Đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh – Chương 10
“Mẹ biết mà mẹ biết ngay mà!”
Lần đầu tiên bước vào trong xe, Tống Ngưỡng vẫn có chút câu nệ, bởi vì trông Lý Tầm không giống người hay tán gẫu.
Cậu cứ tưởng cả quãng đường bọn họ sẽ nghe nhạc hoặc nghe tấu nói(*) linh tinh, không ngờ đến cả trình đa phương tiện cũng không bật, cuối cùng đã về đến cửa khu chung cư.
(*) Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Cứ như không phải nửa tiếng đã trôi qua mà chỉ có năm phút ngắn ngủi, không biết tài xế có cảm nhận giống thế không nữa.
Mưa đã rơi nặng hạt hơn, Lý Tầm tìm kiếm một phen, lấy cái ô duy nhất trong xe đưa cho người bạn nhỏ.
.
Truyện Thám Hiểm
Trước khi đẩy cửa ra, Tống Ngưỡng hơi khựng lại, hỏi: “Thế lát nữa anh về phải làm sao bây giờ? Chỗ này gần nhà em lắm, chạy ù một đoạn là được rồi.”
Lý Tầm nói: “Tôi đi thẳng từ dưới gara lên nhà luôn, không cần ô.”
Tống Ngưỡng cảm ơn nhận ô, dõi theo chiếc xe chạy khỏi khu chung cư mới mang vẻ mặt hoài xuân đẩy cửa vào nhà.
Chú chó săn lông vàng đã sắp ngủ thiếp đi trong nhà, nghe thấy động tĩnh thì đứng phắt dậy vẫy đuôi đón cậu.
“Ăn uống gì mà về muộn thế con?” Bố mẹ cùng ra khỏi phòng bếp.
Mẹ hỏi: “Vừa nãy ai về cùng con?”
Tống Ngưỡng dè chừng run rẩy.
Nhà bọn họ rất gần cổng khu chung cư, nhất là từ vị trí nhà bếp có thể nhìn rõ tất cả ngoài sân.
Nói cách khác, ban nãy cậu với Lý Tầm rề rà mãi cạnh xe đã lọt vào tầm mắt của bố mẹ.
Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng chẳng có gì mờ ám nhưng cậu vẫn cứ có cảm giác bị bắt gian tại trận.
Cậu chột dạ quay mặt đi, vuốt lông chó, “Một người bạn của con.”
Tống Cảnh Sơn dựa vào kinh nghiệm dạy học mấy chục năm, liếc mắt một cái là biết ngay ông con mình đang giấu giếm, “Bạn nào của con biết lái xe?”
Khả năng tùy cơ ứng biến của Tống Ngưỡng phát huy cũng không tệ, “Anh họ của Lạc Lạc ạ, tối nay bọn con cùng nhau đi ăn khuya.”
“Điện thoại di động của con đâu? Sao lúc nào mẹ gọi con cũng tắt máy?” Mẹ hỏi.
“Hết pin nên sập nguồn rồi…” Càng bịa chuyện lươn lẹo càng dễ lộ tẩy, Tống Ngưỡng vừa nói vừa chạy lên nhà, “Con đi tắm trước đây.”
Lý Tuệ Anh rống lên, “Ranh con, còn dám nói dối, mày xuống đây cho mẹ!”
Bây giờ Tống Ngưỡng mới biết, hóa ra ngay hôm cậu bị tịch thu điện thoại, giáo viên đã báo cho phụ huynh của cậu.
Chủ nhiệm lớp Tống Ngưỡng là giáo viên dạy Toán, cũng là bạn thời trung học của Lý Tuệ Anh, ngoài ra còn là bạn múa quảng trường với nhau.
Tối hôm đó hai người hẹn nhau đi nhảy, đang hòa mình trong điệu Waltz lãng mạn thì nhắc đến chuyện gia đình.
“Suốt ngày nhìn chằm chằm xuống háng không biết cười ngốc cái gì, tớ vừa nhìn là biết đang nghịch di động.
Đúng như dự đoán! Sau đó tớ bảo nó nộp máy lên.” Cô Tôn vô cùng lo lắng miêu tả biểu cảm của Tống Ngưỡng lúc cậu đang tâm hồn treo ngược cành cây trong lớp, cứ như người nghịch điện thoại trong giờ học là con ruột của cô.
“Tuệ Anh, tớ phải nhắc nhở cậu, mặc dù bây giờ thành tích của Tiểu Ngưỡng khá ổn, nhưng con nhà người ta vẫn đang đuổi sát sau mông kia kìa! Cả một năm học lửa cháy đến nơi rồi, không thể chểnh mảng thế này được đâu.”
“Tớ hiểu mà.”
“Tống Ngưỡng nhà cậu, đầu óc thông minh lắm, nếu như chịu cố gắng một phen thì tăng thêm hai mươi, ba mươi điểm tớ cảm thấy không thành vấn đề.
Chỉ có điều nó không chịu tập trung tư tưởng vào việc học, giáo viên môn khác cũng bảo tớ vậy, lên lớp cứ ngây người ra, rồi còn chuyền giấy.
Cậu căng thẳng, nó lại không sốt sắng, tớ thu điện thoại của nó rồi mà sau giờ học vẫn thấy nó cầm chổi đánh nhau trên hành lang được.
Ôi chao, cái giọng ấy, tớ ở trong phòng làm việc còn nghe thấy tiếng la hét của nó.”
Lý Tuệ Anh càng nghe càng hoảng hốt, “Bình thường ở nhà nó ngoan lắm, không ngờ ở trường lại như thế…”
“Cậu nhóc cũng sắp mười tám tuổi rồi, biết làm sao đây?” Cô Tôn cong khóe môi, nở nụ cười đồng cảm tôi hiểu mà, vỗ vai Lý Tuệ Anh, “Trẻ con hay thích chơi trội lắm.
Năm ấy cậu cũng theo đuổi anh Tống như thế còn gì.”
“Vớ vẩn, rõ ràng là anh ấy theo đuổi tớ.”
Chuyện phụ nữ với nhau đương nhiên không thể tiết lộ cho con cái nghe được, Lý Tuệ Anh khua tay, run run giống như mắc Parkinson(*), “Tên nhóc nhà con có phải có bạn gái rồi không?”
(*) Bệnh rối loạn cấp cao hệ thần kinh ảnh hưởng đến hoạt động, một trong các triệu chứng của bệnh là run tay.
Tống Ngưỡng bỗng dưng bị cái bô chứa shit này ụp vào đầu, “Con làm gì có——-”
Tống Cảnh Sơn ở bên cạnh vào vai chính diện, “Yêu đương cũng đâu phải chuyện gì lớn, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập là được.
Nhớ ngày xưa bố với mẹ con—-sh——-” Gương mặt anh nhăn tít lại vì đau.
Tống Ngưỡng cười ha ha, “Bố, có phải năm ấy bố với mẹ cũng yêu sớm đúng không?”
“Này!” Lý Tuệ Anh bắt được điểm quan trọng nhất cực kỳ ghê gớm, mắt trừng lên, “Con không yêu đương thế sao lại dùng từ cũng hả?”
Tống Ngưỡng bị cô bắt bẻ không còn gì để nói, “Con không có thật mà.” Nhưng không hiểu vì sao, nhắc đến chủ đề này, trong đầu cậu xuất hiện góc nghiêng của người nào đó dưới ánh đèn đường.
Cậu bị suy nghĩ trong tiềm thức của bản thân dọa cho sợ hết hồn.
“Anh còn nói dối! Tôi sinh ra anh tôi còn không hiểu anh sao?” Lý Tuệ Anh cao giọng.
Tống Ngưỡng như đang nhai phải hoàng liên(*), khổ không thể tả, “Con biết Đậu Nga(**) chết oan năm ấy thế nào rồi.”
(*) Hoàng liên là vị thuốc đông y, chữ 苦 [kǔ] vừa có nghĩa là đắng, vừa có nghĩa là khổ.
(**) Một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc, bị bọn vô lại hãm hại rồi bị phán tội chém đầu một cách oan uổng.
“Anh còn dám mang cả điện thoại đến lớp, oan quá nhỉ?”
“Mang điện thoại đến lớp cũng chưa chắc là yêu đương mà mẹ!” Tống Ngưỡng cũng gân cổ lên thi nốt cao với mẹ, “Con không thể xem thời tiết xem giờ sao?”
“Xạo ít thôi! Có phải mẹ chưa từng đến lớp anh đâu, trên bảng đen có một cái đồng hồ!”
“Đồng hồ hết pin lâu rồi, không có ai thay pin.”
“Tan học có chuông xem đồng hồ làm gì? Mấy thầy cô đều nói với mẹ anh không tập trung trong lớp, cứ ngẩn người ra, anh đang nghĩ cái gì thế?”
Hai mẹ con cứ con một câu mẹ một câu, bầu không khí hừng hực, chỉ có Tống Cảnh Sơn một tay nâng ấm trà, cười đến là nhởn nhơ, “Chẳng phải chỉ xem điện thoại một tí thôi sao? Thành tích ổn định là được rồi.”
Tống Ngưỡng nhỏ giọng phụ họa: “Đúng thế.”
“Con nhà người ta thì thi nhau học thêm, con anh thì không biết tiến bộ, như thế sẽ thụt lùi đấy anh có biết không?” Lý Tuệ Anh thay đổi mũi dùi, “À tôi phát hiện ra rồi, có phải anh đi dạy sinh viên đại học rồi quên béng mất mình còn một đứa con trai đang học cấp ba không? Cách dạy học có thể giống nhau sao? Nội quy của trường đã thông báo rõ ràng, cấm học sinh không được mang điện thoại đến lớp, con anh vi phạm nội quy rồi đấy!”
Tống Cảnh Sơn ngậm miệng.
Lỡ triệu hồi mùi dũi chĩa về phía mình rồi.
Tống Ngưỡng: “Thì con vẫn làm bài tập đầy đủ mà, con cam đoan thứ hạng thi tháng sẽ không tụt xuống đâu.
Mẹ cứ ép con thế này, lỡ như con trầm cảm thì làm sao bây giờ? Trường con có người mắc trầm cảm rồi tự sát đấy.”
“Anh mà bị trầm cảm, chó trong nhà không có anh càng ngoan hơn.”
“Hứ.”
Tống Ngưỡng không cạy miệng nổi nữa, trận đấu võ mồm cũng không kéo dài thêm lâu.
Tống Cảnh Sơn buồn ngủ ngáp một cái, Lý Tuệ Anh đá anh một cước, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái điện thoại cũ rồi đưa cho Tống Ngưỡng, “Sau này anh dùng cái máy cũ này của mẹ để liên lạc, có chuyện gì thì nhớ gọi điện báo trước.”
Tống Ngưỡng nhận điện thoại.
Cậu cho rằng món đồ này không thể dùng một chữ “cũ” để định nghĩa nữa mà phải dùng hẳn từ “hiện vật văn hóa khảo cổ”.
Đó là cái máy mà mẹ cậu dùng hồi cậu mới vào Tiểu học, là một chiếc điện thoại di động – OPPO – nắp – gập.
Màu hồng nhạt rất thời trang, rất đàn ông, rất xinh xắn.
Điện thoại nghe nhạc trong truyền thuyết.
Chỉ dùng được mạng 2G.
Tống Ngưỡng mở nắp máy lên, khởi động máy mất một lúc, bỗng nhiên vang lên giọng hát khàn khàn của Dao Lang(*).
(*) Một ca sĩ Trung Quốc.
Nếu như không ngửi thấy mùi nước hoa còn vương lại trên tay em
Tôi chắc chắn sẽ không biết trằn trọc trở mình khó ngủ là thế nào
Tống Ngưỡng sợ hãi, mặt mày vặn vẹo, vội vàng gập máy vào.
Nhớ nhung sự xinh đẹp của em, vấn vương mùi hương của em
Giãy dụa một cách lưỡng lự trong dục vọng của băng và lửa.
(*) Lời bài hát “Hình phạt cho sự bốc đồng” của Dao Lang.
Tiếng nhạc vẫn còn phát ra.
“Cái thứ này tắt đi thế nào hả mẹ?”
“Con tự nghiên cứu đi.”
Bài hát này là ca khúc hẹn thề năm ấy của bố mẹ cậu, lúc này hai vị đồng chí có tuổi đang đắm đuối nhìn nhau, tình cảm nồng cháy.
Tống Ngưỡng nói: “Điện thoại của con thì sao? Mẹ cũng phải cho con lưu lại danh bạ trong máy chứ.”
“Ha ha, mẹ biết mà mẹ biết ngay mà!” Cánh tay Lý Tuệ Anh giống như mũi tên chĩa thẳng vào cậu, “Muốn lén lút liên lạc cho cô gái nào chứ gì?”
Tống Ngưỡng nhân lúc cô còn chưa run đến mức bị Parkinson, vội vàng cất bước chuồn lẹ, “Con không thèm.”
Ngoài miệng thì nói không thèm chứ sao có thể không cần thật được.
Tống Ngưỡng tắm xong, giống như gián điệp lén la lén lút chạy đến phòng làm việc của bố.
Thầy Tống có một thói quen rất tốt, đó là không bao giờ mang theo điện thoại về phòng ngủ.
Tống Ngưỡng tìm từ nhật ký cuộc gọi của mình một dãy số, sau đó nhập sang máy điện thoại mới của mình.
Mặt khác, Lý Tầm vừa mới tìm được chỗ đỗ xe bên ngoài chung cư.
Chỗ họ thuê ở trong một khu dân cư nhỏ lâu đời, không hề có hầm để xe.
Anh khóa xe cẩn thận, trước ánh mắt thương cảm của ông bảo vệ lao vào màn mưa, chạy vội lên tầng.
Điện thoại di động nhận được tin nhắn.
——–Thầy ơi, anh về đến nhà chưa?
Trong người Lý Tầm không mang theo khăn tay, không thể làm gì khác đành phải dùng ống tay áo lau màn hình, vừa lên cầu thang vừa trả lời.
——–Về rồi.
——–Đây là số điện thoại của em, còn máy là của mẹ em, level di vật văn hóa luôn, không thể tải được WeChat, chỉ có thể gửi được tin nhắn.
Nước mưa trên tóc không ngừng nhỏ giọt tanh tách xuống màn hình, Lý Tầm dùng vạt áo lau mạnh một cái, hình ảnh mới hiển thị rõ ràng một lần nữa.
Anh đọc xong thì cười, đang định nhắn cậu mau đi ngủ đi, lại có tin nhắn mới đến.
——–Nhưng mà em phát hiện ra hình như dùng được QQ(*) đấy, anh có tài khoản QQ không? Em thêm bạn.
(*) Phần mềm nhắn tin tức thời của Đằng Tấn, Trung Quốc.
Logo là hình con chim cánh cụt.
Lý Tầm đẩy cửa, bố và Sơ Chi đã ngủ, anh rón rén về phòng.
Anh không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình không dùng ứng dụng QQ, vào cửa hàng tải về, nhưng mật khẩu và mã bảo mật đều quên hết.
Tốn cả buổi vẫn không đăng nhập được, phải cần bạn tốt xác thực mới được thông qua.
——–Không thêm được, lâu lắm rồi không đăng nhập, cần bạn tốt xác thực mới được.
——–Thế thì xác thực thôi.
——–Cậu có thể để tôi tắm rửa rồi đi ngủ được không?
——–Dạ? Anh vẫn chưa tắm à? Vậy anh đi tắm trước đi.
——–Tắm xong tôi cũng chưa xác thực được đâu, cậu chờ khi khác, ngủ luôn đi.
——–Được rồi, anh ngủ ngon: D
Lý Tầm cởi quần áo ướt đẫm, vọt vào phòng tắm.
Tóc anh rất ngắn nên lau qua mấy lần là khô.
Trên bàn học có một quyển vở nhỏ, là bài tập về nhà của Lý Sơ Chi.
Để nhận được bông hoa đỏ phần thưởng của cô giáo, mỗi tối anh phải kiểm tra bài tập giúp cô bé một lần.
Những chuyện này vốn dĩ có thể nhờ bố anh làm giúp, nhưng lúc còn trẻ Lý Quốc Đào không học hành đến nơi đến chốn, chưa tốt nghiệp trung học đã thôi học, tiếng phổ thông còn hạn chế chứ đừng nói hướng dẫn trẻ con đọc phiên âm.
Lý Tầm sửa xong bài tập cho cô bé, lúc lên giường đã hơn mười hai giờ.
Mãi vẫn chưa thấy buồn ngủ, anh gửi tin nhắn cho bạn học cũ đã rất lâu rồi không liên lạc, nhờ giúp đỡ xác thực.
Bạn học và anh tán gẫu với nhau một lúc, đến khi đăng nhập lại được đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh sao chép tài khoản QQ mà Tống Ngưỡng gửi tới, kết bạn.
Chưa đến ba phút, xác thực đã được thông qua.
——–Thầy ơi! Sao anh còn chưa ngủ?
Sự hưng phấn sắp tràn ra từ màn hình.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng, đập lên cửa sổ thủy tinh giống như tiếng ồn trắng rất dễ chịu.
Lý Tầm buông di động xuống, gương mặt nở nụ cười bất đắc dĩ, mắng một tiếng: “Nhóc quỷ này.”.