Lý Phong say như điếu đổ vì giá trị nhan sắc của đối phương, cãi vã ồn ào mãi không dứt được với người nhà, sau đó trực tiếp bỏ trốn cùng người đàn ông kia.
Mất liên lạc hơn nửa năm, gia đình nhận được một cú điện thoại, thông báo cô đang mang thai.
Chuyện đã gạo nấu thành cơm rồi, người trong nhà có khó chịu đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ đành đồng ý cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng bên nhà trai lại không đồng ý, lúc thì ngại hộ khẩu nhà mình ở nông thôn, lúc thì ngại không có nhà cho người ta ở, tóm lại gã vẫn còn độc thân.
Sau đó mới vỡ lẽ, hóa ra gã gặp một người phụ nữ khác đẹp hơn, nhân giai đoạn Lý Phong vừa mới mang thai bèn một chân đạp hai thuyền.
Trong cơn tức giận, Lý Phong đến ngay bệnh viện, nhưng lúc ấy cô đã mang thai sáu tháng rồi, bác sĩ không ủng hộ nạo thai, còn đưa cho cô xem ảnh đứa nhỏ đang cử động trong bụng mình, Lý Sơ Chi cứ thế được giữ lại.
Cô bé từ khi sinh ra đã không có bố, bình thường Lý Tầm lại hay huấn luyện ở nơi khác, chỉ có ông nội và Lý Phong thay phiên nhau chăm bẵm đứa trẻ.
Năm Lý Sơ Chi vào lớp Lá, Lý Phong để lại phong thư bỏ nhà đi, cảnh sát tìm được quần áo cô để lại trên bờ biển.
Lý Tầm cũng không biết nên giải thích chuyện này với một đứa trẻ tám tuổi thế nào, có lẽ cứ dần trưởng thành theo năm tháng, dường như Lý Sơ Chi cũng nhận ra điều gì đó, cô bé trở nên nhạy cảm hơn và không dễ dỗ nữa.
Cuối cùng Lý Tầm vẫn quay đầu, lái xe đến KFC, mua một cốc kem ly vị xoài cho cô bé.
“Ăn xong không được khóc nữa đâu, cháu nhìn xem mắt cháu sưng thế này giống cái gì?”
Lý Sơ Chi vừa khóc nấc lên vừa gật đầu, giọng rầu rĩ: “Cháu biết rồi, cháu không nhớ mẹ nữa đâu.”
Lý Tầm bị cô bé chọc cho bật cười.
Nháo nhào một trận, khi về đến khu chung cư thì đã muộn nửa tiếng.
Lý Tầm vừa ra khỏi thang máy thì ngửi thấy mùi khét, hình như bay ra từ nhà mình.
Anh sốt ruột vội vã mở cửa, đồng thời gọi lớn một tiếng “Bố ơi”.
Trong nhà không có ai lên tiếng, anh càng nôn nóng, động tác đẩy cửa rất mạnh bạo.
Lý Sơ Chi bị dọa sợ, gương mặt cứ dại ra.
Lý Quốc Đào đẩy xe lăn ra khỏi phòng bếp, “Về rồi sao? Sao hôm nay về muộn thế?”
“Ở phòng tập có tí việc nên con về muộn.” Lý Tầm ngửi theo mùi hương đi vào nhà bếp, nhìn thấy một nồi cánh gà kho đã cháy khét, thành thạo đeo tạp dề lên, nói: “Sau này chuyện cơm nước cứ để con nấu là được rồi, chân bố không tiện, đừng đi lại nhiều.
Con ngửi thấy mùi khét bên ngoài, cứ tưởng trong nhà làm sao, làm con giật cả mình.”
Lý Quốc Đào không nói gì, mỉm cười với Sơ Chi, dang hai tay ra: “Qua đây ông ngoại ôm con một cái nào.”
Lý Sơ Chi nhào vào trong ngực ông dụi đầu, giơ cái hộp kem cốc còn sót lại một tí kem lên, “Cậu mua cho con, ăn ngon lắm, vị xoài.”
Lý Quốc Đào dứt khoát cắn một miếng tượng trưng, biểu cảm rất vui vẻ, quay mặt nói: “Sắp đến Trung thu rồi, sao con còn mua đồ lạnh cho nó ăn? Dạ dày con bé không khỏe.”
“Tự nó đòi ăn mà, không mua thì khóc, bao nhiêu người trên đường nhìn sang, ai không biết còn tưởng con bắt nạt nó.”
Lý Tầm đang định đổ hết nồi cánh gà đi, Lý Quốc Đào giật mình nói: “Con đổ đi làm gì? Vẫn còn ăn được mà.”
“Ăn đồ cháy khét không tốt cho sức khỏe.” Lý Tầm nói.
“Không tốt cho sức khỏe thì sao?” Lý Quốc Đào đẩy xe lăn muốn đi qua cản anh lại, “Mấy đứa nấu một nồi khác mà ăn, cái này để bố ăn cho.”
Lý Tầm không nhiều lời đổ thẳng, Lý Quốc Đào bực bội vỗ bắp đùi đét một tiếng, “Thằng ranh này, đã nghèo còn lãng phí.”
Lý Sơ Chi học theo răm rắp nhắc lại, bị Lý Tầm cốc cho một cái vào đầu.
Tốc độ thái rau của Lý Tầm rất nhanh, xào rau còn có thể xóc chảo, Lý Sơ Chi giống như cái đuôi nhỏ dính sau lưng anh.
Đổ một bát lớn thực phẩm tươi sống vào chảo, cái chảo bùng lên một ngọn lửa.
Lý Sơ Chi sợ hãi ôm chặt lấy bắp đùi Lý Tầm, đợi đến khi lửa tắt, cô bé mới khen: “Cậu giỏi quá đi, cháu muốn xem lại lần nữa.”
Trước khi cho món ăn ra đĩa, Lý Tầm biểu diễn lại một lần nữa cho cô bé xem, đồng thời nói rõ: “Lúc cậu không ở nhà cháu không được đùa với lửa, biết chưa?”
Lý Sơ Chi nghe theo gật đầu.
Đang ăn dở bữa tối, Lý Quốc Đào nhớ ra chuyện gì đó bèn nói: “Hôm nay chủ trọ đến một lần.”
Lý Tầm ngẩn người: “Chẳng phải tiền thuê nhà đã đóng nửa năm rồi sao?”
“Không phải chuyện tiền nhà.” Lý Quốc Đào thở dài, “Bà ấy nói chuẩn bị đưa con đi du học, một năm sang đấy cũng tốn đến mấy trăm ngàn tệ, cho nên muốn bán căn nhà cũ này đi.”
Lý Tầm đã quen kiểu sinh hoạt biến hóa thất thường thế này, bình tĩnh “À” một tiếng: “Gấp không ạ?”
“Gấp, bà ấy nói nhà cũng nhờ người rao bán trên mạng rồi, chắc sẽ có người muốn đến xem nhà sớm thôi.”
Lý Sơ Chi nhổ một mảnh vỏ tôm ra, “Đi du học là sao ạ?”
Lý Quốc Đào: “Chính là ra nước ngoài học tập đấy con, có thể quen biết thêm rất nhiều bạn bè nước ngoài.”
Lý Sơ Chi: “A con biết rồi, giống như cậu hồi trước ấy nhỉ?”
Lý Quốc Đào nhìn thoáng qua con trai, thấy anh không tỏ ra mất vui mới nói tiếp: “Không kém bao nhiêu đâu.”
“Thế thì có phải rất lâu mới được về nhà không?”
“Đúng thế, bởi vì quá xa nên không tiện.”
“Vậy sao bác chủ nhà lại muốn đưa con đi du học? Con bác ấy nhất định sẽ rất nhớ mẹ, giống như con rất nhớ cậu trước đây.”
Lý Tầm nhếch khóe môi, đẩy một đĩa tôm nhỏ đã được bóc vỏ đến trước mặt Lý Sơ Chi.
Có đôi khi anh cảm thấy chăm sóc trẻ con thật sự còn giày vò đày đọa hơn cả huấn luyện ngày mưa, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.
Ông trời sắp xếp thế nào cũng có cái hay của nó, lựa chọn của mình là chính xác.
Mỗi đêm anh đều tự an ủi mình như vậy.
Ăn cơm xong, dưới sự giúp đỡ của Lý Tầm, Lý Quốc Đào ra ngoài ban công, sử dụng khung tập đi đa năng tiến hành tập luyện tay chân.
Ông liệt nửa người là do di chứng của bệnh tai biến mạch máu não, chuyện xảy ra từ năm ngoái.
Khi ấy ông té xỉu trong công viên, cũng may được bác gái đi khiêu vũ kịp thời phát hiện gọi 120.
Hồi đó vừa mới tỉnh lại, nửa người của ông trong trạng thái tê dại, ngay cả nói chuyện thôi cũng không lưu loát, năm nay mới có chuyển biến tốt.
Vì chuyện này mà Lý Tầm bỏ lỡ tập huấn, bỏ lỡ cuộc tuyển chọn cho các giải vô địch thế giới, sau đó dứt khoát rút lui khỏi đội tuyển quốc gia, về nhà chăm sóc ông và Sơ Chi.
“Cậu ơi con muốn xem Chú gấu Bonnie!” Lý Sơ Chi thử nhập mật khẩu nhiều lần không được, gọi người giải cứu.
Lý Tầm tránh tầm mắt của cô bé nhập mật khẩu vào.
Bây giờ Lý Sơ Chi càng ngày càng thông minh, học xong sẽ biết tìm video xem giải trí, nếu như không ai quan tâm, cô bé có thể không ăn không uống xem Conan cả ngày.
“Xem hai tập rồi về phòng đi ngủ.” Lý Tầm nói.
Lý Sơ Chi ôm chặt ipad, tư thế ngồi thẳng lưng ngay ngắn: “Cháu biết rồi ạ.”
Lý Tầm đang tìm kiếm thông tin thuê nhà trên điện thoại của mình, bỗng nhiên nhảy ra một cái tin.
Là từ số lạ nhắn tới, chỉ có hai chữ——–Xin chào.
Anh lờ thẳng đi luôn.
Một lát sau, lại tiếp tục.
– ———Em là người vừa hỏi xin anh chữ ký lúc sập tối, em tên Tống Ngưỡng, muốn hỏi thử xem khi nào anh có thể sắp xếp chương trình học mới, em muốn đặt lịch trước.
Lý Tầm nhớ lại dáng vẻ đỏ mặt tía tai khi nói chuyện của Tống Ngưỡng lúc chiều, đầy hứng thú nhướng mày.
– ———Cậu muốn đặt lịch trước loại nào? Hướng dẫn theo lớp và 1 kèm 1 học phí không giống nhau.
Lúc Tống Ngưỡng nhận được tin nhắn, cậu bật người dậy khỏi giường, mãi đến khi nhịp tim ổn định trở lại mới run rẩy nhập tin———-Nếu 1 kèm 1 thì cần bao nhiêu tiền ạ?
– ———Một kỳ học 20 000 tệ(*), tổng cộng 36 buổi học.
(*) Hơn 70 triệu VND.
“Đúng là cướp của!” Tống Ngưỡng vò đầu, mái tóc ngắn lập tức biến thành cái tổ chim.
– ———Em tạm thời chưa có nhiều tiền như vậy, có thể chỉ học một buổi thôi được không ạ?
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu lập tức hối hận.
Đây cũng chẳng phải cái chợ rau xanh kỳ kèo bán được theo cân, thế nhưng không có chức năng thu hồi tin nhắn, cậu chỉ có thể xấu hổ lúng túng chờ hồi âm.
Vài phút ngắn ngủi nhưng Tống Ngưỡng mở điện thoại nhìn đến mấy chục lần, không có tin nhắn mới.
Chẳng lẽ Lý Tầm tưởng cậu đang đùa với anh nên không muốn quan tâm nữa rồi ư?
Tống Ngưỡng cắn móng tay, vắt hết óc nghĩ cách chữa cháy, đang lúc cậu chuẩn bị nhập nội dung mới thì có tin nhắn đến.
– ———Cậu đang nhắm vào tôi hay đang nhắm vào khóa học?.